Trì Mục Dao ngồi xổm ôm gối trong pháp trận trồng Cập Tiên Thảo cảm thụ độ ấm của pháp trận. Xung quanh yên tĩnh, cầm lòng không đặng lại nhớ tới Hề Hoài.
Anh rời khỏi Khanh Trạch Tông cũng đã được một tháng. Lúc đi nói với Hề Hoài trồng Cập Tiên Thảo ít nhất cần tới ba tháng, suốt từ đó tới nay Hề Hoài thật sự không làm phiền.
Nếu hai tháng sau Trì Mục Dao không trở về Khanh Trạch Tông bế quan, Hề Hoài sẽ đi tìm anh chứ?
Có lẽ là sẽ tới thẳng Ngự Sủng Phái, dù sao hắn cũng đã xác định được thân phận của mình rồi.
Lúc đó làm sao đối diện được với Hề Hoài đây?
Nếu đang trong thân phận tiểu đệ tử của Ngự Sủng Phái mà Hề Hoài lại đột nhiên hôn anh thì biết làm sao bây giờ.
Lan man tới đây lại nhớ đến bộ dạng ngang ngược của Hề Hoài lúc hôn mình, mặt Trì Mục Dao đỏ hết cả lên. Anh vội dùng tay quạt quạt, hi vọng khiến mặt mình hạ nhiệt bớt.
Lúc cảm thụ độ ấm không nên nhớ tới Hề Hoài, dễ dàng ảnh hưởng phán đoán.
Ngay lúc đó thì Y Thiển Hi đứng ngoài pháp trận gọi vọng vào: “Tiểu sư đệ, có người tới môn phái.”
Trì Mục Dao lập tức đứng lên đi ra ngoài, dò hỏi: “Là Vũ sư huynh à?”
Môn phái bọn họ ngoại trừ những tiểu thương bên ngoài tới thu mua xác linh thú ra thì chỉ có Vũ sư huynh thường xuyên ghé lại.
Sắc mặt Y Thiển Hi không tốt lắm: “Vũ sư huynh cùng một tên rất đáng ghét.”
Trì Mục Dao trong lòng đoán chừng, có lẽ là một kẻ mà bọn họ không ưa từ Di Thiên Đồng Âm Trận. Anh nhanh chóng trở về chính đường môn phái cùng với Y Thiển Hi thì thấy bên trong đã có vài người đang ngồi.
Vũ Diễn Thư, Tịch Tử Hách, Mộc Nhân, Đường Minh.
Cái tập hợp này hình như hơi kỳ kỳ…
Vừa thấy Trì Mục Dao tới, Mộc Nhân vậy mà lại là người hưng phấn nhất trong số bốn người. Hắn bật dậy hăm hở đón anh lại hỏi han: “Trì sư đệ, thương thế của đệ khỏi hẳn chưa? Lần trước nhìn đệ lấy thân chặn sát trận làm ta lo lắng cả một thời gian. Đệ có thiếu gì cứ nói với ta nha, ta cũng có một chút thuốc bổ.”
Sự nhiệt tình của Mộc Nhân làm Trì Mục Dao chịu không nổi, anh cười gượng ngại ngùng: “Đã sớm không sao rồi, không biết mọi người tới đây có chuyện gì?”
Vũ Diễn Thư đứng dậy muốn giải thích với Trì mục Dao, chưa kịp mở miệng Mộc Nhân đã nhanh nhảu kể lể: “Là vầy. Chúng ta đó giờ vẫn luôn quan tâm tới chuyện mà các môn phái nhỏ nhờ Noãn Yên Các giúp đỡ. Lần này sư tôn phái chúng ta đi xử lý một chuyện. Nghe nói chuyện này rất khó giải quyết, đại khái liên quan tới việc linh thú làm loạn nên chúng ta tới đây mời mọi người xuống núi hỗ trợ.”
Đúng là không có việc thì còn lâu rồng mới đến nhà tôm.
Trì Mục Dao và Y Thiển Hi liếc nhìn nhau một cái. Y Thiển Hi chỉ đành nhún vai bất đắc dĩ.
Y Lan là chưởng môn, chưa bao giờ có chuyện chưởng môn đi giải quyết vấn đề với đệ tử môn phái khác cả, mất giá lắm.
Hách Hiệp đúng là có thể đi được, nhưng ông với Thổ Thổ còn phải che giấu Vô Sắc Vân Nghê Lộc, chẳng thể rời Ngự Sủng Phái nửa bước.
Hỗ trợ lần này chỉ có thể cho đệ tử đi. Tu vi của Y Thiển Hi và Trì Mục Dao trong Ngự Sủng Phái xem như tương đối cao, pháp thuật cũng không tệ, cũng chỉ hai người bọn họ đi được.
Trì Mục Dao còn đang chần chừ. Anh muốn ở lại chăm sóc Cập Tiên Thảo, hai tháng sau còn phải bế quan, không muốn nhúng tay vào việc này.
Nhưng để Y Thiển Hi đi một mình anh lại không yên tâm chút nào. Y Thiển Hi làm việc lỗ mãng, không chịu nổi uất ức, mắng chửi người cũng chẳng biết lựa lời, không thể nào không có người quản được.
Mộc Nhân vẫn luôn chăm chú nhìn Trì Mục Dao, hắn để ý được tu vi Trì Mục Dao đã tăng lên liền vui vẻ khen ngợi: “Tu vi của Trì sư đệ tiến bộ không ít ha. Trận pháp lợi hại vậy chắc tu luyện cũng có bí quyết riêng đúng không?”
Trì Mục Dao là tam hệ linh căn. Tư chất loại này mà lên được Trúc Cơ trước trăm tuổi là tốt lắm rồi.
Anh nói với mọi người mình mới mười tám tuổi, vậy mà tu vi đã lên tới Trúc Cơ trung kỳ. Đối với tư chất này thì đây là tu vi cực cao.
“Cũng được được, toàn dựa vào cơ duyên thôi.” Trì Mục Dao trả lời cho có.
Tên Mộc Nhân này vô cùng cực đoan. Lúc trước Trì Mục Dao bị hắn gai mắt đã cảm thấy rất phiền, bây giờ được hắn tán dương cũng không khá hơn là bao nhiêu.
Bất kể là loại thái độ nào của hắn đều làm Trì Mục Dao cảm thấy không thoải mái.
Bây giờ Vũ Diễn Thư mới có cơ hội nói xen vào: “Thật không dám giấu giếm. Noãn Yên Các mấy bữa trước có phái một nhóm đệ tử đi làm nhiệm vụ. Nhóm đầu tiên đi tổng cộng hai mươi người mà chỉ có một đạo truyền âm phù xin cầu cứu quay lại. Nếu không phải sự việc khẩn cấp thì chúng ta cũng không dám qua đây mời mọi người giúp đỡ hoàn thành nhiệm vụ.”
Tịch Tử Hách khẩn khoản nói thêm: “Không sai. Hàn sư muội nàng ấy…”
Lời chưa nói xong đã nghẹn lại.
Đường Minh tiếp lời: “Thiều Lạc cũng ở trong nhóm đó. Ta vô cùng lo lắng đành phải tới năn nỉ các ngươi. Các ngươi nếu có yêu cầu gì cứ nói. Chỉ cần ta làm được, chắc chắn dốc túi hoàn thành.”
Xem ra nhóm đi đầu là đệ tử Ngũ Túc, cả nữ chính Hàn Thanh Diên và nữ phụ Minh Thiều Lạc đều trong đội. Chính bởi nguyên nhân này mà Tịch Tử Hách cùng Đường Minh mới chịu muối mặt đến Ngự Sủng Phái cầu xin.
Trí nhớ của Trì Mục Dao không tệ, vậy mà anh không hề nhớ trong nguyên tác có đoạn nào như vậy. Xem ra cốt truyện đã ngày càng chệch xa khỏi quỹ đạo của nguyên tác.
Trì Mục Dao đành nhận lời: “Nếu là chuyện nguy hiểm, một mình ta đi là được rồi…”
“Không được không được! Ta cũng đi!” Y Thiển Hi lập tức xen vào.
Trì Mục Dao định khuyên can đã thấy Y Thiển Hi trừng mắt nhìn mình. Anh biết mình không nên nhiều lời, bằng không Y Thiển Hi chắc chắn sẽ trở mặt.
Anh không yên tâm Y Thiển Hi, Y Thiển Hi cũng không yên tâm anh.
Cô nhóc này dù sao cũng lớn lên ở Ngự Sủng Phái, mấy chuyện về linh sủng chắc chắn rành hơn Trì Mục Dao nhiều, đi theo cũng hợp lý.
Trì Mục Dao vẫn có một chút lo lắng hỏi: “Minh sư tỷ cũng xem như là đệ tử tinh anh, tu vi chắc đã Trúc Cơ đỉnh kỳ rồi. Nếu tỷ ấy bị vây trong đó chứng tỏ chuyện này không dễ giải quyết. Không biết lần này có thêm tiền bối đi cùng không?”
Vũ Diễn Thư trả lời: “Có. Chúng ta sẽ phái thêm mười đệ tử Kim Đan kỳ đi theo.”
Lần trước chỉ phái đệ tử Trúc Cơ kỳ đi, có lẽ Noãn Yên Các lúc đầu đã xem nhẹ độ nguy hiểm của nhiệm vụ này. Bây giờ thận trọng hơn rồi, chịu gia tăng số lượng đệ tử Kim Đan kỳ đi theo.
Các Nguyên Anh kỳ Thiên Tôn đa số đều giống nhau ở chỗ rất coi trọng mặt mũi. Trừ khi lâm vào tình cảnh cực kỳ nguy hiểm, bọn họ sẽ không dễ gì ra tay.
Chuyện này cũng chả có gì khó giải thích. Nếu trong sách chuyện gì khó cũng có Thiên Tôn lo thì vai chính lấy đâu ra cơ hội mà phô diễn tài năng nữa?
Trì Mục Dao nhìn nhìn Tịch Tử Hách, chắc mẩm lần này sẽ là tình tiết anh hùng cứu mỹ nhân.
Cuối cùng Trì Mục Dao chỉ đành nhận lời: “Được. Ta với sư tỷ sẽ cùng đi theo. Nhưng ta cần một chút thời gian, ta muốn chỉ cho sư phụ cách gieo trồng một loại cây, nếu không sẽ tổn thất rất lớn.”
Ngự Sủng Phái luôn được Noãn Yên Các chiếu cố, có thể xem như nằm trong danh sách “định hướng hỗ trợ người nghèo.”
Noãn Yên Các nhờ bọn họ giúp chẳng được mấy lần. Nếu thật sự cần bọn họ đi, bọn họ chắc chắn phải đến. Bằng không sau này không còn sự chiếu cố của Noãn Yên Các, Ngự Sủng Phái bảo đảm thiệt thòi rất nhiều.
Hiện tại anh đã là đệ tử Ngự Sủng Phái. Ở Ngự Sủng Phái hai năm nay, anh cũng phải có trách nhiệm mới được.
Vũ Diễn Thư hơi khó xử: “Chuyện này khá là gấp. Chúng ta định sáng sớm ngày mai khởi hành luôn.”
“Được. Ta biết rồi. Nội trong hôm nay ta sẽ sắp xếp ổn thoả công chuyện trong môn phái.”
Nhờ vả xong xuôi, bốn người rời khỏi Ngự Sủng Phái.
Đường Minh thắc mắc: “Vì sao chuyện này lại nói với tiểu sư đệ trong môn phái vậy? Chưởng môn còn không buồn ra mặt.”
Vũ Diễn Thư trả lời: “Mọi chuyện lớn nhỏ ở Ngự Sủng Phái đều do Trì sư đệ làm chủ. Ít nhiều cũng nhờ vào Trì sư đệ mà Ngự Sủng Phái mới khá khẩm lên.”
“Ừm…” Mộc Nhân quay đầu lại nhìn nhìn Ngự Sủng Phái: “Trì sư đệ có thể xem như là một nhân vật…
…kỳ diệu.”
Vũ Diễn Thư dần dần cảm nhận được gì đó sai sai, quay sang nhìn kĩ Mộc Nhân thì thấy ánh mắt hắn vẫn còn vấn vương ở Ngự Sủng Phái. Vũ Diễn Thư không tránh khỏi nhìn theo.
Trì Mục Dao đang đứng ở cổng Ngự Sủng phái, nhìn bọn họ rời đi.
Một thân y phục màu vàng nhạt tươi mát nhưng nhẹ nhàng, tóc dài xoã trên vai, sắc mặt điềm đạm. Thật khiến cho người khác khó mà rời mắt.
Thiếu niên kia như thể trẻ con, đọng lại cho thế gian một vầng hào quang, dù cho không tranh không đoạt vẫn đủ để thắp sáng lên những ảm đạm xung quanh mình.
*
Ra ngoài với các đệ tử Noãn Yên Các cần phải ngự vật phi hành. Nhưng cả Trì Mục Dao lẫn Y Thiển Hi đều không lấy ra được cái nào, pháp khí của bọn họ tốc độ không đuổi kịp những người khác. Mà những người kia đều đang vô cùng sốt ruột. Cuối cùng bọn họ đành đi nhờ pháp khí của nguời khác.
Trì Mục Dao đúng là có pháp khí mà Hề Hoài, nhưng bây giờ mà lấy ra nhất định rất gây chú ý, càng không thể kể rằng đây là của ma môn cho mượn. Kể ra chắc Mộc Nhân sẽ lại quay ngoắt từ cực đoan yêu thích sang chán ghét cực độ.
Tóm lại hai người bọn họ chỉ có nước đi nhờ pháp khí của tu giả khác.
Y Thiển Hi đi với một vị tiểu sư tỷ, pháp khí của nàng ta là bội kiếm.
Mộc Nhân lại hớn hở nhiệt tình mời mọc Trì Mục Dao: “Trì sư đệ, ta có một cỗ pháp khí hai người ngồi được ở đây nè, là một cái hồ lô bằng ngọc.”
Trì Mục Dao vội vàng từ chối theo phản xạ. Nếu đi với Mộc Nhân chẳng phải sẽ phải nói chuyện với hắn suốt dọc đường sao? Nghĩ tới thôi đã thấy đau cả đầu.
Vũ Diễn Thư thấy anh khó xử liền đề nghị: “Trì sư đệ, bên đây toà sen của ta rất rộng, không cần ngồi quá sát nhau.”
“Ừm. Được đó!” Tì Mục Dao lập tức nhận lời.
Đi với Vũ Diễn Thư còn có thể thoải mái một chút, ít nhất là Vũ Diễn Thư không nói nhiều, vừa đủ an tĩnh.
Mộc Nhân hơi hụt hẫng. Có điều Trì Mục Dao quả thật thân với Vũ Diễn Thư hơn, còn trước đây hắn và anh lại có quan hệ rất kém. Trì Mục Dao lựa chọn vậy cũng bình thường.
Suốt dọc đường tới dãy Lăng Khuyết, Vũ Diễn Thư vẫn đoan đoan chính chính đứng bấm tay niết quyết điều khiển pháp khí dẫn đầu.
Đằng trước hai người có một kết giới được bày ra để cản gió mạnh nên Vũ Diễn Thư mới có thể đứng thẳng. Anh mặc một thân đạo phục màu xanh, tóc chải gọn gàng, thậm chí không rớt ra lấy một sợi nào. Gương mặt anh tuấn, dáng vẻ trầm ổn, cử chỉ thái độ đều ra dáng một công tử nho nhã khiêm nhường.
Trì Mục Dao nhìn nhìn mấy cái, cuối cùng đã hiểu được câu thơ “hữu phỉ quân tử, sung nhĩ tú oánh. Hữu phỉ quân tử, như kim như tích, như khuê như bích” * trong bài thơ “Kỳ áo” đang nói đến kiểu nam tử như thế nào.
*Hữu phỉ quân tử, sung nhĩ tú oánh: quân tử tao nhã, tai trĩu đá quý
Hữu phỉ quân tử, như kim như tích, như khuê như bích: quân tử tao nhã, như vàng, như thiếc, như ngọc khuê, như ngọc bích
Anh khoanh chân ngồi ngoan ngoãn phía sau pháp khí, rẽ nước vọc cá giết thời gian. Lúc này cũng chẳng thể làm gì khác ngoài ngồi yên. Nhàm chán tới cực độ, anh lấy một quyển sách ra đọc. Đọc chưa được một nén nhang Trì Mục Dao lại nhìn xuống đất, núi non hùng vĩ, một dải sông nước yên bình.
Cũng không biết chuyến này đi lành dữ thế nào, bao lâu mới có thể trở về. Nếu lỡ cái hẹn ba tháng, liệu Hề Hoài có nổi giận không?
Bọn họ tới được dãy Lăng Khuyết thì trời đã sập tối. Mọi người nhìn khắp quang cảnh nơi đây mà hết thảy cả kinh.
Bóng đêm không giấu được một màn sương mù đen dày đặc đang bao trùm lên toàn bộ dãy núi.
Nếu nói theo phong thuỷ thì những chỗ có dấu hiệu như này sẽ cực kì hung, dễ dàng tụ sát dưỡng âm. Nhưng nếu ma môn tới đây luyện thi luyện cổ thì lại vô cùng thích hợp.
Bọn họ không ngự vật thẳng tới Lăng Khuyết mà quyết định đáp xuống gần đó để luận bàn kế hoạch.
Sau khi đáp xuống đất, Trì Mục Dao vận động thân thể một chút rồi chạy lại đứng cạnh Y Thiển Hi, ngẩng đầu nhìn về phía dãy núi.
Mười đệ tử Kim Đan kỳ của Noãn Yên Các đồng loạt vận công, thả thần thức ra tra xét tình hình trên núi.
Y Thiển Hi thì thầm với Trì Mục Dao: “Cánh rừng này sao mà khiếp quá.”
“Theo lý mà nói, dãy Lăng Khuyết không thể có phong thuỷ thế này được. Nơi đây dường như đã bị tác động bởi ngoại lực. Tương tự với lúc pháp trận hoá thành sát trận, nơi này đã biến thành một chỗ cực hung, chướng khí lan tràn bốn bề. E rằng còn phải trấn áp bớt.”
Mấy chuyện này thì Y Thiển Hi hiểu, nhưng cô khó hiểu ở chỗ: “Nhưng mà… phương diện phong thuỷ thì Ngự Sủng Phái chúng ta có giúp được gì đâu!”
“Nếu bọn họ đã nhắc tới linh thú, thì hẳn sẽ có liên quan tới linh thú.”
“Kể cả trăm con hung thú Thiên Cấp kéo qua đây ỉa đái thì chỗ này cũng không ô nhiễm tới vậy được!”
“Xuỳ…” Trì Mục Dao nhíu mày nhìn Y Thiển Hi nhắc nhở: “Tỷ là thiếu nữ mà, đừng có suốt ngày cứt đái treo trên miệng như vậy chứ.”
“Thì ta chợ búa mà…”
Trì Mục Dao lộ rõ vẻ không vui nhìn cô một cái.
Cô nhóc lập tức nhận lỗi: “Ta sai rồi.”
Thật ra nãy giờ nói tới phong thuỷ, quan trọng nhất là một chữ “khí”.
Tìm nơi phong thuỷ tốt lành chính là tìm kiếm nơi có “sinh khí”, sử dụng nó để tạo ra thế âm dương cân đối, thiên địa nhân hoà, thân tâm tổng hoà.
Những nơi có sinh khí chắc chắn sẽ tránh nắng to gió lớn, non xanh nước biếc, nơi nơi đều có hoa thơm chim hót.
Nhưng nơi này gió không lay, nước lặng yên, cây cối im lìm, kể cả lá cây cũng không một chút đong đưa. Có thể thấy gió trong núi không thổi, khí không lưu thông, đây là một hiện tượng rất xấu.
Vũ Diễn Thư đã thi triển Phục Hy Bát Quái, muốn tra xét tình hình trong núi.
Trì Mục Dao kéo Y Thiển Hi ngồi xổm xuống, lấy ra pháp khí chiếu sáng, bốc lên một nắm đất chỉ cho cô xem: “Tỷ xem, nơi này đất đã thành màu đen, đất đen rất xấu.
“Sợ thiệt…chỗ này sao lại biến thành như vậy chứ?”
Nơi đây từng được lựa để lập phái nên chắc hẳn đã được các tiền bối xem xét phong thuỷ. Bọn họ bảo đảm không lựa một nơi thế này để xây dựng môn phái.
Hơn nữa Tương Hoàng Các mấy năm trước cũng rất phồn thịnh. Nếu bọn họ mà cư trú ở một nơi toàn cực âm chắc đã sớm diệt môn.
Nếu đem nơi này so với xung quanh sẽ thấy hoàn toàn đối lập. Phong thuỷ ở đây hung tới lạ lùng.
Trì Mục Dao thở dài: “Nếu không sớm trấn áp, e rằng loại âm sát khí này sẽ dần dần lan tràn, ngày càng lan rộng liên luỵ tới nhiều người khác.”
Y Thiển Hi đột nhiên có linh cảm chẳng lành: “Đừng nói Tương Hoàng Các lén lút làm ra chuyện gì phương thiện hại lý trong núi nha.”
“Tóm lại là tình hình không ổn chút nào, chúng ta phải cẩn thận.”
“Ừm.”
Trong lúc mười tu giả Kim Đan kỳ đang thi pháp tra xét thì đột nhiên một bóng người lao ra từ trong rừng. Chẳng nói chẳng rằng mà rút thẳng kiếm tấn công bọn họ.
Mười tu giả Kim Đan kỳ đâu phải hạng tầm thường, ai nấy đều là đệ tử xuất sắc của môn phái, bọn họ lập tức phản công. Nhưng vừa đánh được mấy chiêu đã phải chuyển sang thế hoà hoãn, vì bọn họ phát hiện ra kẻ tấn công chính là Minh Thiều Lạc.
Không ai dám đả thương đồng môn, từ công kích biến thành phòng thủ, có người cố hỏi: “Minh sư muội, sao muội lại động thủ?”.
Nhưng Minh Thiều Lạc chẳng đáp một lời, trong mắt toàn ngập hung hãn. Mỗi chiêu tung về phía bọn họ đều sắc bén, dứt khoát. Chiêu nào chiêu nấy đều là sát chiêu.
Cô ta quắc mắt nhìn mọi người, rồi hướng về phía Trì Mục Dao tấn công.
Một kiếm đâm tới cực kì lạnh lùng tàn nhẫn.
May thay Trì Mục Dao từ lúc thấy Minh Thiều Lạc đột nhiên lao ra công kích mọi người đã có phòng bị sẵn. Thấy cô ta lao tới tấn công mình, anh lập tức triệu hồi DingDing vừa kịp cản lại một kiếm này. Mặc dù vậy vẫn bị chân khí mạnh mẽ trên người Minh Thiều Lạc bức cho thối lui mấy bước.
Trì Mục Dao không rành đối đầu trực tiếp, đặc biệt đối thủ lại còn là Minh Thiều Lạc – một đệ tử xuất sắc chuyên về quyết đấu.
Rất may sau hai chiêu Vũ Diễn Thư đã tới chắn phía trước, giúp Trì Mục Dao ngăn cản công kích của Minh Thiều Lạc.
Vũ Diễn Thư vừa đỡ đòn vừa la lên: “Minh sư muội không ổn rồi. E rằng đã bị ngoại lực khống chế thần trí. Phải làm cho muội ấy khôi phục lý trí.”
Có tu giả muốn sử dụng Trấn Hồn Pháp, nhưng chưa kịp thi pháp đã bị chặn lại.
Từ trong rừng xuất hiện thêm một đám người, chính là hai mươi đệ tử Noãn Yên Các đợt đầu cùng với đệ tử Hoàng Tương Các lao ra. Tất cả bọn họ kẻ đánh người đỡ loạn lạc hết lên.
Quyết đấu lúc này khó khăn ở chỗ phải biết giới hạn, không thể giết đối phương. Bởi vậy nên các tu giả Kim Đan kỳ cũng không thể xuất toàn lực, chỉ có thể vừa ngăn cản, vừa bày ra pháp trận Trấn Hồn.
Nhưng đối phương lại chiến đấu cực kỳ hung hãn, vô cùng khó đỡ.
Tịch Tử Hách tìm được Hàn Thanh Diên trong đám đông, vội vàng thét lên: “Hàn sư muội! Sư muội! Muội làm sao vậy? Là ta đây, Tịch Tử Hách đây!”
Hàn Thanh Diên đang say mê đánh trả thì nghe được giọng của Tịch Tử Hách. Ánh mắt nàng thoáng xuất hiện giằng co, nhưng ngay sau đó đã trở về tấn công.
Tịch Tử Hách làm sao xuống tay được với Hàn Thanh Diên, chỉ có thể chống đỡ. Một bên ngăn cản, một bên thi pháp gọi lý trí nàng trở về.
Sắc mặt Hàn Thanh Diên ngày càng dữ tợn. Cuối cùng nàng quay đầu phóng vào trong rừng. Tịch Tử Hách lập tức đuổi theo.
Trì Mục Dao gọi với theo: “Tịch sư huynh. Trong rừng rất kỳ quái, đừng có làm liều!”
Tiếc thay lúc này Trì Mục Dao cũng không thể ngăn cản Tịch Tử Hách hay đuổi theo vào rừng. Bởi vì Minh Thiều Lạc không hiểu sao cứ chăm chăm nhắm tới Trì Mục Dao mà đánh. Vũ Diễn Thư thì bận lo lắng chi viện cứu mạng đồng môn nên không để ý tới Minh Thiều Lạc.
Ý đồ tấn công của Minh Thiều Lạc rất rõ ràng, mỗi một chiêu đều cố ý dồn bọn họ vào trong rừng.
Vừa vào rừng Trì Mục Dao liền chụp tay lên mặt Y Thiển Hi: “Chướng khí trong núi này có khả năng làm người ta mất đi thần trí. Đệ dùng năng lực của Vô Sắc Vân Nghê Lộc có thể giúp chúng ta duy trì tỉnh táo một lúc. Có điều chúng ta đánh thức Minh Thiều Lạc xong phải lập tức ra ngoài. Thời gian lâu quá đệ cũng không chắc khống chế được nổi.”
“Ừm ừm, được!” Y Thiển Hi đồng ý rồi cùng Trì Mục Dao lẩn trốn.
Ưu thế của việc ngày ngày đều đuổi bắt linh thú trong tông môn nhanh chóng được thể hiện. Kỹ năng luồn lách trong rừng của bọn họ max điểm. Minh Thiều Lạc không ngừng chém xuống, nhưng không có kiếm nào chạm được tới họ.
Vất vả một lúc bọn họ cũng trốn được khỏi Minh Thiều Lạc. Ẩn nấp trong một góc, đến thở mạnh cũng không dám.
Hai người ẩn nấp rất cẩn thận, Minh Thiều Lạc sau khi mất đi lý trí có vẻ cũng không còn được thông minh. Cô ta chật vật tìm kiếm, cũng không biết đường thả thần thức tra xét hay thi pháp tìm người. Bọn họ tạm thời có thể trốn thoát.
Nhìn Minh Thiều Lạc dần dần đi xa, hai người thở phào nhẹ nhõm một hơi. Đang định tìm đường rời khỏi khu rừng quỷ dị này thì đột nhiên bọn họ nghe tiếng động, cả hai vội vàng nấp sau một cây tùng nhỏ.
Đợi một lát, hai người gạt cây nhỏ ngó nghiêng dò xét bên ngoài.
Hoá ra là Tịch Tử Hách và Hàn Thanh Diên. Tịch Tử Hách đã đoạt được bội kiếm của Hàn Thanh Diên, đang cố gắng đánh thức nàng.
Trì Mục Dao thở hắt ra nhẹ cả lòng, đang định bước ra ngoài đột nhiên sững lại rồi đưa tay bịt mắt Y Thiển Hi.
Hàn Thanh Diên nhìn chăm chú Tịch Tử Hách, sau đó đột đột ngột bước xấn tới.
Tịch Tử Hách khó hiểu, bị Hàn Thanh Diên lấn từng bước thối lui, lui mãi lui mãi tới lúc dựa sát vào thân cây. Hàn Thanh Diên ôm lấy gương mặt Tịch Tử Hách, nhón chân cưỡng hôn cậu.
Trì Mục Dao xem cảnh này mà miệng vẽ thành chữ O, hai mắt cũng mở to.
Hàn Thanh Diên trong trí nhớ anh vẫn luôn là một thiếu nữ dịu dàng, khả ái, tâm địa thiện lương khiến người ta nhớ thương. Cớ làm sao lại thành nữ cường nắm thế chủ động vậy?
Lại nhìn qua Tịch Tử Hách, cậu ta bị hôn tới hoảng, chân tay luống cuống không dám đẩy ra. Hai tay cào nát thân cây cố gắng kiểm soát chính mình.
Thời gian Trì Mục Dao ở cạnh hai người kia không nhiều cho lắm, càng không biết bọn họ đã phát triển tới đâu, cũng không biết đây có phải nụ hôn đầu tiên giữa hai người hay không.
Nhưng anh biết, mình đã thấy được một cảnh xuất sắc.
Cảnh này mà ở trong tiểu thuyết, nam nữ chính hôn nhau lại còn là nhà gái chủ động, dưới bình luận chắc chắn ai nấy đều gáy khản cổ.
Tịch Tử Hách là một thiếu niên thanh tú, mặt mũi đoan chính, là một chàng trai rất tử tế. Nếu không thì cũng không đến nỗi làm cả nữ chính lẫn nữ phụ xiêu lòng trước cậu.
Hàn Thanh Diên lại là một tiểu mỹ nhân dịu dàng, thuần khiết như hoa huệ, một thiếu nữ rất đỗi khả ái, ngây thơ.
Hai người hoàn mỹ vậy lại âm thầm trong rừng hôn môi. Hình ảnh này đẹp như một bức tranh hoạ đồ.
Y Thiển Hi ấm ức truyền âm cho Trì Mục Dao: “Sao đệ không che mắt của mình đi?”
Trì Mục Dao đạo mạo nghiêm trang đáp lại: “Ta phải quan sát xem Tịch sư huynh có an toàn hay không.”
“Kiểu gì? Hắn không an toàn thì đệ cứu được chắc? Đệ thế hắn cho Hàn sư muội hôn được không?”
“Thôi. Đừng có xé couple, sẽ bị sét đánh.”
“Couple là cái gì?”
“Chính là hai người thích lẫn nhau.”
Trì Mục Dao ngồi xổm trong rừng thưởng thức ngọt ngào cả một lúc lâu. Trong lòng còn ngân nga vui vẻ.
Cảnh hôn của nam nữ chính, đây là nội dung mà mình có thể xem miễn phí sao?
Y Thiển Hi hơi mất kiên nhẫn, truyền âm hỏi thêm lần nữa: “Chưa hôn xong nữa hả?”
Trì Mục Dao truyền âm cho Y Thiển Hi: “Hàn sư tỷ hình như hồi phục tinh thần lại rồi. Hai người đã tách ra. Giờ Hàn sư tỷ đang ngượng ngùng, Tịch sư huynh cũng luống ca luống cuống. Giờ mà chúng ta bước ra bọn họ chắc ngượng chín mặt quá.”
Y Thiển Hi gạt tay Trì Mục Dao ra, nhìn hai người kia rồi thở dài: “Chậc chậc…lại còn e thẹn…nhìn sốt hết cả ruột.”
“Ngây thơ ghê!”
Trì Mục Dao tự nhiên hơi ngưỡng mộ, nếu Hề Hoài có một nửa ngây thơ của bọn họ thì anh đã không sợ hắn tới vậy.
Hề Hoài là kẻ làm anh khép chân không nổi, là một kẻ vô cùng đáng sợ…