Tốc độ của Khương Dã cực nhanh, không tới mười giây đã lao xuống lầu 1. Nhà bọn họ xây phòng bếp mở, cậu vừa xuống lầu 1 đã nhìn thấy Lý Diệu Diệu ngồi bệt dưới đất trong gian bếp tối om với vẻ mặt kinh hoàng, tay cầm đèn flash điện thoại chiếu về phía trước. Khương Dã nhìn theo ánh sáng của đèn flash, tủ lạnh bị Lý Diệu Diệu mở ra, cậu nhìn thấy thứ dọa cho Lý Diệu Diệu sợ đến mức thét chói tai —— một cái đầu người đã thối rữa.
Con ngươi Khương Dã co rụt lại, sự kinh ngạc dâng lên trong lòng. Cái đầu đã bị thối rữa, răng rụng môi lở, trông cực kỳ gớm ghiếc, tóc tai lòa xòa che phủ mặt, đã không còn nhận ra diện mạo. Có người giết người ở trong nhà, còn giấu đầu người trong tủ lạnh. Xem mức độ thối rữa thì ít nhất cũng phải vài ngày. Bình thường Lý Diệu Diệu không ăn cơm ở nhà, sẽ không dùng tủ lạnh, vì vậy nhỏ mới không phát hiện.
Cậu bước qua đóng tủ lạnh lại, đang định gọi cảnh sát thì đột nhiên có tiếng loảng xoảng từ trên lầu truyền xuống, giống như có thứ gì đó rơi xuống đất. Khương Dã lập tức nhận ra là chiếc thang gấp bằng nhôm mà cậu dựng ở tầng gác mái. Ngay sau đó là tiếng bước chân “rầm rầm rầm”, vô cùng vội vã, đang đi xuống cầu thang.
Có người đang xuống lầu!
Chẳng lẽ tên hung thủ giết người thật sự đang nấp ở tầng gác mái!?
Khương Dã nhanh chóng kéo Lý Diệu Diệu lên chạy về phía huyền quan. Lý Diệu Diệu đứng không vững, mới vừa đứng dậy đã ngã xuống. Tốc độ của người trên lầu rất nhanh, chẳng mấy chốc đã xuống tầng 2. Khương Dã nhìn khoảng cách, đoán chừng không còn kịp nữa nên vươn tay tắt di động của Lý Diệu Diệu, kéo nhỏ xuống nấp dưới gầm bàn nấu ăn.
Bọn họ vừa ổn định chỗ trốn xong thì tiếng bước chân dồn dập đã đến tầng 1. Hai người cẩn thận ló đầu ra quan sát lối lên cầu thang. Cả hai nhìn thấy một bóng người vạm vỡ, là đàn ông, mặc áo lông màu xanh đậm và quần tây đen, đang bước từng bước xuống bậc thang.
Lý Diệu Diệu và Khương Dã đều nhận ra người đàn ông này, là bố của Lý Diệu Diệu, Lý Diệc An. Lý Diệu Diệu còn tưởng là tội phạm giết người, trái tim vọt lên cuống họng ban nãy giờ mới được thả xuống, nhỏ đang định đứng dậy gọi cha. Song Khương Dã lại cảm thấy không đúng, thứ mùi khó tả mà cậu ngửi được ban nãy giờ đã nồng hơn rất nhiều, bây giờ đến mức khiến người ta buồn nôn, rõ ràng là do Lý Diệc An mang xuống.
Khi Lý Diệu Diệu đứng dậy định mở miệng gọi, cậu nhanh chóng đè nhỏ xuống và che miệng nhỏ lại.
Chần chừ một hồi, cuối cùng Lý Diệc An cũng xuống tầng trệt. Nương theo ánh sáng lờ mờ, Khương Dã và Lý Diệu Diệu đều nhìn thấy bộ dạng của gã rất rõ ràng, nhất thời con ngươi bọn họ rụt thành cây châm. Trên cần cổ của bố họ rỗng tuếch, trước ngực ướt sũng màu máu đỏ thẫm, vóc người cao lớn đứng ở đó trông thật khủng khiếp. Tay gã đặt trên lan can, cánh tay mọc đầy lông đen dài rậm rạp.
Khương Dã cảm giác được Lý Diệu Diệu đang run lẩy bẩy, cậu che miệng Lý Diệu Diệu, nhìn nhỏ và lắc đầu.
Đôi mắt Lý Diệu Diệu ầng ậc nước, Khương Dã chậm rãi buông tay ra, nhỏ cố gắng che miệng mình lại, ngăn chặn mọi âm thanh bật ra khỏi cổ họng.
Lý Không Đầu vẫn còn đang loanh quanh trong phòng, hình như đang tìm bọn họ. Không có đầu thì có nghe thấy âm thanh không? Khương Dã không dám mạo hiểm, càng không dám suy đoán. Nữ quỷ, không đầu… Những chuyện xảy ra trong hai ngày qua đã ảnh hưởng sâu sắc đến thế giới quan của cậu, những thứ quái dị đó còn xuất hiện được thì chuyện một cái xác không đầu nghe thấy âm thanh cũng không có gì là lạ cả.
Chuyện cấp bách bây giờ là phải rời khỏi căn biệt thự này. Khương Dã dẫn Lý Diệu Diệu bò về phía trước, lặng lẽ nấp sau tủ rượu. Xác không đầu đang đi qua đi lại trước bàn trà, vừa lúc quay lưng lại với bọn họ. Nhân cơ hội này, Khương Dã và Lý Diệu Diệu nhanh chóng băng qua chỗ trống phía sau ghế sô pha để ra ngoài huyền quan. Khương Dã đặt tay lên tay nắm cửa chống trộm, đang định mở cửa thì Wechat đột nhiên có thông báo, cậu cúi đầu nhìn, là tin nhắn do “Ma Nữ Thích Ăn Ngọt” gửi tới ——
【 Đừng mở cửa, ngoài cửa có quỷ. 】
Giữa bóng tối tĩnh lặng, tiếng rung thông báo của điện thoại nghe rõ mồn một.
Khương Dã sửng sốt, sao cô ấy biết tình hình bên này? Ngoài cửa có gì? Đồng thời, một dấu chấm hỏi to đùng hiện lên trong đầu Khương Dã ——
Xác không đầu có nghe thấy tiếng rung điện thoại không?
Cậu và Lý Diệu Diệu đồng loạt quay đầu lại, vừa lúc nhìn thấy xác không đầu đang đứng ngược sáng ở huyền quan. Dù cho gã ta không có đầu, Khương Dã vẫn cảm nhận được sự âm hiểm quỷ dị toát ra từ gã ta. Mùi hôi tanh tưởi ập vào mặt, Khương Dã gần như muốn nôn mửa.
Ma Nữ Thích Ăn Ngọt: 【Lên tầng 2, trèo qua cửa sổ phía đông.】
Khương Dã đánh đòn phủ đầu, lao tới giơ chân đá vào ngực xác không đầu, đồng thời hô to: “Lên lầu 2, trèo cửa sổ phòng bố mẹ leo ra ngoài!”
Lý Diệu Diệu ôm đầu chạy vụt qua xác không đầu, xác không đầu túm lấy chân Khương Dã và ném mạnh như quăng cái chùy. Khương Dã văng ra ngoài, cả người đập lên bàn nấu ăn. Hai tay cậu ôm gáy, lưng bị va mạnh vào mặt bàn đá cẩm thạch. Tấm lưng tưởng chừng như muốn nứt ra, Khương Dã không dám chậm chạp, nhanh chóng bò dậy.
Lý Diệu Diệu đang đi trên cầu thang quay đầu lại, vẻ mặt vô cùng sốt ruột.
Xác không đầu lao về phía Khương Dã, cậu cầm một con dao phay lên và phóng tới. Con dao cắm vào ngực xác không đầu, song không hề khiến tốc độ gã ta chậm lại. Khương Dã lại cầm một con dao sushi khác lên nhắm vào đầu gối gã. Dao sushi chém trúng cẳng chân gã, xác không đầu lập tức khuỵu xuống.
*Dao sushi (寿司刀): dao để cắt sushi hay sashimi.
Nhân lúc này, Khương Dã ba chân bốn cẳng chạy thục mạng về phía cầu thang. Lý Diệu Diệu chạy trước, hai người nhanh chóng vào phòng bố mẹ đóng cửa lại. Bọn họ vừa vào trong thì cửa vang lên mấy tiếng “rầm rầm” như bị đạn pháo tông vào, khiến cả vách tường rung lên. Lý Diệu Diệu đẩy cửa sổ trèo ra ngoài, biệt thự nhà họ Lý xây theo kiểu một căn nhà nhỏ trên con phố tồi tàn ở châu Âu, mặt ngoài tường xây gạch đỏ, còn lại là những bức phù điêu vô nghĩa. Xung quanh cửa sổ có hoa văn trang trí nổi bằng đá cẩm thạch, vừa khéo có thể miễn cưỡng làm chỗ đứng.
Xác không đầu rút con dao phay ra khỏi ngực chém đùng đùng lên cửa. Sức lực gã ta rất lớn, lớn đến nỗi con dao phay hệt như một chiếc rìu trong tay gã, rất nhanh đã tạo ra một lỗ lớn. Lý Diệu Diệu như ngồi trên đống lửa, nhỏ nhón chân đứng trên hoa văn đá cẩm thạch nhích từng bước sang bên phải.
Điện thoại rung lên lần nữa, Khương Dã cúi đầu xem tin nhắn.
Ma Nữ Thích Ăn Ngọt: 【Đi bộ từ tầng 2 xuống gara, lái chiếc Mustang.】
“Đi xuống gara.” Khương Dã nói với Lý Diệu Diệu.
Cậu cũng trèo qua cửa sổ, đạp lên đá cẩm thạch bám theo sau Lý Diệu Diệu. Lúc bọn họ lướt qua hiên nhà, vừa khéo nhìn thấy rất nhiều xác chết không đầu đang vây quanh hành lang, tất cả đều có bộ dạng y hệt Lý Diệc An. Khương Dã sợ hết hồn, nếu ban nãy mở cửa thì chắc chắn sẽ bị bọn chúng bắt. Lý Diệu Diệu thấy bầy xác không đầu bên dưới thì hai chân bắt đầu mềm nhũn.
Khương Dã thấp giọng nói: “Cố gắng đừng tạo ra tiếng động.”
Lý Diệu Diệu gật đầu, sau đó hít sâu một hơi rồi nín thở di chuyển về phía trước. Nhỏ di chuyển rất khẽ, lặng lẽ đi bên trên những cái xác không đầu đó. Khương Dã theo sát phía sau nhỏ, hai người bọn họ tới nóc gara. Khương Dã ôm cột trượt xuống trước, sau đó đến Lý Diệu Diệu. Cậu đưa tay khởi động cửa cuốn gara, cửa cuốn “lạch cạch” mở lên. Tiếng động quá lớn, hai người vô cùng lo lắng, quả nhiên, không lâu sau đã nghe thấy tiếng bước chân “rầm rập” hết đợt này tới đợt khác.
Cửa cuốn còn chưa mở lên hết, hai người đã cúi người chui vào gara, men theo lối đi chạy vào trong. Gara nhà bọn họ là một bãi đỗ xe nhỏ, bộ sưu tập xe của Lý Diệc An đậu trong đó, mỗi tháng đều có nhân viên chuyên nghiệp đến tận nhà bảo dưỡng. Tổng cộng có mười chiếc xe, xếp hàng hai bên, chiếc nào chiếc nấy bóng lưỡng, trước kia Lý Diệu Diệu rất thích khoe xe bố mình, nhưng bây giờ lại thầm ghét sao bố rảnh quá mua nhiều xe như vậy làm gì.
“Chiếc Mustang của bố đâu?” Khương Dã hỏi.
Cậu phát hiện đèn thang máy đang sáng, đèn báo cho biết thang máy đang hạ xuống. Có điện lúc nào vậy? Chẳng lẽ thật sự là do đám xác không đầu đó giở trò sao?
Lý Diệu Diệu chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, hỏi: “Ngựa hoang? Ngựa hoang gì? Bố có nuôi ngựa đâu!”
Khương Dã nhanh trí, “Tìm chiếc Ford, Ford Mustang!”
*Mustang (野马) = ngựa hoang.
Hai người chia nhau bắt đầu tìm, thang máy đang nhảy số tầng 2. Lý Diệu Diệu cầm đèn pin rọi biển số xe, Audi, Bentley… nhưng không nhìn thấy Ford.
Thang máy xuống đến tầng 1, bên ngoài gara cũng vang lên tiếng bước chân. Cuối cùng Khương Dã cũng tìm thấy “Con ngựa hoang” của bố dượng, là chiếc Ford năm 1969, mui dài, thân xe màu xám bạc, đường cong mượt mà như một thanh kiếm sắc bén tuốt khỏi vỏ. Một chiếc xe “cơ bắp” điển hình, khi lái nó có cảm giác như thể sắp ra ngoài đánh nhau một trận kịch liệt.
*Xe cơ bắp: (Muscle Car hay Pony Car) là tên để chỉ những chiếc xe ô tô con nhưng được trang bị động cơ và phụ tùng của xe tải. Tuy không phải là những “ông hoàng tốc độ” nhưng Muscle Car luôn toát ra vẻ đẹp quyến rũ, sức mạnh cơ bắp đặc trưng (Ảnh: Ford 1969)
Cậu gọi Lý Diệu Diệu qua rồi mở cửa xe, Khương Dã ngồi vào ghế lái, chìa khóa xe cắm trong ổ khóa, giống như có người đã chuẩn bị sẵn chiếc xe này để bọn họ tẩu thoát. Lý Diệu Diệu tự giác ngồi vào ghế phụ, thắt dây an toàn. Bên ngoài có tiếng cửa thang máy mở ra, Khương Dã không có thời gian nghĩ xem là ai đã sắp xếp chiếc xe này, cậu vặn chìa khóa, đèn pha lóe lên như ngọn đuốc cháy, rọi sáng bóng người không đầu vô cùng đáng sợ bên trong thang máy.
“Bố ơi…” Lý Diệu Diệu muốn khóc.
Xác không đầu vọt tới như tên bắn, Khương Dã đạp chân ga max số, tiếng động cơ gầm rú như dã thú, động lực (máy móc) mạnh khởi động bốn bánh xe, con ngựa hoang đang ngủ say đã tỉnh giấc, tông thẳng vào xác không đầu. Cơ thể của xác không đầu đập vào kính chắn gió như đạn đại bác, và vết nứt trên kính lan rộng ra như mạng nhện. Xác không đầu lăn khỏi mui xe, chiếc Mustang suýt tí nữa đã mất phanh đâm vào con Audi đằng trước. Khương Dã bẻ lái, lắc đuôi xe phóng lên dốc. Một đám xác không đầu đông đúc chặn kín cửa gara, Khương Dã nghiến răng đạp mạnh chân ga lần nữa.
“Anh, anh học lái xe hồi nào vậy?” Lý Diệu Diệu siết chặt tay nắm trên trần xe.
Khương Dã trả lời: “Chưa học.”
Lý Diệu Diệu hoảng hồn, “Cái gì —— ”
Chiếc Mustang lao vào đám xác chết mở đường máu, rất nhiều thi thể không đầu bị nghiền nát dưới gầm xe, lốp xe kéo thành vệt máu dài. Những cái xác không đầu còn lại ào ào tách ra, con xe lạng qua lách lại, lướt qua hàng cây bên đường, sau đó trượt hình chữ S phóng ra đường cái rồi lẩn vào màn đêm mù mịt.
Đến khi bọn họ lên cầu vượt bắc qua sông thì mới dám giảm tốc độ, Khương Dã nhìn kính chiếu hậu quan sát con đường phía sau, không có ai đuổi theo.
Lý Diệu Diệu liên tục gọi cho mẹ Khương, không ai bắt máy.
Khương Dã gọi Wechat cho Ma Nữ, cũng không ai nghe máy.
Argos:【Rốt cuộc em là ai? Làm sao em biết tình hình nhà anh? Những thứ trong nhà anh là cái gì?】
Ma Nữ Thích Ăn Ngọt:【Anh còn chưa nói cho bé biết anh có thích bức ảnh bé gửi lần trước không đó?】
Argos:【Trả lời anh.】
Ma Nữ Thích Ăn Ngọt:【 Anh thích không? 】
Lý Diệu Diệu nói: “Anh ơi, máy em hết pin rồi.”
Khương Dã cũng thoát Wechat, ném điện thoại cho Lý Diệu Diệu bảo nhỏ báo cảnh sát, “Nói với họ nhà chúng ta có xác chết và tội phạm giết người, kêu họ dẫn nhiều người theo, đừng có nhắc tới xác không đầu.”
Vô duyên vô cớ nói về xác không đầu, chắc chắn sẽ không ai tin, còn cho rằng họ báo động giả.
Lý Diệu Diệu nén nước mắt gật đầu rồi gọi 110, “Alo, chúng tôi muốn báo cảnh sát, số 144 Dinh Thự Thiên Lộc đại lộ núi Mã Loan đã xảy ra án mạng!”
Đầu bên kia điện thoại hỏi: “Bạn học à, chớ hoảng sợ, chúng tôi đã phái lực lượng cảnh sát tới Dinh Thự Thiên Lộc. Bọn em hiện đang ở đâu vậy?”
Lý Diệu Diệu đang định trả lời, Khương Dã cau mày, ra hiệu nhỏ đừng lên tiếng.
“Chỉ có một người báo cảnh sát thôi, sao anh lại dùng từ “bọn em”? Khương Dã hỏi.
Đầu bên kia im lặng trong một lát, sau đó nói: “Bạn học à, đừng sợ, nói cho anh biết vị trí của bọn em, chúng tôi sẽ giúp đỡ các em.”
“Trả lời tôi, sao anh biết được bên bọn tôi không chỉ có một người?” Khương Dã vẫn tiếp tục hỏi.
“Bạn học à, nói vị trí của bọn em cho anh đi.”
“Bạn học à, nói vị trí của bọn em cho anh đi.”
“Bạn học à, nói vị trí của bọn em cho anh đi.”
Giọng nói đầu dây bên kia lạnh lùng lặp đi lặp lại mỗi một câu, giọng điệu cứng nhắc hệt như AI (trí tuệ nhân tạo). Lý Diệu Diệu sợ đến mức sắp tè ra quần, Khương Dã cúp điện thoại, phía bên kia vẫn liên tục gọi vào di động của Lý Diệu Diệu, Khương Dã thẳng tay ngắt máy.
“Em thề là em không gọi nhầm số đâu!” Lý Diệu Diệu nói.
“Suy đoán thứ nhất, bọn chúng chặn liên lạc của chúng ta. Suy đoán thứ hai, bọn chúng có tay trong ở đồn cảnh sát.” Khương Dã nói, “Vậy nên bây giờ không thể đến đồn cảnh sát.”
“Rốt cuộc bọn chúng là thứ gì vậy!” Giọng Lý Diệu Diệu run run.
Khương Dã im lặng, cậu cũng không biết đó là thứ gì.
“Anh à, mẹ mình còn sống không?” Mặt Lý Diệu Diệu tái nhợt như tờ giấy.
Khương Dã nhìn con đường lớn bên ngoài xe, từng ánh đèn đường lướt qua sắc mặt nặng nề của cậu.
Cậu không biết phải trả lời như thế nào, vì cậu cũng không biết đáp án.
Không thể đến đồn cảnh sát, tuy họ có thể đến đó để trực tiếp báo án, cho dù đồn cảnh sát có tay trong của bọn chúng thì cũng không có chuyện tất cả cảnh sát đều là kẻ nằm vùng được. Nhưng điều khó giải quyết là muốn đến đồn cảnh sát thì phải đi qua đại lộ trung ương, ở đó có giám sát khắp nơi, họ không thể che giấu hành tung, rất có thể sẽ bị chặn lại trước khi đến đồn cảnh sát.
Khương Dã chỉ có thể tạm lánh mũi nhọn, trước mắt cứ tìm một chỗ qua đêm rồi tính sau. Cậu hay đến phố cổ, nơi đó không bị theo dõi, có thể tránh tai mắt của cảnh sát giao thông. Đường phố bên phố cổ lầy lội, dọc đường đi Lý Diệu Diệu bị xóc nảy suýt thì nôn mửa, Khương Dã vất vả lắm mới lái xe về lại phía sau khu chung cư cũ, đường rất hẹp, cậu hôn phải mấy cây cột điện liên tiếp, trên mình con Ford Mustang đầy vết xước, mui xe còn bị lõm hẳn một lỗ to đùng. Nếu bố dượng còn cái đầu, rất có thể sẽ đòi cắt đứt quan hệ với cậu luôn.
Họ không có họ hàng thân thích trong thành phố, chẳng thể nhờ vả được ai. Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, đám quái vật kia ắt hẳn không thể ngờ rằng anh em cậu dám quay về gần khu chung cư. Nhưng để đảm bảo an toàn thì không nên ở chung cư thì hơn. Cậu lái xe tiến vào khu vực bị dỡ bỏ và công trường đang di dời, nơi này ban đêm không có ai, tương đối an toàn, có thể đỗ chiếc xe tơi tả này.
Đi thuê khách sạn thì phải đăng ký bằng chứng minh thư, rất có thể sẽ bị tìm thấy, nhưng Khương Dã có một người bạn học thời cấp hai nhà mở khách sạn, cũng ở gần đây, cậu có thể tá túc ở đó.
Lý Diệu Diệu ngày thường luôn ồn ào bây giờ lại chẳng nói lời nào, vẫn còn đang ngẩn người. Khương Dã không biết con bé bị dọa sợ choáng váng hay là quá đau lòng, mặt nhỏ cắt không còn giọt máu, ngơ ngác như người giấy. Khương Dã dừng xe ở chỗ tối, kéo Lý Diệu Diệu đang bị mất hồn tìm buồng điện thoại rồi liên tục gọi điện cho mẹ, trong ống nghe truyền đến câu nói muôn thuở “Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được.”
Gọi hơn hai mươi cuộc, cuối cùng Khương Dã đành từ bỏ.
“Anh ơi.” Lý Diệu Diệu đột nhiên nói, “Có phải anh rất ghét em không?”
Khương Dã nhíu mày hỏi: “Sao em lại nghĩ thế?”
Nhỏ bắt đầu nức nở: “Mẹ lúc nào cũng thiên vị em, bố thì là bố ruột em, cũng thương em, chắc chắn anh ghét em lắm phải không.”
Mới vừa rồi nhỏ bị dọa hết hồn, giờ phút này rốt cuộc cũng hoàn hồn, nước mắt như dòng nước lũ tuôn tràn ra ngoài.
“Thực sự xin lỗi anh.” Nhỏ liều mạng gạt nước mắt, “Mỗi lần sợ là em lại khóc, muốn nói chuyện nhưng đầu óc thì lại không được thông minh, anh đừng ghét bỏ em nha.”
Khương Dã cũng dần dần hiểu ra nhỏ đang sợ điều gì, bố dượng không còn, mẹ không rõ tung tích, nhỏ sợ bị cậu bỏ rơi.
“Lý Diệu Diệu.” Cậu nói “Đừng sợ, có anh đây.”
Nhỏ nhìn vào mắt cậu, nước mắt lặng lẽ rơi. Cậu có một đôi mắt đen mà sâu thẳm, mỗi khi cậu chăm chú nhìn một ai đó, điều đó khiến họ cảm thấy rất an lòng. Nhỏ từ từ bình tĩnh lại, thôi thút thít nữa và gật đầu thật mạnh.
Họ cùng nhau quay trở ra xe, lúc gần tới xe, cốp xe chợt “rầm” một tiếng.
Lý Diệu Diệu giật bắn người như chim sợ cành cong, nhanh chóng trốn ra sau Khương Dã.
Lại “rầm rầm” thêm hai tiếng nữa, vô cùng vang dội giữa màn đêm yên ắng.
Trong cốp xe có thứ gì đó.