Tại góc Tây Bắc trong hậu viện của hiệu thuốc Thanh Nang có một cái máng chứa nước bằng đá để cho hạ nhân rửa mặt.
Mạc Cầu đứng trước máng nước, cúi đầu nhìn hình mình phản chiếu, hắn không khỏi có chút ngẩn người.
Bóng người trong nước gầy gò, đầu tóc rối bời, da dẻ xanh xao vàng vọt, lại thêm quần áo rách rưới chẳng khác ăn mày bên đường là bao. Duy chỉ có đôi mắt to là còn có thần sắc.
Hắn lấy tay nhéo nhéo da mặt, cảm thấy đau thì khẽ nhếch miệng rồi mới lấy lại tinh thần rửa mặt.
Đợi tinh thần bình tĩnh trở lại, hắn quay người bước về phía hậu đường của hiệu thuốc.
Sắc trời lúc này đã sáng, trừ đám học đồ của hiệu thuốc, sư phó, đám tiểu nhị đã nhao nhao chạy đến.
Trong hậu đường, kẻ đến người đi, thỉnh thoảng cũng xuất hiện vài người mà Mạc Cầu coi trọng.
Không phải ai cũng có vận khí được Tần sư phó của hiệu thuốc ưu ái.
“Tần sư phó.” Tay Mạc Cầu bưng một chén trà nóng, cung kính chuyển tới trước mặt người đang ngồi ngay ngắn ở trên.
“Mời uống trà!”
Việc này không hẳn là bái sư, nhưng có thể dự thính để học nghệ nơi vị Tần sư phó này.
Học đồ bình thường muốn đạt tới bước này, nhanh nhất cũng cần tới một năm. Trong thời gian này, sư phó muốn khảo nghiệm tâm tính của đồ đệ trước khi thu nhận.
Việc quan trọng không kém là khả năng hiểu biết chữ nghĩa.
May mắn là Mạc Cầu biết chữ, đối với hiệu thuốc cũng là bớt được không ít công sức dạy bảo.
Tần sư phó khoảng ba bốn mươi tuổi, thái dương đã điểm vài sợi tóc trắng, tướng mạo gầy gò, khí chất văn nhã. Trên người hắn mặc thanh sam, chân mang giày vải, từ trên xuống dưới đều tỏa ra mùi vị của thảo dược rất rõ.
Hắn nhìn về phía Mạc Cầu gật đầu, nhận lấy chén trà rồi tùy ý nhấp một ngụm. Sau đó quay sang người bên cạnh bảo.
“Người này là Ngụy sư huynh của ngươi, thời gian tới đây ngươi hãy đi theo hắn để làm quen với dược liệu và nắm bắt dược tính.”
“Vâng.” Mạc Cầu gật đầu, sau đó nhìn về phía Ngụy sư huynh nói.
“Xin chào Ngụy sư huynh.”
Ngụy sư huynh tuổi chừng hai mươi, vóc người trung bình, lưng hơi còng. Hắn đang dùng đôi mắt nhỏ nhìn đi nhìn lại Mạc Cầu, biểu hiện như dò xét.
Hắn đã là học đồ xuất sư, có thể tự mình xem bệnh. Trước mắt hắn vẫn làm thuê cho hiệu thuốc Thanh Nang, ngoài tiền cố định hàng tháng còn có tiền ngoài bệnh nhân cảm ơn gửi riêng.
“Ừm…” Ngụy sư huynh đáp.
“Ngươi tên là gì? Bao nhiêu tuổi rồi? Nhà ở đâu? Có thân quyến gì ở trong thành không?”
Hắn hỏi một tràng, ngũ điệu cứng nhắc không thân thiện lắm.
“Hồi đáp sư huynh,” Mạc Cầu chắp tay đáp. “Ta tên Mạc Cầu, năm nay mười bốn tuổi. Lão gia ở tại Quyên thành, trước kia gặp nạn sau chạy đến nơi này, thân quyến không còn ai.”
“Mười bốn tuổi?” Ngụy sư huynh nhíu mày.
“Ngươi nhỏ quá, lại gầy nữa.”
Hắn không để ý đến gia cảnh của Mạc Cầu, cơ bản cũng không khá hơn được nhưng tuổi tác của Mạc Cầu lại làm hắn chú ý.
Hắn vốn nghĩ Mạc Cầu chỉ tầm mười tuổi, không ngờ người sư đệ này của hắn đã tới mười bốn, thân hình gầy gò quá đỗi. Nhưng học y khác với học võ, yêu cầu về thể trạng không cao, chỉ cần là người thông minh, đầu óc linh hoạt là được.
Suy nghĩ một lát, Ngụy sư huynh cúi đầu hướng Tần sư phó nhỏ giọng hỏi thăm.
“Sư phó, lại bắt đầu dậy hắn từ quy củ bắt bệnh chăng?”
“Không.” Tần sư phó nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay vuốt vuốt huyệt thái dương, vẻ mặt hơi mệt mỏi nói.
“Ngươi dạy luôn cho hắn cách nhận biết dược liệu, cách dùng, y lý, phần lý thuyết có thời gian sẽ bổ khuyết sau.”
“Vâng.” Ngụy sư huynh gật đầu, trong lòng đã rõ.
Xem ra hiệu thuốc hiện quá thiếu người, không có thời gian dạy dỗ từng bước mà trực tiếp đưa vào thực hành.
Hy vọng tiểu tư này có thể dùng được!
“Cha!”
Đang nói chuyện, có một đứa trẻ nhảy nhót từ ngoài cửa chạy lại, kéo cổ tay Tần sư phó.
“Ta nghe nói có thêm học đồ mới, chính là hắn sao?”
Đứa trẻ này là một nữ nhi, khuôn mặt xinh đẹp, tuổi chừng mười lăm mười sáu, mặc váy màu xanh, eo buộc dây lưng màu hồng.
Hai mắt to sáng người, nàng vừa đi vừa quan sát Mạc Cầu thật kỹ, vẻ mặt đầy hiếu kỳ.
Sau khi nàng xuất hiện, vẻ mặt nghiêm túc của Tần sư phó liền chuyển thành vui vẻ, thần sắc Ngụy sư huynh cũng thả lỏng ra nhiều.
“Là hắn.” Tần sư phó ngồi dậy, duỗi tay ngăn lại, nói.
“Không còn sớm nữa, Ngụy An, ngươi mau mang hắn đi tìm hiểu dược liệu, hỗ trợ sửa lại mấy cái tủ thuốc.”
“Thanh Dung, ngươi đi với ta đến gặp sư bá của người một chuyến.”
“Vâng.” Hai người liền đáp.
Ngụy sư huynh cúi đầu hành lễ, sau đó nhìn Mạc Cầu ra hiệu rồi bước về lối nhỏ đi tới Dược đường.
“Đi theo ta.”
“Vâng.” Mạc Cầu thu ánh mắt, vội vàng đuổi theo.
Thanh Nang là hiệu thuốc số một số hai trong thành, chỉ ngồi xem bệnh đã có năm vị y sư. Ngụy sư huynh thì chưa tính. Hắn xuất sư chưa được mấy năm, tuy có tư cách xem bệnh một mình nhưng còn chưa đủ tư cách để trở thành y sư của một hiệu thuốc.
Hôm nay, người đang ngồi xem bệnh là người am hiểu về xương khớp và châm cứu, tên gọi Hàn lão.
Tất nhiên, ngoài Hàn lão ra, ở chỗ này vẫn còn một đám hỏa kế và học đồ đang bận rộn khác.
“Tới đây.” Đi tới trước một loạt dược trù, Ngụy sư huynh kéo ra một cái đấu chứa dược liệu, lấy ra một khối đen sì, nói.
“Thứ này gọi là Huyết Hạt, là thứ triết ra từ quả Lân Thụ, có tác dụng lưu thông máu huyết, giảm đau nhức, cầm máu. Bình thường dùng cho người bị thương, xuất huyết bên ngoài hoặc đau nhức ở bên trong.”
“Thứ này không thể lạm dùng, một lần chỉ lấy chừng ấy là được, bằng không, không cứu được người mà còn hại đến tính mạng.”
Nói xong, hắn xoa chút bột phấn từ phía trên, tiện tay để ở một bên bao thuốc.
“Còn cái này…”, hắn thêm một lần mở dược liệu ra, không cần biết Mạc Cầu có nhớ được hay không, nói tiếp. “Nó gọi là sáp ong, có người còn gọi là mật sáp, làm từ mật ong, có tác dụng giảm đau, chữa một số bệnh đau nhức rất hiệu quả.”
“Bình thường, với những vết thương không bị nhiễm trùng, bị bỏng thì bôi nó ngoài da, phối hợp cùng với Huyết Hạt sẽ cho hiệu quả tốt hơn nhiều.”
Sáp ong có màu vàng như nến, không khác dầu trơn, tỏa ra mùi thơm ngọt làm cho Mạc Cầu đang đói bụng liền nuốt nước miếng trong vô thức, không cầm được gật gật đầu.
“Còn cái này…” Ngụy sư huynh kéo ra một cái ngăn đựng thuốc khác, chưa kịp mở miệng thì nghe thấy âm thanh lộn xộn truyền tới.
“Đại phu!”
“Đại phu! Mau xem cho nhị ca ta!”
Một đám người xông vào hiệu thuốc, kêu loạn trước mấy đại hán với vẻ mặt lo lắng. Nếu không phải có chỗ cố kỵ thì đã chạy thẳng tới chỗ Hàn lão rồi.
Trong đám người tới có một người nằm trên cáng gỗ, máu me vương khắp người, cánh tay vặn vẹo, thân thể run rẩy.
“Đừng vội.” Hàn lão nghiêm mặt, đưa tay lên bảo đám người mới tới rồi vội bước lại gần người bệnh.
Tuổi tác của Hàn lão đã ngoài năm mươi, nhưng động tác so với mấy người tráng niên còn linh hoạt hơn.
Lão vội xắn tay áo, duỗi ngón tay bắt mạch.
Khoảng sân trở nên yên tĩnh, đám đại hán như ngừng thở, hai mắt chăm chú nhìn biểu hiện của Hàn lão.
Ngụy sư huynh cũng dừng tay, chuyển sự chú ý sang bên ấy.
“Khí huyết không thông, nội phủ hỗn loạn, can hỏa rất quỷ dị. Đây là…” Hàn lão ngẩng đầu lộ vẻ nghiêm trọng.
“Bị nội thương?”
“Đúng vậy!”, một đại hán gật đầu đáp. “Nhị ca bị người của Hắc Hổ đường đánh lén, trúng một chiêu Hổ Sát chưởng, nếu không sao đến nỗi này.”
“Đại phu, nhị ca của chúng ta có vấn đề gì nghiêm trọng không?”
“Ngài yên tâm, dù tốn bao nhiêu tiền bạc, chỉ cần có thể chữa khỏi cho nhị ca, phái Tứ Phương chúng ta sẽ trả.”
“Chư vị”, Hàn lão ôm quyền, chắp tay đứng lên nói.
“Đây không phải vấn đề về tiền bạc. Lão phu không chuyên trị nội thương, thương thế như thế này phải có Tần sư phó hoặc Lôi sư phó ra tay thì mới được.”
“Vậy mau đi tìm hai người ấy đi.” Đại hán hét lớn.
“Đừng nóng vội”, Hàn lão đáp, sau đó hướng tới một hỏa kế nhân ở sau lưng khoát tay.
“Nhanh đi gọi Tần sư phó đến đây.”
“Vâng!.” Hỏa kế nhân nhận lệnh, vội vã chạy ra sau đường. Cách đó không xa, Mạc Cầu vẫn còn ngẩn người ra.
Nội thương?
Bang phái?
Thế giới này, hình như không giống lắm với thế giới mà hắn nghĩ.