Mọi việc diễn ra quá nhanh, động tác của Mạc Cầu mau lẹ khiến người khác chưa kịp hoàn hồn thì cuộc chiến đã gần như kết thúc.
Tên đại hán cầm đầu lảo đảo bước loạn ra xung quanh, khí lực của hắn rất lớn, bức tường kiên cố bị hắn đâm vào là đổ sụp.
Cao thủ Luyện tạng cũng chỉ mạnh đến thế là cùng!
Khí huyết trong thể nội Mạc Cầu sôi trào, ngực hắn hít thở phập phồng mấy nhịp mới miễn cưỡng vận kình ép xuống được.
Lão giả thấy ánh mắt Mạc Cầu bất thiện thì sợ hãi, vô thức lùi lại một bước.
“Người đừng tới đây.”
Lão gầm nhẹ. Hai mắt nhìn láo liên rồi nhanh chóng lao về phía Liễu Cẩn Tịch.
Nhìn thân pháp và động tác của lão thì biết, lão cũng là người học võ. Mạc Cầu nhăn mày, muốn cứu người nhưng không tới kịp.
Thiết mộc kiếm trên người hắn đã dùng hết, không thể thi triển Tụ Lý Kiếm, hiện giờ đang trơ mắt nhìn đối phương khống chế Liễu tiểu thư.
Lão giả dùng tay bóp cổ họng nàng còn thân mình thì giấu ở phía sau, thận trọng nhìn Mạc Cầu.
“Không được lại gần. Ngươi mà tới, ta giết nàng ta!”
Nói xong lão vận sức, khuôn mặt hai nàng đã trắng bệch. Văn Oanh đau đớn nhưng không kêu lên được, miệng chỉ rên hừ hừ.
Liễu Cẩn Tịch nhíu chặt hai hàng mi thanh tú, cắn chặt răng, cánh tay hơi đưa về sau.
“Các hạ cũng là đại phu, lấy nữ nhân làm con tin như vậy không sợ mất thân phận sao?” Mạc Cầu thở dốc, từ từ tiến lại gần.
“Khốn kiếp.” Lão giả hừ lạnh, nghiêng đầu nhìn đại hán đang chạy loạn cách đó không xa. “Lục gia, cố gắng nhắm mắt lại, hạn chế hô hấp. Thứ kia hẳn là bột phấn Lạt Hổ Đằng, không bao lâu dược hiệu sẽ tự tan biến.”
Đại hán cầm đầu dẫm mạnh chân xuống, cả người hắn dừng lại, cố gắng hít thở một cách khó khăn.
Mỗi hơi thở đều tạo nên âm thanh như tiếng dã thú gầm nhẹ, gò má hắn nổi đầy gân xanh.
Cảnh tượng điên cuồng này, người bình thường nhìn thấy đều không khỏi kinh hãi.
Sắc mặt Bạc Cầu cũng đã trắng bệch, toàn thân căng ra.
“Đúng rồi.” Hai mắt lão giả sáng lên, liên tục gật đầu. “Đúng là như vậy, không cần đến thời gian đốt một nén nhang là dược hiệu sẽ tiêu tán. Đến lúc đó…”
“Phốc!”
Một bóng đen từ trong tay áo Liễu Cẩn Tịch phá không mà ra, xuyên qua đầu lão giả.
Nỗ tiễn!
Mũi tên dài chỉ bằng bàn tay xuyên từ cằm vào. Lực lượng tập trung ở đầu mũi tên bộc phát truyền thẳng lên sọ não. Một đám hỗn hợp đủ màu trắng đỏ bắn ra tung tóe. Thân thể lão giẫy dụa một lúc rồi ngã ầm xuống đất.
Không ai ngờ, trong tay áo Liễu Cẩn Tịch lại giấu một cái nỏ cường hãn như vậy.
Mũi tên bất ngờ bắn ra cũng làm Mạc Cầu giật mình. Đổi lại là hắn, chắc cũng khó mà thoát được một kiếp này.
Quả nhiên, chân chính chém giết khác hẳn với luận bàn. Không phải cứ mạnh hơn thì sẽ là người chiến thắng sau cùng.
“Lão Thái! Ngươi sao rồi?”
“Khụ khụ…”
Đại hán cầm đầu chỉ còn lại một mình. Hắn nghiêng đầu gầm lên càng làm dược hiệu bộc phát khiến hắn ho không ngừng.
Mạc Cầu giơ một ngón tay lên ra hiệu cho hai chủ tớ Liễu Cẩn Tịch, sau đó cẩn thận từng chút một đi tới chỗ cái kẹp bẫy thú đang để ở chính giữa đình viện.
Cái bẫy thú này chuyên dùng để đi săn mãnh hổ, gấu đen. Bị nó kẹp phải, thiết mộc cũng gẫy.
“Răng rắc…”
Âm thanh phát ra từ cái kẹp bẫy thú làm cho tên cầm đầu dang nhắm mắt cũng tạm ngừng di động, hai tai hướng về phía âm thanh phát ra.
Mạc Cầu nuốt nước bọt, thận trọng lùi dần về phía sau, tiện tay vớ lấy cây côn gỗ bên cạnh. Tên đại hán cầm đầu nhảy lên một cái, theo hướng âm thanh lao tới.
“Hô…”
Hắn bước dài mấy bước chừng hai ba mét. Mạc Cầu trông thấy thì thầm kêu khổ trong lòng. Quả nhiên, đối phương vừa vặn tránh được cái bẫy kẹp thú, tiến lại gần hắn.
“Chả lẽ ta lại sợ ngươi!” Đại hán vung tay lên.
Tự thấy mình không kịp né tránh, Mạc Cầu cắn răng, phát động Long Xà Kình dồn hết lực lượng toàn thân vung mạnh cây côn trong tay.
“Bốp!”
“Răng rắc”.
Cây côn gỗ gãy đôi.
Thân thể Mạc Cầu run lên, bay ra xa mấy mét. Lực lượng của đối phương vẫn còn rất mạnh. Tên đại hán nheo mắt, tiếp tục nhằm Mạc Cầu đánh tới.
“Phốc!”
Một vệt đen bắn ra, nhằm đúng giữa ngực tên đại hán nhưng lại chỉ sượt qua rồi trượt đi mất.
Là mũi tên!
“Làm sao có thể?” Liễu Cẩn Tịch trợn mắt, không thể tưởng tượng được.
Cái nỏ trong tay áo nàng do trọng kim đúc nên từ trong tay một thợ rèn xuất thân ở quận thành, lực đạo của nó có thể xuyên thủng cả sắt đá. Cánh tay trái của tên kia cũng bị nàng dùng nó phế đi nhưng lần này đến ngay cả da đối phương cũng không bị rách.
“Bắn xuống chân hắn!”
Mạc Cầu nhìn nàng quát lớn, bản thân hắn cũng ôm cây côn mạnh mẽ đập tới. Cây côn này nặng phải hai ba trăm cân, lực đánh không nhỏ. Nhưng hắn dùng hết sức ném đi cũng chỉ ngăn cản được đối phương một chút.
Mạc Cầu đưa tay lên trước ngực, Long Xà Kình hội tụ mang sức mạnh trong cơ thể hắn phát huy đến cực điểm.
Từ xa nhìn lại toàn thân hắn như một khối nước đang run rẩy. Thấy đối phương tung ra một cước về phía mình, hai cánh tay hắn gồng lên, cả cơ thể nhanh chóng bắn lùi lại.
“Uỳnh!”
Vách tường ở phía sau đổ sụp, cả người Mạc Cầu bay ra ngoài. Khí lực tên cầm đầu lớn kinh người, dù hắn có toàn lực ứng phó cũng không phải là đối thủ của y.
“Khụ khụ…”
Từ trong đống đổ nát, Mạc Cầu cố gắng đứng dậy. Hắn còn chưa hoàn hồn thì đã thấy một cánh tay đập tới.
“Bốp!”
Thêm một lần nữa, cả người hắn bị quất bay đi. May mà đối phương không nhìn rõ, tay chân vung loạn nên lực đạo cũng giảm xuống ít nhiều, nếu không, Mạc Cầu không thể chống nổi mấy đòn tấn công liên tiếp của đối phương.
Liễu Cẩn Tịch thấy vậy, lo lắng hô.
“Ta không ngắm chính xác được.”
Đối thủ tuy thân hình to lớn nhưng tốc độ di chuyển không chậm. Liễu Cẩn Tịch đang bị thương nặng, khí lực đã suy yếu, cơ bản không nắm chắc có thể bắn trúng yếu huyệt của đối phương.
“Con tiện nhân!”
Tên đại hán nghe thấy âm thanh nàng phát ra thì quát lớn, đồng thời quay người chạy nhanh về phía nàng. Nhìn thân thể hắn như vậy, chỉ cần ngã đè lên người nàng lúc này cũng có thể khiến nàng mất mạng.
Mặt Liễu Cẩn Tịch càng thất sắc, cánh tay giơ lên.
“Vút!”
Thêm một mũi tên nữa bay ra, nhắm trúng ngay lồng ngực đối phương rồi lại bắn ngược ra ngoài, không thương tổn được hắn.
“Đi chết… A…!!!”
Đối phương gầm lên, nhưng còn chưa nói hết câu hắn đã rú lên thảm thiết. Vừa nãy hắn nhảy về phía Mạc Cầu, may mắn không đạp trúng cái bẫy kẹp thú. Lần này thì hắn không còn may mắn như vậy.
Những lưỡi răng thép to lớn ngạm chặt lại, xé rách da thịt, ngập sâu vào xương tủy, gần cắt đứt chân trái hắn.
Hai mắt Mạc Cầu sáng lên. Hắn từ sau chạy lại, tiện tay vớ được cái búa sắt lớn, hung hăng đập vào trán đối phương.
“Bốp”
Vầng trán tên đại hán lún xuống. Hắn bước lảo đảo về phía trước được hai ba bước thì ngã nhào trước mặt Liễu Cẩn Tịch.
“A…!”
Liễu Cẩn Tịch hoảng sợ hét lên, hai tay xua loạn một hồi. Mấy mũi tên bắn ra cắm phập vào cổ đối phương. Máu tươi từ đầu từ cổ hắn chạy tràn ra đất.
Toàn thân hắn co giật, hai tay khua liên hồi một lúc mới dừng lại.
“Phù phù…”
Ở phía sau, Mạc Cầu đưa tay chống lấy đầu gối, thở dốc một hồi. Hắn làm vậy một lúc mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng tiến lại gần đối phương.
“Xoạt!”
Một mảnh da thú không rõ của loại thú nào bị hắn nhấc ra khỏi ngực tên đại hán.
Quả nhiên! Tên cầm đầu dù có nhục thân mạnh mẽ như thế nào cũng khó mà chống lại mũi tên bắn ra từ nỗ tiễn mà không bị tổn thương gì. Thì ra là nhờ có thứ này bảo vệ!
Mạc Cầu đoạt được mảnh da thú thì lộ mặt vui mừng xen lẫn sợ hãi. Phía trên mặt tấm da thú có viết rất nhiều chữ, trong đó có hai chữ đầu được viết lớn hơn: Thiên La.
Đó là tên của một loại công pháp!