Minh Lâm đến phòng kinh doanh, nhẹ nhàng gõ cửa từ tốn làm ai cũng ngoái đầu lại nhìn, đứng ngay cửa là một thiếu niên gương mặt thanh tú, tóc tai cắt gọn, sơ mi không quá rộng, dáng như một người mẫu, họ tán khen một chút mới nhận ra đó là Minh Nhật.
“Cậu ta hôn nay uống lộn thuốc phải không? Ăn mặc rất có gu mà còn lịch sự gõ cửa nữa, bình thường chẳng phải chạy ào vào phòng làm việc của giám đốc sao?” mọi người to nhỏ sì sầm về Minh Nhật, cậu ta hôm nay lạ lắm.
Có một trợ lý nhanh nhẹn hiểu chuyện chạy đến chỗ cậu.
“Trợ lý Diệp, anh tìm giám đốc bọn em ạ.” Trợ lý của Nhất Sinh lễ phép nhìn đưa tay hướng phòng Nhất Sinh tỏ ý mời cậu vào.
Minh Lâm gật đầu nói cảm ơn rồi tiêu soái bước đến phòng giám đốc kinh doanh.
“Cốc cốc.” Minh Lâm tự nói nói thay cho tiếng gõ cửa.
“Vào đi, hôm nay còn bày đặt lễ phẻp chờ người ta mời vào à, cậu ngồi đợi tớ, sắp xong rồi.” Nhất Sinh ngước mặt lên nhìn thấy là cậu thì nói vài câu rồi cấm đầu vào máy tính xử lý cho xong số liệu.
Minh Lâm biết trước đó Minh Nhật và Nhất Sinh cũng không câu nệ chuyện này nhưng cậu không thể bắt trước theo Minh Nhật được, dáng vẻ kiêu ngạo đi thẳng vào phòng giám đốc kinh doanh mà không nói ai câu nào thật sự có hơi bị người ta ghét đấy, Minh Lâm đã mang thân xác của người ta cũng không dám phàn nàn, đánh giá nói xấu nhiều, người không có ở đây.
Minh Lâm gật gật đầu rồi ngồi vào ghế sofa, cậu nhìn quanh một lượt, phòng ốc trang trí tối giản, màu sắc tone lạnh đặt trưng của mấy tổng tài, trên tủ chưng đầu huy chương thi đua đủ biết Nhất Sinh này cũng có thực lực đấy, câu hỏi nọ lại dấy lên trong lòng cậu, sao anh ta lại làm bạn thân với Minh Nhật nhỉ.
Sau mười phút thì Nhất Sinh cũng xong việc, đứng lên vương vai một chút rồi đi đến chỗ cậu đang ngồi, Minh Lâm đưa bản hợp đồng cũng như lời dặn của Tống Tổng nói với anh, Nhất Sinh mở hợp đồng, kiểm lại lần nữa thông tin rồi đống con đấu phòng kinh doanh tiếp đó điện thoại với bên Hạ Thị thời gian gặp mặt và ký kết, xem ra hợp đồng này đúng là quan trọng.
“Xong rồi, tớ đặt lịch xong với phía Hạ Thị rồi.” Nhất Sinh nói xong nhìn đồng hồ.
“Cũng đến giờ cơm trưa rồi, cậu có hẹn ăn trưa với ai chưa? Đi ăn với tớ.” Nhất Sinh cởi áo vest đen để lại trên ghế cũng chuẩn bị đi ăn.
“Tớ chưa, cùng ăn.” Minh Lâm rất có cảm tình với Nhất Sinh, cả trong trí nhớ của Minh Nhật hay hiện thực với cậu thì anh ta điều rất lịch thiệp, nhã nhặn chẳng giống với tên Tuấn Khải kia cứ lầm lầm lì lì.
Hai người bước ra khỏi phòng đi hướng về cửa lớn, ánh mắt mọi người điều đặt trên hai người bọn họ, làm văn phòng nên buôn chuyện là điều hiển nhiên rồi.
“Bây giờ tôi mới thấy mắt nhìn người của Trần tổng chuẩn đấy, cậu nhìn xem Minh Nhật cậu ta bây giờ nhìn thật sự rất soái đấy.” một người đã gợi ra đề tài như vậy, chuyện còn lại là sự góp nhặt ý kiến của mọi người thành một tin đồn trong phòng kinh doanh, bửa cơm trưa trong phòng hôm nay vô cùng náo nhiệt.
Minh Nhật và Nhất Sinh điều là người ở một mình, còn đặc thù công việc nên không có nhiều thời gian để nấu ăn mang theo, họ thường cùng ăn trưa ở nhà ăn của tập đoàn, phòng ăn cũng đã có kha khá người đang xếp hàng, dù là giám đốc hay trợ lý cũng điều chờ vậy thôi.
Hai người đến bàn lấy khay đựng cơm rồi đến chỗ xếp hàng, hai người ở hai hàng cùng nhau nói vài chuyện về ngoại hình hôm nay của Minh Nhật, Minh Lâm nói là do idol của cậu ấy đổi phong cách nên cậu học theo, thật ra trong trí nhớ của Minh Nhật mấy idol của cậu ta điều là mấy hotboy sáu múi, ai có nhan sắc chính là idol của cậu ta, Nhất Sinh xem ra cũng hiểu phương diện này của Minh Nhật nên cho rằng như vậy cũng tốt, còn khuyên cậu nên theo idol này suốt đời đừng đổi lại phong cách cũ nữa, làm ai đứng gần đó nghe được câu chuyện cũng cố gắng nhịn cười.
“Cho tôi một phần thịt chiên sả, một phần đọt bí xào nấm mối, một phần cà muối chua, một canh cua.” Minh Nhật nhìn thấy món nào cũng ngon, do trước đó duy trì thể lực nên chế độ ăn và calo của cậu được tính ra rất chi li nên khẩu phần ăn nhìn cũng không hấp dẫn, nhưng cơ thể Minh Nhật lại khác, cậu ta không có cơ, ốm như thế thì đây là cơ hội để cậu vừa ăn ngon vừa nạp năng lượng cho cơ thể rồi.
Nhất Sinh mang hai khay cơm lại bàn ăn trước, còn cậu đến quầy lấy nước, Minh Lâm đánh giá phòng ăn này sạch sẽ, thoáng và có máy hút mùi đúng là tập đoàn lớn rất chỉnh chu dù những khâu nhỏ nhất.
Minh Lâm đặt hai ly nước lên bàn, ngồi đối diện với Nhất Sinh.
“Nhất Sinh, tối hôm kia tớ thấy cậu điện thoại nhắn tin cho tớ, sao vậy?” Minh Lam xem lại điện thoại dự phòng của Minh Nhật thấy nhiều cuộc gọi nhỡ mà Nhất Sinh là cổ đông gọi nhiều nhất, nhắn tin đủ các mặt trận facebook, zalo cho Minh Nhật, hôm đó là lúc Minh Nhật xảy ra chuyện.
“Cậu còn nói nữa, tớ sợ cậu xảy ra chuyện gì rồi không, hôm trước tỏ tình sếp tổng bị từ chối là bật vô âm tính, tớ điện thoại cậu đổ chuông nhưng không bắt máy, đến tối hôm kia thì thuê bao luôn, tớ điện thoại mấy lầ n không được bèn điện thoại số điện thoại công ty cho cậu nhưng cũng đổ chuông chứ chẳng thấy bắt máy, cậu xem thường tớ đúng không?” Nhất Sinh nhắc đến chuyện này thì nhớ lại thêm bực, rõ là biết Tống Tổng không hề có ý gì mà cậu ta còn tỏ tình công khai trước mặt nhiều người như thế, chẳng biết nghĩ gì nữa, xong rồi lại mất tích không liên lạc được, đến nhà cũng thấy khóa ngoài rồi.
“Minh Nhật cậu thích ai tôi không quản, cũng không thắc mắc là nam thích nữ hay là nam thích nam, chỉ biết đó là tình yêu là đủ rồi nhưng Tống Tổng không hề có tình cảm yêu đương với cậu.” Nhất Sinh rất muốn đánh cái tên này để cậu ta tỉnh ngộ.
Minh Lâm thận trọng tập hợp lại trí nhớ, xem ra Nhất Sinh này không có động cơ gì cả, tài sản thì cậu ta giàu gấp mấy trăm lần Minh Nhật, giành người yêu thì cho là anh ta thích Tuấn Khải kia đi nhưng người thông minh như anh ta không làm những chuyện huỷ tiền đồ đó, anh ta có tiền lại nam tính dễ nhìn vậy mà lại đi tranh với Minh Nhật bảy màu trước đó sao ta, cậu suy nghĩ một lát thì trong lòng ái náy thầm xin lỗi Nhất Sinh, anh ta là bạn tốt với Minh Nhật như thế nhưng vì bản chất Mafia đa nghi trong người mà nghĩ xấu cho một người không liên quan như anh.
“Nhất Sinh, tối nay cậu có rãnh không? Đến nhà tớ một chuyến.” Minh Lâm kề sát nói chuyện với Nhất Sinh xem ra rất thần bí, chỗ này nhiều người chuyện Minh Nhật có thể không còn nữa không thể để ai biết.
“Cậu cần người tâm sự à, bảy giờ tối nay tớ đến mang theo bia với con gà nướng cho cậu.” Nhất Sinh nhất thời không biết nên trách hay là thương cảm, dù gì cũng mới thất tình có lẽ mọi việc chưa thông suốt được nên câu văn định chưởi cũng cất vào trong lại.
Cà vạt của Nhất Sinh sắp dính vào phần cà ri, như thói quen Minh Lâm nhanh nhạy bắt được chuẩn cà vạt trước khi nó chạm vào đĩa cà ri, một màn này được Gia Thành đứng ở quầy nước nhìn thấy, nhanh tay chụp lại gửi ngay cho Tuấn Khải.
“Cảm ơn cậu, xém chút nữa là xong cái cà vạt này rồi.” Nhất Sinh tươi cười định thu cà vạt lại nhưng Minh Lâm đã nhanh tay cuốn tròn cà vạt và nhét vào túi áo của anh trong ánh mắt kinh ngạt của Nhất Sinh.
“Làm vậy cà vạt không bị nhăn cũng sợ bị dính đồ ăn nữa.” Minh Lâm nói xong rồi cấm đầu ăn phần ăn ngon miệng nhìn rất hấp dẫn.
Nhất Sinh cũng gật đầu, rồi cũng tũm tỉm cười nhìn Minh Nhật đang ăn, hôm nay cậu ta không kén cá chọn canh, gì cũng ăn mà còn ăn rất ngon, còn biết để ý, quan tâm đến người xung quanh nữa.
Cảnh này lại được Gia Thành gần đó chụp lại khủng bố gửi tin nhắn cho Tuấn Khải mà chẳng thấy anh ta phản hồi gì cả, zalo còn chưa truy cập 2 tiếng trước thì chắc là đang cấm đầu vào máy tính kiểm tra số liệu rồi.
Thật ra cái ánh mắt ôn nhu của Nhất Sinh khi nhìn Minh Nhật đang cắm đầu ăn kia có bao nhiêu yêu thương, cưng chiều chứ, Minh Lâm biết người đối diện đang nhìn mình, đây là một giác quan mà Mafia cậu phải có, còn nhìn cậu rất lâu nữa, chỉ nhiêu cũng đủ thấy anh ta thật sự tcó ý với Minh Nhật rồi nhưng tiếc thật nếu biết Minh Nhật không còn, à không, nếu biết Minh Nhật đang ở trong cơ thể khác không biết anh ta thế nào, tấm chân tình này phải để Minh Nhật đến bù đắp cho anh ta rồi.
Phía văn phòng Tống Tổng của chúng ta cuối cùng cũng duyệt xong bảng số liệu, anh lo giải quyết công việc mà quên cả ăn trưa nhưng dù gì anh cũng đã quá quen rồi, anh rót một ly nước lọc rồi ngồi xuống sofa uống một ngụm tiện tay mở điện thoại lên thấy tin nhắn như dội bom của Gia Thành nên mở ra xem, tất cả đều là hình ảnh của Giám đốc Trần và hình như người ngồi đối diện anh ta là Minh Nhật.
Tuấn Khải phóng to bức ảnh kéo về hướng người ngồi đối diện, đây chính là Minh Nhật nhưng cũng không giống là Minh Nhật lắm, ngoại hình xem ra thay đổi không ít, tóc cũng nhuộm lại màu đen, quần áo cũng không sặc sỡ mà gọn gàng lịch sự, ngũ quan cũng sáng đẹp, anh lướt xuống dưới có một video là đoạn quay Minh Nhật đang cầm cà vạt của giám đốc Trần xong cuốn lại để vào túi áo anh ta, Tuấn Khải trước giờ chưa thấy mặt chu đáo này của Minh Nhật cũng có chút bất ngờ, lúc nãy Giám đốc Lưu còn đến gặp anh nói Minh Nhật cậu ta bắt nạt trưởng phòng Tề nữa, xem ra không còn nhút nhát bị lão già cậy quyền em vợ giám đốc Lưu mà bị người ta ức hiếp như trước nữa.
Minh Nhật là trợ lý giải quyết các vấn đề hợp đồng, xử lý số liệu và tài liệu không phải là người bên cạnh nhắc nhở giờ hợp hay tiếp khách cùng anh, tính tình cậu nhút nhát với người ngoài như già chuyện với người quen, cứ người quen thì cậu ta bật chế độ hướng ngoại, còn gặp người lạ lại hướng nội, rụt rè, bị người ngoài kỳ thị làm ấm ức chứ chẳng dám cải lại, là người không có chính kiến riêng trong môi trường làm việc, xem ra sau khi anh từ chối cậu ta đã khác trước rất nhiều nhưng khác theo hướng mà anh đang cần, có thể cân nhắc để cậu ta theo cùng anh ở các buổi tiệc dể cọ sát thử nếu được cũng phụ giúp ít nhiều, nghĩ là làm đầu giờ làm việc Minh Nhật đã có lệnh gọi về phòng chủ tịch có việc.