Mang Em Về Chăm Sóc, Tiểu Bảo Bối

Chương 17



” Ai thế?” Cậu nhớ tới ông Trì đã bay tới Hải Đảo để nghỉ phép liền ngây ngốc hỏi ” Có phải là ông ngoại không?”

” Là mẹ em, anh đã từng nói với em rồi, một người mẹ khác.”

Chu Bùi Cảnh đảo mắt tiếp tục thưởng thức tay Tạ Trí.

Lúc Chu Diễm biết được là Tạ Trí phái người tới cứu viện bà thì tâm tình rất phức tạp, bà hận kẻ gây nên việc khiến cho mẹ con bà phải chia lìa mười năm nhưng cũng chính kẻ này lại là người nói cho bà hay con trai bà đã tìm được rồi, là kẻ mang cho bà niềm hy vọng, từ một kẻ có tội chớp mắt đã thành chúa cứu thế.

Nhưng mà, bà cũng không hề thấp thỏm những chuyện này bởi vì bà sắp được nhìn thấy Chu Bùi Cảnh, cho dù thế nào bà cũng muốn cảm ơn Tạ Trí.

Một đám người đi ra khỏi cửa xuất cảnh, Chu Bùi Cảnh là người đầu tiên nhìn thấy Chu Diễm, ngây ngẩn cả người.

Cảm giác huyết thống cũng chẳng bao giờ mất đi ngay lúc cậu nhìn thấy người đàn bà bước ra khỏi cánh cửa ấy, tim cậu như bị mấy trăm cây kim đâm vào, đau đớn không thôi. Chu Bùi Cảnh tức khắc tuôn trào nước mắt, từng giọt lệ cứ thế tuôn rơi, cậu thả tay Tạ Trí ra đi về phía Chu Diễm.

” Mẹ ơi” Chu Bùi Cảnh khóc lóc nói ” Con là Chu Bùi Cảnh.”

Chu Diễm bước hai bước nhìn thấy con trai của mình liền dang tay ôm lấy cậu.

Chu Diễm lặn lội đường xa lại chịu nhiều nguy hiểm, vất vả nên cần phải nghỉ ngơi gấp.

Tạ Trí trực tiếp dẫn bà về chỗ anh và Chu Bùi Cảnh ở, trên đường đi Chu Diễm và Chu Bùi Cảnh nói chuyện với nhau, một người hỏi một người đáp, Chu Bùi Cảnh trả lời rõ ràng rành mạch, chỉ là lời trong lời ngoài đều khen Tạ Trí khiến cho Chu Diễm hơi khó chịu.

Chu Diễm hỏi cậu: ” Bây giờ hai đứa đang ở đâu?”

Chu Bùi Cảnh liền đáp: ” Ở chỗ mà đàn anh tặng cho con nai con.”

Nói vậy sao nói tiếp được nữa.

Cũng may Tạ Trí mở miệng nói về tình huống trị liệu của Chu Bùi Cảnh cho Chu Diễm nghe, Chu Diễm nghe xong không khỏi đỏ mắt, nhưng mà dù sao người cũng đã trở về rồi cho dù có làm sao cũng đỡ hơn.

Trở về nhà ăn bữa tối, Chu Bùi Cảnh trái lo phải nghĩ, mâu thuẫn một hồi mới ngồi xuống bên cạnh Chu Diễm còn gắp thức ăn cho bà, thường thường lại ngẩng đầu nhìn lén Tạ Trí.

Tạ Trí biết Chu Bùi Cảnh nghĩ gì nên nhân lúc Chu Diễm vào toilet liền nói với Chu Bùi Cảnh: ” Không được đâu.”

Chu Bùi Cảnh bĩu môi, cả ngày nay cậu cũng đã không được thân mật với Tạ Trí rồi, trong lòng vô cùng khó chịu.

Sau bữa tối, Tạ Trí dẫn Chu Bùi Cảnh tới viện một chuyến, Chu Diễm ở nhà nghỉ ngơi, tắm rửa sạch sẽ nằm trên giường vậy mà lại chẳng buồn ngủ tý nào. Vừa nãy còn chạy ra từ nơi chiến tranh loạn lạc, tinh thần căng thẳng, tiếp nữa bà cảm thấy con mình và Tạ trí ở chung không bình thường cho lắm nên muốn biết rõ hơn.

Cuối cùng lúc nằm trong phòng lại mơ hồ nghe thấy tiếng cười của Chu Bùi Cảnh hẳn là hai người đã về rồi. Chu Diễm đợi một lát khi nghe thấy thanh âm tiếng cửa phòng Tạ Trí đóng lại thì bà mới chỉnh đốn lại quần áo rồi mở cửa ra ngoài.

” Cậu Tạ, tôi muốn nói chuyện với cậu.” Chu Diễm lễ độ gõ cửa phòng ngủ của Tạ Trí, hỏi.

Bên trong lại không nghe thấy tiếng gì, bà hơi do dự một chút, nghĩ thầm có lẽ là Tạ Trí đang rửa mặt thôi thì để mai rồi nói sau vậy, vừa định quay người về phòng cho khách thì lại nghe thấy Tạ Trí nói: ” Chu Bùi Cảnh, em xuống cho anh.”

Sắc mặt bà thay đổi, không màng lễ phép hay không lập tức đẩy cửa vào, chỉ thấy Tạ Trí đang ngồi trên giường còn Chu Bùi Cảnh lại nửa cởi quần áo quỳ gối giữa hai chân anh, đang hôn cằm Tạ Trí, Tạ Trí thấy bà vào lập tức dùng chăn bọc Chu Bùi Cảnh lại, ấn trên giường.

” Hai người…” Dường như Chu Diễm cảm thấy máu toàn thân đang sôi lên ” Hai người…”

Anh đứng dậy, nói: ” Cô à, cô bình tĩnh, chúng ta sang thư phòng rồi nói.”

” Làm sao thế?” Chu Bùi Cảnh nghi hoặc hỏi.

Tạ Trí giành trước mở miệng, trấn an cậu: ” Anh và mẹ em có chuyện muốn nói, em ngủ trước đi.”

” Em không muốn” Chu Bùi Cảnh bĩu môi ” Hôn cơ.”

” Em ngoan một chút.” Sắc mặt Tạ Trí cũng trở nên khó coi, anh sợ Chu Diễm sẽ làm gì đó nên lạnh giọng ra lệnh Chu Bùi Cảnh.

Chu Bùi Cảnh thấy anh tức giận, liền rụt đầu: ” Ngoan rồi.”

Vào thư phòng, Chu Diễm duỗi tay tát Tạ Trí một cái, Tạ Trí hơi nghiêng đầu đi.

” Súc sinh!” Chu Diễm chỉ vào anh, đầu ngón tay cũng run rẩy ” Cậu còn phải người không hả?”

Chuyện liên quan tới con mình thì bà luôn trở nên hung dữ, trong chốc lát Tạ Trí cũng không giải thích rõ được chỉ có thể chờ bà hô hấp ổn định hơn mới gọi cho tiến sĩ Lâm để ông giải thích rõ hơn tình huống của Chu Bùi Cảnh cho bà nghe.

Tiến sĩ Lâm nói cho Chu Diễm biết hiện giờ, Chu Bùi Cảnh ỷ lại Tạ Trí là một di chứng phụ vậy nên có lẽ kéo giãn khoảng cách với Tạ Trí một chút sẽ tốt hơn, bà lập tức tỏ vẻ muốn dẫn Chu Bùi Cảnh đi.

” Không thấy cậu ta không phải tốt sao, Tiểu Cảnh sẽ về thành phố Hàng với tôi, vĩnh viễn không gặp lại Tạ Trí nữa.” Chu Diễm cắn răng nói.

Tiến sĩ Lâm nghĩ rồi khuyên bảo bà: ” Để Bùi Cảnh ở lại đây hoàn thành nốt lần trị liệu cuối rồi hẵng đi, bà cũng được nghỉ ngơi một tuần. Lần trị liệu tới chủ yếu là khôi phục, có thể sài thuốc nên có thể ở nhà trị liệu được không cần tới bệnh viện. Có thể để tôi nói với Tạ Trí vài câu không?”

Tạ Trí nhận lấy, nghe tiến sĩ Lâm nói vài câu rồi gật đầu nói được.

Cúp điện thoạt, Tạ Trí nói: ” Mấy ngày tới cháu sẽ về thành phố Hải, né Bùi Cảnh, ở đây cháu sẽ sắp xếp tài xế đưa đón cô cùng Bùi Cảnh đi trị liệu, chờ lúc trị liệu kết thúc… hẵng dẫn em ấy về.”

Anh lại nói với Chu Diễm mấy thứ mà ngày thường Chu Bùi Cảnh yêu thích rồi nghĩ tới nên tới thành phố Hàng giải quyết vấn đề hộ khẩu cho Chu Bùi Cảnh một chút và xử lý vụ án này với cảnh sát Trần.

Trong lúc Chu Bùi Cảnh còn ngủ say, Tạ Trí rời đi, cuối cùng anh chỉ đứng ở mép giường Chu Bùi Cảnh nhìn cậu một lát, ánh mắt Chu Diễm như muốn chém đôi lưng anh vậy, Tạ Trí cũng không làm gì, muốn duỗi tay sờ tóc Chu Bùi Cảnh rồi lại buông xuống.

Anh vẫn phải rời đi vì những chuyện anh làm, trả giá mọi chuyện.

———

Từ khi gặp Tạ Trí ở trung tâm thương mại tới giờ, Triệu Mậu luôn lo lắng đề phòng, kể từ đó nhãn hiệu mà cậu ta cùng Lý Hạo Nhiên đầu tư cũng hủy bỏ, chuyển sang xin anh mình một chức vị nhàn tản ở trong công ty, mang danh giám đốc nhưng mỗi ngày cũng chỉ chơi game trong văn phòng.

Điều gì nên tới cuối cùng cũng sẽ tới. Cuối cùng có ngày nọ, lúc Triệu Mậu từ ngoài về công ty phát hiện có vài bảo vệ đứng trong công ty, cô gái có quan hệ khá tốt với cậu ta nhìn thấy liền vội vàng tiến tới nhỏ giọng nói cho cậu ta biết: ” Giám đốc Triệu, ngài Tạ Trí chính là vị kia của Tạ thị đang chờ anh trong phòng còn không cho chúng tôi gọi điện thoại, bảo chỉ chờ, giờ đang nói chuyện với chủ tịch Triệu ở trong đó, không khí có chút…”

Triệu Mậu run rẩy, tức thì tâm loạn như cào cào, bước chân dừng lại, đế giày giống như đang bị sàn nhà kéo lại, gian nan nhấc lên đặt xuống, có thể là hành lang quá ngắn đi một chút đã tới cuối rồi.

Cậu ta gõ cửa văn phòng của chính mình hai cái, nghe thấy giọng của anh mình kêu vào đi.

Triệu Mậu bước vào thấy Tạ Trí đang ngồi uống trà ở sofa đối diện cậu ta, anh cậu ta thấy cuối cùng cậu ta cũng tới vội nói với ngài Tạ, em tôi tới rồi vậy tôi ra ngoài trước.

Lúc bước ra ngoài anh còn muốn khuyên nhủ Triệu Mậu vài câu nhưng Tạ Trí lại ở đằng sau nhìn nên cuối cùng anh cũng chẳng nói gì cả.

Không ai biết chiều hôm đó, bọn họ nói gì ở bên trong nhưng mà theo lễ tân miêu tả thì lúc ngài Tạ bước ra, khí thế lạnh lẽo giống như muốn giết người.

Công ty xuất hiện rất nhiều loại phỏng đoán khác nhau, cái gì mà giám đốc Triệu đoạt phụ nữ của ngài Tạ, đâm phải chiếc xe yêu thích của ngài Tạ, đủ loại phỏng đoán kì quặc khác nhau nhưng chỉ có anh của Triệu Mậu mới biết rõ, thằng nhãi Triệu Mậu ngứa đòn này nói hết những điều nên nói cùng không nên nói ra rồi.

Nói ra cũng tốt, chung quy cũng không ảnh hưởng tới cổ phiếu của công ty, anh đã sớm nghe em mình nói chuyện này rồi, nghe mà thấy ghê tởm tới mức cơm còn chưa ăn xong đã bỏ đi.

Trong một con hẻm tối tăm ở East Harlem, New York, Lý Hạo Nhiên đang co ro trốn trong một túp lều của dân vô gia cư, tránh né đám người truy lùng khắp nắp.

Xui xẻo này của hắn phải kể từ một tháng trước.

Sau chuyện kia từ mười mấy năm trước, gã lại thích ‘chơi’ mấy đứa con trai, nhưng mà gã luôn ‘chơi’ trên tinh thần người tình ta nguyện, cũng chỉ là tình một đêm hoặc là dùng tiền trả sau khi hai bên thỏa thuận thôi, cuối cùng thì lúc đó dù bị cảnh sát điều tra rất lâu nên cảm thấy làm mấy chuyện phạm pháp sẽ gặp chút rắc rối.

Sau khi bố gã phá sản rồi chết đi đã để lại cho gã không ít tiền, có thể cho gã sống mấy đời xa hoa, thoải mái, tình cảm bố mẹ với gã cũng chẳng tốt mấy, bao năm nay sống một người vẫn khá tốt.

Cho tới tận tháng trước, gã nhìn thấy một thiếu niên người Mỹ gốc Hoa trong một quán rượu ở Manchester, trông cực kì đẹp, tính tình lại đanh đá, gã cũng chỉ sờ mông cậu ta hai cái mà đã cầm bình rượu rượt gã chạy rồi. Lý Hạo Nhiên giả vờ sợ sệt mà chui vào WC kéo cậu ta vào một phòng nhỏ rồi làm cho thiếu niên xinh đẹp này cảm nhận một chút đau khổ, vừa lúc uống rượu nên càng hưng phấn làm cậu ta một phen, ai ngờ nhìn thiếu niên này yếu đuối mỏng manh nhưng lại rất khỏe cuối cùng cũng trốn thoát khỏi gã.

Vốn dĩ chỉ là chút chuyện nhỏ trong cuộc sống của Lý Hạo Nhiên mà thôi, ai ngờ lại có mấy người vạm vờ xuất hiện trước cửa chung cư của gã ở London thì gã mới biết chính mình gặp rắc rối to rồi.

Đây là con nuôi của ông trùm đảng ngầm Trung Quốc lớn nhất London, đang học ở Manchester.

Lý Hạo Nhiên bị nhét vào xe, nghe vài người nói thì có vẻ muốn chở gã đến vùng ngoại ô khiến gã sợ tới mức tè ra quần, cố gắng tìm đường nhảy ra ngoài chạy trốn, cầm lấy hộ chiếu bay tới phía bên kia của đại dương. Ai ngờ gã đi tới đâu luôn có người tìm được, đành phải thay đổi chỗ trốn liên tục.

Mấy ngày nay, Lý Hạo Nhiên chiếm lấy căn lều của một kẻ vô gia cư, tốt xấu gì cũng có chỗ để ngủ, gặm miếng bánh mì nướng đã quá hạn mà gã lục được trong thùng rác tự hỏi sao mình lại biến thành dạng này thì một đôi giày da bóng loáng xuất hiện trước mặt gã.

Là Tạ Trí.

” Đã lâu không gặp nhỉ, bạn cũ.” Lý Hạo Nhiên chỉ sửng sốt một chút rồi vô cùng tự nhiên chào hỏi anh.

Sắc mặt Tạ Trí vẫn như thường, thậm chí còn ngồi xuống chiếc ghế giản dị kia: ” Mày sống chẳng ra làm sao cả.”

Lý Hạo Nhiên cười nhạt: ” Cứ sống thôi, nhóc bạn kia của mày cũng chẳng sống tốt nhỉ?”

Nghe gã nhắc tới Chu Bùi Cảnh, ánh mắt Tạ Trí trở nên lạnh lẽo: ” Tao nghe nói có người đang tìm mày.”

Lý Hạo Nhiên chắp tay sau lưng đứng dậy, lấy súng từ dưới gối đầu nắm trong tay, chậm rãi dịch về phía Tạ Trí.

Vì chuyện lần này mà gã đã tiêu hết số tiền bố gã để lại cứ nghĩ chuyện sẽ hết, ai mà ngờ ông trùm hắc bang kia lại y như một con chó điên, ai nói cũng mặc kệ, giờ cả người gã cũng chỉ còn hai đô trên người, thấy Tạ trí thành công như này nên nảy sinh ác ý muốn trói anh lại rồi đòi chút tiền từ Tạ Trạch Hoa, cho dù không trói được thì lấy chút tiền mặt trên người anh cũng tốt.

Súng này là Lý Hạo Nhiên mua để tự vệ, một khẩu Browning có gắn ống giảm thanh, gã cũng chẳng muốn giết chết Tạ Trí nên chỉ bắn vai trái Tạ Trí. Tạ Trí nhìn vết thương mà gã bắn, chỉ đứng im để gã đánh, tài bắn súng của Lý Hạo Nhiên rất bình thường nên viên đạn chỉ sượt qua vai của Tạ trí, máu lan ra thấm ướt bộ đồ anh mặc.

” Sao mày không né?” Lý Hạo Nhiên ngạc nhiên, sau đó gã sợ hãi, hoảng hồn còn chẳng thấy rõ động tác của Tạ Trí, súng của gã bị đoạt mất ngay sau đó là một trầm vang lên, thân dưới trở nên đau nhức.

Lý Hạo Nhiên cong người ngã trên đất run rẩy, thân dưới của gã bị Tạ Trí dùng súng bắn đứt, đầu đau như muốn nổ tung, liều mạng sờ cái đó của mình lại chưa sờ được vết thương đã đau tới ngất đi.

Tạ Trí ném súng đi nói với bên ngoài lều: ” Ông Lâm, cảm ơn.”

Lý Hạo Nhiên tỉnh lại là đang ở bệnh viên, thân dưới dùng vải băng lại đến trông buồn cười, một cảnh sát đang đứng cạnh gã, mơ màng tới sắp ngủ.

Thấy gã tỉnh lại thì cảnh sát thông báo cho gã biết gã bị khởi tố vì tội cố ý hành hung người nên có khả năng sẽ phải ngồi tù.

Lý Hạo Nhiên phát điên chỉ vào thân dưới của mình hỏi vậy cố ý thương tổn tới tao thì sao?

Cảnh sát nhẹ nhàng nói cho Lý Hạo Nhiên biết: ” Cậu Tạ chỉ phòng vệ chính đáng.”

Tạ Trí mời luật sự nổi tiếng am hiểu vụ án hình sự nên không bao lâu vụ án của Lý Hạo Nhiên đã kết thúc, gã bị phạt tù năm năm ở Mỹ sau đó bị trục xuất về Anh.

Chờ vết thương của gã đỡ hơn sẽ lập tức bị đưa vào ngục. Ngày đầu tiên vào tù, gã mặc áo tù khập khiễng bước đi lại bị cảnh ngục đẩy mạnh, mấy tên tù nhân da trắng, da đen đứng trước mặt gã nhìn gã bằng ánh mắt như nhìn người chết.

Tên da đen cầm đầu tỏ vẻ thông cảm mà cúi đầu vỗ vào mặt gã: ” Chào mừng đến với ngôi tù đồng tính.”

———–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.