Aaron ngồi trong phòng bệnh của Trụ sở, anh đang xoa nắn vết thương của mình.
Tử Mặc bước vào, anh khoanh tay nhìn Aaron : “Anh ổn chứ ?”
“Ờ, chỉ là vết thương ngoài da” – Aaron vẫn lạnh giọng như thường ngày. Anh liếc nhìn Tử Mặc : “Làm gì mà nhìn tôi chằm chằm thế ?”
Tử Mặc thở dài, anh ngồi xuống : “Nói cái này, đừng có sốc đấy. Sếp mà biết, thì thể nào anh cũng sẽ bị khiển trách cho xem”.
“Thằng nhóc này, việc gì mà cứ úp mở thế. Nói huỵch toẹt ra đi xem nào”.
…..
Bệnh viện Washington…
“Bác sĩ Giang. Bệnh nhân số 563, chị duyệt rồi ạ ?” – Sarah gọi lớn. Cẩn Huyên kiểm tra lại sổ sách, rồi đáp : “Ừ, tôi làm xong cả rồi. Cô giúp anh ta làm thủ tục xuất viện giúp tôi nhé”.
Giang Cẩn Huyên ngồi xuống ghế. Cô ngả lưng về phía sau, uống một ngụm cafe. Cả ngày hôm nay đúng là bận rộn thật. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, xa xa là một ngôi trường tiểu học, bọn trẻ đang nô nức chuẩn bị cho kì nghỉ xuân của mình…Cô thở dài, vì suốt thời thơ ấu, kỉ niệm về việc đi học của cô cũng chẳng có là bao. Đặc thù công việc của bố, mẹ đã khiến cô quen với việc chuyển nhà liên tục, cũng như sống 12 năm với cái tên “Anna” kia…
Nhưng thật may, tia sáng còn lại của đời cô, Tử Mặc vẫn luôn nhớ đến mình. Giang Cẩn Huyên chợt suy nghĩ về những chuyện xảy ra từ ngày cô và anh gặp lại nhau.
Cũng trải qua không ít nguy hiểm nhỉ….
Cô lúc nào cũng có cảm giác bất an, vì hình như cái chết của bố mẹ cô, không đơn giản như những gì anh tâm sự với cô. Cả bố mẹ anh cũng thế, có rất nhiều điều cô vẫn chưa biết được…
Đang chìm trong suy nghĩ sâu xa đó, thì điện thoại cô vang lên. Là tin nhắn của Tử Mặc. Cô mỉm cười :
“Em xong việc chưa ?”
“Em sắp tan làm”.
“Anh đón em”.
“Vâng”.
Đến giờ Giang Cẩn Huyên vẫn còn thấy rất xao xuyến về chuyện tình cảm của hai người. Chỉ gặp nhau một lần, nhưng lại vương vấn tới từng ấy năm…Chuyện này nghe hơi hoang đường, nhưng quả thật…cả thời thơ ấu của cô, chỉ có mỗi anh để lại cho cô một mùa xuân tươi sáng nhất. Ít nhất là như vậy…
Vừa tan ca xong, Giang Cẩn Huyên liền ba chân bốn cẳng đeo túi xách vào, rồi chạy ra cổng bệnh viện. Vừa ra cổng, điện thoại cô reo lên :
“Alo ?”
“Em nhìn sang bên phải đi”.
Cô nhìn sang phải, thì thấy anh đang mặc một bộ áo khoác dài đen, với chiếc khẩu trang cùng màu. Cô phì cười, nhìn xung quanh rồi chạy như bay về phía anh. Chạy được mấy bước, cô vấp chân, nhưng may mà Tử Mặc ôm lấy cô kịp thời.
Giang Cẩn Huyên cảm thấy xấu hổ, vùi đầu vào anh : “Em xin lỗi”.
“Không sao. Để em chờ lâu rồi” – Tử Mặc hôn nhẹ lên trán cô, rồi đưa cô ra xe. Vì nhiệm vụ của anh có thể sẽ ảnh hưởng nhiều tới cô, nên anh đành phải ăn mặc kín kẽ như thế.
Phó Gia Minh đứng từ trên tầng nhìn về bãi đổ xe. Hắn tặc lưỡi, rồi nói với trợ lí : “Tìm hiểu về người đàn ông đi cùng bác sĩ Giang”.
….
Trịnh Tử Mặc đưa Cẩn Huyên về căn hộ của mình, cách trụ sở FBI 1 km. Cô ngồi tung tăng trên chiếc ghế sofa êm ái ở phòng khách, còn anh thì pha cho cô một ly chanh muối.
“Anh còn biết pha mấy thứ này sao ?” – Giang Cẩn Huyên cười. Anh ngồi xuống bên cạnh, xoa đầu cô :
“Anh xin lỗi. Vì đã không thể đưa em đi chơi như bao nhiêu cặp đôi khác”.
Cô bĩu môi, rồi tròn mắt nhìn anh :
“Em là người sẽ để tâm đến mấy chuyện này sao ? Anh đừng lo, em sẽ cố gắng bảo vệ bản thân mình, sẽ không khiến anh phải khó xử đâu. Em biết công việc của anh cũng giống như bố và chú, rất nguy hiểm. Em cũng không biết nữa, chỉ là em thật sự rất sợ…”
“Tiểu Huyên. Nhìn anh này” – Trịnh Tử Mặc hít thở sâu, rồi quay sang cô :
“Mục đích anh vào ngành, là tìm ra chân tướng cái chết của hai gia đình. Anh cũng đã đánh đổi rất nhiều thứ để đi được trên con đường này. Anh cũng rất sợ, vì anh đã mất em 1 lần….
Chưa để anh nói hết câu, Giang Cẩn Huyên liền đặt lên môi anh một nụ hôn sâu. Tất cả mọi phiền muộn lúc này đều xua tan hết.
Tử Mặc giữ chặt lấy vai cô, đáp lại nụ hôn bất ngờ đó. Đầu lưỡi của Cẩn Huyên như tan chảy.