Bên ngoài, thái giám tuyên chỉ đã sớm dẫn theo một đám cung nữ thái giám đi tới cửa tiền điện, nhìn thấy Khang phi đi ra, chúng thái giám cung nữ quỳ xuống, đồng thanh nói: “Nô tài (tỳ) thỉnh an Khang phi nương nương.”
Khang phi sắc mặt trắng bệch. Dương Quỳnh nhìn sang cũng thấy hoảng sợ.
Vừa rồi nàng vào cửa trông thấy Khang phi chơi với lửa thần sắc khá tốt, sao lập tức lại biến thành như vậy?
“Tất cả đứng lên đi.” Nói xong thân thể hơi lảo đảo, Dương Quỳnh vội đỡ lấy nàng.
Thái giám tay cầm thánh chỉ không nói gì thêm, nhân tiện nói: “Khang phi tiếp chỉ.”
Dương Quỳnh đỡ Khang phi quỳ xuống. Thái giám nói: “Chiếu viết Khang phi Thẩm thị, thuở nhỏ dịu dàng nhu thuận, trưởng thành tài đức hiền minh, hành hợp lễ kinh, ngôn ứng đồ sử. Đảm nhiệm con cháu gia tộc, thăng quan tấn tước, địa vị cao nhưng không ỷ lại, tính khiêm tốn càng thêm vẻ vang. Lấy đạo đức làm người, lấy hòa thuận xử thế. Tứ đức vẹn toàn, là mẫu mực của lục cung. Bởi vì phản nghịch, chế trụ ở phương lâm. Nhưng lễ nghi cung thục, tiếng tốt đồn xa, Thánh tình xem xét, chiếu cố ban thưởng, đặc biệt phục vị tứ cung, khen ngợi hiền đức, khâm thử.”
Tiếng nói lanh lảnh của thái giám ở chữ khâm thử cuối cùng kết thúc. Khang phi lĩnh chỉ tạ ơn. Đứng lên, Dương Quỳnh thấy sắc mặt của nàng vẫn khó coi như cũ, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh, mang theo ý cười, nhìn về phía mọi người.
Thái giám tuyên chỉ xong liền khom lưng nịnh nọt, nói: “Khang phi nương nương, nô tài Dương Tùng chúc mừng người. Hoàng thượng nhưng vẫn luôn nhớ thương nương nương. Nếu không có gì, trước tiên nô tài cho người giúp nương nương sơ tẩy, sau đó đưa người về Cung Lung Hoa.”
Khang phi nói: “Làm phiền Dương công công.”
Dương Tùng cười nói: “Ai u nương nương, ngài nói gì vậy, đây còn không phải để là việc nô tài phải làm.” Nói xong quay đầu nói với cung nữ phía sau: “Đều đứng đó làm gì? Còn không mau lên? Giúp nương nương thay quần áo, nhanh lên nhanh lên!”
Khang phi ở một đám cung nữ vây quanh đi vào hậu điện. Dương Quỳnh thấy nhiều người như vậy liền có chút bỡ ngỡ, lúc này tự nhiên là một tấc cũng không rời Khang phi. Nhìn những cung nữ nghiêm túc giúp Khang phi thay quần áo, chải đầu, trang điểm, nội tâm Dương Quỳnh có chút hổ thẹn, hóa ra nương nương trong cung bình thường đều được hầu hạ như thế! Vậy hai tháng nay mình làm được những gì? Mệt nàng vẫn luôn cho rằng mình hầu hạ Khang phi không tệ, hóa ra lại chênh lệch lớn như vậy! Làm khó Khang phi một mực chịu đựng, cái gì cũng chưa nói. Xem ra sau khi rời khỏi đây phải nịnh nọt Khang phi thật tốt, bằng không vạn nhất bởi vì nàng gặp cảnh ngộ khó khăn, đối với mình luôn luôn nhẫn nại, sau khi ra khỏi đây lại tìm mình tính sổ thì làm sao bây giờ? Lúc này trong lòng Dương Quỳnh tràn ngập ý thức nguy cơ nồng đậm.
Một thân hoa y, ngọc bội leng keng, Khang phi xuất hiện trước mắt Dương Quỳnh làm nàng thật sự ngây người. Nàng biết Khang phi là mỹ nhân, rất rất đẹp, nhưng không nghĩ tới sẽ đẹp đến như vậy. Dung mạo ngũ quan, không chỗ nào không tinh tế. Loại phong tình này, trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo mị hoặc. Rất khó có thể tưởng tượng Khang phi có thể đem hai cảm giác trái ngược như vậy dung hòa cùng một chỗ, nhưng nó rất tự nhiên, không chút giả tạo.
Mắt nhìn thấy Dương Quỳnh choáng váng, Khang phi mỉm cười, bàn tay trắng nõn đặt lên tay nàng, “Thanh Diệp, chúng ta đi.”
Lúc này Dương Quỳnh mới phản ứng lại, đúng rồi, nàng là Thanh Diệp, làm sao nữ nhân cũng có thể nhìn đến ngây người như vậy?
Dương Tùng luôn luôn đợi ở ngoài cửa, thấy Khang phi đi ra, vội tiến lên trước nói: “Nương nương, kiệu của người đã chuẩn bị tốt. Nương nương xem nơi này có cần cái gì không? Nô tài giúp người thu thập, đưa đến Cung Lung Hoa.”
Khang phi nói: “Bổn cung ở nơi này tĩnh dưỡng, căn bản cũng không có thứ gì muốn mang theo. Có điều hôm trước Chu tỷ tỷ sai người đưa tới một ít đồ này nọ, tự nhiên là muốn mang đi. Những thứ khác… cũng không có gì.” Nói đến đây tựa hồ nhớ ra điều gì, thần sắc có chút khẩn trương. Quay đầu nói với Dương Quỳnh: “Thanh Diệp, đi tiền điện đem tất cả chữ bổn cung chưa đốt hết thiêu hủy, những vật kia đều là bổn cung viết khi dưỡng bệnh, khó tránh khỏi lây dính bệnh khí, truyền cho người khác ngược lại không tốt.”
Dương Quỳnh trong lòng kêu khổ, nương nương người còn đốt được? Thật sự là đùa với lửa vẫn chơi chưa chán! Trong lòng oán trách, nhưng ngoài miệng một chữ cũng không dám nói lung tung, vội vàng đáp lại, đi tiền điện thiêu hủy.
Dương Tùng vội vàng kêu cung nữ đỡ Khang phi ra ngoài. Sau lưng liếc mắt ra hiệu với tiểu thái giám, tiểu thái giám ngầm hiểu, lén lút lui ra phía sau, đi theo Dương Quỳnh đến tiền điện.
Dương Quỳnh bước vào chính sảnh tiền điện, thấy một đống hỗn loạn, giấy Khang phi viết rơi đầy đất, nàng đành phải nhặt từng cái. Nhìn trên giấy Tuyên Thành nét chữ đầy đặn, bút lực mãnh mẽ, góc cạnh rõ ràng. Thực sự rất khó tưởng tưởng đây là chữ viết của một nữ tử. Đang nghĩ ngợi, phía sau một tiểu thái giám bước vào, tiến lên chào hỏi: “Vị tỷ tỷ này, người là cung nữ bên cạnh nương nương. Loại chuyện nhỏ nhặt này vẫn là để nô tài thay người làm là được rồi.”
Dương Quỳnh mặc dù không hiểu rõ minh tranh ám đấu trong cung, nhưng cũng không ngốc. Nhìn tiểu thái giám liếc mắt một cái, sắc mặt nghiệm nghị, vẻ mặt cứng rắn nói: “Nương nương có việc giao phó, làm sao ta dám không làm?”
Tiểu thái giám nghe xong cũng không để ý, tiếp tục cười cười nói: “Vâng, tỷ tỷ nói đúng.Vậy nô tài giúp người nhặt những tờ giấy này lên.” Nói xong, xoay người nhặt từng tờ một.
Dương Quỳnh cũng không xem là chuyện quan trọng, dù sao cũng muốn đốt hết. Vì vậy nhặt giấy để chồng lên bàn, lấy ra hộp diêm châm lửa, trong chốc lát, giấy Tuyên Thành đều hóa thành tro. Dương Quỳnh nhìn nó cháy sạch, cầm chén trà trên bàn, rắc nước lên tro tàn, nhìn tro sẽ không lại cháy, lúc này nàng mới ra ngoài đuổi theo kiệu của Khang phi.
Sau khi Dương Quỳnh ra ngoài, tiểu thái giám mới rút từ trong tay áo ra một tờ giấy, phía trên là chữ của Khang phi. Hắn cười cười, đem giấy cất kĩ, cũng đi ra ngoài tìm Dương Tùng.
Lâm Phương các cách chỗ ở của phi tần trong hậu cung khá xa, cỗ kiệu đi khoảng chừng nửa nén hương mới tới Cung Lung Hoa. Dương Quỳnh xuất phát chậm một lúc, chỉ có thể ở trên đường xa xa đi theo. Dựa theo sức của nàng thì đuổi theo cũng không khó, nhưng nàng sợ bại lộ công phu của mình, nên cũng chỉ có thể giả bộ miễn cưỡng đuổi kịp. Chờ tới Cung Lung Hoa thì cố ý làm bộ thở hổn hển.
Cung Lung Hoa vẫn giống như khi nàng đặt chân tới thời đại này, như cũ vàng son lộng lẫy. Có thể thấy, đã được tu sửa một lần, thậm chí so với trong trí nhớ của nàng càng thêm hoa lệ. Nhưng ngày hôm đó kinh tâm động phách sao nàng quên được. Kim điêu ngọc thế (*) trong cung điện này, đã dính bao nhiêu máu tươi của người vô tội?
(*) Kim điêu ngọc thế: Dùng để hình dung những kiến trúc lộng lẫy, xa hoa.
Khang phi vẫn như cũ, không vui không buồn, nhìn không ra trong nội tâm nàng suy nghĩ cái gì. Dựa theo thông lệ, được Hoàng thượng ban thưởng rất nhiều, cảm tạ hoàng ân, khen thưởng hạ nhân. Cung nữ thái giám lúc trước ở Cung Lung Hoa đều không thấy, cho nên Nội phủ đưa tới một nhóm người mới. Khang phi thấy, không nóng không lạnh nói vài câu. Cùng cung nữ quản sự, thái giám quản sự tùy ý hàn huyên vài lời, lại giới thiệu Dương Quỳnh với bọn hắn, sau đó để bọn họ lui xuống, chỉ để lại Dương Quỳnh một người thiếp thân hầu hạ.
Dương Quỳnh thấy Khang phi bộ dạng rất mệt mỏi, uể oải không muốn nói chuyện, cùng không nói nhiều, lặng lặng đứng ở một bên. Kiểu nhân vật này nàng rất thích. Trước kia khi làm vệ sĩ, đa số thời điểm đều là ở bên người cố chủ làm người tàng hình. Cho nên mặc dù cả ngày đứng ở một bên không nói lời nào, nàng cũng sẽ không cảm thấy buồn bực.
Khang phi ở một bên nhắm mắt dưỡng thần, thật lâu cũng không nói chuyện. Lúc này có tiếng người gõ cửa, Dương Quỳnh qua mở, là cung nữ quản sự, tên Xuân Dương. Xuân Dương tiến lên hành lễ nói: “Nương nương, bữa trưa đã chuẩn bị xong.”
Lúc này Khang phi mới mở mắt, trong nháy mắt đó, vừa thấy Dương Quỳnh, mệt mỏi liền hóa hư không, nàng vẫn như cũ là sủng phi tao nhã độc nhất vô nhị. Khang phi vươn tay, chiêu này Dương Quỳnh luyện rất tốt, vội đưa tay đỡ nàng ra cửa, đi đến phòng dùng bữa.
Trên bàn bày hơn mười món ăn các loại làm hai mắt Dương Quỳnh trợn tròn. Bụng không có tiền đồ xì xào kêu loạn. Sau khi nàng tới nơi này thì đây vẫn là lần đầu tiên thấy phô trương lớn như vậy, nhìn những thức ăn kia khẳng định hương vị không tệ. Nuốt nước miếng, nàng vẫn bình tĩnh đỡ Khang phi ngồi xuống, sau đó tự nhiên đứng ở sau lưng nàng.
Khang phi lơ đãng nhìn Dương Quỳnh một cái, lắc lắc đầu. Quy củ trong cung nàng đúng thật không hiểu, bất quá cái này cũng không gấp, chậm rãi dạy là được.
Xuân Dương cùng một cung nữ khác tên Yên Xảo hầu hạ Khang phi dùng bữa. Khang phi ăn rất chậm, nhưng cũng không nhiều. Sau khi ăn xong, mọi người thu dọn thức ăn. Dương Quỳnh đỡ Khang phi trở lại tẩm cung, Khang phi khoát tay cho mọi người lui xuống, nhìn Dương Quỳnh không nhúc nhích, nói: “Ngươi cũng đi ăn cơm đi.”
Dương Quỳnh chỉ đợi câu nói này, nghe vậy vội vàng gật đầu, nhanh nhanh chóng chóng ra cửa.
Gần như trong thời gian Khang phi nháy mắt, Dương Quỳnh liền biến mất. Chạy thật vui vẻ! Nàng cười cười, nhưng mày dần dần nhíu lại. Quay đầu nhìn Cung Lung Hoa quen thuộc, trong nội tâm nhất thời không nói được là cảm giác gì.
Vốn cho rằng kiếp này đều khó có khả năng trở lại đây, lúc trước Hoàng thượng tuyệt tình như vậy, ai ngờ mới có hai tháng lại chuyển biến lớn như thế? Nên nói chính mình may mắn sao? Chẳng qua, may mắn này làm sao nàng sẽ muốn?
Khang phi cười khổ, tin tức nàng lấy được tuy rằng không nhiều như Mặc Diệp, nhưng so với của Mặc Diệp vẫn thấu triệt hơn. Từ tin tức Mặc Diệp mang đến, việc nàng được phục vị đã là ván đóng thuyền. Tâm an tĩnh hai tháng giờ lại loạn cả lên. Tranh đấu trong cung, nàng có thể ứng phó, nhưng cũng đã mệt mỏi. Nếu như có thể, nàng thật sự nguyện ý ở lại trong Lâm Phương các đến cuối đời. Có điều, đây cũng chỉ là nguyện vọng. Phi tần được sủng rồi thất sủng, đơn giản chỉ có hai con đường có thể đi, hoặc là nghĩ biện pháp phục sủng, hoặc là chỉ có con đường chết. Người bên ngoài sẽ không cho nàng cơ hội ẩn cư nơi đào nguyên. Hậu cung tranh đấu, cho tới bây giờ chỉ có sinh tử, không có thắng bại.
Bị kéo trở về, cho dù không muốn, cũng không thể không đi tranh giành. Có thể nhanh như vậy được phục vị, nhất định có quan hệ của gia tộc. Cuối cùng nàng cũng không phải một thân một mình, thân là nữ nhi Thẩm thị, cũng nên vì gia tộc mình suy tính. Huống chi, nàng cũng không phải người lương thiện, không cam lòng lại để người hại mình tiếp tục ung dung tự tại.
“Bổn cung đã trở lại. Như vậy, những gì các ngươi thiếu nợ bổn cung, cũng nên trả.”
Buổi tối, Mục công công ở Phòng kính sự tự mình đến truyền lời, Hoàng thượng chỉ thị Khang phi thị tẩm. Cung Lung Hoa lại bắt đầu bận rộn. Dương Quỳnh đối với những thứ này hoàn toàn không có khái niệm, cũng không giúp đỡ được gì. Khang phi thấy nàng ở bên cạnh mình thật sự không được tự nhiên, liền khai ân cho nàng về phòng nghỉ ngơi.
Ban đêm, Khang phi đón Thánh giá đến tẩm điện, sau khi cho mọi người lui xuống, Hoàng thượng cầm tay nàng nói: “Hai tháng nay oan ức ngươi.”
Khang phi nhu hòa cầm lại tay Hoàng thượng, “Có những lời này của Hoàng thượng, thần thiếp liền không oan ức.”
Hoàng đế gật đầu, “Mưa gió trong cung, ngươi trải qua không ít. Trẫm tin tưởng ngươi sẽ hiểu, hôm nay ngươi trở về, trẫm nhất định sẽ đền bù tổn thất.”
“Hoàng thượng, nếu thần thiếp không cảm thấy oan ức, cũng không cần đền bù? Thần thiếp là nữ nhân của Thiên gia, mưa gió Lôi đình, đều là hoàng ân. Những đạo lý này, thần thiếp vẫn hiểu. Chuyện quá khứ đều đã qua, thần thiếp không khổ, cũng không oán, xin Hoàng thượng yên tâm.”
Hoàng thượng đưa tay ôm Khang phi vào ngực, thấp giọng nói: “Trong hậu cung, chỉ có ngươi là hiểu lễ nhất. Hiện giờ Hoàng hậu không ở trong cung, Hậu cung không thể loạn. Có những lời này của ngươi, trẫm vô cùng vui vẻ.”
Khang phi rũ mi mắt, khóe miệng cong lên thành ý cười khiêm tốn. Nhiều năm ân sủng, nàng sao lại không biết tính khí Hoàng thượng? Bởi vì mình là nữ nhi Thẩm gia, cho nên Hoàng thượng đối với nàng cực kỳ sủng ái, nhưng cũng cực kỳ đề phòng. Ân huệ cùng uy quyền, có điều là hy vọng nàng cho Thẩm gia chút mặt mũi. Chính mình bất quá là nữ tử, bị vây trong thâm cung thì có thành tựu gì. Ân sủng cũng là thăm dò, vừa tiến vừa lui, chính là, mình tám năm thánh sủng cũng đủ cay đắng ngọt bùi. Nhưng Hoàng thượng, người cho tới bây giờ cũng không tin Thẩm gia là trung tâm.
Hoàng thượng nội tâm an ổn, cũng không phải xuất phát từ lời của Khang phi. Nàng là nữ nhi Thẩm gia Giang Nam vọng tộc, tổ tiên ba đời đều là Đại nho đương thời. Thẩm lão gia tử là Đế sư (thầy dạy vua), làm quan hai triều, uy quyền dưới một người trên vạn người, môn sinh đông đảo, trải khắp thiên hạ. Năm đó Tiên đế quyết định chuyền ngôi cho hoàng tử không tranh giành Hoàng vị là Hoàng thượng hiện nay, nguyên nhân rất lớn là do Thẩm lão gia tử góp lời. Hoàng thượng thừa nhận phần nhân tình này, sau khi lên ngôi liền phong quan tứ tước, hết sức ân sủng. Thế nhưng trong nội tâm Hoàng thượng cũng có một cái gai, hắn cảm giác, ngôi vị Hoàng đế này cũng có công lao của Thẩm gia. Một gia tộc lại có thể quyết định người kế thừa Hoàng vị, làm Hoàng thượng như có gai ở sau lưng, ăn ngủ không yên.
Thẩm lão gia tử cũng không để Hoàng thượng khó xử, tháng giêng năm thứ hai Phong quốc, Thẩm lão gia tử lấy lý do thân thể ốm yếu từ quan ở ẩn, đồng thời cũng để đông đảo con cháu Thẩm gia tại triều từ quan về quê, chỉ để lại một người con trai làm quan trong triều. Một năm sau, Thẩm lão gia tử lại đưa nữ nhi Thẩm Thu Hoa vào cung làm phi, dẹp an Thánh tâm. Thẩm lão gia kịp thời thoái ẩn, làm Hoàng thượng vô cùng hài lòng, cũng đồng thời vì Thẩm gia giành được cơ hội toàn thân trở ra. Đối với việc đại trí tuệ như vậy, Hoàng thượng không thể không tán thưởng. Cho nên đối với Khang phi, hắn đồng thời tán thưởng, cũng đồng thời đề phòng.
Ngày Khang phi phục vị, thái giám tuyên chỉ Dương Tùng đưa tới một tờ giấy Tuyên Thành có chữ của Khang phi, trên đó chỉ viết một chữ “Ninh.” (yên tĩnh). Người bên ngoài xem không hiểu, nhưng Hoàng thượng lại hiểu. Đây là một giao ước bí mật của hắn cùng Khang phi. Lúc trước Khang phi sẩy thai, Hoàng thượng tự nhiên đau lòng. Thế như Khang phi ở trước mặt hắn vẫn như cũ tri tình hiểu lễ, không nói ra nửa điểm ủy khuất, sau lưng lại nằm hơn nửa năm vẫn không dưỡng tốt thân mình. Hoàng thượng thương tiếc nàng, cho phép nàng dùng chữ tố khổ. Khang phi chỉ viết một chữ “Ninh”, cũng không chịu giải thích ý nghĩa. Về sau nhiều chuyện làm Hoàng thượng hiểu rõ, khi Khang phi trong lòng ủy khuất sẽ viết một chữ “Ninh”, đây là tố cáo nghiêm trọng nhất của nàng. Ngày đó nhìn thấy chữ “Ninh” này mới khiến Hoàng thượng chân chính an tâm. Kỳ thật, không phải Hoàng thượng không biết Khang phi oan uổng, chính là đôi khi có một số việc nhất định phải oan uổng một số người.