Dịch: Đình Phong
Chu Tước dưới khăn che mặt hơi biến sắc, cắn răng làm bộ muốn động thủ. Vạn Kiếm Nhất lui một bước thì Chu Tước mới dừng lại hừ một tiếng mang theo vài phần khinh thường nhìn Vạn Kiếm Nhất. Nàng cười lạnh nói: “Đồ nông cạn, ngươi làm sao biết ta là một mỹ nữ tử, nói không chừng ta vì dung mạo xấu xí nên mới lấy khăn che mặt đấy, đến lúc đó thì ngươi sẽ cảm thấy như thế nào? Không thể tưởng được ngươi cũng là người tầm nhìn hạn hẹp, chỉ biết nhìn vẻ bề ngoài một người.”
Vạn Kiếm Nhất không có biện bạch, chỉ nhìn Chu Tước một lúc lâu bỗng nhiên lời nói rất thành khẩn: “Ta và ngươi ngày sau vẫn là địch, bất quá đêm nay gặp nhau xem như hữu duyên, ta có lời muốn nói, không biết Chu Tước cô nương có muốn nghe không?”
Chu Tước thấy vẻ trịnh trọng trong mắt hắn, ngược lại có chút ngơ ngác, hơn nữa nàng cũng không có tức giận nên thuận miệng nói: “Ngươi muốn nói cái gì?”
Vạn Kiếm Nhất nói: “Ta cho rằng thiên địa thế gian, người sống trên đời trọng yếu nhất là hai chữ tự tại. Nếu có cơ hội, liền vùng lên thoát khỏi trói buộc cùng vướng bận mà sống cho tùy thích, như thế chẳng phải thống khoái sao? Chính mình được tự do, hy vọng ngày sau của cô nương có thể trôi qua thoải mái, vui sống cả đời này.”
Chu Tước im lặng thật lâu sau đó nhìn Vạn Kiếm Nhất nói: “Tốt lành á, không biết ngươi đang ăn bậy nói bạ cái gì, hiện tại ta đang sống rất tốt, không cần ngươi nghĩ nhiều.”
Vạn Kiếm Nhất cười ha ha, duỗi ra một tay hướng lên trời vẫy vẫy với nữ tử này, thần thái tiêu sái.
Chu Tước nhìn hắn thật sâu sau đó thả người lên không trung bay xa rất nhanh biến mất trong đêm tối, nháy mắt đã chẳng thấy đâu.
***
Trời sáng hôm sau, đám người Thương Tùng tỉnh lại, trải qua một đêm nghỉ ngơi tất cả mệt nhọc trong mấy ngày liên tiếp tan biến đâu mất, ai nấy tinh lực dồi dào, thần hoàn khí túc.
Vạn Kiếm Nhất cùng mọi người thương nghị tiếp tục cuộc hành trình, sau khi qua Sa Vũ Mê Cung liền coi như xâm nhập Man Hoang chi địa, xa hơn chính là Thánh Điện Ma Giáo rồi. Nhưng Man Hoang Thánh Điện bao nhiêu năm rồi vẫn luôn là hang ổ của Ma Giáo, trong đó đề phòng rất sâm nghiêm, nguy hiểm không nói cũng biết.
Bất quá năm người Thanh Vân Môn nếu như đã đến đây đương nhiên không thể quay đầu, không nói người có tâm chí kiên định như Vạn Kiếm Nhất mà bốn người kia cũng là chiến ý dâng cao, một lòng muốn xác minh Thánh Điện Ma Giáo kia. Vạn Kiếm Nhất cùng mọi người một phen sắp xếp lại dặn dò cẩn thận mấy lần, đoàn người lần nữa xuất phát.
Ngày hôm đó trời cao mây tản, sa mạc bao la hùng vĩ, mặt trời giắt phía chân trời, kim mang vạn trượng chiếu tại trên người bọn hắn.
Những ngày tiếp theo cũng không tính là thuận buồm xuôi gió, nguyên nhân có lẽ do tiếp cận Man Hoang Thánh Điện, dọc con đường này người trong Ma Giáo qua lại rõ ràng tăng lên rất nhiều. Tuy rằng đám người Vạn Kiếm Nhất lưu tâm né tránh nhưng vẫn nhiều lần đụng phải, bất quá bọn hắn thủ đoạn như lôi đình mà xử lý sạch sẽ.
Mặc dù như thế nhưng mọi người vẫn rõ ràng việc che giấu tung tích càng ngày càng khó, đồng thời gặp được yêu nhân Ma Giáo thực lực cũng càng cường đại hơn, trừ việc đó ra bọn hắn còn phải ứng phó thêm rất nhiều phiền phức cùng khó khăn. Bởi vì một đường tiến về Man Hoang Thánh Điện xem như là lộ tuyến dễ dàng nhất thì phía sau sa vũ mê cung cùng hai cái ốc đảo cũng không nhất định là vùng đất bằng phẳng rồi.
Sâu trong Man Hoang sa mạc có đủ loại kỳ lạ quỷ dị sinh vật, rất nhiều quái thú đều có thể giết chết người. Trước khi đi tới cái Man Hoang chi địa này, năm người bao gồm cả Vạn Kiếm Nhất cũng không nghĩ cái hoang mạc tựa như biển chết này sẽ có lượng quái vật khủng khiếp lại hung hãn như vậy.
Đồng thời dựa theo lời nhắn nhủ của Đoan Mộc Thiết và Bách Độc Tử nói lúc trước, trong sa mạc Man Hoang cũng chỉ có hai cái Thanh Tuyền cùng Tiểu Hồ châu là an toàn. Tại dọc đường tiếp theo, bọn hắn gặp rất nhiều ốc đảo nhưng cũng không thể uống nước hơn nữa bên trong rừng cây còn ẩn nấp thêm nữa sinh vật quái dị.
Đôi khi cái Man Hoang chi địa này sẽ làm cho người ta thật sự liên tưởng đến thời đại Man Hoang thượng cổ. Bất quá có rất nhiều khó khăn trắc trở nhưng Vạn Kiếm Nhất cùng bốn người đều xông qua từng cái. Hơn nữa bởi vì cả ngày đều là thời gian chém giết sinh tử, mọi người đều ở trong trạng thái cực kỳ khẩn trương lại thêm Vạn Kiếm Nhất vui lòng chỉ bảo, đạo hạnh bọn Thương Tùng, Điền Bất Dịch, Thương Chính Lương cùng Thúc Thường tăng lên trong giai đoạn này thấy rõ. Trong đó rõ nhất là Điền Bất Dịch tuy dung mạo bình thường lại không hiển sơn lộ thủy(1) nhưng lại tiến cảnh lớn nhất, thậm chí cả Vạn Kiếm Nhất cũng phải kinh ngạc.
Nếu như nói lúc năm người này từ Hồng Kiều trên Thanh Vân Sơn rời đi, xếp hạng thực lực là Vạn Kiếm Nhất, Thương Tùng, Thương Chính Lương cùng Điền Bất Dịch lại đến Thúc Thường mà nói thì nay sau mấy ngày tranh đấu liên tục lại mang theo mấy phần kịch liệt cùng tàn khốc, đạo hạnh thực lực Điền Bất Dịch có thể nói là đột nhiên tăng mạnh.
Chỉ nhìn đơn thuần ngày gần đây giao thủ cùng quái vật mà yêu nhân Ma Giáo, tên mập lùn này đã hành động vượt qua Thương Chính Lương, mơ hồ có thể ngang hàng với Thương Tùng, hiện tại trong mọi người có lẽ cũng chỉ có Vạn Kiếm Nhất mới có thể thắng hắn một bậc.
Điều này làm năm người Thanh Vân Môn có phản ứng khác nhau, Vạn Kiếm Nhất thì thập phần mừng rỡ, càng là ưa thích vị sư đệ mập mạp này, tăng thêm Điền Bất Dịch lại khiêm tốn hiếu học, thường thỉnh giáo Vạn Kiếm Nhất mà Vạn Kiếm Nhất cũng là tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn(2) làm Điền Bất Dịch vô cùng cảm kích. Đồng thời Điền Bất Dịch thường ngày cũng vô cùng kính trọng vị sư huynh này, xem hắn nửa như sư phụ nên mỗi lần xưng hô đều mang theo vài phần kính trọng. Cuối cùng cũng là Vạn Kiếm Nhất tính tình hào sảng nghe không quen những thứ này nên cười mắng Điền Bất Dịch hai lần mới khiến hắn sửa lại.
Chỉ là như vậy nhưng kích thích một người khác chính là Thương Tùng ngày bình thường ít nói. Thương Tùng tính tình có chút cao ngạo, trước sau chỉ có kính phục Vạn Kiếm Nhất nhưng lần này tận mắt thấy Điền Bất Dịch đạo hạnh tiến nhanh nên cũng bị thúc dục. Chính hắn kỳ thật cũng là thiên tư hơn người nếu không ngay từ đầu cũng không được Vạn Kiếm Nhất coi trọng, vì vậy trong thời gian kế tiếp Thương Tùng cũng là âm thầm mà hăng hái ma luyện, lại có thêm Vạn Kiếm Nhất chỉ điểm nên đạo hạnh tinh tiến. Cuối cùng hắn và Điền Bất Dịch giống như ngươi đuổi ta chạy, tuy rằng bên ngoài không nói gì nhưng là liều mạng dốc sức mà so thực lực.
Hai người này cây kim so với cọng râu(3) hấp tấp dốc sức liều mạng ma luyện bản thân nên đạo hạnh tiến nhanh, thực lực tăng lên tưởng như mắt thường có thể thấy được đấy. Ngày hôm qua Điền Bất Dịch bổ con Ma Ngạc ốc đảo thì hôm nay Thương Tùng mặt lạnh liền một kiếm chém Quỷ Báo Man Hoang càng thêm hung hãn. Vì vậy hôm sau Điền Bất Dịch rồi giết đỏ cả mắt, cầm kiếm mà lùng sục yêu thú quái vật trong Man Hoang, cuối cùng cắt lấy ba đầu hung hãn thú vật đem về…
Những yêu thú Man Hoang này đều là hung vật thực lực rất mạnh, đối phó bọn nó nếu không cẩn thận liền nguy hiểm tính mạng, nhưng có lẽ do ma luyện trong thời khắc sinh tử như vậy mới có thể làm cho đạo hạnh tăng mạnh bực này. Mắt thấy tình huống như vậy cũng đồng dạng làm cho Thúc Thường cùng Thương Chính Lương chịu kích thích rất mạnh. Đều là Thanh Vân Môn hạ đệ tử, đều có thiên tư tài hoa hơn người anh tài tuấn kiệt, ai lại muốn kém hơn người khác, người nào lại không có tâm tranh cường háo thắng?
Trơ mắt nhìn đồng môn điên cuồng ma luyện mà đạo hạnh tinh tiến thì dù là ai cũng không chịu được, vì vậy hai người này cũng điên cuồng tham gia đội ngũ ma luyện, Man Hoang hiểm địa một đường tiến về phía trước, một đường tu hành.
Bởi vì lúc trước Bách Độc Tử cùng Đoan Mộc Thiết chỉ điểm cho bọn họ một lộ tuyến tương đối dễ dàng nhất nên bọn hắn đã đi trong Man Hoang chi địa hơn một tháng, lại còn đi nhầm mấy lần nhưng vẫn may mắn tìm về chính xác. Nhưng một đoạn đường này bọn hắn đi có chút vất vả, thực ra có thể thoải mái hơn một chút nhưng vì ma luyện đạo hạnh cùng một bầu không khí cổ quái so đấu không ai phục ai nên những gia hỏa này có chút cử chỉ điên rồ thậm chí là đi trêu chọc mấy con yêu thú cường đại, rước lấy nhiều phiền toái. Nhưng đương nhiên xui xẻo thì vẫn là đám yêu thú ở Man Hoang mà thôi.
Tiếp tục đi cho đến một ngày thì bọn hắn cũng thấy tại phía đường chân trời một góc dấu vết của tòa cung điện nguy nga.
Trong sa mạc Man Hoang bằng phẳng rộng lớn chợt đột ngột có một tòa sơn mạch mọc lên, đứng vững tại biển cát mênh mông. Mặt trời mới mọc hừng hực giắt tại bầu trời, tia nắng rơi vãi xuống chiếu đến mảng lớn cung điện trên núi, như là Thần Điện tại bầu trời bao quát nhân gian. Mấy ngọn núi như được quỷ phủ thần công cắt gọt cùng căn cứ thế núi mà xây dựng nên cung điện. Trong đó ngọn núi lớn nhất tọa lạc một tòa đại điện vô cùng hùng vĩ. Chung quanh đại điện trên đất trống phủ kín gạch đá bóng loáng, tựa như lưu ly, đại điện chạm trỗ mái cong, cột trụ cùng cửa sổ đều lớn, tọa bắc hướng về nam, đại khí khoáng đạt.
Cung điện màu đen trầm tịch lại trang nghiêm mang phong cách cổ xưa, thêm vào khí tức sâm nghiêm, chân tường bốn phía điện thờ đều có màu vàng càng lộ ra trang trọng nghiêm túc, đích thị nơi này chính là trong Ma Giáo truyền thuyết quan trọng nhất Thánh Điện. Từ xa nhìn lại, Thánh Điện nguy nga cao lớn, trước điện bên ngoài trăm trượng còn có một tòa tháp cao có khắc phù điêu, trên có khắc nhiều loại Thượng Cổ dị thú thoạt nhìn dường như là Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột, Thao Thiết đều đỡ trụ mà lên, nhìn hung mãnh dữ tợn làm người ta không rét mà run.
Trừ những điều đó trên xà tòa đại điện có một tấm bảng hiệu màu đen mà trên đó có hai chữ màu vàng “Thánh Minh” rất to, kiểu chữ mạnh mẽ hữu lực. Cửa điện rộng lớn mà trang nghiêm, trên xà ngang rủ xuống mấy lá cờ màu vàng to lớn đón gió tung bay, trên lá cờ có chữ viết cổ quái rất khó phân biệt. Trên nó vẽ rất nhiều cảnh tượng khác lạ, có tiên cảnh chúng sinh yên vui mà cũng có ác quỷ địa ngục thê lương, nhìn qua thấy sợ.
Năm người Thanh Vân Môn đứng trên đồi cát xa xa dưới chân núi ngắm nhìn tòa Man Hoang Thánh Điện, gió lớn thổi tới mang theo mấy phần bụi cát thổi lên vạt áo bọn hắn, cũng chứng kiến vẻ mặt trẻ tuổi của bọn hắn ngưng trọng nhưng rồi cũng không có ý sợ hãi lùi bước.
Dưới ánh mặt trời bọn hắn năm người kề vai sát cánh đứng chung một chỗ đối mặt với tòa đại điện nguy nga như núi kia, tuy là cách một trời một vực nhưng rất khí thế, dường như trong mắt bọn hắn trên đời này không có sự tình gì là quá đáng sợ.
Mặc dù có ngàn vạn người, dù là nơi xa xôi hiểm yếu, cần gì phải nói!
Nam nhi đại trượng phu, chính là lúc này!
=============
(1) hiển sơn lộ thủy: ví von biểu hiện tài năng của mình.
(2) tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn: biết thì sẽ nói, nói thì sẽ nói hết.
(3) cây kim so với cọng râu: đại khái không thua kém bao nhiêu.