Man Hoang Hành

Chương 41: Tiểu hồ (thượng)



Dịch giả: Đình Phong

Thương Tùng cùng Điền Bất Dịch đứng ở một bên nhìn mặt nhau, có chút không rõ đến cùng đã xảy ra chuyện gì, bất quá bọn hắn kính trọng Vạn Kiếm Nhất là phát ra từ nội tâm. Vì vậy, hai người vẫn trầm mặc, nghe Vạn Kiếm Nhất và U Cơ đối thoại.

Chu Tước nhìn chằm chằm Vạn Kiếm Nhất một hồi, vừa muốn nói bỗng nhiên nghe Vạn Kiếm Nhất mở miệng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

Chu Tước cảm giác có chút cổ quái cùng khó hiểu nhưng vẫn hừ lạnh trả lời: “Không có việc gì.”

Vạn Kiếm Nhất nở nụ cười một cái nói: “Vừa rồi xem như ta cứu ngươi, đúng không?”

Chu Tước nhíu nhíu mày không nói gì, Vạn Kiếm Nhất dường như cũng không thèm để ý phản ứng của nàng tiếp lời: “Ta cứu ngươi, ngươi giúp ta, không quá phận chứ?”

Sắc mặt Chu Tước biến hóa lập tức cười lạnh: “Các ngươi là người trong chính đạo không phải từ trước đến nay đều tự xưng dám làm việc nghĩa, cứu người bị thương sao, thế nào hôm nay lại muốn người mang ân tất báo?”

Vạn Kiếm Nhất nghiêm mặt nói: “Ta cũng không phải là thế hệ cổ hũ kia mà cô nương chắc cũng như thế. Ta sở cầu cũng không quá đáng, chỉ muốn thông qua sa vũ mê cung này, không biết cô nương có thể dẫn đường?”

Chu Tước im lặng một lát sau đó thản nhiên nói: “Nếu các ngươi không sợ thì đi theo ta.”

Đám người Thương Tùng, Điền Bất Dịch liếc nhau đều có chút kinh ngạc, một lát sau Điền Bất Dịch thấp giọng nói: “Yêu nữ kia có thể tin được sao?”

Trên mặt Thương Tùng hiện lên vẻ nghi hoặc bất quá hắn rất nhanh mở miệng nói: “Vạn sư huynh hành động tất có dụng ý của hắn, chúng ta cứ làm theo là được.”

Mấy người khác đều gật đầu xem ra rất tin tưởng Vạn Kiếm Nhất. Vì vậy một đoàn người liền theo thân ảnh Chu Tước tiến về phía trước.

Trước đó không lâu hai bên còn là đối địch bây giờ liền đi cùng một chỗ, bầu không khí này dường như có chút cổ quái, chẳng những bốn người Điền Bất Dịch, Thương Tùng đi theo phía sau đều trầm mặc mà ngay cả Chu Tước cũng không chịu mở miệng, dường như chính nàng cũng cảm thấy có chút không đúng.

Mà trong mọi người dường như chỉ có Vạn Kiếm Nhất là vô cùng tự nhiên. Hắn thản nhiên đi bên cạnh Chu Tước, một lát sau bỗng nhiên cười hỏi: “Đúng rồi Chu Tước cô nương, ta nghe nói trong Ma Giáo có một nơi gọi là Minh Uyên, nó như thế nào a?”

Ánh mắt Chu Tước đột nhiên lạnh lẽo liếc Vạn Kiếm Nhất nhưng không nói một lời, quay đầu trực tiếp đi thẳng về phía trước.

***

Thanh Vân Sơn, Tổ Sư Từ Đường.

Đạo Huyền đi đến bên ngoài đại điện Tổ Sư Từ Đường, nghiêm túc đứng ở bên ngoài cửa lớn vừa to vừa nặng hướng vào bên trong thi lễ một cái thật sâu, sau đó đối với từng điểm ánh nến cùng âm ảnh lờ mờ nói: “Sư phụ, đệ tử Đạo Huyền đã đến.”

Sau một lúc lâu, âm thanh của Thiên Thành Tử truyền ra: “Có chuyện gì?”

Đạo Huyền kính cẩn nói: “Sư phụ người tại Tổ Sư Từ Đường này đã được một đoạn thời gian rồi, không biết thương thế có tốt lên chút nào không, trong môn còn rất nhiều sự vụ cần lão nhân gia người ra mặt chủ trì.”

Thiên Thành Tử thanh âm thản nhiên nói: “Ta còn cần tĩnh dưỡng, hết thảy ngươi cứ xử trí đi.”

Đạo Huyền hơi cúi đầu, trong mắt xẹt qua một tia thất vọng nhưng một lát sau khôi phục bình tĩnh nói: “Vâng, đệ tử đã rõ. Bất quá còn một đại sự cần sư phụ cho ý kiến.”

Thiên Thành Tử nói: “Chuyện gì ngươi nói đi.”

“Là chuyện Thất Mạch Hội Võ. Tính tính toán toán thì đúng là năm nay, vốn nó được xem như một kiện đại sự vui mừng của Thanh Vân Môn ta, chỉ là đại chiến chính ma vừa mới chấm dứt, đệ tử trong môn tử thương không nhỏ. Lại không biết cái Thất Mạch Hội Võ này nên tạm dừng hay tiếp tục tổ chức, còn xin sư phụ định đoạt?”

Thiên Thành Tử trầm mặc một lát sau đó âm thanh trầm thấp từ trong Tổ Sư Từ Đường truyền ra: “Tiếp tục làm đi, đời đời Thanh Vân Môn tổ sư truyền xuống sự kiện, sao có thể ở đời ta mà đoạn tuyệt.”

Đạo Huyền gật đầu nói: “Đã như vậy đệ tử liền bắt tay vào chuẩn bị. Bất quá Thất Mạch Hội Võ chính là việc trọng đại của Thanh Vân ta, thiên đầu vạn tự mười phần rườm rà, những việc đó tất có đệ tử đi làm không dám làm phiền sư phụ. Chẳng qua lúc Thất Mạch Hội Võ khai mở mong rằng sư phụ di động bước ngọc tiến về Thông Thiên Phong chủ trì đại hội, như thế mới có thể làm an tâm mấy nghìn đệ tử Thanh Vân. Không biết ý sư phụ như thế nào?”

Tổ Sư Từ Đường trầm mặc rất lâu, Đạo Huyền bình tĩnh đứng ở cửa ra vào nhưng đáy mắt ẩn giấu vẻ chờ mong. Rốt cuộc sau khi đợi thật lâu, trong đại điện truyền ra âm thanh của Thiên Thành Tử: “Tốt, đến lúc đó ta sẽ đi qua.”

Đạo Huyền đại hỉ liền khom người hành lễ nói: “Như thế còn gì bằng, đa tạ sư phụ.”

Thiên Thành Tử “Ừ” một tiếng sau đó lại nói: “Bất quá mấy người Vạn Kiếm Nhất ly khai Thanh Vân còn chưa trở về, tổ chức đúng hạn hay là chờ bọn hắn.”

Đạo Huyền ngơ ngác một chút, lập tức gật đầu nói: “Vốn nên như thế, đệ tử cẩn tuân sư mệnh.”

Thiên Thành Tử nói: “Vậy ngươi lui xuống đi, ta cần nghỉ ngơi rồi.”

Đạo Huyền đối với đại điện Tổ Sư Từ Đường thi lễ một cái, nói: “Đệ tử cáo lui.” Lập tức lui về sau ly khai, thời điểm khi hắn đi xuống thềm đá trở lại con đường núi kia ánh mắt dừng lại một chút trên khối bia đá có khắc Huyễn Nguyệt động phủ, sau đó lập tức quay người đi về trước núi. Mà tại phía sau hắn, núi rừng rền vang, tòa đại điện nguy nga, trầm mục nghiêm trọng này lại lần nữa trầm mặc mà ẩn giấu sau lục sắc của cành lá, im hơi lặng tiếng.

***

Man Hoang sa mạc, sa vũ mê cung.

Chỗ sa mạc mê cung rộng lớn này kỳ dị tầng tầng lớp lớp, những bức tường cát hiếm thấy như rừng ở khắp nơi, tạo thành từng con đường khúc chiết vòng qua vòng lại. Hơn nữa, trên không mê cung cũng không biết có cấm chế quỷ dị gì, thậm chí ngay cả ngự không phi hành trong lúc vô tình cũng bị mê hoặc phương hướng. Có thể nói là trời sinh một chỗ tuyệt hiểm chi địa, nhiều năm qua ngăn cách Trung Thổ cùng Man Hoang, làm cho nhiều tu sĩ chính đạo thông qua khó khăn.

Bất quá loại khó khăn này chỉ là đối với Trung Thổ chính đạo mà thôi, còn với Ma Giáo nhiều năm chiếm giữ Man Hoang chi địa bao gồm vị Chu Tước cô nương này thân là một trong Tứ đại Thánh Sứ Ma Giáo hiển nhiên vô cùng quen thuộc. Vì vậy dưới sự dẫn dắt của nàng trải qua hơn canh giờ bôn ba, năm người Vạn Kiếm Nhất cùng Chu Tước rốt cuộc đã đi ra khỏi sa vũ mê cung.

Bất tri bất giác đã gần hoàng hôn, mặt trời ngã về tây, cát vàng dài đằng đẵng, sa mạc dưới trời chiều lộ ra đặc biệt tráng lệ. Bên ngoài sa vũ mê cung, năm người Thanh Vân Môn cùng Chu Tước đứng đối diện nhau, bầu không khí có hơi lạnh cứng vi diệu, ai cũng không nói lời nào. Sau đó Vạn Kiếm Nhất vẫn bình thản ung dung đi tới mỉm cười với Chu Tước nói: “Chu Tước cô nương thật sự là tín nhân, đa tạ.”

Chu Tước hừ một tiếng, nói: “Ta và ngươi không ai thiếu nợ ai rồi chứ?”

Vạn Kiếm Nhất cười nói: “Đó là tất nhiên.”

Chu Tước nhìn thoáng qua bốn người sau lưng Vạn Kiếm Nhất bỗng nhiên nói: “Ta xem mấy vị sư đệ đồng môn này của ngươi dường như đối với ta có chút không vừa mắt, cứ nhìn ta chằm chằm không biết có ý đồ gì?”

*: các đọc giả có thể báo lỗi ở link thảo luận để bản dịch được tốt hơn. Xin cảm ơn!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.