“Đa tạ Vương phi, đa tạ Mặc Vương phi”
“Con của thảo dân cũng đã khỏe lại rồi, đều là phước của Mặc Vương phi”
“…”
Trước cửa lớn của Tri phủ Lý Tô, bao lời đa tạ từ bách tính đều được Thiên Quân Dao nghe thấy.
Ngày đầu khi đến Thê Châu, cô vốn nghĩ mình sẽ không giúp đỡ gì được nhiều.
Nhưng cũng nhờ có các tiểu ý, đại phịu khác, Thiên Quân Dao cứu được biết bao người bệnh tật.
Tuy ngày hôm qua cô không đích thân đến, nhưng nghe một vị đại phu có tuổi, hiền hậu, ông khục khục nói:
“Mọi người lo rằng nương nương đã bỏ mặc họ.
Nhưng nhờ những liều thuốc mà nương nương chỉ bảo, chúng thần làm theo, mọi người đều đã ổn cả”
Nghe những lời nói này, Thiên Quân Dao mới có thể yên tâm hơn.
Cô sợ rằng mình vẫn chưa đủ trách nhiệm, sáng hôm nay đã đến đây từ rất sớm.
Cả ngày hôm nay cô có thể vừa chẩn bệnh, vừa làm quen được với một số người khác, đây là những chuyện mà ở kinh thành cô vẫn chưa từng được làm.
Nhờ thế mà cô mới biết, ở vị trí cao như Âu Dương Vũ Mặc không phải chuyện dễ dàng gì.
Lòng phải một nước hai dân, bản thân luôn đặt phía sau.
Thiên Quân Dao thấu được một vài phần của Âu Dương Vũ Mặc.
Nhưng hôm nay cũng đã là ngày cuối ở Thê Châu rồi.
Ngày mai bọn họ phải trở về kinh thành, tiếp tục cuộc sống “đó”.
Hoàng hôn.
Thiên Quân Dao ngước nhìn, cảnh tượng này thật quá tuyệt vời.
Ánh mặt trời dần khuất sau ngọn núi, ánh mắt cố len lỏi qua các đám mây.
Cô đưa nhẹ cánh tay của mình lên trước mặt, hướng về phía mặt trời.
Như muốn nắm lấy thứ tròn tròn đỏ cam kia.
“Thật đẹp…!thật giống với đôi mắt đó…”
Thiên Quân Dao nói một lời dịu dàng, nhẹ nhàng bằng cả cảm nhận của mình.
Nàng cười nhẹ khi thấy ánh mặt trời hoàng hôn thật sự giống với đôi mắt của Âu Dương Vũ Mặc.
“Vương phi nương nương”
Một tiếng gọi của một người đàn ông trumg niên từ đằng sau lưng cô phát đến.
Thiên Quân Dao không giật mình, cô hạ nhẹ tay mình xuống rồi quay lại.
“Lý đại nhân”
“Nương nương” – Lý Tô là cười không cảm xúc, nịnh bợ, tránh né.
Ngày đầu tiên đến đây, Mặc Vương trước mặt mọi người “công nhận” vị Vương phi này, ông ta làm sao có thể dám đắc tội chứ?
“Ngựa đã chuẩn bị cả rồi ạ”
“Được”.
Thiên Quân Dao trả lời hờ hững.
“Hôm nay Mặc Vương không đến đón người sao, nương nương?”
Lý Tô vốn không quan tâm chuyện vợ chồng hai người, ông ta là cố tình tìm cách tiếp cận.
“…”.
Thiên Quân Dao nhìn thẳng Lý Tô, cô không trả lời.
Đôi mắt không toát lên bất kỳ sự thất vọng, buồn bã nào.
Đúng vậy, cả ngày hôm nay cô chưa gặp hắn, Âu Dương Vũ Mặc.
Sáng hôm nay khi tỉnh dậy, hắn đã rời đi rồi, cũng có thể là hắn chưa từng qua đêm ở đó.
Tử Trạch cũng không có ở biệt viện, có lẽ là họ đã đi cùng nhau.
Nhưng đã nói rồi, nàng là đã thấu được không ít vất vả của hắn.
Hắn đến Thê Châu là để làm nhiệm vụ, hôm qua còn gặp thích khách làm chậm trễ thời hạn.
Hôm nay có lẽ là rất bận a!
“Điện hạ có rất nhiều việc phải giải quyết.
Dù sao ngày mai chúng ta cũng hồi kinh rồi”
Thiên Quân Dao cười đáp, cô là miệng cười nhưng lòng không cười, chỉ trả lời cho qua.
Lý Tô vốn không quan tâm chuyện vợ chồng hai người, ông ta là cố tình tìm cách bắt chuyện để đi lòng vòng.
“Thế nương nương a…!mấy hôm nay lão thần cũng giúp người không ít…!người thấy đó…!chuyện về Mặc Vương a…”.
Thái độ bất lực, Âu Dương Vũ Mặc nheo một bên mắt lại tỏ vẻ từ chối hiểu đối với Tử Trạch.
“Vậy không lẽ là…?!”
Tử Trạch đột nhiên đoán ra. Vẻ mặt cậu ta hào hứng, hai mắt lóe lên hy vọng tràn đầy vào câu trả lời của chủ tử.
Vũ Mặc đưa hai con ngươi trợn ngược lên, thở ra một tiếng “hừ”, môi dưới hơi nhếch xuống.
“Đúng thế, là Đàm Bì Bì!”
Tử Trạch thiếu điều muốn thét, muốn nhảy lên ngay ở đấy. Miệng cậu ta cười không ngừng, đôi mắt hiện rõ hình trái tim.
“Quả nhiên thuộc hạ không đoán nhầm mà. Bì Bì cô nương vẫn luôn lợi hại như thế”
Cậu ta khen Đàm Bì Bì một cách đầy tự hào.
“Hừ!”
Vũ Mặc đối với những tên ngốc vì tình này chỉ cảm thấy nhạt toẹt. Nhưng dù sao cũng đã quá quen rồi, Tử Trạch trước giờ vẫn luôn ái mộ Đàm Bì Bì.
Hắn ta quay người, hướng mắt chỗ khác. Trông có vẻ là đang nghĩ gì đấy, rồi bước đi thật nhanh.
“Ơ Vương gia, ngài…”
“Ngươi cứ trở về nghỉ ngơi đi. Ta tự lo được” – Vũ Mặc nói vội, chân vẫn bước đi thật nhanh.
Hắn vội vàng như thế. Không ngờ lại là trở về phòng của Thiên Quân Dao.
Bước chân vào, hắn liền hướng mắt về phía giường ngủ.
Thiên Quân Dao vẫn còn đang ngủ say. Hắn bỗng thấy nhẹ lòng, thở phào nhẹ. Rồi tự bản thân nhận ra:
“Sao ta lại lo nàng ấy sẽ tỉnh giấc chứ?”
Tự hỏi lòng mình, hắn không biết vì sao lại như thế. Chỉ là bỗng nhiên hắn lo rằng nàng tỉnh dậy mà không thấy ai bên cạnh sẽ cảm thấy sợ.
Bước về phía giường. Tuy không thể hiện rõ ràng, nhưng Vũ Mặc tạo ra tiếng bước chân rất nhỏ, hầu như là không nghe thấy.
Tiến lại gần, người trước mặt hắn có thể là gian tế của Thanh Quý phi, cũng có thể là người liên quan đến đám thích khách kia. Nhưng không biết làm sao, nhìn gương mặt đó, hắn lại cảm thấy mềm lòng.
Bỗng, thoang thoảng có một mùi hương nhẹ, lại rất thơm. Hắn ngửi thấy, hình như mùi hương này hắn đã ngửi thấy ở đâu đó rồi.
Hắn chợt nhìn xuống người Thiên Quân Dao.
Đúng rồi, vừa nãy khi hắn cợt nhả nàng, khoảng cách gần như thế, hắn cũng ngửi thấy mùi hương này.
Nhận ra hương thơm này phát ra từ cơ thể của Thiên Quân Dao, hắn liền chột dạ. Trong đầu lại nghĩ ra những thứ không trong sáng.
Âu Dương Vũ Mặc đảo mắt qua lại, tay chân hắn bây giờ lại không yên. Đây là lần đầu tiên hắn như thế này.
Không được, nếu ở lại đây quá lâu, e là sẽ không “ổn” mất. Hắn lập tức quay người.
Lưỡng lự một vài giây, nhưng rồi cũng quyết tâm đi ra ngoài.
Cạch.
Hắn kéo cả hai cánh cửa đóng lại, hai tay giữ yên trên cửa. Đổ mồ hôi, mặt mày khó chịu nhưng lại có chút ửng đỏ.
Hắn thở gấp, lắc lắc đầu hai cái để trấn tỉnh lại bản thân. Hít một hơi thật sâu, Vũ Mặc cố giữ bình tĩnh.
Trước nay dù là chinh chiến ở sa trường khốc liệt, tận mắt chứng kiến bao cái chết thảm thương, hay là phải thực hiện các nhiệm vụ khó khăn, hắn đều vẫn giữ được bình tĩnh.
Ấy thế mà bây giờ trước mắt chỉ là một tiểu cô nương, chỉ là một thê tử vốn “hữu danh vô thực”, vậy mà hắn lại động tâm?
Cảm thấy không hiểu được nữa, Âu Dương Vũ Mặc liền quay người bước đi.
“Ta mà lại cần phải làm lạnh cái đầu sao…?”
Chính là trong lòng không can tâm. Một đại Hoàng tử của Nam Triều cao cao tại thượng, khí thế ngút trời chốn sa trường, tính tình người người không ai dám tiếp cận, thế mà lại chịu thua trước một nữ nhân?