*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Người đã thay xong bộ quần áo sạch sẽ thẫn thờ bước vào khuôn viên trường, nhìn thấy một hội trường lớn được trang trí bằng bóng bay ở lối vào, bên ngoài hội trường có tấm bảng ghi rõ vở công diễn lần này của câu lạc bộ kịch─── Thi Luyến.
Được chuyển thể từ tiểu thuyết trinh thám《Thi Luyến》cùng tên của cây bút tài hoa Natsuya Sonoko, kể về những xác chết bị cắt bỏ thê thảm lần lượt được tìm thấy trong một trường cấp ba, tuy nhiên trong gia đình của từng nạn nhân lại phát hiện ra các bộ phận khác nhau của những người bị hại, khi cuộc điều tra bắt đầu đã dần hé lộ một vụ án giết người không thành công vào mười tám năm trước. Mối nghi ngờ giữa những người bạn cùng lớp cùng cách thức giết người tàn bạo, hơn nữa để thỏa mãn cơn nghiện tình dục của mình nên đã mang đi một vài bộ phận từ thi thể người chết…
“Đúng thật là…”
Với một nụ cười gượng, Châu Thư Dật nhìn vào phông chữ to được viết bằng sơn đỏ trên tấm bảng, trong lòng thầm nghĩ quả nhiên đúng là định luật, càng không hy vọng phạm lỗi lại càng mắc lỗi, càng không hy vọng gặp phải thì nhất định sẽ gặp.
Giống như cậu vừa mới “thất tình” vậy, lại đụng phải câu lạc bộ kịch đang diễn tập vở “Thi Luyến” trong lúc rảnh rỗi đi lang thang trên đường.
Những quả bóng bay màu trắng được kết thành đám mây hấp dẫn bước chân, khiến cậu bước từng bước vào trong hội trường, đi lên sân khấu do các thành viên của câu lạc bộ kịch dựng lên, không khỏi ngồi vào vị trí giữa sân khấu và nhìn các bạn học khác đang làm việc, rồi lại tự chế giễu bản thân.
“Mình thậm chí không thể gọi đó là thất tình được…”
Tình cảm không có cơ hội nói ra, ngay cả tư cách để được gọi là tình yêu cũng không có, còn nói gì đến mất đi.
Tại sao, lại thích Chính Văn?
Tại sao, nguời cô ấy thích không phải là tôi?
Có phải tôi còn có chỗ nào làm chưa đủ tốt không?
Hay là tôi không xứng đáng được người mình thích cũng thích mình?
Dấu hỏi về sự chán ghét bản thân cứ hiện lên trong đầu, nhưng lý trí lại chỉ đưa ra một câu trả lời duy nhất─── Người Tưởng Duật Hân thích là Phương Chính Văn.
Tại sao lại thích Chính Văn?
─── Đơn giản là vì thích thôi.
Tại sao, nguời cô ấy thích không phải là tôi?
─── Bởi vì cậu không phải là cậu ấy.
Có phải tôi còn có chỗ nào đó làm chưa đủ tốt không?
─── Cho dù cậu có làm tốt thế nào chăng nữa, người khiến trái tim Tưởng Duật Hân rung động vẫn là Phương Chính Văn.
Hay là tôi không xứng đáng được người mình thích cũng thích mình?
─── Bỏ đi! Hãy buông bỏ thứ tình cảm không thuộc về mình và hướng về người đang chờ cậu trong tương lai, cái người thật lòng thích cậu cũng chỉ thích một mình cậu.
“Bạn ơi, xin lỗi nhé chúng tôi sắp phải tập rồi, bạn đang ngồi vào cái ghế mà chúng tôi đang cần đến.” Một cô gái mặc váy trắng đi tới trước mặt Châu Thư Dật, cúi người xuống nói một cách khách sáo.
“Xin lỗi, tôi sẽ đi ngay đây.”
Người đã tỉnh táo lại lập tức đứng dậy, nhường sân khấu vốn thuộc về người khác cho chủ nhân thực sự của nó, vẻ mặt cũng không còn tăm tối nữa. Nhưng lại không phát hiện ra tại một góc của sân khấu, từ đầu đến cuối có một người đứng ở nơi đó…
Vẫn luôn đi theo cậu.
***
Vài ngày sau
Phương Chính Văn từ đằng xa, đã trông thấy Châu Thư Dật đang ngồi bên hồ sen gần tòa nhà của khoa Tài chính.
Cậu ta nhìn vào bóng lưng của Châu Thư Dật, gọi tên cậu bằng cảm xúc phức tạp.
“Thư Dật…”
Kể từ khi Tưởng Duật Hân tỏ tình bị người này bắt gặp, Châu Thư Dật đã bắt đầu cố tình tránh nhưng nơi có thể đụng phải mặt nhau, chẳng hạn như lớp tự chọn, căng tin, ngay cả buổi tụ tập đi hát KTV đã bàn trong nhóm chat, rõ là đã đọc nhưng không hề trả lời.
Bọn họ vừa là bạn học vừa là hàng xóm của nhau từ nhỏ đến lớn, so với Tưởng Duật Hân và Châu Thư Dật hoạt bát sôi nổi, bản thân Phương Chính Văn trong cái nhóm của bọn họ đã nghiễm nhiên trở thành người chăm sóc cho hai người còn lại, cậu ta chịu trách nhiệm dọn dẹp đống lộn xộn sau những rắc rối mà họ gây ra.
Lúc họp lớp 11, Phương Chính Văn đã nhận ra là mình thích Tưởng Duật Hân, nhưng khi đó chị bé học năm thứ nhất Đại học đã có bạn trai, nên cậu ta chỉ đành gạt bỏ tình cảm này và tiếp tục đóng vai một “cậu em ấm áp” dịu dàng và chu đáo.
Cũng chính vào lúc này, cậu ta lại phát hiện ra cậu bạn thân hiếu thắng lại sợ cô đơn cũng giống mình, đem lòng yêu cùng một cô gái nhưng cũng chỉ có thể làm một người “em trai”.
Vì thế, cậu ta biết chính xác cảm giác khi thích một người nhưng người kia lại thích một người khác là như thế nào. Cho nên có một vài lời, Phương Chính Văn bắt buộc phải nói rõ với đối phương.
“Châu Thư Dật, tôi có chuyện muốn nói với cậu, cậu…”
Phương Chính Văn không cho người đó cơ hội chạy trốn, cậu ta đã vòng qua hồ sen đi đến trước mặt Châu Thư Dật, nói với khuôn mặt đang nhìn vào nơi phát ra âm thanh nhưng không có thời gian kịp phản ứng kia.
Nhưng cậu ta chưa kịp nói hết lời, cô gái với chiếc ba lô trắng đã chạy về phía họ, trên tay vẫn cầm đống tài liệu tham khảo nặng trịch, thở hổn hển giải thích.
“Xin lỗi, giáo sư hướng dẫn mãi không cho đi, còn yêu cầu tôi chỉnh sửa tài liệu ngay lập tức nên đến trễ, xin lỗi, xin lỗi.”
Tưởng Duật Hân vốn chỉ nhìn thấy một mình Phương Chính Văn, cho đến khi tới gần mới chú ý đến Châu Thư Dật đang bị người kia che mất, vì vậy rất tự nhiên nắm lấy cánh tay của Phương Chính Văn, mỉm cười đề nghị.
“Thư Dật cũng ở đây à? Vậy thì đúng lúc ba chúng ta có thể cùng nhau đi ăn, tôi mời.”
“…”
Những động tác vô thức lại khiến người đã từng không hiểu lại lần nữa hiểu ra, giữa “em trai” và “người mình thích”, quả nhiên là có khoảng cách rất khác.
Chẳng hạn như Tưởng Duật Hân sẽ khoác vai cậu, nhưng lại không vòng tay qua âu yếm như thế này, bởi vì trong mắt cô ấy, bản thân cậu chỉ là một cậu em trai nhỏ chơi với nhau từ tấm bé, mà không phải là người cô ấy thích, Châu Thư Dật gượng cười, lúng túng nói:
“Đôi tình nhân hai người đi ăn với nhau là được rồi, kéo tôi theo thành bóng đèn làm gì?”
“Đôi tình nhân cái gì? Chính Văn còn chưa đồng ý với tôi đâu!”
“Cậu còn chưa đồng ý?”
Châu Thư Dật nhìn vào những người anh em lớn lên cùng nhau với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Tôi…” Phương Chính Văn ngẩn ngơ nhìn đối phương đang hỏi ngược lại, không biết nên trả lời thế nào.
Phương Chính Văn ban đầu, vốn định nhận được sự thông cảm của Châu Thư Dật mới đáp lại lời tỏ tình của Tưởng Duật Hân, nhưng lại bị sự xuất hiện của cô gái làm rối loạn trình tự.
“Nhưng mà thôi cũng chẳng sao, dù gì tôi cũng đã đợi lâu như vậy mới lấy hết can đảm thổ lộ lòng mình, cũng không quan tâm là phải đợi thêm một thời gian nữa, có điều───” Tưởng Duật Hân nở một nụ cười tràn đầy hạnh phúc, nhìn vào chàng trai đang đứng bên cạnh mình, giả vờ đe dọa: “Nếu cậu không đồng ý thì cứ liệu hồn với tôi đấy!”
“…”
Châu Thư Dật nhìn hai người kia có những hành động ngọt ngào với nhau, bèn cảm thấy mình đã trở thành cái “người thừa” kia.
Tưởng Duật Hân dùng tay còn lại khoác vào tay của Châu Thư Dật, kéo tay em trai và người mình thích một trái một phải, nói: “Thư Dật, không phải cậu thích ăn cay sao? Đi! Chúng ta đi ăn lẩu cay, cùng với nước mơ chua chua ngọt ngọt nữa, chỉ nghĩ đến thôi là đã thấy đói rồi!”
“Nhưng mà…”
Châu Thư Dật nhìn xuống những đầu ngón tay đang bám vào trên cánh tay mình, cậu tự hỏi nên lấy cớ gì để trốn đi đây.
“Cuối cùng cũng tìm được cậu rồi!”
Đột nhiên, một giọng nói phá vỡ sự bối rối trước mắt và đi về phía họ.
“Đã đồng ý đi ăn cùng nhau mà, cậu quên rồi sao? Nhanh lên! Buổi chiều tôi còn có lớp nên phải về sớm để kịp đi học.” Cao Sĩ Đức vươn tay ra nắm lấy cánh tay Châu Thư Dật, nói với hai người kia rằng: “Xin lỗi, tôi mượn người này đi nhé.”
“Hai người bọn họ đã trở nên thân thiết với nhau như thế từ bao giờ vậy?”
Tưởng Duật Hân nhìn người bị Cao Sĩ Đức kéo đi, bối rối hỏi Phương Chính Văn đang đứng bên cạnh, người kia cũng chỉ biết lắc đầu, cầm lấy tài liệu tham khảo mà cô gái đang cầm trên tay rồi đi về phía cổng trường.
***
Hai bên đường rợp bóng cây đỗ quyên nở vào mùa Xuân, ngôn ngữ của loài hoa này chính là “mãi mãi thuộc về em”.
“Bỏ tay ra! Cao Sĩ Đức, cậu bỏ tay ra!”
Châu Thư Dật bước lên con đường trải nhựa, dùng sức hất cánh tay đang nắm chặt của người kia ra, bước chân Cao Sĩ Đức dừng lại, giọng điệu cực kém.
“Không tóm lấy cậu thì cậu chịu đi theo tôi chắc? Cậu có biết vẻ mặt vừa rồi của mình trông như thế nào không? Hay là cậu cảm thấy để cho bọn họ biết, mình yêu thầm Tưởng Duật Hân cũng không có vấn đề gì?”
Chàng trai mặc chiếc áo phông màu đen xoa xoa cánh tay đau nhức, cãi bướng phản bác: “Có biết cũng chẳng sao───”
Cao Sĩ Đức lấy điện thoại, mở đoạn video lần trước mình đã quay được ra, rồi quay màn hình về phía đối phương: “Ngay cả khi đoạn video này được gửi đến cho Tưởng Duật Hân và Phương Chính Văn thì cũng chẳng sao hả?”
Nội dung của đoạn video là cảnh cậu ngồi khóc bên bể bơi, sau khi nghe được lời tỏ tình của Tưởng Duật Hân dành cho Phương Chính Văn…
“Đồ, khốn!”
Châu Thư Dật muốn giật lấy chiếc điện thoại đã quay lại bộ dạng thê thảm của mình, nhưng đối phương lại thu tay về giữ chặt điện thoại trong lòng bàn tay mình, Châu Thư Dật nắm chặt lòng bàn tay trừng mắt với Cao Sĩ Đức, tức giận gầm lên:
“Rốt cuộc cậu muốn làm gì? Bám theo tôi còn chưa đủ, giờ còn muốn đe dọa tôi đúng không?”
Câu nói cuối cùng khiến Cao Sĩ Đức cau mày, nhưng anh lại tỏ vẻ thờ ơ trước khi bị đối phương nhận ra điều gì đó.
“Không sai, đúng là dọa đấy. Gần đây đúng lúc tôi đang thiếu một thư đồng (1), chỉ cần cậu có thể gọi lúc nào là tới lúc đó thì tôi có thể giúp cậu giữ kín video này và chuyện cậu yêu thầm Tưởng Duật Hân.”
(1)= Đứa trẻ nhỏ hầu hạ trong phòng sách để sai việc lặt vặt.
“Đừng có mơ!”
“Đáng tiếc, đàm phán thất bại.”
Châu Thư Dật từ chối ngay tại chỗ, Cao Sĩ Đức giơ chiếc điện thoại đang lưu đoạn video kia lên trượt trượt trước mặt đối phương, ngay vào lúc ngón tay cái chỉ còn một giây là ấn vào nút gửi đi thì đã bị ngăn lại bởi một giọng nói hoảng hốt.
“Khoan đã!” Người bị dọa nghiến răng, nhịn xuống suy nghĩ muốn đánh người, hỏi: “Bao lâu?”
“Cái gì bao lâu?”
“Theo cậu đi học, phải làm bao lâu?”
Chết tiệt, đừng có nói với cậu là cả đời nhé.
“Đến ngày tốt nghiệp.”
“Cậu───”
Châu Thư Dật nhìn chằm chằm vào cái tên mà mình ghét nhất, cố nén lại những câu chửi thề gần như sắp vọt ra khỏi miệng.
Người đang đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, ai bảo điểm yếu của cậu nằm trong tay người kia, Châu Thư Dật chỉ đành kiềm chế cảm xúc, tranh thủ đàm phán thay bản thân.
“Có ngoại lệ không?”
“Có ý gì?”
“Các phạm nhân trong trại giam còn có cơ hội được ân xá, nếu như thư đồng tôi làm việc tốt, liệu tôi có thể rút ngắn thời gian hầu hạ ngài Cao không?”
Cao Sĩ Đức híp mắt lại, hứng thú nhìn vào đối thủ cạnh tranh từ nhỏ đến lớn của mình, giả bộ suy nghĩ vài giây, sau đó mới gật đầu đáp: “Chỉ cần cậu thắng được tôi thì ân xá sẽ được chấp thuận.”
Dù sao ngay từ đầu anh cũng không có ý định gửi đoạn phim này cho bất kỳ ai, dùng thái độ xấu xa đe dọa chỉ là không muốn thấy người này tiếp tục buồn bã, cho nên hoàn toàn không quan tâm lắm đến chuyện ân xá hay gì cả.
“Thắng được cậu? Chuyện gì cũng được à?”
Châu Thư Dật ngạc nhiên nhìn sang đối phương, nhưng không ngờ là Cao Sĩ Đức lại dễ dàng đồng ý với điều kiện của mình như vậy.
“Không sai, gì cũng được.”
“Được! Cứ quyết định như thế đi!”
Châu Thư Dật phấn khích xoa hai tay vào với nhau, hàng tá những ý tưởng để dành được chiến thắng hiện lên trong đầu cậu. Vì để đoạn video kia không bị rò rỉ ra ngoài và lấy lại thể diện đã bị cướp đi bao năm qua, cậu nhất định phải thắng được Cao Sĩ Đức một lần.
“Tôi sẽ gửi thời khóa biểu và địa chỉ nhà tôi cho cậu. Hẹn gặp cậu dưới nhà tôi vào lúc tám giờ sáng mai nhé, chỉ cần cậu đến muộn một giây thôi thì ───”
Anh phách lối khua khua điện thoại trước mặt mình, người yếu thế hơn chỉ đành ôm lấy một bụng tức bực bội đáp lại.
“Biết rồi! Bảo đảm đến đúng tám giờ!”
Châu Thư Dật không vui, hất mạnh balo ra sau lưng, ném lại câu này rồi rời đi.
“Tôi chờ cậu đấy nhé…”
Nhìn vào vẻ mặt không hề bằng lòng của người kia, Cao Sĩ Đức đứng yên tại chỗ, khoé miệng âm thầm cong lên, ánh mắt dịu dàng lại phức tạp.
***
Cao Sĩ Đức đứng ở cửa nhà mình, nhìn thời gian hiển thị trên đồng hồ đeo tay, có vẻ như chỉ còn một phút nữa là đến đúng tám giờ, lúc anh định lấy điện thoại gọi cho cái người đáng lẽ phải có mặt ở đây vào tám giờ thì lại nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang tiến đến chỗ mình đứng.
Chiếc xe dừng lại trước mặt Cao Sĩ Đức, tiếp theo đó là cửa sổ bên phải băng ghế sau được hạ xuống, để lộ ra khuôn mặt của Châu Thư Dật.
“Ngồi đằng trước đi.”
“Tôi đã quen với việc đi MRT (2) rồi!”
“Còn tôi thì quen được tài xế đưa đón rồi!”
(2)= Hệ thống giao thông đại chúng tốc độ cao (Mass Rapid Transit).
Cao Sĩ Đức trượt trượt chiếc điện thoại đang lưu trữ một đoạn video nào đó, đe dọa “thư đồng” của mình, Châu Thư Dật bất lực bước xuống xe, nhìn tài xế lái xe rời đi.
“Hài lòng rồi chứ? Đều do cậu hại, không kịp đến tiết đầu rồi.”
“Vậy sao? Không phải hai giờ chiều cậu mới có tiết à?” Cao Sĩ Đức quay đầu nhìn người đứng bên trái mình, mỉm cười: “Tôi có lịch học của cậu đó nhé.”
“Chết tiệt! Để trị tôi mà cậu còn cố tình lấy được cả thời khóa biểu của tôi cơ à, boy tính toán.”
“Đi thôi! Tiết thứ ba tôi mới phải học”
Châu Thư Dật trừng mắt nhìn người nào đó đã đeo balo lên, xoay người rời đi, không vui nói: “Tiết thứ ba mới phải học? Thế hẹn tám giờ sáng đã đến làm gì?”
“Ăn sáng.”
“Làm thư đồng phải đi học cùng cậu đã đành, lại còn phải đi ăn cùng nữa!”
“Mau lên, sắp muộn rồi, đi theo đi!”
“Đáng ghét!”
Tức thì tức đấy, nhưng mà người kia đã nắm được điểm yếu của mình trong tay, nên cậu đành phải ấm ức cất bước đi ăn sáng cùng đối phương.
Trong phòng học của khoa Công nghệ thông tin, giáo sư đang đứng trên bục giảng bài, các sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp cũng ngồi ở chỗ của mình chăm chú lắng nghe.
“Hôm nay tôi muốn trao đổi với các bạn trong lớp về việc ứng dụng công nghệ thông tin trong ngành dịch vụ lưu thông, đặc biệt là cách sử dụng công nghệ khai thác dữ liệu để thực hiện xúc tiến bán hàng chính xác và hiệu quả.
Trước tiên, chúng ta phân tích dựa trên tiêu chí phán đoán logic, như như sở thích của khách hàng và thời gian mua hàng. Chỉ ra hoặc đánh giá liệu người tiêu dùng đã kết hôn hay còn độc thân từ các thuộc tính của hàng hóa đã mua, sau đó sử dụng dữ liệu lớn để xác định danh tính của khách hàng và tóm tắt tất cả hàng hóa có liên quan đến việc tiêu dùng của họ theo sở thích…”
Đột nhiên, một cái đầu đè lên cánh tay trái của Cao Sĩ Đức, mặc kệ ánh mắt của những người khác, tiếp tục ngủ bù trên “chiếc gối” vừa mềm vừa cứng.
“Mau gọi cậu ta dạy đi, bị giáo sư phát hiện ra thì chết chắc.”
Thạch Triển Vũ đang ngồi đằng trước ở bên phải, quay đầu lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang say ngủ, hạ giọng cảnh cáo.
“Không sao, để cậu ấy ngủ.”
Người bị đè vào cánh tay lộ ra một nụ cười, khẽ nhích người sang trái để Châu Thư Dật có thể dựa vào mình ngủ thoải mái hơn.
“Một người học Quản trị kinh doanh như cậu ta chạy qua khoa Công nghệ thông tin của bọn mình làm gì? Còn ngồi bên cạnh cậu nữa? Hai cậu rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
Kể từ khi Cao Sĩ Đức chuyển đến khoa Công nghệ thông tin vào năm thứ hai, cậu ta đã bị thu hút bởi thành tích xuất sắc của đối phương, từ ngưỡng mộ đến bội phục, rồi lại từ bội phục đến thầm thích, vốn định đến khi thời cơ chín muồi sẽ tỏ tình với người kia nhưng tự nhiên lại xuất hiện ở đâu ra một Châu Thư Dật, ngày nào cũng đi cùng Cao Sĩ Đức không nói, còn gối vào tay người ki ngủ ngay trên lớp.
“Tập trung nghe giảng đi.”
Trước sự nghi ngờ của bạn thân, Cao Sĩ Đức chỉ dời đi tầm mắt, tập trung nhìn vào sách giáo khoa, không trả lời.
“…”
Thạch Triết Vũ cau mày, nhưng biết rằng có hỏi nữa cũng sẽ không nhận được câu trả lời, vì vậy cậu ta bèn quay đầu lại, tiếp tục nghe giáo sư giảng bài.
Ở dãy bàn phía sau của phòng học, Cao Sĩ Đức viết những ghi chú trên bảng đen vào khoảng trống trên trang giấy, nhưng mỗi khi cúi đầu ghi bài anh lại không khỏi liếc nhìn sang chàng trai đang dựa vào cánh tay mình.