Mạc Đạo Vô Tâm

Chương 47: Thủ lĩnh



Mấy ngày nay Dương Quỳnh buồn bực ở trong phòng, cảm thấy xương cốt đều bị gỉ rồi. Sau khi được ra ngoài, mấy ngày liên tiếp tuyết rơi, cũng không lớn, nhưng rơi liên tục không ngừng, làm nàng lại buồn bực thêm một khoảng thời gian. Buổi tối hôm nay, rốt cuộc trời cũng trong. Một vầng minh nguyệt trên trời cao, đầy sao óng ánh, để người nhìn thấy mà lòng khoan khoái dễ chịu. Dương Quỳnh không để ý Thiên Linh khuyên can, mặc thêm áo khoác ra cửa. Bên ngoài được phủ thêm một lớp áo bạc, được ánh trăng chiếu sáng, hiện ra giống như ban ngày. Dương Quỳnh nhìn thấy rất cao hứng, đi tới hòn non bộ phía sau Cung Lung Hoa luyện kiếm pháp Mặc Diệp dạy. Nàng nằm trên giường hơn hai tháng, kiếm pháp khinh công đều bỏ bê. Hiện tại luyện tập, cảm thấy còn không bằng trước kia. Luyện xong bộ kiếm pháp, nàng buồn bực ngồi xổm trên mặt đất, chỉ thiếu bước vẽ vòng tròn. Nếu như lúc này đối mặt với cường địch ngày đó, thì nửa cơ hội sống sót nàng cũng không có.

“Thương thế của ngươi vừa khỏi, có thể luyện đến trình độ này đã không tệ.”

Âm thanh đột nhiên xuất hiện hù đến Dương Quỳnh làm nàng gần như ngồi bệt xuống đất. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, liền nhìn thấy một hắc y nhân đứng trên hòn non bộ, lụa đen che mặt, không thấy được tướng mạo.

“Là ngươi?” Dương Quỳnh đứng lên, còn chưa kịp nhấc chân, chớp mắt một cái, hắc y nhân đã đến trước mặt nàng. Dương Quỳnh sợ tới mức suýt nữa lui về phía sau.

Hắc y nhân cười nói: “Là gan thật không nhỏ. Như vậy cũng không dọa được ngươi.”

Dương Quỳnh thầm nghĩ: Làm sao dọa không được? Ta chỉ là phản ứng chậm mà thôi, đều sắp bị ngươi hù chết!

Ngoài miệng lại nói: “Ta biết ngươi sẽ không làm hại ta.”

“A?” Hắc y nhân nói: “Sao ngươi biết?”

“Chúng ta hai, ba lần gặp mặt, mỗi lần ta đều không hề phòng bị. Nếu ngươi muốn hại ta, ta đã chết vô số lần rồi. Huống chi…” Dương Quỳnh nhìn ánh mắt hắc y nhân, nói từng chữ: “Nếu như ngươi muốn đả thương ta, thì lúc trước cần gì phải cứu ta?”

Hắc y nhân nhịn không được cao thấp đánh giá Dương Quỳnh lần nữa, “Ngày đó khi ta xuất thủ cứu ngươi, ngươi đã hôn mê, làm sao ngươi biết là ta?”

Dương Quỳnh cười yếu ớt nói: “Nếu không phải là ngươi, làm sao ta sẽ để chính mình hôn mê?”

Đôi mắt hắc y nhân co lại một chút, rung động từ đáy lòng lan tỏa. Ngày đó tính mạng của nàng treo lơ lửng trên một sợi chỉ, chẳng lẽ thật sự còn có năng lực nhận ra người cứu nàng là ai sao? Tiểu cô nương như vậy, nếu thật có thể làm như thế, thì thật sự bất khả tư nghị.

“Với võ công của ngươi, ngày đó có thể bảo toàn cái mạng này, cũng coi như hiếm thấy.” Hắc y nhân nói thật.

Dương Quỳnh nhịn không được dẩu môi. Người này nói chuyện cũng thật thẳng thắn, đây không phải là nói mình võ công kém sao?

“Ngươi không phục?”

“Chịu phục

“ Dương Quỳnh kéo dài giọng. Ta một người xuyên không đến đây, học kiếm pháp được vài ngày, có thể bảo hộ hai vị nương nương lông tóc không hao tổn gì, đã rất không dễ dàng. Đương nhiên ngươi là cao thủ. Có mấy người cũng chưa chắc đã bảo vệ được hai người Hoàng thượng cùng Hoàng hậu đâu? Còn ra vẻ mạnh mẽ cái gì?

Hắc y nhân nhìn ra Dương Quỳnh trong lòng không phục, nhưng cũng không giận. Nâng tay một cái, kiếm trong tay Dương Quỳnh đã đến trên tay hắn. Dương Quỳnh hoàn toàn không có phản ứng, lúc này nhìn bàn tay trống trơn của mình mới ngẩn người. Hắc y nhân nhìn thanh kiếm này, lắc đầu: “Ngươi không cảm thấy thanh kiếm này quá dài đối với ngươi sao?”

Dương Quỳnh nhìn hắn, hỏi ngược lại: “Đây không phải một thanh kiếm ngắn bình thường sao?”

“Kiếm, không có cái nào là ngắn bình thường. Chỉ hỏi có hợp tay hay không. Nếu không hợp tay, thì ngắn bình thường cũng vô dụng.” Hắc y nhân nói xong, thanh kiếm run lên, chỉ nghe “Rắc” một tiếng, thanh kiếm kia đã đứt thành hai đoạn.

Dương Quỳnh si ngốc nhìn, hoàn toàn choáng váng. Đây là cái gì? Khí công? Nội lực? Chẳng lẽ thật sự có nội lực?

“Ngươi thử cái này xem?” Hắc y nhân đem nửa thanh đoản kiếm giao cho nàng.

Dương Quỳnh nhận lấy, khoa tay múa chân hai cái. Hắc y nhân lập tức bảo nàng ngừng, chạy về phía nàng. Dương Quỳnh cho rằng hắc y nhân định hướng dẫn nàng vài chỗ, đang vui vẻ, lại thấy hắc y nhân một quyền đánh thẳng về phía mặt nàng. Dương Quỳnh bị kinh sợ không nhẹ, nghe tiếng gió cũng biết là thật sự động thủ. Nàng vội vàng tránh sang trái, đoản kiếm trong tay đã đâm nghiêng về phía xương sườn của hắc y nhân.

Ánh mắt hắc y nhân bỗng nhiên lóe sáng rực rỡ, động tác nhanh hơn. Dương Quỳnh bất đắc dĩ, chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ. Thời gian dần trôi qua, nàng phát hiện mình đã thích ứng được với tiết tấu võ công của hắc y nhân. Bắt đầu từ mười chiêu toàn bộ thủ, dần dần có thể thủ chín công một. Cho đến khi hai người dừng lại, Dương Quỳnh đã có thể thủ tám công hai.

“Năng lực thích ứng rất tốt, khả năng ứng biến cũng không kém. Trẻ nhỏ dễ dạy.” Hắc y nhân tựa hồ rất cao hứng, còn Dương Quỳnh thì mệt thở không ra hơi. Nói công bằng, mặc dù ngày đó lấy ít địch nhiều, sinh tử lẫn lộn, nhưng cũng không cảm thấy mấy chiêu đã làm cho nàng thấy áp lực lớn như thế này. Cảm giác này giống như tất cả các chiêu thức đều bị phong bế, có thể phá hủy toàn bộ cơ hội sống của một người. Đến giờ phút này, Dương Quỳnh mới biết cái gọi là cao thủ, là như thế nào.

“Cấm Long Vệ cũng lợi hại giống ngươi như vậy sao?” Nàng biết rõ hỏi vấn đề này là điều kiêng kị, nhưng vẫn hỏi ra miệng.

Hắc y nhân không trả lời: “Nếu ngươi cảm thấy ta rất lợi hại, vậy có nguyện ý theo ta học võ công hay không?”

Dương Quỳnh chỉ vào chóp mũi của mình hỏi: “Ta? Ngươi nguyện ý thu ta làm đồ đệ?”

“Ta không nhận đồ đệ, nhưng có thể dạy võ công cho ngươi.” Hắc y nhân cười nói.

“Vậy ta xưng hô với ngươi thế nào?” Dương Quỳnh cảm giác mình gặp được một người quái dị.

Hắc y nhân nhìn sắc trời một chút, nói: “Tùy ngươi gọi, cũng chỉ là xưng hô mà thôi.”

Dương Quỳnh nghĩ một lúc nói: “Gọi ngươi Tiểu Hắc được không?” Khi nói ra, Dương Quỳnh đã chuẩn bị tốt tư tưởng chứng kiến đối phương tức sùi bọt mép.

Quả nhiên, hắc y nhân nghe xong, vẻ mặt cổ quái, có điều hắn vẫn gật đầu: “Ta nói tùy ngươi. Sắc trời không còn sớm, từ đêm mai bắt đầu, ta sẽ đến đây dạy võ công cho ngươi. Nếu như ngày nào đó qua canh hai mà ta chưa tới, vậy nhất định là có việc rồi, ngươi cũng không nên chờ nữa. Nhớ kỹ, chuyện ta dạy võ công cho ngươi không cần nói cho người khác biết, kể cả Khang phi nương nương.”

Dương Quỳnh gật gật đầu.

Hắc y nhân thấy mục địch đêm nay đã thành, liền quay người, khinh công vài cái, thân ảnh liền biến mất trong màn đêm.

Dương Quỳnh nhìn phương hướng hắc y nhân biến mất, thở dài: “Lúc nào ta mới có thể lợi hại như vậy đây?”

“Ngươi cả đời cũng đừng nghĩ đến.” Tiếng nói lạnh lùng từ một phương khác truyền đến.

Một đêm hai lần gặp phải tình huống này, trái tim Dương Quỳnh cũng sắp bị dọa nhảy ra ngoài rồi. Nàng quay đầu lại, liền thấy Mặc Diệp xuất hiện ở sau lưng mình.

“Ngươi đã tới bao lâu?” Dương Quỳnh kỳ quái, nếu như Mặc Diệp ở chỗ này, thì Tiểu Hắc không có lý do để không phát hiện được?

“Đến được một lúc rồi. Hắn ở đây, ta không dám tới gần, chỉ có thể nhìn từ phía xa.” Mặc Diệp có chút buồn bực nói.

Dương Quỳnh nói: “Nói như vậy, ngươi biết hắn là ai?”

“Thủ lĩnh Cấm Long Vệ, Âu Dương Đình.” Mặc Diệp lạnh lùng nói.

Khóe miệng của Dương Quỳnh giật giật, tên này quả thực so với Tiểu Hắc khí phách hơn nhiều, “Hắn rất lợi hại.”

“Đương nhiên. Nếu không làm sao Hoàng thượng dám đưa tính mạng của mình giao đến trên tay hắn?”

“So với ngươi thì thế nào?” Dương Quỳnh rất ngạc nhiên. Kỳ thật nàng chưa từng nhìn thấy Mặc Diệp ra chiêu, nhưng nghĩ chắc cũng không tồi.

Mặc Diệp tự giễu cười nói: “Lấy võ công của ta, căn bản không thể trở thành Cấm Long Vệ.”

Dương Quỳnh có chút không tin, nhưng cũng không nói gì thêm.

Mặc Diệp nói: “Nếu như Âu Dương Đình đồng ý dạy ngươi, thì tự nhiên là chuyện tốt. Sau này ta cũng không cần đến nữa.” Nói xong xoay người muốn đi.

Dương Quỳnh gọi hắn lại, rất trịnh trọng nói: “Mặc Diệp, cảm ơn ngươi đã dạy ta võ công.”

Mặc Diệp quay đầu lại nói: “Nếu như ngươi thật sự muốn cảm ơn ta, thì hãy bảo vệ nương nương cho tốt. Hiện giờ trong cung nhiều chủ tử, phiền toái cũng sẽ nhiều, ngươi phải cẩn thận một chút.”

Dương Quỳnh gật đầu, đưa mắt nhìn Mặc Diệp rời đi, nàng nhìn qua đoản kiếm trong tay, không thể không thừa nhận, xác thực đoản kiếm này so với trường kiếm dùng tốt hơn nhiều. Nhưng mà, một thanh kiếm gãy thì dùng như thế nào? Hơn nữa, nàng là một tiểu cung nữ, làm sao có thể tùy ý mang kiếm bên người?

Sáng ngày thứ hai, Dương Quỳnh cùng một đôi mắt gấu mèo xuất hiện ở trước mặt Thiên Linh. Thiên Linh cười nói: “Đây là thế nào? Buổi tối hôm qua không ngủ sao?”

Dương Quỳnh xoa hai mắt khô khốc khó chịu, thở dài: “Ta nằm mơ.”

“Mơ gì?”

“Mơ thấy một đám thích khách, giết một người lại một người, mãi không hết.” Dương Quỳnh buồn bực nói. Cũng không biết có phải do đêm qua bị Âu Dương Đình cùng Mặc Diệp dọa hai lần hay không, mà trong lúc ngủ vẫn luôn nhớ tới cảnh thích khách hành thích ngày đó. Tuy rằng não bộ biết rõ đó là cảnh trong mơ, nhưng thân bất do kỷ lại liên tục chém giết, thẳng cho đến khi kiệt sức.

Thiên Linh nghe tới đó thì không cười, có chút thương cảm nhìn nàng, “Thời gian trước Yên Xảo cũng thường xuyên gặp ác mộng. Hiện tại tới phiên ngươi. Ta nghĩ, tình cảnh ngày đó, ấn tượng của ngươi nhất định khắc sâu hơn Yên Xảo, cho nên ngươi cần nghĩ thoáng hơn, học cách buông bỏ. Dù sao cũng đều là chuyện đã qua.”

Dương Quỳnh thầm than: “Làm sao nói buông là buông được! Có điều nàng lại không cho rằng mình bị chuyện thích khách kia kích thích. Nàng không phải Yên Xảo, nàng là quân nhân thân kinh bách chiến. Giết người, bị thương, đối với nàng mà nói đã vô vị. Có lẽ là do một kích thích nào đó kích động bộ phận trí nhớ của mình. Tóm lại nghĩ nhiều cũng vô dụng, ngủ bù mới là thật. Dương Quỳnh nghĩ vậy, ăn một phần cơm, lại trở về phòng đi ngủ.

Đến giữa trưa, Xuân Dương hầu hạ Khang phi dùng bữa xong, vừa mới trở về phòng của mình, liền thấy Xuân Cầm theo nàng tiến vào.

“Có việc?”

Xuân Cầm vẻ mặt kinh hoảng nói: “Xuân Dương cô cô, lần này ngươi nhất định phải giúp ta! Ta… ta vừa mới đánh vỡ cái chén Lưu Ly của nương nương!”

“Cái gì?” Xuân Dương nghe xong cũng kinh hãi. Chén Lưu Ly là được Hoàng thượng ban thưởng khi Khang phi phục vị, sao lại có thể tùy ý tổn hại? “Tại sao ngươi không cẩn thận như vậy?”

Vẻ mặt Xuân Cầm buồn rười rượi, “Còn không phải do đường bên ngoài quá trơn, lúc ta nâng chén Lưu Ly ngã một phát, liền đánh vỡ.”

Xuân Dương giận tái mặt nói: “Đã như vậy, ngươi còn không đi thỉnh tội với nương nương?”

“Làm so ta dám? Vật được ngự tứ, làm tổn hại phạt ít nhất hai mươi trượng! Hai mươi trượng đánh xuống thì mạng của ta cũng mất. Xuân Dương cô cô, ngươi phải nghĩ cách giúp ta, ta van ngươi!” Xuân Cầm nói xong liền quỳ xuống lạy Xuân Dương.

Xuân Dương hít một hơi: “Ngươi bảo ta phải giúp ngươi thế nào? Chẳng lẽ ta có thể biến ra một cái chén Lưu Ly khác sao?”

Xuân Cầm nghe xong lời này bỗng nhiên từ dưới đất đứng lên: “Xuân Dương cô cô, ngươi đừng quên, lúc trước nương nương để chúng ta đi điều tra chuyện nội gián. Nếu không phải ta kịp thời mật báo cho ngươi, ba người kia vào Chấp Hình Ti còn có thể đổi lời khai sao? Nếu không đã sớm khai ra ngươi rồi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.