Hai con sư tử đực một trước một sau bao vây Mông Khác. Sáu con sư tử cái vừa bị chết một, hiện tại cũng lui ra sau, nhưng vẫn vây lại bao quanh Mông Khác.
Một con sư tử đực rống lên. Hai con sư tử cái tiếp tục lui lại mấy bước, sau đó xoay người chạy đến chỗ Chu Khang, bắt đầu vừa cào vừa cắn.
Dây leo sắt bình yên vô sự. Thật không hổ là loài cây biến dị được mệnh danh có lực phòng ngự mạnh nhất, dùng rất tốt! Chu Khang thoáng yên lòng, chăm chú nhìn trận chiếu đấu bên kia.
Có thể nói, bầy sư tử này rất mạnh. Cho dù là đám sư tử cái, hay là hai con sư tử đực này, đều ngầm hiểu mà phối hợp với nhau. Tuy công kích của sư tử rất đơn giản, không có gì ngoài vồ lấy, cắn, va mạnh, cào, nhưng chúng có ưu thế về ngầm hiểu nhau và phối hợp nhịp nhàng, Mông Khác chống đỡ rất khổ cực. Chu Khang cũng nhìn ra được Mông Khác đang thủ hạ lưu tình. Thanh kiếm gia truyền của Mông gia cực kỳ sắc bén, nhẹ nhàng một kiếm có thể tạo thành thương tổn rất lớn, nhưng Mông Khác cũng rất ít chém đến bộ phận quan trọng.
Chu Khang hiểu được. Bầy sư tử công kích hai người là vì đồ ăn và lãnh địa, nhưng Mông Khác chỉ đi ngang qua mà thôi, không phải đến tranh giành, nên không muốn diệt sạch. Nếu không hung danh của Mông Khác cũng không lan khắp mặt Nam của dòng sông đến ngay cả kền kền da mặt dày nhất cũng không dám sà xuống đến gần.
Đồ ăn cùng lãnh địa. Chu Khang là đồ ăn, Mông Khác uy hiếp lãnh địa của chúng. Cách ví von cỡ nào thê thảm!
Mông tướng quân, ngài hướng tới một đám mèo to xác nhả ra sát khí có gì dùng sao? Đó chỉ là một đám dã thú còn chưa được khai hóa thôi, ngài cho rằng chúng nó giống anh đây lịch sự tao nhã bị trừng một cái liền nhuyễn xuống sao?
Ngu ngốc!
Như nghe được tiếng lòng Chu Khang, Mông Khác còn dành ra thời gian xem xét bên này một chút, vừa mới phân tâm, trên vai bị cào cho một móng. Nhất thời, Chu Khang bị vài đạo vết máu kích động tới, hét lên: “Mông Khác anh có nhanh lên không, anh dám bị thương một lần nữa xem!”
Kiếm trong tay Mông Khác lập tức mạnh mẽ hơn.
Bầy sư tử rút lui, để lại xác chết của một con sư tử đực và ba con sư tử cái.
Chu Khang chui ra từ trong quả cầu dây leo, run run giúp Mông Khác rửa sạch vết thương và chữa trị.
Trên người cả hai còn dính đầy máu sư tử, Mông Khác không quan tâm bản thân, vươn tay lau lau vết máu đọng trên mặt Chu Khang. Máu khô lại rồi, Mông Khác không dám dùng sức lau, lại nhìn thấy sắc mặt cậu cực kỳ tái nhợt, liền ôm chặt lấy người.
Chu Khang không có chống cự. Nói thật, nếu không phải Mông Khác đúng lúc đó ôm lấy cậu chỉ sợ cậu lập tức quỳ xuống đất, dị năng tiêu hao, cơ thể thả lỏng sau một thời gian sốt sắng quá mức, khiến hai chân cậu như nhũn ra.
Mông Khác nhúc nhích vai, phát hiện vết thương trên người đã không đáng ngại, liếc nhìn xung quanh, liền cõng lên Chu Khang chạy đi. Bờ sông là đất thị phi, vẫn mau chóng rời đi mới tốt.
Chu Khang mềm nhũn nằm bệt trên lưng Mông Khác mặc người cõng mình chạy, có chút lo lắng: “Liệu bầy sư tử có trả thù hay không?”
Bước chân Mông Khác vẫn không ngừng: “Không sợ, tôi sẽ không để bọn chúng thương tổn đến em.”
Bởi vì thế nên những giây phút cuối cùng mới xuống tay độc ác sao? Chu Khang xoa xoa đôi mắt, vươn tay ôm lấy cổ Mông Khác, cúi đầu đáp một câu: “Được, tôi không sợ.”
Mông Khác một hơi chạy đến khi trời tối mới dừng lại. Hắn chọn nơi nghỉ ngơi là một núi đá nhỏ dựng đứng, núi không cao, nhưng cực kỳ đột ngột, là loại núi đá gần như dựng thẳng lên. Dị năng của Chu Khang đã dùng hết, không thể trồng dây leo sắt làm lá chắn, hắn không dám để cậu ngủ dưới mặt đất.
Trên núi đá chỉ có một cái hang nhỏ miễn cưỡng chen được một người. Mông Khác trải sẵn cái đệm rơm, nhét Chu Khang vào, lại tại ngoài hang đốt cỏ đuổi muỗi, sau đó bản thân chen ở một bên ngồi dựa vào vách đá.
Không thể đốt lửa nấu cơm, hai người chỉ ăn chút cơm thừa buổi sáng, khoai tây luộc, bắp ngô luộc, may là để bên trong nhẫn không gian không bị hỏng. Chu Khang lại đưa cho Mông Khác một miếng thịt chín lớn đã phơi khô.
Lần nữa Chu Khang tỉnh lại đã gần giữa trưa rồi. Thử vận chuyển một chút dị năng, may quá, ít nhất cũng đã khôi phục bảy, tám phần.
Mông Khác nhìn chằm chằm Chu Khang không chớp mắt.
Chu Khang cười nhạt: “Tôi không sao rồi, đã tốt hơn rất nhiều.” Thả ra nước cho hai người rửa mặt, lại giúp Mông Khác trị liệu một lần nữa, mãi đến khi vết thương hoàn toàn khỏi hẳn mới dừng lại.
Trên núi đá không có chỗ để làm cơm, Mông Khác leo xuống núi đá, chuẩn bị đi bắt con mồi. Tối qua ăn một bữa qua loa, nay lại chưa ăn sáng, cả hai đều tiêu hao kịch liệt về thể xác và tinh thần, thế nên một bữa này phải bồi bổ một chút mới được.
Chu Khang ngồi tại cửa động chật hẹp nhìn bóng dáng mạnh mẽ của người kia nhanh chóng chạy đi xa, trong lòng có chút rầu rĩ đau thương. Thú hoang trên thảo nguyên giỏi về leo trèo không có nhiều, nơi này rất an toàn. Chu Khang liền nghĩ tới trên thảo nguyên con mèo lớn mà sinh con non, trước lúc ra ngoài tìm thức ăn sẽ đem con non giấu kỹ. Đột nhiên cảm thấy bản thân giống như con non gào khóc đòi ăn, liên tưởng này quá khủng bố! Chu Khang nhanh chóng lắc lắc đầu.
Mông Khác mang về một con mồi không biết giống gì chỉ dùng chi sau, rất béo tốt, có vẻ tầm mười, mười lăm cân. Rất tốt, vậy là thức ăn cho buổi tối cũng có, thậm chí còn có thể lưu lại chút để sáng mai làm bữa sáng.
Chu Khang vội vàng nấu cơm, Mông Khác ngồi dựa vào một gốc cây không chút nháy mắt nhìn chằm chặp.
Tầm mắt quá nóng bỏng, Chu Khang bị nhìn có chút khó chịu, liền trừng Mông Khác một cái.
Trái tim Mông Khác đập nhanh hơn ba phần. Ánh mắt người nọ, thực xinh đẹp.
Lấp đầy bụng xử lý xong chỗ thịt dư lại, nước phơi cho ấm để bên cạnh cũng có thể dùng. Chu Khang liền cởi quần áo chuẩn bị tắm rửa. Mới cầm khăn lau ướt thân thể, một bàn tay lớn đáp lên xoa bờ vai cậu, sau đó từng chút một trượt dần xuống lưng. Sờ rất mềm nhẹ, không phải loại kỳ cọ xoa nắn như trước đây giúp cậu tắm rửa.
Lông tơ Chu Khang đều dựng hết cả lên. Tướng quân đây là làm gì, lẽ nào thay đổi tác phong rồi?
Chu Khang không dám làm một cử động nhỏ nào, đứng im nơi đó, chỉ lo Mông tướng quân lần thứ hai chuyển thành quỷ súc – bị Mông tướng quân kỳ cọ cho quá đau khổ mà, hiện tại dị năng của cậu còn chưa khôi phục hoàn toàn nên không thể tùy tiện lãng phí a! Dị năng chữa trị phải giữ gìn thật tốt, nơi đây nguy hiểm như vậy, nếu bầy sư tử đến trả thù thì phải làm sao bây giờ! Bọn cậu còn chưa thoát khỏi lãnh địa của đàn sư tử đâu!
Mông Khác rất dịu dàng giúp người tắm một cái.
May mà Chu Khang quá sợ hãi không quay đầu lại nhìn, không thì nhất định sẽ bị ánh lục trong đôi mắt đen kia dọa tè ra quần.
(ánh lục – đói xanh mắt)
Giặt xong quần áo phơi lên, Mông Khác bên kia đã nhặt được đống lớn cành khô rồi, cái đệm cũng trải sẵn dưới tàng cây. Hắn không dự định đi tiếp, thân thể Chu Khang rất yếu, vẫn cần nghỉ ngơi thêm vài ngày cho chắc. Còn đoạn đường về sau, hắn chạy nhanh thêm chút nữa là được rồi.
Chu Khang cũng không kiên trì, tuy rất muốn nhanh chóng rời khỏi lãnh địa của bầy sư tử, nhưng cậu càng lo lắng cho thân thể của Mông Khác. Sáu năm sống một mình, nhìn cơ thể khỏe mạnh đấy, nhưng dinh dưỡng không cân đối vẫn khiến Mông Khác lưu lại một chút vấn đề, thừa dịp nghỉ ngơi lần này, cậu cũng giúp người ta điều trị tốt. Lại cảm thấy hơi nản lòng. Trước đây từng thấy trong sách, sư tử nuôi trong vườn bách thú có thể sống hơn hai mươi năm, nhưng ngoài thảo nguyên sư tử nhiều nhất cũng chỉ sống được mười mấy năm mà thôi, tuổi thọ bị rút ngắn một nửa. Hơn nữa, trên thảo nguyên số lượng sư tử không bị chết non sống qua thời kỳ khỏe mạnh nhất cho đến già cũng không nhiều, càng khỏi nói có sư tử sống đến mười mấy tuổi rồi chết già, quả thực hiếm như lá mùa thu.
Vậy Mông Khác thì sao? Bây giờ Mông Khác nghịch thiên khỏe mạnh, nhưng đến một ngày nào đó cũng sẽ già đi, sau khi Mông Khác già đi thì sao đây? Còn cậu thì sao? Cậu có thể sống đến một ngày được gọi là ‘già’ sao?
Trước mắt có chút nhòe đi. Một bàn tay lớn xoa xoa khuôn mặt cậu, đau đớn. Chu Khang tóm chặt cái tay đó, có chút không muốn thả ra.