Mãn Cấp Trà Xanh Xuyên Thành Tiểu Đáng Thương

Chương 9



Có Nhàn phi “chống lưng”, chất lượng cuộc sống trong cung của Lâm Phi Lộc bỗng chốc tăng lên một bậc mới, ít ra cái ăn cái mặc thoải mái dư dả hơn rất nhiều.

Tiêu Lam được cấp kha khá vải vóc mới của năm nay, lại may cho hai con hai bộ đồ mùa đông. Tay nghề may vá của nàng rất khéo léo, còn chú tâm may tặng Nhàn phi một bộ y phục, đường kim mũi chỉ trang nhã tinh tế, Nhàn phi mặc vào nom trẻ ra mấy tuổi.

Nhàn phi hứng khởi, thưởng thêm cho cung Minh Nguyệt khá nhiều đồ, Điện phụ ngày trước đìu hiu điêu tàn bỗng chốc nhộn nhịp người, dần dần náo nhiệt lên.

Thật ra Tiêu Lam không có suy nghĩ muốn trèo cao, dựa vào cành cao của Nhàn Phi một lần nữa tranh thánh sủng. Chỉ mong cuộc sống của hai con nhỏ được đảm bảo đủ đầy thì nàng đã mãn nguyện rồi.

Nhưng trong mắt người ngoài chuyện hai cung lui tới với nhau chẳng phải chuyện tốt đẹp gì sất.

Mọi người đều cho rằng Lam Quý nhân theo phe Nhàn Phi, đã là người dưới trướng Nhàn Phi, lợi ích và ân oán của hai người thu về một mối với nhau. Những người có quan hệ tốt với Nhàn Phi sẽ nể mặt Nhàn phi gọi nàng một tiếng muội muội nghe thật thân thiết, còn những kẻ mang xích mích với Nhàn phi thì ghen ghét ra mặt.

Tuy Lam Quý nhân đã thất sủng nhiều năm nhưng ở nơi cấm cung phi tần như trăm hoa đua nở này nhan sắc mỹ miều của nàng vẫn đứng hàng đầu. Diện mạo của Nhàn phi đã phai tàn nhuốm dấu hiệu thời gian, e là nàng ta định đẩy Lam Quý nhân lên đề cử trước bệ hạ. Lam Quý nhân đã sinh cho bệ hạ hai đứa trẻ, Ngũ công chúa lại thông minh lanh lợi, rất có khả năng lấy lại được thánh ân.

Kỳ phùng địch thủ tương lai nhởn nhơ ngay trước mắt, những phi tần khác sao có thể ngồi yên?

Một khi qua lại liên tới với người khác thì chẳng thể bo bo giữ mình nữa, ước mơ làm một người trong suốt của Tiêu Lam coi như đã tan thành tro bụi.

Mấy chuyện này nằm hết trong dự liệu của Lâm Phi Lộc. Nhưng với tính cách của Tiêu Lam không có gì thúc đẩy thì nàng ta vĩnh viễn chỉ dậm chân tại chỗ. Dựa theo kế hoạch của cô, sau này cô phải “tấn công” Hoàng đế nữa. Bây giờ cho Tiêu Lam ra khỏi khu vực an toàn để tập thích ứng hoàn cảnh cũng là chuyện tốt.

Chỉ có điều Tiêu Lam làm việc cảnh giác quá, không làm sai tí gì, kẻ khác muốn nhắm vào nàng cũng không tìm ra ngay điểm sơ hở nào. Cứ lần lữa mãi, đành chuyển mắt sang hai đứa nhỏ.

Lâm Chiêu Viễn không thể ra cửa, Tiêu Lam cũng không yên tâm cho cậu ra ngoài, cơ hội gặp cậu rất ít. Nhưng Lâm Phi Lộc lại thích chạy nhảy nô đùa bên ngoài, để ý chút là gặp được. Hơn nữa nguyên do Lam Quý nhân có thể nhập hội với Nhàn Phi chẳng phải là vì Ngũ công chúa này sao? Không giải quyết được người lớn thì thôi, còn chịu thua con nhóc ấy?

Nói đi cũng phải nói lại, chuyện của con trẻ thì để trẻ con tự giải quyết, cho dù có ầm ĩ thế nào thì một câu “Mâu thuẫn trước đây của tụi nhỏ thôi” cũng dễ dàng cho qua.

Nếu nhắc đến ai là người ghét Nhàn Phi nhất trong hoàng cung, thì đó chắc chắn là Huệ Phi, không trượt đi đâu được.

Ân oán của hai người kết từ thuở còn ở Đông Cung, đấu đá trong sáng ngoài tối nhiều năm. Sau này Huệ Phi sinh hạ Trưởng công chúa Lâm Niệm Tri, vì là con gái đầu của Lâm Đế nên được yêu thương hết mực, nhận ân sủng lớn lao, chèn ép Nhàn Phi mấy năm trời. Cho đến khi Nhàn Phi hạ sinh Tứ hoàng tử Lâm Cảnh Uyên thì cục diện mới cân bằng trở lại.

Lâm Niệm Tri lanh lợi cơ trí, dung mạo xinh tươi rạng ngời, đứng trước Lâm Đế được khen hoạt bát bộc trực, còn với người khác thì lại kiêu ngạo điêu toa. Tam công chúa Lâm Hi thân thiết với nàng, hai đứa vốn chung phe lại cùng ghen ghét Lâm Phi Lộc. Dạo gần đây nghe mẫu phi cằn nhằn mấy lần, Lâm Niệm Tri sống với mẹ từ bé, sao có thể không hiểu ý mẫu phi?

Xem ra đây chính là thời điểm mình dạy dỗ đứa Ngũ muội kia rồi.

Lâm Hi sợ Lâm Cảnh Uyên, còn nàng thì không.

Ở Đại Lâm từ xưa đến nay tuân theo tôn ti trật tự có trên có dưới. Lâm Hi phải tôn trọng Tứ hoàng huynh còn Lâm Cảnh Uyên lại phải kính trọng vị Trưởng tỷ này. Đây là sự thật phải tuân theo khi đứng trước Phụ hoàng.

Nếu Lâm Cảnh Uyên dám vì Ngũ hoàng muội nọ chống đối mình thì nàng sẽ dùng thân phận Trưởng tỷ xử lý cả hai đứa, coi như trút giận thay mẫu phi.

Lâm Phi Lộc không biết mình đã bị Trưởng công chúa cho ngồi danh sách đen, gần đây cô đang bận đốc thúc Lâm Cảnh Uyên học “Luận Ngữ”.

Đây là chuyện Nhàn phi giao phó, nếu ngay tới chuyện này còn không làm được thì trong mắt Nhàn Phi sức ảnh hưởng của mình sẽ tụt dốc mất. Phải tội Lâm Cảnh Uyên không thích đọc sách, bắt cậu học thuộc lòng giống như muốn lấy mạng cậu. Lâm Phi Lộc không khuyên trực tiếp mà đổi sang cách khác.

Cô tự đọc.

Chốc chốc, cô lại hỏi: “Cảnh Uyên ca ca, chữ này đọc là gì?”

Lâm Cảnh Uyên liếc qua: “Nhân bất tri nhi bất uấn” (1)

Mắt Lâm Phi Lộc chớp chớp, trông trong veo như nước: “Oa, Cảnh Uyên ca ca lợi hại quá đi.”

Lâm Cảnh Uyên: Oách!

Một lát sau lại thấy Lâm Phi Lộc hỏi: “Cảnh Uyên ca ca, chữ kia đọc thế nào?”

Lâm Cảnh Uyên kiêu ngạo liếc một cái.

Mẹ kiếp! Cậu cũng không biết nữa!

Đối mặt với ánh mắt khát khao mong đợi được giải đáp của Tiểu Lộc muội muội, lần đầu tiên Lâm Cảnh Uyên cảm thấy xấu hổ vì mình học ngu. Đặc biệt là khi Lâm Phi Lộc quấn quýt vồn vã hỏi cậu: “Cảnh Uyên ca ca, “Triêu văn đạo, tịch tử khả hỉ” có nghĩa là gì ạ?” (2)

“Học nhi thời tập chi, bất diệc duyệt hồ” là cái gì vậy?” (3)

“Quân tử chu nhi bất tị, tiểu nhân tị nhi bất chu”. (4)

Lâm Cảnh Uyên:…

Sụp đổ.

Sau đó Lâm Cảnh Uyên bèn bắt đầu học “Luận Ngữ” một cách cẩn thận, không chỉ đọc mà còn phải hiểu rõ ý nghĩa của những câu từ kia. Trước khi hết học trọn vẹn quyển “Luận Ngữ” thì cậu quyết không sang chơi với Tiểu Lộc muội muội, tránh đánh mất chút tôn nghiêm cuối cùng!

Lâm Cảnh Uyên không đến, Lâm Phi Lộc rỗi rãi hẳn ra. Vì gần đây muội muội không chơi với mình nên Lâm Chiêu Viễn bực ra mặt, Lâm Phi Lộc dỗ dành mãi, cuối cùng Lâm Chiêu Viễn cũng đưa ra yêu cầu: “Được ăn đúng táo xanh của vườn Thanh Phái mới tha thứ cho muội!”

Lần trước cô chỉ tạt ngang qua vườn Thanh Phái trẩy mấy quả táo xanh mang về thôi mà Lâm Chiêu Viễn nhớ mãi không quên. Lâm Phi Lộc mỉm cười xoa đầu cậu: “Được, muội đi hái cho huynh, ngoan ngoãn chờ ở đây nhé.”

Lúc này Lâm Chiêu Viễn mới toét miệng cười ngây ngô.

Gần tới mùa thu, thời tiết cũng lạnh đi nhiều. Lâm Phi Lộc trùm chiếc áo choàng bằng nhung trắng Tiêu Lam may cho đi ra cửa hái táo về.

Vườn Thanh Phái dồi dào cây ăn trái, đến mùa thu trái sai trĩu nặng cành. Phi tần các cung thích sai người tới đây hái quả tươi về. Lúc Lâm Phi Lộc đi vào từ cổng vòm nhỏ, chợt nghe thấy bên góc bờ tường có tiếng nức nở.

Cô chẳng thích chúi mũi vào chuyện của người khác, chỉ nghĩ đó là cung nữ hay thái giám nào đó bị trách phạt nên cứ thẳng tiến vào trong hái táo xanh. Khi rời đi, tiếng khóc kia vẫn vảng vất, thút tha thút thít, giống như là không muốn để người ngoài phát hiện, đáng thương chết đi được.

Lam Phi Lộc bước ra cổng vòm nhỏ nhưng rốt cuộc vẫn hé mắt nhìn về phía tiếng khóc phát ra.

Phía sau bụi cỏ cao cỡ nửa người có một bóng lưng nhỏ đang ngồi xổm, mặc đồ đông bằng gấm, không giống kẻ hầu.

Cô suy tính một hồi, cuối cùng vẫn đưa chân tiến lại.

Bước chân đạp lên hoa cỏ lá rụng phát ra âm thanh sột soạt, người nọ trong cỏ nghe thấy tiếng vang, quay đầu lại hỏi: “Ai đó?!”

Lâm Phi Lộc vén bụi cỏ, thấy một thiếu niên vô cùng tuấn tú ở đó. Trong ngực cậu ôm một chú thỏ nhỏ màu trắng, cặp mắt cậu đỏ chẳng khác thỏ là bao, mặt đầy nước mắt, nhìn qua thôi cũng thấy đáng thương.

Lâm Phi Lộc ngồi thụp xuống hỏi: “Vì sao huynh khóc?”

Hình như cậu thiếu niên coi việc bị bắt quả tang khóc nhè là một việc quá xấu hổ, định làm mặt dữ hù dọa. Nhưng trời sinh cậu ra là chẳng phải kẻ xấu, lại vừa khóc lóc hu hu, nhìn đâu cũng thấy thương tâm, cuối cùng cũng chỉ làm bộ lạnh lùng quay đầu lại, che đi sự ảo não: “Chuyện không liên quan tới muội.”

Lâm Phi Lộc chỉ liếc qua đã thấu hiểu tính tình của cậu thiếu niên, cô cười híp mắt sờ vào con thỏ trong lòng cậu: “Đây là thỏ huynh nuôi sao? Đáng yêu quá đi.”

Cả người cậu nhóc run bắn lên, nước mắt vừa nín lại chực trào ra, cậu cắn răng chịu đựng, trên mặt đầy vẻ thống khổ không kìm nén nổi.

Lâm Phi Lộc quan sát một hồi, thì thào: “Huynh sao vậy?”

Cách đó không xa có tiếng cung nữ nói cười truyền đến gần, mặt mũi thiếu niên lập tức biến sắc, ra dấu im lặng. Lâm Phi Lộc gật đầu, lùi vào bên trong một chút, chui vào nấp với thiếu niên để bụi cỏ che kín bóng dáng cả hai. Những cung nữ được cử tới vườn Thanh Phái hái quả tươi xong liền rời đi ngay.

Trong thời gian đó cả hai không nói một lời, cứ mắt nhỏ trừng mắt lớn trong bụi cỏ. Đến khi tiếng người biến mất, cậu thiếu niên mới buồn bực hỏi cô: “Muội là ai?”

Lâm Phi Lộc cười híp mắt: “Muội là Tiểu Lộc, huynh là ai?”

Cậu hơi hơi ngạc nhiên: “Muội không biết ta ư?”

Lâm Phi Lộc ngoẹo đầu: “Muội phải biết huynh à?”

Thiếu niên hơi ngượng ngùng, cúi đầu: “Không quen cũng tốt.”

Lâm Phi Lộc tiếp tục xoa xoa con thỏ trong lòng cậu: “Tại sao huynh lại khóc? Là do con thỏ này ư?”

Thiếu niên rũ mắt nhìn chú thỏ bé nhỏ, bặm môi, mất một lúc sau mới khổ sở thì thào nói: “Ta, mẹ ta bắt ta tự tay gϊếŧ nó.”

Lâm Phi Lộc: “Tại sao? Thỏ nhỏ đáng yêu như vậy, sao lại gϊếŧ nó đi?”

CHÚ THÍCH

(1) Nhân bất tri nhi bất uấn (Nhân bất tri nhi bất uấn, bất diệc quân tử hồ): Người chẳng hiểu ta mà ta không buồn giận họ, thế chẳng phải người quân tử ư?

(2) Triêu văn đạo, tịch tử khả hỉ: Sáng nghe đạo, chiều chết cũng cam lòng.

(3) Học nhi thời tập chi, bất diệc duyệt hồ: Học thì phải luyện tập, chẳng vui lắm sao?

(4) Quân tử chu nhi bất tị, tiểu nhân tị nhi bất chu: Quân tử thân với khắp mọi người mà không tư vị, kẻ tiểu nhân tư vị mà không thân với khắp mọi người.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.