Ma Tôn Hắn Nhớ Mãi Không Quên

Chương 31: Cùng chung chăn gối



Trì Mục Dao định thần lại thì thấy mình đã bị mang đến một nơi xa lạ. Nơi này bốn bề đều là cây cối, còn có dốc núi chênh vênh. Giữa những rặng trúc xa xa còn thấy thấp thoáng mái nhà cửu tích*.

*Cửu tích: một dạng mái nhà có 9 đường sống mái, 1 sống chính, 4 sống rũ và 4 sống ngang.

Rõ ràng anh đã bị mang đi khỏi phạm vi hoạt động của đệ tử Tam Túc.

Sau khi đứng vững, Trì Mục Dao nhìn trái nhìn phải. Người mang Trì Mục Dao đi buông lỏng cánh tay anh ra, sau đó bà trỏ một ngón tay lên trán anh mắng: “Gan cũng to ghê nhỉ?”

Trì Mục Dao nhìn thấy bên cạnh mình là Tri Thiện Thiên Tôn thì há miệng thở dốc muốn gọi một tiếng, nhưng sự cẩn thận khiến anh nuốt tiếng gọi này trở về, cúi đầu giải thích: “Là do tình thế cấp bách mà thôi.”

“Tuy nhân phẩm Nhàn Duyệt chẳng ra gì, nhưng dù sao mụ cũng là tu giả Nguyên Anh kỳ. Ngươi chọc tới mụ làm gì? Nếu ta không kịp cứu ngươi, thần thức của mụ chắc chắn tra ra ngươi, lúc đó thân phận bại lộ thì sao?”

“Trước khi phóng ám khí con đã chuẩn bị để trốn thoát rồi.”

“Ngươi chạy trốn khỏi tu giả Nguyên Anh kỳ được chắc?”

“Hề Hoài sẽ giúp con cản bà ấy lại…” Trì Mục Dao vẫn luôn hết mực tin tưởng Hề Hoài.

Tri Thiện Thiên Tôn nhìn Trì Mục Dao, trở lại với dáng vẻ dịu dàng hiền lương thường thấy. Chân mày bà nhướng lên, dường như đang nhìn anh thật kĩ.

Trì Mục Dao đứng yên lặng ngoan ngoãn, cúi đầu mặc cho bà xem xét.

Tri Thiện Thiên Tôn thôi không nhìn nữa, bà tiếp tục: “Đêm qua Hề Hoài gây chuyện, lẽ ra ta phải qua Ngũ Túc giải quyết. Bây giờ làm loạn một trận như vậy, ta khỏi phải nói chuyện với đám nguời Ngũ Túc đó nữa, cũng tốt.”

“Hề Hoài không có cố ý đâu, người có đi thì cũng chắc ăn…” Trì Mục Dao lí nhí phân bua.

Vẻ mặt của Tri Thiện Thiên Tôn như thể nhìn thấy con gái trong nhà lớn rồi giữ không nổi nữa, bà hỏi: “Hắn làm loạn tới mức đó mà con còn dám hỏi ta có chắc ăn không hả?”

“Tiểu sư tỷ ở Ngự Sủng Phái của con nghe thấy có chuyện náo nhiệt đã chạy tới Ngũ Túc hóng chuyện một hồi lâu. Sau khi trở về thì kể lại rằng là do đám đệ tử Ngũ Túc nhìn thấy Hề Hoài bọn họ chỉ có ba người nên cố tình kiếm chuyện, là do đám người Ngũ Túc động thủ trước. Toàn Kim Đan kỳ mà đi đánh Tùng Vị Việt mới Trúc Cơ kỳ, Hề Hoài không có cách nào mới phải triệu Huỷ ra…”

“Nhưng mà hắn đốt đình.”

“Đốt có nhiêu đây lớn à!” Trì Mục Dao đưa tay ước lượng cho thấy chỉ có một tí tẹo, còn khoa trương bênh vực thêm: “Bọn họ đánh nhau dùng công pháp Hoả hệ, Hoả hệ lúc nào chẳng bá đạo. Mà Huỷ Long Diễm đâu có giống lửa thường, có phải muốn dập là dập được đâu. Lỡ tay mấy cái thiêu cả ngọn núi còn được. Hắn cố gắng kiềm chế dữ lắm rồi mới đốt có mỗi cái đình thôi đó.”

“Chà.” Tri Thiện Thiên Tôn thấy Trì Mục Dao như vậy bị chọc cho bật cười: “Hắn đốt mất một cái đình ta còn phải khen hắn khống chế giỏi nữa hả?”

“Thì cũng đâu đến nỗi…” Trì Mục Dao trộm liếc nhìn Tri Thiện Thiên Tôn một cái rồi tiếp tục phân trần: “Kiến trúc ở Noãn Yên Các bố trí đan xen, không có phân chia ranh giới rõ ràng. Hề Hoài chỉ là đi dạo một chút rồi lạc qua Ngũ Túc, tới đó cũng chỉ ngồi hóng gió ở đình thôi chứ có làm gì quá đáng đâu. Là đám người Ngũ Túc không chịu bỏ qua cho hắn. Ban đầu Hề Hoài còn muốn bồi thường cho bọn họ linh thạch mà bọn họ cũng không chịu, còn nói cái gì mà nhục nhã bọn họ. Đúng là mấy đứa đầu óc có vấn đề…”

“Rồi rồi.” Tri Thiện Thiên Tôn thấy Trì Mục Dao bênh vực, che chở Hề Hoài tới mức chẳng buồn đôi co thêm câu nào, gật gật đầu cho có lệ.

Đột nhiên bà ghé lại gần Trì Mục Dao tò mò hỏi nhỏ: “Thế tư vị của thiếu tông chủ Khanh Trạch Tông thế nào?”

Mặt mũi Trì Mục Dao lập tức đỏ au, hai tai đỏ tới mức có thể thấy cả mạch máu. Anh hoảng loạn lui về sau, ánh mắt lúng túng, bắp ba lắp bắp phân bua: “Không, không phải…lúc đó là tình huống bức bách…con…con…con…”

“Ta lúc đó muốn đi tìm lão già Dược Ông kia tính sổ một trận rồi, mà bên này Nhàn Duyệt săm soi ta dữ quá nên lại không đi được. Mụ để ý ta ghê lắm, hở ra chút là bại lộ thân phận liền. Mà nghĩ đi nghĩ lại, lão mà không làm vậy chắc giờ con lìa đời luôn rồi quá. Thôi coi như gián tiếp giúp đỡ, ta khỏi mất công đi đập mấy cái lò thuốc của lão.”

“Vâng…tông chủ không cần báo thù cho con đâu ạ.”

Tri Thiện Thiên Tôn nhìn Trì Mục Dao cảm thấy rất thú vị, bà duỗi tay bẹo má anh một cái: “Giờ còn làm cả đệ nhất mỹ nhân tam giới luôn.”

“Cái này là người khác nói bậy!”

Trước khi xuyên thư cũng đâu có ai gọi anh là địa cầu đệ nhất mỹ nam. Cùng lắm là có khá nhiều người muốn xin Wechat thôi, mà cùng lắm thì xin Wechat vừa có nam, vừa có nữ…

“Bậy gì? Ta là ta tán thành nha.” Tri Thiện Thiên Tôn cười nói: “Cũng bởi cái gương mặt xinh đẹp này mà hồi xưa ta mới giữ con lại chứ bộ. Mấy trăm năm rồi mới thấy một nhóc tì đáng yêu như vậy.”

“Người…người đừng có chọc ghẹo con nữa. Giờ con cũng hơn chín chục tuổi rồi, đâu có còn là con nít nữa đâu mà ghẹo hoài.”

“Trong mắt ta thì lúc nào con cũng còn nhỏ hết.” Tri Thiện Thiên Tôn vừa nói vừa lui lại một bước ngắm nghía: “Hơn nữa con trở thành đệ nhất mỹ nhân ta mừng muốn chết. Ta là ta nhìn không vô mụ Nhàn Duyệt lâu rồi, cái thứ não úng thuỷ, đi một bước mà não lắc ra tiếng nước róc rách luôn đó. Cả ngày cứ cảm thấy mình xinh đẹp như tiên giáng trần. Tu vi thì giậm chân tại chỗ, khoé mắt thì bắt đầu có nếp nhăn rồi, còn đẹp đẽ gì nữa đâu. Ta còn thấy thương tình tính truyền cho mụ tâm pháp của Hợp Hoan Tông.”

Trì Mục Dao cũng biết Tri Thiện Thiên Tôn và Nhàn Duyệt Thiên Tôn là tình địch cũ nên anh không nói gì.

Tri Thiện Thiên Tôn quay lại cảnh cáo: “Lần này ta cứu con rồi thôi bỏ qua đi. Lần sau nghiêm cấm không có đụng tới Nhàn Duyệt nghe chưa? Mụ ta không phải thứ gì tốt lành đâu, thù dai vô cùng. Ta cũng không phải lương thiện gì nên ta không ngán mụ, cùng lắm thì cả hai cá chết lưới rách. Nhưng con thì tuyệt đối không được, tu vi thấp còn ngây ngốc. Nếu mụ ta chẳng nói chẳng rằng âm thầm giết con, ta muốn báo thù cũng không có cớ.”

Quả thật nếu Nhàn Duyệt muốn giết anh, một chút dấu vết cũng sẽ không để lại. Không có chứng cứ, người khác muốn cũng không có cách nào báo thù.

Trì Mục Dao ngoan ngoãn gật đầu.

Tri Thiện Thiên Tôn lại hỏi tiếp: “Mà con tham gia kiểm tra phân hạng thêm đúng không? Cần sư tổ giúp gian lận chút không?”

“Thôi không cần đâu.” Nhắc tới chuyện này Trì Mục Dao cũng không sợ lắm: “Tham gia kiểm tra cùng với một đám nhóc, con còn có chút chắc ăn nữa là…”

Tri Thiện Thiên Tôn cũng đồng ý: “Con đó, chỉ bị kém tư chất thôi, chứ rất là thông minh, mà ta thấy vận khí cũng không tồi đâu. Nhưng sao con với thiếu tông chủ Khanh Trạch Tông cứ chơi trốn tìm, cái này thì ta thực sự không hiểu nổi.”

Trì Mục Dao có chút khó xử, anh giải thích mơ hồ: “Con không có muốn cùng hắn ở bên nhau…”

“Tại sao? Lò luyện tốt vậy mà hắn còn si mê con nữa. Ủa tại sao lại không cần?”

“Tốt thì tốt thiệt. Nhưng mà…con dễ dàng bị hắn đè xuống bắt tu luyện quá, con chịu đựng hắn không nổi.”

Ai ngờ Tri Thiện Thiên Tôn không những không thông cảm, trái lại còn “ồ à” một tiếng.

Mặt Trì Mục Dao càng ngày càng đỏ.

Hợp Hoan Tông có một đệ tử bị lò luyện đè ra bắt tu luyện, quả thực là hiếm thấy.

Cả Tri Thiện Thiên Tôn lẫn sư phụ của Trì Mục Dao đều không thể chỉ dạy nghiêm túc cho anh. Dù sao cũng là chuyện giữa nam với nam, cả hai người đều không hiểu được.”

Trì Mục Dao thành công lên được Trúc Cơ xem như là đại thắng rồi.

Tri Thiện Thiên Tôn toan rời đi, nhưng chợt nghĩ ra điều gì lại hỏi: “Cái gã đệ tử Thừa Vũ Các là con đánh đúng không?”

“Vâng, hắn cà chớn với Lâu Quỳnh Tri.”

“Lẽ ra con nên gia nhập Noãn Yên Các, ta còn quan tâm được tới con.”

“Tư chất con làm gì mà vào được Tam Túc. Ở xa quá sao mà người quan tâm tới nổi. Chẳng thà con vào Ngự Sủng Phái, được sống tự do tự tại.”

Tri Thiện Thiên Tôn không hỏi thêm gì nữa, chỉ dặn dò: “Ta biết rồi, sau này nhớ để ý một chút. Ta đi đây.”

“Vâng, tạm biệt sư tổ.”

Dứt lời, Tri Thiện Thiên Tôn đã hoàn toàn biến mất.

Trì Mục Dao bị bỏ lại trong rừng thật là thảm. Anh không có phi hành pháp khí, bình thường toàn đi ké với Y Thiển Hi.

Nghĩ nghĩ, chỉ còn cách đi bộ xuống núi.

*

Trì Mục Dao trở về phòng mình, vừa đẩy cửa ra đã thấy bên trong có một bóng người đang ngồi, lập tức lui ra ngoài khép cửa lại.

Đang đứng nhìn biển số phòng trầm tư thì bỗng nhiên cửa phòng bật ra, Hề Hoài duỗi tay kéo anh vào phòng, đóng cửa lại.

Trì Mục Dao thậm chí còn không kịp giãy giụa, gọn gàng như gà con bị chộp bắt.

Vào trong phòng.

Ngẩng đầu nhìn thấy Hề Hoài, tay chân Trì Mục Dao trở nên luống ca luống cuống. Đây là lần hiếm hoi hai người ở chung.

Trì Mục Dao hơi hoảng, dò hỏi: “Ngươi…ngươi có việc gì sao?”

Hề Hoài so ra bình tĩnh hơn nhiều, hỏi han như hỏi con trẻ vừa đi chơi về nhà: “Ngươi đi đâu đó?”

“Ta ra sau núi một chuyến.”

“Ra đó làm gì?”

“Bắt sâu cho chim ăn.”

“…”

Hề Hoài quét một lượt từ trên xuống dưới cả người Trì Mục Dao. Giày mà anh mang không phải pháp y nên trên giày vẫn còn vương lại bùn đất. Quả thực đã đi ra sau núi.

Hề Hoài lại hỏi tiếp: “Dùng khoảng cách bước chân của ngươi mà tính, trong từng ấy thời gian không thể nào cả đi cả về ra sau núi được. Ngươi đi kiểu gì vậy?”

“Ta không có đi sâu vào trong, tới rìa núi là bắt được sâu rồi.”

Hắn đưa tay giựt lấy túi Càn Khôn của Trì Mục Dao, loại túi cấp thấp này ai độ nhập linh lực cũng có thể mở ra, không có công năng nhận chủ. Hề Hoài nhìn bên trong túi Càn Khôn của Trì Mục Dao thấy nào là sách vở, nào là đệm chăn, rồi thêm mấy đồ thường dùng.

Hề Hoài lấy thêm một túi khác mở ra xem, túi này chuyên dụng của Ngự Sủng Phái, bên trong toàn là sâu với Bách Vị Lương…

Có hơi thê thảm.

Khó mà tưởng tượng được đây là toàn bộ tư gia của một tu giả Trúc Cơ kỳ.

Hề Hoài trả túi Càn Khôn lại cho Trì Mục Dao, cũng không phát hiện thấy ám khí trong túi, hắn hỏi: “Sao linh thạch của ngươi ít dữ vậy? Hồi trước có tiêu xài gì không?”

“Ngươi biết Bách Vị Lương đắt đỏ cỡ nào không? Trước khi tới Noãn Yên Các ta đã mua thêm Bách Vị Lương.”

“…” Hề Hoài hơi khó hiểu, Bách Vị Lương có gì quý giá chứ?

Có lẽ cảm thấy Trì Mục Dao quá nghèo, Hề Hoài lôi ra một túi linh thạch từ trong Vạn Bảo Linh của mình đưa cho Trì Mục Dao: “Ngươi giữ lấy mà dùng.”

“Này…sao mà ta có thể vô duyên vô cớ cầm linh thạch của ngươi được?”

“Ta bình thường hay lấy linh thạch làm đá ném sông chơi lắm. Ngươi cảm thấy cầm vậy kỳ cục thì đợi lần sau ta ra sông ném đá, ngươi lội xuống nước mò nhặt đi.”

“…” Nếu Trì Mục Dao lội xuống nước lúc đó thì không phải Hề Hoài ném đá trên sông là ném vào anh sao?

Trì Mục Dao còn đang hoang mang thì Hề Hoài lại bên giường ngồi xuống, còn tỉnh bơ cởi ủng: “Ngươi buồn ngủ chưa?”

“Hả?” Trì Mục Dao trợn mắt há hốc miệng nhìn Hề Hoài trân trối.

Vì Trì Mục Dao cứ tiếp tục xấu tính không chịu thừa nhận mình là A Cửu, Hề Hoài cũng bắt đầu không còn kiên nhẫn tử tế thêm nữa. Lưu manh mặt dày, bá vương ngang ngược, cách gì cũng được, miễn là tìm ra sơ hở.

Trì Mục Dao lấy một quyển sách ra khỏi túi Càn Khôn: “Ta còn muốn xem sách một lát.”

Thật ra Hề Hoài đã biết thói quen này của Trì Mục Dao rồi. Lần trước cũng một mạch xem sách hết mấy canh giờ. Hắn cũng không hấp tấp, khoanh chân đả toạ điều tức trên giường Trì Mục Dao. Không ai quấy rầy ai.

Trì Mục Dao nhìn Hề Hoài mà phát rầu, có nên mời trưởng bối tới đuổi hắn đi không? Giờ mà gọi người tới thì lại lớn chuyện nữa. Có khi Hề Hoài lại đốt thêm một đống phòng ở nữa mất.

Trì Mục Dao đành ngồi trên bàn nghiêm túc đọc sách, cứ thế đọc tới tối khuya.

Khoảng hai canh giờ trôi qua, Hề Hoài tiêu hết cả kiên nhẫn, hắn giục: “Ngươi không định tắm gội sao?”

Trì Mục Dao nghe câu này hiểu ngay Hề Hoài chính là kẻ đã lẻn vào phòng mình ngày hôm đó. Anh trả lời: “Ta dùng thuật tẩy rửa một chút là được.”

“Vậy ngươi tẩy đi.”

“…”

Cái trò đảo khách thành chủ này, còn ai thản nhiên hơn Hề Hoài được nữa?

Trì Mục Dao vẫn ngồi bất động: “Không cần đâu. Nếu ngươi muốn nghỉ ngơi ở đây thì cứ nghỉ đi. Ta đọc sách tiếp.”

“Cũng phải, ngươi ngồi một chỗ không nhúc nhích suốt mấy ngày trời còn được mà.”

“Này…không có nha.”

“Sao lại không có? Ngươi kiên định ghê luôn đó. Lò luyện tốt như vậy trước mặt mà nhất định không thèm, ta còn phải chủ động mời.”

“Ngươi đang nói gì vậy ta không hiểu.”

“Cũng phải, ngươi hiểu với không hiểu có gì khác nhau đâu? Kỹ thuật kém tới như vậy chẳng thà nói mình không hiểu, cho đỡ mất mặt.”

Trì Mục Dao ngồi dựng thẳng lưng, giận dữ và xấu hổ đan xen, chỉ đành cúi đầu tiếp tục đọc sách.

Hề Hoài thích thú nhìn Trì Mục Dao, hắn tiếp tục trêu ghẹo: “Ngươi dễ đỏ mặt vậy sao? Sao mặt lại đỏ thế? Xấu hổ vì kỹ thuật mình kém? Hay là thấp thỏm vì mình đang nói dối vậy?”

“Ta sợ người lạ, nói chuyện với người lạ dễ bị đỏ mặt.”

“Có lạ đâu, chúng ta quen nhau mà.”

“Chúng ta giỏi lắm chỉ gặp mặt vài lần.”

“Ừm, thật là vậy. Mà ngươi không có giống như ta tưởng tượng lắm. Ngươi đẹp quá, không tốt.”

Trì Mục Dao thật sự không muốn cùng Hề Hoài giằng co thêm nữa, anh mím môi tiếp tục cắm mặt vào sách.

Hề Hoài mất sạch kiên nhẫn, hắn tại thả ra hơn ngàn cái Tay Áo Uyên Ương. Trì Mục Dao bị hút tới dán chặt lên người Hề Hoài tới độ chẳng còn kẽ hở.

Hề Hoài đã sớm chuẩn bị tư thế, hắn dang sẵn hai tay chờ đợi Trì Mục Dao bị hút vào lòng mình. Thế nên Trì Mục Dao đã đáp rất vững vàng vào lồng ngực của Hề Hoài, vị trí vừa đẹp.

Hề Hoài vòng tay qua người Trì Mục Dao nhỏ giọng nói: “Cám ơn ngươi hôm nay đã giúp ta, nếu không chắc ta sẽ huyết tẩy cả Noãn Yên Các.”

Tính tình của Hề Hoài nóng nảy, hắn không chịu nổi bị người ta hiếp đáp.

Nếu hôm nay bị Nhàn Duyệt Thiên Tôn thành công cảnh cáo, Hề Hoài chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình đáp trả. Tới lúc đó có liên luỵ tới hai giới hay phát động chiến tranh cũng chẳng ai nói trước được.

Ôm ghì một chút, Hề Hoài thả lỏng Trì Mục Dao ra, thu lại Tay Áo Uyên Ương. Hắn xốc nách Trì Mục Dao bế đặt lên giường, bên cạnh mình nói nhỏ: “Ngủ đi.”

“Nhưng…nhưng ta còn muốn đọc sách thêm một lát…”

“Đừng đọc nữa, đột tử một lần rồi còn gì.”

Sao mà trí nhớ hắn có thể tốt như vậy được?

Trì Mục Dao chỉ đành mặc nguyên quần áo chỉnh tề nằm trên giường, tới cả búi tóc cũng không tháo ra. Hề Hoài nghiêng người nhìn tư thế nằm “chờ chết” của Trì Mục Dao tiếp tục trêu: “Không cần dùng thuật tẩy rửa sao?”

“À…” Trì Mục Dao bấm tay niệm chú, dùng thuật tẩy rửa của chính phái.

Không có chút sơ hở nào.

Vô cùng hoàn hảo.

Ai ngờ, Hề Hoài lại một lần nữa mở miệng: “Còn ta thì sao? Còn chưa có tẩy rửa cho ta đó.”

“Ngươi…ngươi không biết xấu hổ!”

“Ờ. Xem ra ngươi hiểu ta rõ ghê. Ta đúng là một kẻ không biết xấu hổ.” Nói đoạn Hề Hoài ghé sát vào tai Trì Mục Dao nhỏ giọng bổ sung: “Đồ háo sắc.”

“Ta không làm. Ngươi tự đi mà làm.”

“Nhanh lên đi. Khó quá thì ngươi uống thêm một viên thuốc tăng can đảm là được.”

Trì Mục Dao rốt cuộc cũng phải bấm tay niệm chú quyết dùng thuật tẩy rửa giúp Hề Hoài tắm rửa sạch sẽ.

Kỳ thực, Trì Mục Dao đã làm việc này tới thuần thục. Nhưng ở bên ngoài giúp người khác tẩy rửa thân thể, Trì mục Dao vẫn cảm thấy không thoải mái cho lắm.

Hề Hoài nghiêng người nằm bên cạnh Trì Mục Dao, nhìn anh chăm chú.

Còn Trì Mục Dao cố hết sức lấy lại bình tĩnh, dùng linh lực điều tức, để chính mình trông không quá căng thẳng.

Nhưng rồi Hề Hoài lại vươn tay tới rút chiếc trâm cài cố định phát quang trên tóc anh, chụp lấy phát quang, vuốt vuốt tóc anh thả xuống.

Trì Mục Dao với tay lấy lại phát quang.

Nằm một bên, tiếp tục nhắm mắt.

Sau khi Trì Mục Dao ngủ say, Hề Hoài vẫn luôn tỉnh táo. Hắn từ trước tới giờ không ngủ. Giờ đây vẫn lặng yên ngắm nhìn Trì Mục Dao.

Khi còn ở trong huyệt động, hắn phát điên muốn biết tướng mạo của A Cửu. Sau này thấy Trì Mục Dao, ngực hắn run rẩy, thật sự bị chấn động, còn có chút cảm giác không biết phải làm sao.

Hắn chỉ hi vọng A Cửu của hắn có diện mạo thanh tú ưa nhìn, đừng quá hấp dẫn người khác, có vậy hắn mới một mình độc chiếm được A Cửu.

Nhưng nếu A Cửu là dáng vẻ hiện tại của Trì Mục Dao lại vô cùng khoa trương. Gương mặt này sẽ làm biết bao nhiêu người động tâm kia chứ? Nếu hắn giữ không nổi A Cửu thì phải làm sao?

Mấy năm nay hắn vẫn chần chừ không muốn bế quan kết đan, sợ tu vi tăng lên rồi không còn tìm A Cửu được nữa. Giữ Trúc Cơ kỳ tu vi hắn mới có thể dễ dàng tìm người, có nhiều đại trận mà tu giả Kim Đan kỳ không thể vào.

Rồi đột nhiên Hề Hoài lại lo lắng, xác định được thân phận của Trì Mục Dao rồi, chi bằng về Khanh Trạch Tông kết đan đi. Nếu lỡ chẳng may tương lai gặp phải một kẻ như Nhàn Duyệt Thiên Tôn, nếu kẻ đó ra tay làm tổn thương tới Trì Mục Dao, hắn cũng không bảo vệ được.

Hề Hoài vén một lọn tóc của Trì Mục Dao, đưa lên mũi ngửi ngửi chút hương vị. Tóc mang một mùi hương thanh nhã, không giống lúc ở trong huyệt động.

Hắn tiếp tục vân vê mấy lọn tóc, có vậy thôi mà mãi chẳng nỡ rời tay.

Gặp lại được A Cửu của hắn rồi, chạm được vào tóc thôi cũng rất đỗi vui mừng.

Hề Hoài chợt để ý thấy Trì Mục Dao dùng thuật điều khiển rút mấy lọn tóc của mình ra khỏi tay Hề Hoài.

Hề Hoài lập tức thả Tay Áo Uyên Ương, hút thân thể Trì Mục Dao dựa sát vào mình.

Trì Mục Dao vội vàng đem tóc đặt lại vào trong tay Hề Hoài, nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Hề Hoài cười cười thu hồi mớ Tay Áo Uyên Ương lại.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.