Không bao lâu Hoàng hậu đi ra, mọi người hành lễ. Sau khi ngồi xuống, Hoàng hậu nói: “Mùa đông này Tái Bắc mới tiến cống một vài chiếc áo lông cáo thượng hạng, đáng tiếc số lượng hơi ít. Nhiều nhất cũng chỉ có bốn chiếc. Bổn cung nghĩ ban cho Quý phi, Cẩm phi, Thục phi cùng Khang phi mỗi người một chiếc, nhưng Hoàng thượng lại hạ chỉ ban cho bổn cung một chiếc. Nay còn ba chiếc, không biết phân như thế nào. Các vị muội muội có biện pháp gì không ngại cứ nói.”
Lời vừa nói ra, phía dưới lặng như tờ.
Khóe miệng Khang phi hơi cong, quay đầu nhìn thoáng qua Chu Cẩm phi, ngầm hiểu ý lẫn nhau.
Ánh mắt Hoàng hậu lướt qua biểu tình của tứ phi, nhưng cũng không mở miệng.
Chợt nghe thấy một tiếng cười duyên phá vỡ yên tĩnh, “Hoàng hậu nương nương, nếu là cống phẩm, vậy hay là mời Hoàng thượng đến phân phát. Vô luận kết quả như thế nào, thần thiếp cùng các vị tỷ muội đều sẽ không có ý kiến gì.” Nói chuyện là vị tân sủng Liễu Thục phi. Nàng nói như vậy tự nhiên là chắc chắn sẽ cầm được một chiếc áo.
Khang phi nghe vậy cười nói: “Thục phi muội muội nói vậy thật đúng là có lý. Thế nhưng Hoàng thượng tâm lo quốc sự, trăm công ngàn việc, loại chuyện nhỏ này cũng làm phiền Thánh giá, không phải là chuyện bé xé ra to rồi sao?”
Liễu Thục phi vừa nghe xong sắc mặt liền thay đổi, có điều lập tức lại khôi phục vẻ mặt tươi cười, “Chẳng lẽ Khang phi tỷ tỷ sợ không lấy được ban thưởng của Hoàng thượng?”
Từ khi Liễu Nguyên Nhi được tấn phong đến nay, Hoàng thượng xác thực hơn phân nửa thời gian đều đi Cung Ngọc Thần. Thời gian đi Cung Lung Hoa tự nhiên là ít đi. Vào cung nhiều năm như vậy, Khang phi đối với loại chuyện này đã rất lãnh đạm, nhưng ở trong mắt người khác lại là tin tức Khang phi dần dần thất sủng.
Khang phi không trả lời, càng để cho Liễu Thục phi đắc ý, “Hoàng thượng ban thưởng là Thiên gia ân đức. Đương nhiên là ban thưởng cho người nên được. Hoàng hậu nương nương, người nói có đúng không?” Lời này Liễu Thục phi nói đến mức hợp tình hợp lí, lúc quay đầu nhìn Hoàng hậu lại phát hiện Hoàng hậu cũng không phụ họa ý tứ của nàng.
Biểu tình của Khang phi vẫn hờ hững như trước, lúc này Chu Cẩm phi ở một bên lại nói: “Lời này của Thục phi muội muội chẳng lẽ là, không được ban thưởng đều là người không đáng được ban thưởng sao?” Chu Cẩm phi tính tình ngay thẳng, nhưng đó là bản tính trời sinh. Bất quá cũng không thể nói là nàng mưu quyền tâm cơ. Chuyện mượn lực đả lực như vậy, người sống lâu dài trong cung làm sao không biết?
Liễu Thục phi nghe xong lời này mới kịp phản ứng, quay đầu nhìn về phía mọi người dưới hàng tứ phi, lập tức nhìn thấy trong ánh mắt của ai cũng ẩn ẩn sự bất mãn. Một câu này của Chu Cẩm phi liền làm nàng nghiễm nhiên trở thành phe đối lập với toàn bộ người không được ban thưởng. Phải biết rắng áo lông cáo chỉ có ba chiếc, đại đa số đều không được. Thế nhưng nàng cũng không có ý này. Ở trong mắt nàng, chín tần cùng những Tiệp dư, chúng Mỹ nhân phía dưới làm sao có tư cách cùng nàng so sánh? Người nàng chính thức muốn đánh bại chỉ có một mình Khang phi. Ai bảo Khang phi là Hậu cung đệ nhất sủng phi mọi người đều biết?
Lúc này Trịnh Quý phi luôn không nói gì cũng mở miệng nói: “Hoàng hậu nương nương, thần thiếp ở trong chư vị tỷ muội là lớn tuổi nhất, xưa nay không thích ra ngoài, cũng không dùng được áo lông cáo kia. Không bằng liền ban ba chiếc áo kia cho Cẩm phi, Khang phi cùng Thục phi muội muội, người xem như vậy được không?”
Trịnh Quý phi nhượng bộ, rốt cuộc cũng để cho chuyện này có một biện pháp giải quyết. Hoàng hậu nhìn tứ phi bên dưới ngầm đấu đá nhau, trong lòng âm thầm lắc đầu. Thục phi này, nàng xem thấy gia thế tốt, tướng mạo tốt, tưởng rằng là người được việc. Đáng tiếc, được sủng ái là được sủng ái, nhưng lại là người không có đầu óc. Mấy câu đã bị Khang phi cùng Chu Cẩm phi liên thủ cho vào tròng. Hôm nay mình dùng một chiêu này ném đá dò đường, kết quả lại không như mình mong đợi. Nghĩ xong, Hoàng hậu đồng ý đề nghị của Trịnh Quý phi, khen ngợi Trịnh Quý phi hiểu biết đại cục, mặt khác lại nhận lời dùng những thứ cống phẩm khác bồi thường, sau đó cho tất cả mọi người quay về.
Mọi người lần lượt rời khỏi Cung Phượng Từ, sau khi Khang phi lên kiệu vừa lúc đụng phải Liễu Thục phi cũng vừa lên kiệu. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Liễu Thục phi nói: “Đã bao lâu Khang phi tỷ tỷ chưa gặp qua Hoàng thượng rồi?”
Thần sắc Khang phi ảm đạm một chút, không đáp lời, nói với bọn thủ hạ: “Hồi cung.”
Liễu Thục phi bắt được thần sắc ảm đạm của Khang phi trong nháy mắt đó, nhất thời trong bụng như nở hoa. Từ khi nàng vào cung đến nay, đã thấy rất nhiều dáng dấp Hậu cung đệ nhất sủng phi của Khang phi, khi đó nàng liền âm thầm thề, nhất định phải được sủng ái như Khang phi!
Kiệu của Khang phi đi được vài bước, kiệu của Chu Cẩm phi liền từ phía sau đuổi theo.
“Ngươi quả thật cam lòng ủy khuất chính mình như vậy.” Chu Cẩm phi có chút tức giận.
Khang phi cười nói: “Người không chịu nổi ủy khuất, làm sao có thể cười đến cuối cùng?”
Chu Cẩm phi đương nhiên biết rõ Khang phi yếu thế như vậy cũng là vì muốn phủng (nâng) giết Liễu Thục phi. Chẳng qua là nàng không hiểu, rốt cuộc Khang phi muốn đem Liễu Thục phi nâng tới trình độ nào?
(*) Phủng giết: tán dương cùng tân bốc quá mức, khiến cho người bị tâng bốc trở nên hư vinh tự phụ, tự cao tự mãn, sẽ nhận phải ác cảm của người khác, sau đó sẽ đình trệ lui bước, thậm chí là sa đọa, biến chất, thất bại.
Trở lại Cung Lung Hoa, dùng đồ ăn sáng xong, Xuân Dương dìu Khang phi trở lại tẩm điện. Khang phi tháo trâm cái tóc trên đầu xuống, phân phó Xuân Dương cất đồ trang sức vào hộp.
“Nương nương…” Bộ dạng Xuân Dương muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì?” Khang phi tựa ở trên giường, miễn cưỡng nói.
Xuân Dương cúi đầu, vẻ mặt do dự, chờ một lúc mới nói: “Nô tỳ biết một chuyện, không biết có nên nói với nương nương hay không.”
“Ngươi hỏi lời này, ý tứ không phải là muốn nói sao?” Khang phi cười rất dịu dàng, lại làm Xuân Dương cảm giác mình nói câu này thật sự không khôn ngoan.
“Vâng. Nô tỳ biết người nào động tay động chân ở trong thuốc mỡ của Thanh Diệp.” Xuân Dương nói rất chậm, trộm nhìn kĩ càng biểu tình của Khang phi. Khang phi lại không biểu lộ gì, “Xuân Dương, thời gian ngươi ở trong Hoàng cung cũng không ngắn. Quy củ trong cung ngươi cũng hiểu, vô duyên vô cớ vu hãm người khác cũng không phải tội nhỏ.”
Xuân Dương nghe xong lập tức quỳ xuống nói: “Nương nương, nô tỳ đối với người tận tâm tận lực, tuyệt không dám vô duyên vô cớ vu hãm!”
“Tốt, ngươi nói tiếp.” Khang phi ý bảo nàng đứng lên.
Xuân Dương đứng lên nói: “Có một hôm nương nương phân phó nô tỳ đi xem Thanh Diệp, khi đó nô tỳ phát hiện Vân Xảo của phòng bếp nhỏ từ trong phòng Thanh Diệp đi ra, bộ dạng lén lén lút lút. Nô tỳ trong tâm có trách nhiệm, liền đi theo phía sau nàng. Phát hiện nàng trở về phòng bếp nhỏ đem một thứ gì đó vùi vào trong đất phía sau phòng bếp. Nô tỳ cảm thấy kì lạ, thừa dịp buổi tối lúc không có người đào vật kia ra, phát hiện là một bình sứ nhỏ.” Nói xong, Xuân Dương lấy từ trong ngực ra một cái khăn, mở ra, bên trong là một bình sứ nhỏ.
Khang phi liếc mắt một cái liền biết đây là bình sứ đựng thuốc. Nàng nhận lấy đưa lên mũi ngửi, không thấy có hương gì kì quái, “Đi mời Lý thái y đến đây.”
“Vâng.” Xuân Dương ra ngoài phân phó người đi mời.
Lý thái y rất nhanh liền tới, Khang phi đưa bình sứ cho hắn, để cho hắn kiểm tra thực hư bên trong chứa cái gì. Lý thái y cạo ra một chút thuốc bột từ bên trong bình sứ, cẩn thận phân biệt một lúc, sắc mặt nhất thời biến đổi.
“Thế nào?” Khang phi hỏi.
“Thưa nương nương, loại độc này tên là ‘Thấu cốt’. Xuyên thấu qua vết thương ăn mòn xương cốt, đa số có tác dụng bên ngoài. Nếu như bị độc hại lâu dài, thì sẽ gãy xương, đứt gân, hoàn toàn trở thành phế nhân.” Lý thái y đã từng kiểm tra các vết thương của Dương Quỳnh, lúc này nhìn đến loại độc này, lập tức minh bạch cái này tất nhiên là hạ vào trong thuốc mỡ Dương Quỳnh sử dụng.
Khang phi nghe xong nhắm mắt lại, trong lòng càng nghĩ càng sợ. Cũng may Dương Quỳnh lanh lợi, đầu gối xảy ra vấn đề lập tức ngừng thuốc. Cũng may chính mình coi như đau lòng nha đầu kia, mời thái y trị liệu cho nàng. Nếu không…
“Có thể điều tra ngọn nguồn không?”
Lý thái y cau mày nói: “Thưa nương nương, loại độc này cũng không khó phối chế. Cho nên nếu tra…”
Khang phi hiểu ý của ắn, “Không sao, ngươi trước tiên cứ điều tra, tra không được bổn cung cũng không trách ngươi. Chỉ có một điều, chớ để lộ.”
“Vi thần đã hiểu.” Lý thái y dẫn theo Dược Đồng rời đi.
Khang phi đùa nghịch bình sứ trong tay, lúc lâu cũng không nói chuyện. Xuân Dương ở một bên nhìn, trong lòng lo sợ bất an.
“Nương nương, có muốn tìm Vân Xảo tới đây hỏi một chút không?”
Không đợi Khang phi nói chuyện, Như Quyên tiến vào nói: “Nương nương, Chấp Hình Ti có tin tức.”
Chấp Hình Ti truyền tin đến, ba cung nữ sau khi bị đưa đi chịu hình, tất cả đều đã thú tội. Nói các nàng là tỷ muội tốt của Vân Xảo, ban đêm hôm ấy dựa theo phân phó của Vân Xảo đi giết Thiên Liễu. Về phần Vân Xảo là ai, các nàng cũng không biết. Các nàng làm việc cho Vân Xảo, vẫn luôn có bạc để cầm. Ngoại trừ quan hệ lợi ích đơn giản, giữa các nàng cũng không có gì khác.
Khang phi lập tức mệnh Đông Cung dẫn theo mấy thái giám đi đưa Vân Xảo tới. Vân Xảo khóc thiên dập địa hô “Oan uổng.” Khang phi cũng không hỏi nhiều, trực tiếp sai người đưa nàng đi Chấp Hình Ti.
Nhìn thấy Vân Xảo bị đưa đi, Xuân Dương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Dương Quỳnh ở trong phòng nghe được động tĩnh bên ngoài không khỏi hiếu kì, nàng mở cửa nhìn ra bên ngoài, liền trông thấy Vân Xảo bị đưa đi. Nàng vừa muốn đi ra ngoài hỏi một chút lại bị Thiên Linh kéo tay trở về phòng.
“Bà cô của ta, bên ngoài trời rất lạnh, ngươi cứ như vậy đứng ở cửa hóng gió, không muốn khỏe hay sao?” Thiên Linh kéo nàng đến cạnh chậu than mới buông tay.
Dương Quỳnh bất đắc dĩ, gần đây Thiên Linh chính là vô cùng cẩn thận như vậy. Kỳ thật nàng nào có yếu đuối như thế? “Vân Xảo là có chuyện gì xảy ra?”
Thiên Linh vừa mới từ bên ngoài trở về, đúng là có nghe nói một chút: “Nghe nói là chuyện hạ độc trong thuốc mỡ của ngươi.”
Dương Quỳnh ngẩng đầu nhìn, lại thấy Thiên Linh nói xong lời này cũng không nói thêm gì nữa. Tuy rằng Thiên Linh không bát quái bằng Yên Xảo, nhưng đối với chuyện của Dương Quỳnh lại cực kì để tâm. Vậy mà lúc này không hỏi nhiều một câu, hiển nhiên là không đúng.
Dương Quỳnh không ngốc, suy nghĩ cẩn thận liền hiểu chuyện gì xảy ra, “Thiên Linh, việc này ta không nói, là không muốn đánh rắn động cỏ. Hơn nữa, đầu gối của ta cũng tốt rồi, ta…”
Câu nói kế tiếp bị Thiên Linh giơ tay chặn ngang, “Thanh Diệp, ta và ngươi ở cùng phòng lâu như vậy, ngươi làm người thế nào ta rất rõ ràng. Nếu như thuốc mỡ có vấn đề, thì ta là hiềm nghi lớn nhất. Ngươi sẽ phòng bị ta, ta không trách ngươi.” Thiên Linh cười cười: “Lâu ngày mới biết được nhân tâm, ngươi sẽ hiểu ta đối với ngươi tốt.”
Dương Quỳnh gãi gãi đầu, bị những lời nói của Thiên Linh làm cho có chút ngượng ngùng. Làm tới làm lui, làm như nàng không nhìn thấy lòng tốt của người ta vậy.
Tin tức Vân Xảo đêm đó liền có. Vân Xảo nói nàng ghen ghét Thanh Diệp được sủng ái, cho nên hạ độc hãm hại. Dương Quỳnh ở nơi này nghe xong thậm chí muốn cười. Vân Xảo là một cung nữ chạy vặt ở phòng bếp, cho dù Dương Quỳnh chết rồi, nàng cũng không cách nào được lợi. Rốt cuộc là do đầu óc của Vân Xảo không tốt, hay do đầu óc của người ở Chấp Hình Ti có vấn đề?
Giờ phút này Dương Quỳnh đứng ở trong tẩm điện của Khang phi, ánh nến mờ nhạt, Khang phi nhìn bàn cờ đăm chiêu suy nghĩ, “Ngươi nói lý do này buồn cười? Thế nhưng lại có người dám dùng lý do buồn cười như vậy đến lừa gạt bổn cung.”
“Nương nương, Vân Xảo quả thật có cơ hội hạ độc. Thỉnh thoảng Thiên Linh không trở lại đúng lúc, nàng xác thực có đến đưa cơm mấy lần. Nhưng mà, ta cảm thấy nàng không có lý do hạ độc.” Có thể trở lại bên người Khang phi, Dương Quỳnh rất quý trọng, sẽ không dám hồ ngôn loạn ngữ.
Quân cờ đen trong tay Khang phi hạ xuống, “Cho tới bây giờ lý do là không thiếu. Lúc đầu ngươi cũng nói với bổn cung là Vân Xảo khả nghi, đã lâu như vậy, ngươi tra được chủ tử của nàng là ai sao?”
Dương Quỳnh lắc đầu. Lúc trước nàng thường tới phòng bếp nhỏ, chính là muốn mượn cơ hội điều tra Vân Xảo, nhưng cũng không phát hiện cái gì.
“Không tra được coi như xong. Dù sao người đã nhốt vào Chấp Hình Ti, muốn sống đi ra cũng khó. Ngươi vẫn là trở về dưỡng thân đi, có người chê ngươi chướng mắt, chính mình cẩn thận một chút.” Khang phi phân phó nói.
“Nương nương, ta…”
Khang phi vung tay áo ngắt lời nàng, “Thế cục hỗn loạn, bổn cung cần chuyên tâm làm rõ một chuyện. Ngươi cũng không cần nói gì cả, nhanh chóng dưỡng tốt thân mình.”
Dương Quỳnh nhìn bộ dạng Khang phi rõ ràng là vẫn không muốn gặp mình, tâm tình ảm đạm rời đi.
Thấy Dương Quỳnh ra ngoài, Khang phi chậm rãi thở một hơi. Nàng cảm thấy trước mắt vẫn là không cần gặp nhau thì tốt nhất. Quân cờ đen trong tay Khang phi lại lần thứ hai hạ xuống, cắt đứt Đại Long của đối phương.