Chu Khang mệt không chịu được, hai cánh tay đều mềm nhũn, khóe miệng giật giật. Cơ thể đóng đầy cáu bẩn như thế, làm sao còn có thể để cho người khác giúp đỡ tắm rửa hả, tay người khác xoa xoa lên thân thể cũng không thấy biến sắc mặt, da mặt anh ta phải dầy như thế nào a! Ở thời tương lai, ai dám giữ một thân cáu ghét bẩn thỉu như vậy tắm rửa trước mặt người khác chứ, không còn mặt mũi nhìn người a! Mỗi lần chị râu huấn luyện về đi tắm rửa đều khóa chặt cửa, xưa nay cũng không để anh họ đi theo vào hỗ trợ đâu!
Mông tiểu tướng quân, tựa như thần tiên vậy!
Mông tiểu tướng quân tắm xong để mặc thân thể trần truồng tiến vào hang động, tựa như không chút nào để ý khi bị xem sạch sành sanh.
Lẽ nào quân lính cổ đại đều phóng khoáng như thế sao?
Chu Khang nắm một cái quần lót nhỏ trong tay rơi vào trầm tư. Có muốn đưa người ta quần lót không đây? Nghe nói trước Tần Hán đàn ông đều đóng khố, sau đó mới đổi thành quần đáy thụng. Nhưng là, lúc cưỡi ngựa không bị khó chịu sao? A, lần trước tiểu tướng quân còn kỵ ngựa vằn nhé…
Mông Khác nhìn mảnh vải nhỏ Chu Khang nắm trong tay, nhìn một chút tấm vải nhỏ cũng giống y thế đang được mặc trên người cậu, đưa tay ra lấy qua tự mặc vào. A, có chút chật, không quá thoải mái, có điều như vậy an toàn hơn, đi ra ngoài săn thú cũng không cần lo lắng lá cỏ sắc bén cọ vào.
Sau đó, Chu Khang liền nhìn tiểu tướng quân không biết khách khí là cái quái gì mặc một cái quần lót nhỏ chật căng đi tới đi lui, đi tới đi lui trước mặt cậu…
Chu Khang rất muốn nói, tướng quân à, ngài mặc ngược rồi…
Đối với người bình thường, để mặc ngược được quần lót thì cần phải có dũng khí rất lớn, mà người đi nhắc nhở kẻ mặc ngược quần cũng cần rất lớn dũng khí.
Mà họ Chu này, lá gan rất nhỏ.
Vì lẽ đó, Tướng quân, ngài vẫn cứ mặc ngược đi!
Hai tay Chu Khang nâng cằm yên lặng quay đầu – cậu không nhìn thấy bất cứ thứ gì cả!
Trời tối, nên đi ngủ.
Chu Khang bắt đầu đau khổ.
Nhiệt độ bên trong hang núi cũng phải chừng 34 độ, rất chi là oi bức, táng đá lớn cho rằng cái giường nằm kia cũng vẫn còn âm ấm, sau khi cọ xong thì đỡ chút, giờ lại rất nhanh bị hun nóng trở lại.
Mông Khác nằm trên đất đầu gối lên một xấp da thú ngủ chỏng vó, hơi hơi ngáy nhỏ.
Chu Khang nhìn tấm da dê mềm mại nhất bên cạnh tiểu tướng quân đã rất tốt bụng trải sẵn cho cậu, đi tới nằm xuống một lúc lại đứng lên. Da không được thuộc, cưng cứng, lông cũng đan dính vào nhau, còn có mùi khó ngửi, nhưng đây là thứ tốt nhất trong sáu năm qua mà đứa trẻ vẫn luôn sống lẻ loi một mình này có thể cung cấp cho cậu.
Cuối cùng vẫn không chịu được, Chu Khang lại cọ cọ tảng đá một lần nữa, leo lên đi ngủ, tấm da mềm nhất kia bị cuốn lại làm gối đầu.
Chậm chạp không thể chìm vào giấc ngủ.
Đối với tương lai, phải nói, Chu Khang không thể nhìn thấy tương lai của mình. Ở tận thế, cho dù rất gian nan, nhưng vẫn luôn có chờ mong, mong đợi được sống tiếp, mong đợi một ngày có thể xây dựng lại quê hương. Nơi đó, có người thân, có bạn bè, cũng có hi vọng.
Nhưng tại nơi này đâu? Mông Khác đến đây đã sáu năm rồi, chỉ đơn độc mình hắn. Nơi đây là quê hương của động vật hoang dã, không giống như những vị khách tới từ thế giới khác như bọn cậu. Cậu mong ngóng một ngày có thể trở về sao? E rằng đó cũng chỉ là một giấc mơ đẹp đẽ mà thôi – có một ví dụ sáu năm đi trước kia, cậu không dám lạc quan một cách mù quáng.
Thật vất vả ngủ được, rất nhanh trời đã sáng rồi.
Đứng dậy rửa mặt, cũng cho Mông Khác một cái bàn chải đánh răng. Tối qua ngủ không ngon, trong lòng khó chịu, tinh thần rất kém. Mông Khác phát hiện ra, nhưng không nói gì, chỉ vỗ vỗ vai Chu Khang rồi một mình chạy đi luộc khoai tây. Hắn đối với loại đồ vật trước đây chưa bao giờ được ăn cảm thấy rất hứng thú, dễ dàng làm no bụng, cho dù chỉ dùng nước sạch luộc chín chấm muối ăn cũng có thể ăn được một đống lớn.
Mông Khác ăn sáu củ khoai tây luộc cùng một hộp thịt hộp, lại múc đầy một bình nước, vác lên cung tên ra ngoài, trước khi đi lại vỗ vỗ vai Chu Khang.
Chu Khang biết Mông Khác đang dùng cách của hắn để an ủi cậu. Thiếu niên mười ba tuổi năm đó, từ trên chiến trường đột nhiên rơi vào một mảnh đại lục hoang dã không một bóng người này, sẽ sợ hãi như thế nào đây? Sáu năm, thật vất vả nhìn thấy đồng loại đầu tiên, mà vị đồng loại đó lại mang đến cho hắn tin dữ ngập đầu. Vương của hắn, cha của hắn, chú của hắn, thậm chí gia tộc của hắn, tất cả cũng đã trở thành tro bụi, hơn nữa đến hai ngàn năm sau, trời đất biến đổi, toàn thể nhân loại đều gặp phải kiếp nạn sinh tử.
Sinh hoạt sáu năm giống như động vật hoang dã đã thay đổi Mông Khác, thế nhưng Chu Khang còn rất lâu mới tới một ngày có thể tiếp thụ được những biến đổi to lớn thế này. Tận thế cùng hoang dã, ở nơi nào cũng không thể thoải mái.
Nhưng mặc kệ tại đâu, ngày tháng nhàn hạ thoải mái được cả gia đình nuông chiều giống trước đây sẽ không còn nữa. Sống ở hiện tại, chỉ có thể sống cho hiện tại.
Trồng mấy cây ngô, bẻ xuống bắp non. Thêm một gốc cây dưa chuột gai, hái được hơn mười quả dưa chuột. Hai cây đậu cô-ve, thu được một đống nhỏ đậu tươi. Lại thêm mấy cây cà tím tròn nữa, hái xuống hai mươi, ba mươi trái cắt thành miếng mang ra bên ngoài phơi khô. Suy nghĩ chút, lại trồng một gốc cây mướp, sau khi hái xuống mấy quả mướp mềm, số còn lại trực tiếp thúc giục thêm. Mướp già mang ra ngoài phơi khô, sau khi phơi khô xong lấy ra hạt mướp, ruột giữ lại làm thành dụng cụ kỳ cọ cho Mông tiểu tướng quân tắm rửa…
Chu Khang đang ngồi móc ra ruột mướp đã được phơi khô một nửa, thì Mông Khác về, mang theo con dê một lớn một nhỏ.
Không biết giống dê gì, Chu Khang nhìn không quen. Mông Khác cũng không biết, trên cánh đồng cỏ hoang này loài động vật vừa giống dê vừa giống hươu có rất nhiều, còn nhiều loại nữa, hắn không cần biết chúng có tên là gì, chỉ cần biết loại nào ăn ngon hơn dễ bắt hơn là đủ.
Hai con dê hẳn là mẹ con. Con dê nhỏ có vẻ còn chưa cai sữa, bị bẻ gãy cổ. Dê mẹ còn chưa chết hẳn, hai chân sau bị đứt đoạn. Mông Khác mang theo con dê nhỏ đi sang bên kia lột da, Chu Khang nhìn dê mẹ bầu ti căng phồng, nổi lên tâm tư nuôi dưỡng. Cậu biết tại mảnh đại lục hoang dã không người này nổi lên ý nghĩ nuôi nhốt con mồi là cỡ nào quái lạ, đặc biệt hiện tại còn là mua khô khắp nơi đều có động vật chịu đói, này rõ ràng chính là chuẩn bị bữa tiệc lớn cho bọn săn mồi trên thảo nguyên, khéo khi cậu đồng thời bị vơ vào làm điểm tâm cũng không chừng. Nhưng mà, nuôi một con vật nho nhỏ như này một hai ngày hẳn là có thể đi, mỗi ngày Mông Khác đội nắng nóng đi ra ngoài săn thú vốn đã cực khổ rồi, lại còn bị cậu liên lụy không dám đi xa, vẫn là nên nuôi thử xem sao.
Dùng dây leo sắt buộc quanh cổ con dê đưa nó vào nơi râm mát nhất dưới bụi hồng gai, thúc giục đám cỏ xanh khoảng hai mét vuông xung quang, lại dùng dị năng chữa trị hai cái chân sau đứt rời, xem như tạm thời nuôi nhốt.
Con dê nhỏ đã xử lý xong. Một nửa chặt thành miếng lớn, một nửa lọc thịt mang đi phơi khô, như thường lệ để lại gan dê.
Chu Khang dùng khoai tây và đậu đũa tươi nấu lẫn với thịt dê đun tràn đầy một cái chậu lớn, Mông Khác thì miệng ngậm dưa chuột nướng một cái đùi dê.
“Hôm qua chúng ta ăn bốn bữa!” Chu Khang cắt gừng lúc nãy vừa trồng ra ném vào trong chậu, đột nhiên nhớ tới vấn đề này. Ở nơi đây cậu đã không có khái niệm thời gian, một ngày có phải 24 giờ hay không cũng không biết, Mông Khác bảo cậu làm cái gì thì cậu làm cái đó.
“Ừ.” Mông Khác tập trung nướng đùi dê, kéo Chu Khang sang một bên tự mình điều chỉnh lửa hầm thịt.
Chu Khang xoa chút mồ hôi, hơi hơi cảm động. Cậu không chịu được quá nóng, chớ nói chi tại dưới nhiệt độ cao như vậy ngồi vây quanh đống lửa. Mông tiểu tướng quân, quả thật là người tốt!
Hơi hơi cảm động một lúc, mùi thơm thổi qua đây. Chu Khang ghét nhiệt độ bên ngoài, ngồi im trên tảng đá tại cửa động nhìn người kia vừa nhóm lửa vừa nướng đùi dê. Vóc người Mông Khác rất đẹp, làn da lúa mạch dưới ánh nắng mặt trời lấp lánh ánh nước, mồ hôi từng hạt từng hạt lăn theo sống lưng xuống, nhìn qua… có chút anh tuấn.
Ngồi một lúc ước ao bắp thịt rắn chắc đẹp đẽ, Chu Khang sờ sờ cơ thể đầy xương sườn của mình, cầm một quả dưa chuột kẽo kẹt gặm cắn. Người so với người cái gì, quá gây sát thương rồi.