Mặc Mạch

Chương 32: Thế giới lớn vô cùng (04)



Môn thi cuối cùng của kỳ thi học kỳ chấm dứt, khối 11 liền bắt đầu giống đám cừu được chăn trong chuồng, tất cả đều “xòe cẳng” bắt đầu quẩy hết mình. Bọn họ được cho nghỉ đông chừng hơn hai mươi ngày, lúc dán bảng thành tích chả ai thèm quan tâm tới, ai cũng đều một lòng hướng về ăn Tết.

Kỳ viện của Lâm Triều cho nghỉ hơi trễ, mấy kỳ thủ chuyên nghiệp có quan hệ thân với nhau còn tổ chức một bữa tiệc tất niên cùng nhau liên hoan. Kỳ viện dù sao không giống trường học, có phần xã hội hóa một chút, Lâm Triều tính ra tuổi còn nhỏ, cơm tất niên năm nào cũng là cả nhà cùng nhau đi ăn.

Khôn Kiền ngoại trừ công bố thành tích trong trường ra, lại còn phát phiếu điểm về nhà cho phụ huynh, bảng xếp hạng toàn khối vừa dán ra, đã thấy tên Lâm Mộ vẫn đứng ở hàng đầu.

Lâm Mộ không quá quan tâm thứ hạng của mình cho lắm, ngược lại càng để ý xem Tào Trạm đạt tiêu chuẩn được mấy môn.

“Lần này tớ đạt tiêu chuẩn ba môn đó!” Tào Trạm tan học cố ý cầm theo bài thi chạy sang lớp Lâm Mộ báo tin vui “Văn học, lịch sử, địa lý!”

Ba môn này tính ra chỉ cần tốn thời gian học bài là được, Tào Trạm lần này viết văn tuy trình độ vẫn nằm ở mức tiểu học, nhưng ăn điểm ở chỗ hành văn trôi chảy trơn tru, tràn ngập tình cảm chân thành động lòng người.

Lâm Mộ hiển nhiên còn cao hứng hơn cả chính chủ, hai người “yahoo” “yahoo” ôm nhau kích động cả buổi trời, Tào Trạm mới nói chúng ta đi xem bảng xếp hạng của lớp 10 đi.

Kỳ thật Lâm Mộ cũng rất muốn đi xem, nhưng sợ thành tích của Lục Nhung không tốt, sợ mình đi nhìn đối phương sẽ xấu hổ, nên có hơi do dự.

Nào ngờ Lục Nhung lại tự mình báo điểm.

Ngày cuối cùng trước khi nghỉ đông, hai người còn đã hẹn trước cùng nhau về nhà. Lớp 10 thi tổng cộng tới 9 môn, không có phân ban, lúc chờ tàu điện ngầm đến Lâm Mộ cầm bài thi của Lục Nhung xem.

Lần này tính tổng điểm trung bình của Lục Nhung tăng lên tới 10 điểm, tổng điểm tuy không cao lắm, nhưng vậy là tốt lắm rồi.

“Trước năm mới cậu muốn đến nhà tớ chơi không?” Lâm Mộ giống như “bà mẹ già” lúc nào cũng quan tâm việc học của đối phương “Chúng ta cùng sửa bài thi, sẵn tiện giúp cậu bổ túc Toán Lý.”

Lục Nhung ngẫm nghĩ một lát, mới nói “Tớ sợ Mỹ Mỹ gây phiền.”

Lâm Mộ “Có gì mà phiền chứ? Chúng ta cùng nhau coi chừng bà, tuyệt đối không có vấn đề.”

Lục Nhung cười nhẹ “Tớ còn phải tham gia hội hỗ trợ của khu nữa, thầy Mã hỏi mấy lần rồi.”

Lâm Mộ mở to hai mắt nhìn, mới sực nhớ còn có vụ này, hơn nữa chuyện cậu giả thành Lâm Triều đến giờ vẫn chưa “thú nhận” với đối phương, gì thì gì việc này đúng là cái tai họa ngầm.

Có lẽ do chột dạ, suốt buổi lúc trên tàu điện ngầm Lâm Mộ đâm ra không dám nói chuyện với Lục Nhung, trước đó cậu còn thề thốt với Lâm Triều nói sẽ không bao giờ tham gia hội hỗ trợ nữa, bây giờ đâm ra có chút hối hận, nghỉ đông tới tận hai mươi ngày na, vất vả lắm mới “úm” nóng cậu ta cả trong lẫn ngoài được một xíu, qua lâu như vậy lỡ đâu lạnh lại thì phải làm sao đây?

Lục Nhung cũng không biết thiếu niên đang suy nghĩ gì, cất bài thi vào cặp rồi nắm tay dẫn Trần Mỹ Hoa rời khỏi toa xe, hôm nay Mỹ Mỹ mặc áo khoác hoa, mái tóc bạc búi gọn lên đầu, cắm một cây trâm bạc.

Bà nhìn Lâm Mộ, rồi lại nhìn sang Lục Nhung, nhõng nhẽo nói “Mỹ Mỹ cũng muốn đi đến nhà chị gái.”

Lục Nhung vẻ mặt bất đắc dĩ “Chị gái bận nhiều việc lắm.”

Lâm Mộ cắt ngang “Tớ không bận… Chừng nào cậu rảnh không cần đến hội hỗ trợ thì tới nhà tớ, nha?”

Lục Nhung nhìn đối phương, vẻ mặt giống như hết cách với Lâm Mộ, nhẹ giọng đồng ý.

***

Mới vừa cùng Lục Nhung hẹn xong bên này, bên kia Tôn Hải cùng Tưởng Thiên Hà hoàn toàn không tính buông tha Lâm Mộ. Từ sau sự kiện côn đồ bắt nạt ngoài trường, Tưởng Thiên Hà tuy rằng vẫn tiếp tục hình tượng “vô năng cuồng nộ”, nhưng ít ra xem như là chịu phục Lâm Mộ.

Mục tiêu chủ yếu của Tôn Hải là chép bài tập nghỉ đông, vì thế cậu ta còn hẹn cả Hứa Nhất Lộ và Tào Trạm, cơ mà hai vị phía sau đều là bé ngoan, bài tập có khó đến cỡ nào cũng kiên trì tự mình hoàn thành.

Lâm Mộ vừa nghĩ tới một đám kéo tới nhà mình cũng cảm thấy hơi đau đầu, Lâm Yến Lan cùng Giang Uyển ngược lại rất hoan nghênh, hai người họ là một cặp bố mẹ tiến bộ khai sáng, vẫn luôn sợ hai đứa con nhà mình cô đơn thui thủi, cảm thấy bạn nhiều thì náo nhiệt, con nít con nôi nên cùng nhau chơi đùa mới đúng.

Lâm Triều bởi vì tình huống đặc biệt, cơ hồ không cần phải làm bài tập nghỉ đông, cô được nghỉ liền ngâm mình trong nhà đánh kỳ phổ. Cả buổi sáng thấy thằng em nhà mình cứ tới tới lui lui, rồi đi ra đi vào suốt bảy tám bận, tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi xuống xem thử, chỉ thấy cả phòng khách đều đầy ắp người quen.

Tưởng Thiên Hà với Tôn Hải đang chơi Switch của Lâm Mộ, kết nối với TV, hai người dùng cả tay cả chân quơ quào tay cầm, thậm chí Lâm Triều xuống hai người họ cũng không nhận thấy được, chơi tới nổi tẩu hỏa nhập ma, thiếu điều hợp thể với cái máy.

Tào Trạm cũng đến chơi, thấy Lâm Triều liền vẫy tay, Lâm Mộ bưng đĩa trái cây ra bàn, thấy chị mình xuống liền ra dấu 【 Đánh kỳ phổ xong rồi hả? 】

Lâm Triều 【 Nghỉ một lát. 】

Lâm Mộ đưa đĩa đựng dâu tây cho cô, lại quay vào lấy thức uống, Hứa Nhất Lộ cầm theo quyển sách chữ nổi đọc, nhìn cậu nhóc có vẻ buồn chán, Lâm Triều liền đi qua xoa xoa đầu cậu.

【 Lục Nhung đâu rồi? 】Lâm Triều hỏi Lâm Mộ 【 Sao nghe em bảo cậu ta cũng tới mà?】

Lâm Mộ dùng tay ra dấu thủ ngữ 【 Chắc đang trên đường 】nghĩ một lát, lại nói 【 Em ra ngoài đón hai người họ, chị ở đây chơi với tụi nó nha? 】

Lâm Triều xua xua tay 【 Đi đi. 】Vẻ mặt có chút ghét bỏ 【 Nam sinh toàn chơi mấy trò gì đâu dòm chán chết. 】

***

Lục Nhung mở hướng dẫn bản đồ trên di động, mãi cho đến lúc đụng cổng biệt thự cậu mới dừng bước, ngó biển số nhà xác nhận lại một cái, vươn tay nắm lấy Trần Mỹ Hoa.

“Lát nữa vào nhà chị gái, Mỹ Mỹ phải nghe lời.” Nam sinh hơi cúi đầu nhìn bà nội, thật lòng nói “Không được tùy tiện chạy lung tung, muốn đi vệ sinh phải lên tiếng, nhớ chưa?”

Trần Mỹ Hoa ngoan ngoãn đáp “Mỹ Mỹ nhớ rồi.”

Lục Nhung vươn ngón út “Chúng ta ngoắc ngoắc đi.”

Trần Mỹ Hoa trề môi, vẻ mặt không tình nguyện vươn tay ngoắc ngón út với Lục Nhung, hai người còn chưa buông tay đã thấy Lâm Mộ từ trong cổng đi ra.

“Hai người đến rồi.” Lâm Mộ không mặc áo khoác, từ biệt thự ra cổng phải đi một đoạn ngắn, thời tiết rất lạnh, lạnh tới nỗi khiến chóp mũi cậu hơi ửng hồng.

Lục Nhung nhìn chằm chằm đóa hồng nở rộ trên chóp mũi thiếu niên một hồi, mới hỏi “Có lạnh không?”

Lâm Mộ nhoẻn miệng cười “Không lạnh.”

Lúc nói chuyện thiếu niên thở ra khí, nhìn giống như cá vàng phun bong bóng, có phần đáng yêu.

Lục Nhung không kềm được lòng vươn tay sờ chóp mũi cùng môi của thiếu niên.

Lâm Mộ có hơi kinh ngạc, nhưng không né tránh, mà theo bản năng nhắm mắt lại, lòng bàn tay của Lục Nhung rất nóng, áp lên làm cho nửa gương mặt dưới của cậu thật ấm áp.

“Tớ có mang theo quà.” Lục Nhung nhẹ giọng nói “Một ít bánh ngọt.”

Lâm Mộ bị tay ai đó che lại mũi miệng, thanh âm nói ra có chút ồm ồm “Hoàng Thiên Nguyên á? Cậu xếp hàng lúc mấy giờ vậy?”

Lục Nhung không đáp, vốn cậu nghĩ lát nữa trong nhà chỉ có ba người bọn họ, sợ Lâm Mộ thấy buồn chán, sợ mình quá khẩn trương, mang một ít gì đó đến có lẽ sẽ xoa dịu không khí được một chút, nào ngờ Lâm Mộ vừa mở cửa liền thấy Tôn Hải đứng ở bậc thềm, vừa ngó một cái lập tức thấy được cái túi Lâm Mộ xách trên tay.

“Hoàng Thiên Nguyên luôn!” Tôn Hải cả người đều kích động, bước tới cầm hộ cái túi “Này phải chạy tới đó xếp hàng sớm lắm mới mua được nha! Đàn em được đấy, rất có thành ý!”

Lục Nhung “…”

Trần Mỹ Hoa nhìn thấy Tào Trạm, hưng phấn “ya” một tiếng, hô to “Mê Mang!”

“Người hơi nhiều, cậu cứ kệ tụi nó.” Lâm Mộ ngó Lục Nhung, có chút ngại ngùng nói “Đừng câu nệ, cứ tự nhiên ha.”

Lục Nhung khẽ mím môi, vẻ mặt để lộ cảm xúc khó hiểu nhìn Lâm Mộ một cái, trầm mặc hồi lâu, mới “Ừ” một tiếng, không mặn cũng không nhạt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.