Mọi người đều biết mèo con không xòe móng nên đánh lên mặt sẽ không đau.
Để biết một con mèo có yêu ngươi không thì phải xem thử lúc nó chơi với ngươi thì có xòe móng ra không!
Đoạn Lâm ăn hai bàn tay nhưng không tức giận chút nào, ngược lại hắn còn yêu chiều mà hôn móng vuốt mèo con, tò mò nói: “Có mùi bánh hoa quế, không biết bánh này có ngon không nhỉ?”
Khi nói chuyện, đôi môi mỏng của hắn dán vào đệm thịt của mèo con, cậu có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn.
Úc Yên trợn tròn mắt, cảnh này sao lại tình tứ như vậy chứ!
Im miệng, cậu dùng chân sau chặn mặt đại ma đầu, nghiêm cấm hắn làm bẩn móng vuốt của cậu.
Muốn ăn bánh hoa quế thì tự đi mà nếm, ngửi móng vuốt ta làm gì?
Cậu lập tức rút móng lại, nghiêng đầu gặm móng vuốt mình ngon lành, nhoàm nhoàm nhoàm, thật sự có mùi bánh hoa quế nè, thơm quá.
Chúng tu sĩ trợn mắt há mồm vây xem ma tu hít mèo, nội tâm chỉ có một suy nghĩ: ‘Ma tu này nuôi mèo đến mức quá hèn mọn đi.’
Vốn tưởng hắn là một tên chủ nhân bá khí trắc lậu*, không ngờ hắn lại là người không những không dám đánh lại mà còn phải cười làm lành với mèo con nhà mình.
*Bá khí trắc lậu: Ý nghĩa sâu xa chính là cảm thấy một người nào đó biểu hiện phong thái quá phận quá đáng, gây nên sự phản cảm nhẹ.
Hiện tại, những người tưởng mỹ thiếu niên yêu tu là tu sĩ bị ma tu giam cầm cuối cùng cũng biết sự tình không giống như tưởng tượng.
Người không thể rõ điều này hơn như Tống Bình Châu và Hạo Trinh cảm thấy thật buồn cười, Đoạn Lâm sao có thể là chủ chứ?
Hắn cùng lắm chỉ là người đáng thương mà thôi.
Nghe nói trước kia tính tình Đoạn Lâm không phải như thế, hắn của mấy năm trước đủ làm người ta lo lắng tột độ, lông tơ dựng đứng.
Hiện giờ lại giống như thu liễm đi rất nhiều, cả người lộ ra tử khí… Có mèo là đủ, dường như chỉ cần không chọc tới mèo của hắn thì hắn rất dễ nói chuyện.
Hạo Trinh ngồi ở bàn đối diện nhìn ma tu đằng kia đang hạnh phúc hít mèo, hắn tám chuyện: “Không biết con thuyền tiên này đang đi tới hướng nào, khi nào mới đến nơi nhỉ?”
Hắn đã nói đúng vấn đề mọi người đang lo lắng, lập tức có người hùa theo: “Đúng vậy, hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi, nếu qua hôm nay mà không về thì chẳng phải chúng ta sẽ lại bị nhốt ở đây thêm một tháng sao?”
Úc Yên vừa liếm móng vừa hỏi thăm: “Chẳng lẽ lúc tiêu tiền mua tin tức các ngươi không hỏi rõ ràng sao?”
Mọi người đều lắc đầu: “Người bán tin tức chỉ nói lên thuyền thì sẽ có chỗ tốt thôi.”
Một khi đã vậy thì kiên nhẫn chờ đi.
Tên nhiều chuyện Úc Yên tò mò hỏi Hạo Trinh: “Thiếu các chủ, cái tên kiếm tu luôn đi theo ngươi đâu?”
Không biết sao đó bọn họ thế nào?
“Ý ngươi là Thẩm đạo hữu à?” Hạo Trinh phẩy quạt, cười nói với Đoạn Tiểu Miêu: “Quả thật từ ngày đó Thẩm đạo hữu vẫn luôn đi theo ta, hắn chưa từng vi phạm lời thề của mình. Ngươi không cần lo lắng chuyện này, tâm ma thề không phải nói ra để chơi.”
Không chỉ có Thẩm Liêm Qua, hắn cũng do dự muốn chấm dứt với Tiểu Miêu, nhưng hắn vẫn không thể ghét bé mèo đáng yêu linh động này được.
“Sau đó ta nghĩ các ngươi nhất định sẽ đến đây chờ thuyền tiên nên liền bỏ hắn sang một bên.” EQ Hạo Trinh rất cao, hắn làm như vậy cũng là lấy đại cục làm trọng.
Úc Yên nói: “Ta tưởng tình cảm giữa ba người các ngươi tốt lắm chứ, chậc chậc, ta chia rẽ các ngươi như vậy thì trong lòng ngươi sẽ không oán hận ta chứ?”
Cái gì cái gì?
Còn có chuyện này sao?
Các vị đang ngồi đều lén dựng tai lên, tình cảm ba người thật tốt, oa, vấn đề không phải là ba người.
Thiếu chủ Thiên Cơ các còn biết chơi vậy sao?
Khóe miệng Hạo Trinh giật giật, lời nói của Đoạn Tiểu Miêu thật là làm người khác hiểu lầm, làm hại danh dự của hắn. Hắn vội vàng giải thích: “Ngươi hiểu lầm rồi, mối quan hệ giữa bọn ta chỉ là hời hợt, sở dĩ cùng đến nơi vô chủ là do nhu cầu thôi.”
Thì ra Hạo Trinh tâm như gương sáng cũng biết họ coi trọng cơ quan thuật của mình, vốn dĩ hắn đồng ý đồng hành cũng là vì muốn kết giao thôi.
Trước đó Hạo Trinh rất thưởng thức hai người họ nhưng sau khi trải qua một trận chiến đấu, hắn bỗng cảm thấy chỉ thường thôi, vậy rốt cuộc Đoạn Tiểu Miêu có ý gì?
Đương nhiên hắn không dám nói mấy lời này, Đoạn Lâm ở bên cạnh như hổ rình mồi. Hắn tựa như cái ổ kiến lựa, không chọc tới thì không sao nhưng chọc vào là tiêu đời.
Úc Yên: “Thì ra là vậy, ta còn tưởng tình cảm của các ngươi rất tốt nên trong lòng bất an.”
Đoạn Lâm nói chen vào: “Mèo con cần gì phải bất an? Ngươi muốn làm gì thì cứ làm đó, người khác có thể không nghe theo ngươi sao?”
Nếu không nghe thì không phải còn có hắn sao?
Dám nói nửa từ ‘không’ thì hắn liền làm đối phương nói không nên lời.
Mọi người nghe vậy thì da đầu lập tức tê dại, thật đáng sợ, bọn họ còn tưởng ma tu đổi tính, sau khi đột phá cấm chế Thiên Đạo thì sẽ không gây chuyện nữa.
Không ngờ hán vẫn kiêu ngạo cuồng vọng, không coi ai ra gì như cũ.
Chắc mèo của hắn sẽ có chút X (?) số.
Úc Yên giơ móng lên cả giận nói: “Ngươi nói đúng, ta làm cái gì cũng đúng, chỉ có người khác sai thôi.”
Những người đang ngồi đây đều kinh ngạc lùi về sau, chỉ có Tống Bình Châu vẫn lù lù bất động, cái này… có gì đáng kinh ngạc chứ?
Chẳng phải Đoạn Tiểu Miêu luôn dữ hơn Đoạn Lâm sao?
Đoạn Lâm cười nói: “Mèo con ăn no chưa? Bản tôn ôm ngươi về nghỉ ngơi được không?”
“Được chứ.” Úc Yên giơ hai chân lên, sen hốt phân thụ sủng nhược kinh lập tức bế cậu lên, ôm lên vai vỗ vỗ.
Úc Yên: Ha ha ha, quả nhiên biến thành hình mèo mới có thể tác oai tác quái, biến thành hình người chỉ bị dạy bảo thôi.
Nhưng vào phòng rồi thì tất nhiên đại ma đầu sẽ kêu cậu biến về hình người, cũng không biết đây là đam mê gì nữa!?
“Hồi nãy không ăn bánh hoa quế, mèo con cho ta nếm thử coi có ngon không nào?”
Khoảnh khác Úc Yên biến về hình người, thân hình đại ma đầu đã bao lấy cậu, một tay đè cậu trên giường. Sau đó hắn bắt đầu không biết xấu hổ mà… nhấm nháp vị hoa quế trong miệng cậu.
Đáng ghét, muốn ăn bánh hoa quế thì tự mình ăn đi chứ.
Tại sao lại muốn lấy trong miệng mèo con?
Còn chưa kịp chất vấn, miệng mũi Úc Yên đã bị hơi thở của hắn chiếm lấy, dần dần cậu cảm thấy nụ hôn này không chỉ có mùi hoa quế.
Nụ hôn của Đoạn Lâm mang theo ý đánh dấu chủ quyền, có chút bá đạo và vội vàng, dường như có thứ gì đó đã chọc đến hắn.
“Ngươi sao vậy?” Úc Yên nâng tay đặt lên lưng hắn.
Đoạn lâm khẽ cắn môi mèo con, ánh mắt nặng nề nói: “Nhìn ngươi trò chuyện vui vẻ với người khác khiến bản tôn vô cùng không thoải mái.”
Thì ra là ghen tị.
Chẳng trách vừa rồi bá đạo y như đánh dấu lãnh thổ!
Ai quản tật xấu của hắn đi.
Úc Yên thì thầm: “Nói chuyện phiếm bình thường sao lại thành trò chuyện vui vẻ rồi?”
Sự thật không sai, quả thật cậu và thiếu chủ Thiên Cơ các khá thân nhưng có thể nói thế sao?
Đương nhiên phải liều chết không nhận rồi.
Nhiều gia đình tan vỡ chỉ vì cái miệng thôi đó.
“Ngươi thật là vô cớ gây rối, không thèm nói lý.”
Bị cậu nói như vậy, Đoạn Lâm cũng thấy mình không nói lý, nhưng hắn thật sự không thoải mái, những chuyện hắn muốn làm càng kinh khủng hơn hắn hiện tại ngàn lần.
Mèo con không phụ bạc hắn.
Nhưng Đoạn Lâm không thể để mèo con biết những suy nghĩ đó của hắn, trừ khi có một ngày hắn thật sự hành động.
“Đúng thế, ngươi không sai, đều là người ngoài sai.” Đoạn Lâm lạnh lùng thở dài.
Trong lòng Úc Yên giật mình, cảm thấy móng vuốt tê dại.
Từ từ, Đoạn Lâm không nỡ đánh mèo của mình, chẳng lẽ đi tìm người khác tính sổ sao?
Không phải chứ, chính tra meo của ngươi mới là người nhiều chuyện, người khác vô tội mà!
Úc Yên: Chết chết, tra meo ý chỉ mình đó hả?
Cái này… Tự mình nói xấu mình.
Úc Yên đảo mắt rồi chọc chọc đại ma đầu đang đè trên người mình: “Không cần nghĩ nhiều, trong lòng ta chỉ có ngươi.”
Thấy Đoạn Lâm vẫn không dao động, cậu chỉ có thể nhịn đau buông bỏ tôn nghiêm chủ nhân mà chủ động hôn hắn một cái: “Cắt đất đền tiền, không thể đòi nhiều.”
Đến nơi phồn hoa này, Đoạn Lâm đã không còn thỏa mãn với mấy trò cỏn con đó nữa.
“Thân một cái là muốn tổng cổ ta ư?”
Úc Yên hoảng sợ: Không thì sao, hắn còn muốn cái gì nữa!?
Hôn cũng không được, chẳng lẽ muốn sờ?
Úc Yên: Thật là một người tham lam.
“Ưm, được rồi.” Úc Yên sờ mặt đại ma đầu, còn hắn thì dùng ánh mắt chờ mong tiếp tục nhìn cậu, dường như muốn nói: Tiếp đi.
Mèo con ăn một bụng bánh hoa quế sờ từ mặt xuống cổ hắn, xuống nữa chính là… Không được không được, dừng lại, đến đây phải phanh gấp liền, nếu không sẽ bị khóa mất!
Đoạn Lâm buồn cười nhìn cậu, như oán như trêu mà nói: “Lúc trước gấp gáp với ta như vậy, lúc này mới qua chưa tới trăm năm mà ngươi đã không còn vội với ta nữa rồi…”
Úc Yên nghe mà ngơ ngác, Đoạn Lâm có ý gì, trách mình lâu rồi không chạm vào hắn sao?
Trời ơi, không phải chính hắn nói là không có tình yêu sao?
Không muốn yêu đương mà chỉ muốn làm tình.
A, tra nam.
“Ơ, chẳng phải lúc trước là vì tăng tu vi sao? Vì vậy ta mới có chút gấp gáp.”
Đoạn Lâm ngẩn ra, hắn hiểu rồi, vậy nên thật ra mèo con xem mình là lô đỉnh mà dùng, chẳng qua lúc đó là có ý tốt.
Hiện giờ đương nhiên là không vui khi chạm vào hắn.
Mà chính mình lại vì những lúc triền miên đó mà hãm sâu vào, đến nay vẫn không thể nói qua là qua như mèo con.
Đoạn Lâm không qua được khoảng thời gian triền miên đó, hắn vẫn muốn ôm mèo con, muốn cùng cậu sa vào bể sâu dục vọng, quên hết mọi ưu sầu trên thế gian.
“Bản tôn hiểu rồi, tóm lại là nơi phồn hoa này đã mê hoặc ngươi.” Đoạn Lâm chọc mũi cậu.
Úc Yên: Hắn ngậm máu phun người, trẫm không có!!
Úc Yên nghĩ: ‘Mình cũng không lừa gạt tình yêu của hắn, cùng lắm là lừa thân thể thôi, sao người này lại làm như cậu bội bạc tình nghĩa vậy chứ?
Chẳng lẽ là vì tình cảm vặn vẹo của Đoạn Lâm sao?
Cũng đúng, hoàn cảnh lớn lên của đại ma đầu rất vặn vẹo, hắn không thể có mặt tình cảm bình thường.
Đương nhiên cũng không thể yêu đương đúng đắn.
Đơn giản chỉ là tiếp xúc thân thể để chứng minh tình cảm, thật là vặn vẹo mà, vặn y như cái bánh quai chèo.
Úc Yên thuận nước đẩy thuyền mà nói: “Lúc đó ta mong được ra giang hồ nên quả thật có chút vội vàng, không quan tâm đến ngươi. Ừm, chờ chúng ta ra khỏi nơi này thì ta lại triệu ngươi đến thị tẩm. Giờ thì ngươi xuống khỏi người ta đi, đè chết ta rồi!”
Không biết chính mình nặng cỡ nào sao?
Mèo con không chịu nổi trọng lượng này.
“Thật ư?” Đoạn Lâm dùng đầu gối và đôi tay chống đỡ chính mình, vốn dĩ không đè Tiểu Miêu hung ác này chút nào.
Úc Yên nghiêm túc nói: “Lừa ngươi ta làm chó.”
Hiện tại trên thuyền có miệng lưỡi người đời, làm tình trên thuyền tiên quả thật không thích hợp.
Ánh mắt Đoạn Lâm sâu thẳm, thấp giọng nói: “Bản tôn nhớ kỹ.” Nhân tiện hôn Úc Yên một chút, dường như rất ưng ý cái đáp án này.
Thật ra cũng không phải là muốn làm gì đó, hắn chỉ muốn xác định xem mình có phải là hoa tàn ít bướm*, bị có mới nới cũ hay không thôi.
*Hoa tàn ít bướm: có nghĩa là hoa héo nên không còn nhiều bướm đến hút mật nữa, hiểu đơn giản là hết mới mẻ rồi nên Úc Yên không yêu nữa.
Không phải thì tốt.
Vậy nên mới nói hắn tiện*.
*Tiện: Nói thẳng ra là hèn.
Nhớ trước đây lúc mèo con một ngày đè hắn xuống ba lần thì hắn rụt rè (:)???), kiêu ngạo, muốn cự còn nghênh.
Giờ thì ngược lại, hắn phải mang cái mặt già này đi tranh sủng, còn phải chờ nữa.
Trái tim Đoạn Lâm lúc lên lúc xuống, thật kích thích.
Người ngoài căn bản không biết lúc đóng cửa phòng thì đại ma đầu hẹn mọn cỡ nào, quả thật hèn mọn đến đáng thương.
“Ta ngủ một lát, đừng làm phiền ta.” Mèo mà, ăn no là ngủ.
Tất nhiên Đoạn lâm sẽ không quầy rầy mà chỉ nằm bên cạnh cậu, vươn tay ra nói: “Ta ngủ cùng ngươi, cho ngươi nằm lên tay nha?”
“Ừm.” Úc Yên miễn cưỡng đồng ý, cậu lập tức chui vào lồng ngực đại ma đầu, sau đó chân cũng gác lên, tư thế này là thoải mái nhất!
Vì thoải mái nên lúc ngủ cậu lại biến thành mèo, như vậy cũng tốt. Bên ngoài có tiếng xôn xao, dường như thuyền tiên đã cấp bến.
Mèo con không tỉnh nên Đoạn Lâm trực tiếp ôm cậu ra ngoài.
Lúc này đã có đầy người đứng ở mũi tàu. Từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy bến tàu rộng mở thắp đầy đuốc, cuối con đường có một đền thờ tên là nơi vô chủ.
Xem ra nơi này mới là vở kịch lớn. (?)
Mọi người đang do dự có nên lên bờ hay không thì một hàng thị nữ váy áo lả lướt cầm đèn bước ra từ đền thờ, đứng thẳng hai bên con đường.
Sau đó hai tên nam tu đi tới, một người trong đó nói: “Mời tu sĩ tầng thứ nhất lên bờ, theo ta đi lấy bảo vật.”
Mọi người lập tức ‘ồ’ lên.
Chủ nhân nơi đây thật là đơn giản thô bạo, họ thích.
Các tu sĩ tầng thứ nhất vô cùng mừng rỡ mà nhảy xuống thuyền, đi theo hai tên nam tu kia.
Hạo Trinh khoanh tay đứng thẳng ở mũi tàu nhìn ma tu bên cạnh mà nói: “Các hạ cảm thấy những người đó thật sự được đưa đi lấy bảo vật sao?”
Trên đời này có chuyện tốt vậy ư?
Đoạn Lâm nói: “Hẳn là bảo vật có thật, nhưng có thể lấy được hay không thì phải xem bản lĩnh.”
Hạo Trinh kinh ngạc, thì ra hắn không ngờ Đoạn Lâm sẽ trả lời mình, hắn còn tưởng đối phương hận không thể ném mình xuống thuyền chứ.
Quả thật là thế.
Nhưng đây cũng xem như là bằng hữu của mèo con, Hạo Trinh đi theo mèo con thì đương nhiên thân phận địa vị cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, đã tới mức này rồi… thì Đoạn Lâm sẽ không tùy tiện giết hắn.
“Hắn ngủ thật sâu.” Hạo Trinh nhìn thoáng qua bé mèo trong lồng ngực Đoạn Lâm, hắn bắt đầu nghĩ đến việc sau khi ra khỏi nơi vô chủ thì có nên nuôi một con mèo chơi chơi hay không?
Lần này Đoạn Lâm không nói gì cả, hơn nữa còn dùng tay áo che mèo con lại, tránh bị người có tâm nhìn trộm.
Thiếu chủ bị đề phòng như ăn cướp, cũng không hẳn là sai, dù sao hắn cũng muốn duỗi tay sờ chân mèo con nhiều lần nhưng vẫn không tìm được cơ hội xuống tay.
Chỉ có thể từ bỏ.
Trong giây lát, toàn bộ tu sĩ tầng thứ nhất đã rời đi, hai tên nam tu lại tới mang tu sĩ tầng thứ hai đi, tiếp theo là tầng thứ ba, tầng thứ tư.
Nhóm Úc Yên ở tầng thứ năm.
Mọi người nhìn đến đây cũng xem như đã hiểu, tu sĩ trên con thuyền này hưởng đãi ngộ khác nhau của chủ nhân nơi đây.
Mọi người đều cho rằng đãi ngộ của tầng thứ nhất là kém nhất còn tầng cao nhất là tốt nhất.
Kết quả là bắt đầu hối hận không ngừng, nếu lúc trước nhanh hơn một chút thì không chừng có thể lên được tầng cao nhất.
Cuối cùng cũng đến phiên tu sĩ tầng cao nhất, người tới là hai nữ tu có khuôn mặt tương đối xinh đẹp, các nàng bước nhanh như bay, vừa nhìn là biết tu vi không thấp.
Khí chất của nữ tiên tử thật lạnh nhạt, âm thanh cũng thật bình đạm: “Mời các vị tầng cao nhất đi theo ta.”
Nhưng khi nàng thấy con mèo trắng trong lồng ngực Đoạn Lâm thì lại ngẩn ra.
Thanh niên tài tuấn* nơi tầng năm đều không được tiên nữ coi trọng, chỉ có ma tu khí chất lạnh lùng được tiên nữ chủ động đến gần.
*Tài tuấn: Vừa có tài vừa có sắc.
“Mèo con trong lòng các hạ thật đáng yêu, hiếm khi có người mang theo sủng vật tới nơi vô chủ này.” Ý tiên nữ là nơi này rất nguy hiểm, mang theo mèo con tới không khỏi quá vô trách nhiệm.
Đoạn Lâm ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đi lên phía trước. Mà đúng lúc này, một tên tu sĩ đầu tóc rối mù vọt ra, hét lớn: “Đừng giết ta, aaa, đừng giết ta! Chạy mau đi, đừng vào!”
Sự xuất hiện của hắn lập tức khiến mọi người xôn xao, có chuyện gì vậy?
Mèo con ngủ trong lồng ngực Đoạn Lâm cũng bị đánh thức, đột nhiên mở mắt lẩm bẩm: “Ai vậy? Hơn nửa đêm rồi mà sao còn ồn ào thế?”
Úc Yên quay đầu, đúng lúc thấy mấy sợi dây đằng kéo tu sĩ đầu tóc rối loạn kia vào bóng đêm.
“?”
“Aaa!” Úc Yên sợ tới mức nhanh chóng ôm cổ sạn phân quan, huhu nói loạn: “Có quỷ, nơi này có quỷ.”
Đoạn Lâm vừa hưởng thụ mèo con ỷ lại vừa thấp giọng ôn nhu dỗ dành: “Mèo con đừng sợ, đó không phải quỷ, chỉ là người chết mà thôi.”
Nếu hắn không nhìn lầm thì dường như nhóm người đầu tiên đi vào đã chết rồi.
Úc Yên nghe nói không phải quỷ thì mới an tĩnh lại, sau đó có hơi ngơ ngác mà nhìn bốn phía.
Úc Yên: Đờ phắt, sao trẫm chỉ ngủ một giấc mà mọi thứ đã thay đổi rồi?
“Ngươi tỉnh rồi à?” Thiếu chủ bất chấp nguy cơ bị đánh chết mà mở miệng nói chuyện với mèo con: “Người vừa rồi bị dây đằng bắt đi dường như là một tu sĩ vào trước chúng ta, xem ra đãi ngộ của bọn họ chẳng ra gì cả.”
Úc Yên nghe thế thì mới biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cậu nghe thấy trong giọng Hạo Trinh không có chút tiếc hận nào, có lẽ chuyện này đã trở nên phổ biến.
“Ngươi không thấy dây đằng kia có chút quen quen sao?” Hắn nói.
“Có hơi quen, là loại dây đằng lúc trước quái nhân bùn đất dùng để nhốt ta lại.” Úc Yên nghĩ một chút liền hiểu, xem ra hôm nay bọn họ đúng là đã đến đầm rồng hang hổ rồi.
Đoạn lâm sờ lưng cậu, tựa hồ đang trấn an.
Có sen hốt phân che chở, mèo con lập tức cảm thấy vô cùng an tâm.
Bọn họ im lặng đi theo hai tiên nữ qua một khu vườn phong cảnh mĩ lệ.
Đàn sáo thanh thanh cũng lọt vào tai.
Úc Yên vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ mà vươn móng túm tua rua trên vai một vị tiên nữ đi trước: “Tỷ tỷ, xin hỏi chúng ta đang đi đâu vậy? Có nguy hiểm không?”
Nếu là người khác thì tất nhiên tiên nữ sẽ không để ý, nhưng trước mặt nàng chính là một bé mèo đáng yêu.
Tiên nữ xinh đẹp cười nói: “Đừng sợ, nơi này không nguy hiểm, thành chủ của chúng ta sẽ không làm gì các ngươi đâu.”
Thành chủ?
Thành chủ của nơi vô chủ ư?
Úc Yên không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra ở cửa thành, vì thế liền hỏi thăm: “Tiên nữ tỷ tỷ, ta hỏi ngươi chuyện này nha.”
Các tu sĩ phía sau đều dựng lỗ tai lên, thật tốt quá, thì ra tiên nữ lạnh như băng này lại dễ nói chuyện đến thế, mèo con mau hỏi thăm tin tức hữu dụng đi!
Tu sĩ tầng năm chúng ta dựa vào ngươi đó.
Tiên nữ tỷ tỷ cười nói: “Ngươi muốn hỏi gì?”
Mèo con được mọi người kỳ vọng: “Tu sĩ thu phí ở cửa thành là ai vậy? Là người của các ngươi sao? Ta có thể khiếu nại hắn không, hắn kiêu ngạo quá.”
Mọi người: “!?”
Aaa, thật muốn biết mèo con lớn lên kiểu gì, giờ là lúc hỏi cái này sao?
Tiên nữ kia dường như cũng sửng sốt một chút, tiện đà cười nói: “Ta sẽ bẩm báo với thành chủ, ngươi còn vấn đề gì không?”
Úc Yên lắc đầu: “Không.”
Nghe nói thành chủ sẽ xử lý chuyện này thì cậu an tâm rồi, chậc chậc, không ngờ sau nhiều lần trắc trở, cậu vẫn tìm được cách báo cáo tu sĩ gác cổng.
Những tu sĩ ngứa gan thật muốn mở não con mèo này ra xem trong đó có gì!
Cơ hội tốt thế này mà vì sao lại không hỏi mấy câu hữu dụng chứ?
Rõ ràng Đoạn Lâm không giống người ngốc, vậy mà lại nuôi ra một con mèo ngốc như này, hầy.
Chỉ có người bên cạnh Úc Yên thấy nhiều rồi nên không trách, đây là Đoạn Tiểu Miêu mà, vĩnh viễn chỉ quan tâm những chuyện mà cậu muốn quan tâm, luôn luôn không thấy trọng điểm.
Cậu không hỏi, ngược lại tiên nữ lại chủ động nói chuyện phiếm với cậu: “Ngươi không muốn biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
Lúc này rốt cuộc Úc Yên cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà gật đầu: “Muốn!”
Tiên nữ: “Vậy ngươi ngẫm lại coi ngươi nguyện ý dùng thứ gì để đổi lấy bảo vật, chỉ cần là thứ thích hợp thì đều có thể đổi được đồ ngươi muốn từ tay thành chủ của chúng ta.”
-o0o-
Aly: 2/9 vui không mọi người? Không phải khoe nhưng tui đã lặn lội từ Nam ra Bắc để thăm lăng Bác nè, cuối cùng sau bao nhiêu năm thì tui cũng được gặp Bác rồi. Mọi người có tò mò vì sao tuần này tui không đăng thứ hai mà lại đăng thứ tư không? Lý do đơn giản lắm, tại tui quên á :>
Mọi người đều biết mèo con không xòe móng nên đánh lên mặt sẽ không đau.
Để biết một con mèo có yêu ngươi không thì phải xem thử lúc nó chơi với ngươi thì có xòe móng ra không!
Đoạn Lâm ăn hai bàn tay nhưng không tức giận chút nào, ngược lại hắn còn yêu chiều mà hôn móng vuốt mèo con, tò mò nói: “Có mùi bánh hoa quế, không biết bánh này có ngon không nhỉ?”
Khi nói chuyện, đôi môi mỏng của hắn dán vào đệm thịt của mèo con, cậu có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của hắn.
Úc Yên trợn tròn mắt, cảnh này sao lại tình tứ như vậy chứ!
Im miệng, cậu dùng chân sau chặn mặt đại ma đầu, nghiêm cấm hắn làm bẩn móng vuốt của cậu.
Muốn ăn bánh hoa quế thì tự đi mà nếm, ngửi móng vuốt ta làm gì?
Cậu lập tức rút móng lại, nghiêng đầu gặm móng vuốt mình ngon lành, nhoàm nhoàm nhoàm, thật sự có mùi bánh hoa quế nè, thơm quá.
Chúng tu sĩ trợn mắt há mồm vây xem ma tu hít mèo, nội tâm chỉ có một suy nghĩ: ‘Ma tu này nuôi mèo đến mức quá hèn mọn đi.’
Vốn tưởng hắn là một tên chủ nhân bá khí trắc lậu*, không ngờ hắn lại là người không những không dám đánh lại mà còn phải cười làm lành với mèo con nhà mình.
*Bá khí trắc lậu: Ý nghĩa sâu xa chính là cảm thấy một người nào đó biểu hiện phong thái quá phận quá đáng, gây nên sự phản cảm nhẹ.
Hiện tại, những người tưởng mỹ thiếu niên yêu tu là tu sĩ bị ma tu giam cầm cuối cùng cũng biết sự tình không giống như tưởng tượng.
Người không thể rõ điều này hơn như Tống Bình Châu và Hạo Trinh cảm thấy thật buồn cười, Đoạn Lâm sao có thể là chủ chứ?
Hắn cùng lắm chỉ là người đáng thương mà thôi.
Nghe nói trước kia tính tình Đoạn Lâm không phải như thế, hắn của mấy năm trước đủ làm người ta lo lắng tột độ, lông tơ dựng đứng.
Hiện giờ lại giống như thu liễm đi rất nhiều, cả người lộ ra tử khí… Có mèo là đủ, dường như chỉ cần không chọc tới mèo của hắn thì hắn rất dễ nói chuyện.
Hạo Trinh ngồi ở bàn đối diện nhìn ma tu đằng kia đang hạnh phúc hít mèo, hắn tám chuyện: “Không biết con thuyền tiên này đang đi tới hướng nào, khi nào mới đến nơi nhỉ?”
Hắn đã nói đúng vấn đề mọi người đang lo lắng, lập tức có người hùa theo: “Đúng vậy, hôm nay đã là ngày cuối cùng rồi, nếu qua hôm nay mà không về thì chẳng phải chúng ta sẽ lại bị nhốt ở đây thêm một tháng sao?”
Úc Yên vừa liếm móng vừa hỏi thăm: “Chẳng lẽ lúc tiêu tiền mua tin tức các ngươi không hỏi rõ ràng sao?”
Mọi người đều lắc đầu: “Người bán tin tức chỉ nói lên thuyền thì sẽ có chỗ tốt thôi.”
Một khi đã vậy thì kiên nhẫn chờ đi.
Tên nhiều chuyện Úc Yên tò mò hỏi Hạo Trinh: “Thiếu các chủ, cái tên kiếm tu luôn đi theo ngươi đâu?”
Không biết sao đó bọn họ thế nào?
“Ý ngươi là Thẩm đạo hữu à?” Hạo Trinh phẩy quạt, cười nói với Đoạn Tiểu Miêu: “Quả thật từ ngày đó Thẩm đạo hữu vẫn luôn đi theo ta, hắn chưa từng vi phạm lời thề của mình. Ngươi không cần lo lắng chuyện này, tâm ma thề không phải nói ra để chơi.”
Không chỉ có Thẩm Liêm Qua, hắn cũng do dự muốn chấm dứt với Tiểu Miêu, nhưng hắn vẫn không thể ghét bé mèo đáng yêu linh động này được.
“Sau đó ta nghĩ các ngươi nhất định sẽ đến đây chờ thuyền tiên nên liền bỏ hắn sang một bên.” EQ Hạo Trinh rất cao, hắn làm như vậy cũng là lấy đại cục làm trọng.
Úc Yên nói: “Ta tưởng tình cảm giữa ba người các ngươi tốt lắm chứ, chậc chậc, ta chia rẽ các ngươi như vậy thì trong lòng ngươi sẽ không oán hận ta chứ?”
Cái gì cái gì?
Còn có chuyện này sao?
Các vị đang ngồi đều lén dựng tai lên, tình cảm ba người thật tốt, oa, vấn đề không phải là ba người.
Thiếu chủ Thiên Cơ các còn biết chơi vậy sao?
Khóe miệng Hạo Trinh giật giật, lời nói của Đoạn Tiểu Miêu thật là làm người khác hiểu lầm, làm hại danh dự của hắn. Hắn vội vàng giải thích: “Ngươi hiểu lầm rồi, mối quan hệ giữa bọn ta chỉ là hời hợt, sở dĩ cùng đến nơi vô chủ là do nhu cầu thôi.”
Thì ra Hạo Trinh tâm như gương sáng cũng biết họ coi trọng cơ quan thuật của mình, vốn dĩ hắn đồng ý đồng hành cũng là vì muốn kết giao thôi.
Trước đó Hạo Trinh rất thưởng thức hai người họ nhưng sau khi trải qua một trận chiến đấu, hắn bỗng cảm thấy chỉ thường thôi, vậy rốt cuộc Đoạn Tiểu Miêu có ý gì?
Đương nhiên hắn không dám nói mấy lời này, Đoạn Lâm ở bên cạnh như hổ rình mồi. Hắn tựa như cái ổ kiến lựa, không chọc tới thì không sao nhưng chọc vào là tiêu đời.
Úc Yên: “Thì ra là vậy, ta còn tưởng tình cảm của các ngươi rất tốt nên trong lòng bất an.”
Đoạn Lâm nói chen vào: “Mèo con cần gì phải bất an? Ngươi muốn làm gì thì cứ làm đó, người khác có thể không nghe theo ngươi sao?”
Nếu không nghe thì không phải còn có hắn sao?
Dám nói nửa từ ‘không’ thì hắn liền làm đối phương nói không nên lời.
Mọi người nghe vậy thì da đầu lập tức tê dại, thật đáng sợ, bọn họ còn tưởng ma tu đổi tính, sau khi đột phá cấm chế Thiên Đạo thì sẽ không gây chuyện nữa.
Không ngờ hán vẫn kiêu ngạo cuồng vọng, không coi ai ra gì như cũ.
Chắc mèo của hắn sẽ có chút X (?) số.
Úc Yên giơ móng lên cả giận nói: “Ngươi nói đúng, ta làm cái gì cũng đúng, chỉ có người khác sai thôi.”
Những người đang ngồi đây đều kinh ngạc lùi về sau, chỉ có Tống Bình Châu vẫn lù lù bất động, cái này… có gì đáng kinh ngạc chứ?
Chẳng phải Đoạn Tiểu Miêu luôn dữ hơn Đoạn Lâm sao?
Đoạn Lâm cười nói: “Mèo con ăn no chưa? Bản tôn ôm ngươi về nghỉ ngơi được không?”
“Được chứ.” Úc Yên giơ hai chân lên, sen hốt phân thụ sủng nhược kinh lập tức bế cậu lên, ôm lên vai vỗ vỗ.
Úc Yên: Ha ha ha, quả nhiên biến thành hình mèo mới có thể tác oai tác quái, biến thành hình người chỉ bị dạy bảo thôi.
Nhưng vào phòng rồi thì tất nhiên đại ma đầu sẽ kêu cậu biến về hình người, cũng không biết đây là đam mê gì nữa!?
“Hồi nãy không ăn bánh hoa quế, mèo con cho ta nếm thử coi có ngon không nào?”
Khoảnh khác Úc Yên biến về hình người, thân hình đại ma đầu đã bao lấy cậu, một tay đè cậu trên giường. Sau đó hắn bắt đầu không biết xấu hổ mà… nhấm nháp vị hoa quế trong miệng cậu.
Đáng ghét, muốn ăn bánh hoa quế thì tự mình ăn đi chứ.
Tại sao lại muốn lấy trong miệng mèo con?
Còn chưa kịp chất vấn, miệng mũi Úc Yên đã bị hơi thở của hắn chiếm lấy, dần dần cậu cảm thấy nụ hôn này không chỉ có mùi hoa quế.
Nụ hôn của Đoạn Lâm mang theo ý đánh dấu chủ quyền, có chút bá đạo và vội vàng, dường như có thứ gì đó đã chọc đến hắn.
“Ngươi sao vậy?” Úc Yên nâng tay đặt lên lưng hắn.
Đoạn lâm khẽ cắn môi mèo con, ánh mắt nặng nề nói: “Nhìn ngươi trò chuyện vui vẻ với người khác khiến bản tôn vô cùng không thoải mái.”
Thì ra là ghen tị.
Chẳng trách vừa rồi bá đạo y như đánh dấu lãnh thổ!
Ai quản tật xấu của hắn đi.
Úc Yên thì thầm: “Nói chuyện phiếm bình thường sao lại thành trò chuyện vui vẻ rồi?”
Sự thật không sai, quả thật cậu và thiếu chủ Thiên Cơ các khá thân nhưng có thể nói thế sao?
Đương nhiên phải liều chết không nhận rồi.
Nhiều gia đình tan vỡ chỉ vì cái miệng thôi đó.
“Ngươi thật là vô cớ gây rối, không thèm nói lý.”
Bị cậu nói như vậy, Đoạn Lâm cũng thấy mình không nói lý, nhưng hắn thật sự không thoải mái, những chuyện hắn muốn làm càng kinh khủng hơn hắn hiện tại ngàn lần.
Mèo con không phụ bạc hắn.
Nhưng Đoạn Lâm không thể để mèo con biết những suy nghĩ đó của hắn, trừ khi có một ngày hắn thật sự hành động.
“Đúng thế, ngươi không sai, đều là người ngoài sai.” Đoạn Lâm lạnh lùng thở dài.
Trong lòng Úc Yên giật mình, cảm thấy móng vuốt tê dại.
Từ từ, Đoạn Lâm không nỡ đánh mèo của mình, chẳng lẽ đi tìm người khác tính sổ sao?
Không phải chứ, chính tra meo của ngươi mới là người nhiều chuyện, người khác vô tội mà!
Úc Yên: Chết chết, tra meo ý chỉ mình đó hả?
Cái này… Tự mình nói xấu mình.
Úc Yên đảo mắt rồi chọc chọc đại ma đầu đang đè trên người mình: “Không cần nghĩ nhiều, trong lòng ta chỉ có ngươi.”
Thấy Đoạn Lâm vẫn không dao động, cậu chỉ có thể nhịn đau buông bỏ tôn nghiêm chủ nhân mà chủ động hôn hắn một cái: “Cắt đất đền tiền, không thể đòi nhiều.”
Đến nơi phồn hoa này, Đoạn Lâm đã không còn thỏa mãn với mấy trò cỏn con đó nữa.
“Thân một cái là muốn tổng cổ ta ư?”
Úc Yên hoảng sợ: Không thì sao, hắn còn muốn cái gì nữa!?
Hôn cũng không được, chẳng lẽ muốn sờ?
Úc Yên: Thật là một người tham lam.
“Ưm, được rồi.” Úc Yên sờ mặt đại ma đầu, còn hắn thì dùng ánh mắt chờ mong tiếp tục nhìn cậu, dường như muốn nói: Tiếp đi.
Mèo con ăn một bụng bánh hoa quế sờ từ mặt xuống cổ hắn, xuống nữa chính là… Không được không được, dừng lại, đến đây phải phanh gấp liền, nếu không sẽ bị khóa mất!
Đoạn Lâm buồn cười nhìn cậu, như oán như trêu mà nói: “Lúc trước gấp gáp với ta như vậy, lúc này mới qua chưa tới trăm năm mà ngươi đã không còn vội với ta nữa rồi…”
Úc Yên nghe mà ngơ ngác, Đoạn Lâm có ý gì, trách mình lâu rồi không chạm vào hắn sao?
Trời ơi, không phải chính hắn nói là không có tình yêu sao?
Không muốn yêu đương mà chỉ muốn làm tình.
A, tra nam.
“Ơ, chẳng phải lúc trước là vì tăng tu vi sao? Vì vậy ta mới có chút gấp gáp.”
Đoạn Lâm ngẩn ra, hắn hiểu rồi, vậy nên thật ra mèo con xem mình là lô đỉnh mà dùng, chẳng qua lúc đó là có ý tốt.
Hiện giờ đương nhiên là không vui khi chạm vào hắn.
Mà chính mình lại vì những lúc triền miên đó mà hãm sâu vào, đến nay vẫn không thể nói qua là qua như mèo con.
Đoạn Lâm không qua được khoảng thời gian triền miên đó, hắn vẫn muốn ôm mèo con, muốn cùng cậu sa vào bể sâu dục vọng, quên hết mọi ưu sầu trên thế gian.
“Bản tôn hiểu rồi, tóm lại là nơi phồn hoa này đã mê hoặc ngươi.” Đoạn Lâm chọc mũi cậu.
Úc Yên: Hắn ngậm máu phun người, trẫm không có!!
Úc Yên nghĩ: ‘Mình cũng không lừa gạt tình yêu của hắn, cùng lắm là lừa thân thể thôi, sao người này lại làm như cậu bội bạc tình nghĩa vậy chứ?
Chẳng lẽ là vì tình cảm vặn vẹo của Đoạn Lâm sao?
Cũng đúng, hoàn cảnh lớn lên của đại ma đầu rất vặn vẹo, hắn không thể có mặt tình cảm bình thường.
Đương nhiên cũng không thể yêu đương đúng đắn.
Đơn giản chỉ là tiếp xúc thân thể để chứng minh tình cảm, thật là vặn vẹo mà, vặn y như cái bánh quai chèo.
Úc Yên thuận nước đẩy thuyền mà nói: “Lúc đó ta mong được ra giang hồ nên quả thật có chút vội vàng, không quan tâm đến ngươi. Ừm, chờ chúng ta ra khỏi nơi này thì ta lại triệu ngươi đến thị tẩm. Giờ thì ngươi xuống khỏi người ta đi, đè chết ta rồi!”
Không biết chính mình nặng cỡ nào sao?
Mèo con không chịu nổi trọng lượng này.
“Thật ư?” Đoạn Lâm dùng đầu gối và đôi tay chống đỡ chính mình, vốn dĩ không đè Tiểu Miêu hung ác này chút nào.
Úc Yên nghiêm túc nói: “Lừa ngươi ta làm chó.”
Hiện tại trên thuyền có miệng lưỡi người đời, làm tình trên thuyền tiên quả thật không thích hợp.
Ánh mắt Đoạn Lâm sâu thẳm, thấp giọng nói: “Bản tôn nhớ kỹ.” Nhân tiện hôn Úc Yên một chút, dường như rất ưng ý cái đáp án này.
Thật ra cũng không phải là muốn làm gì đó, hắn chỉ muốn xác định xem mình có phải là hoa tàn ít bướm*, bị có mới nới cũ hay không thôi.
*Hoa tàn ít bướm: có nghĩa là hoa héo nên không còn nhiều bướm đến hút mật nữa, hiểu đơn giản là hết mới mẻ rồi nên Úc Yên không yêu nữa.
Không phải thì tốt.
Vậy nên mới nói hắn tiện*.
*Tiện: Nói thẳng ra là hèn.
Nhớ trước đây lúc mèo con một ngày đè hắn xuống ba lần thì hắn rụt rè (:)???), kiêu ngạo, muốn cự còn nghênh.
Giờ thì ngược lại, hắn phải mang cái mặt già này đi tranh sủng, còn phải chờ nữa.
Trái tim Đoạn Lâm lúc lên lúc xuống, thật kích thích.
Người ngoài căn bản không biết lúc đóng cửa phòng thì đại ma đầu hẹn mọn cỡ nào, quả thật hèn mọn đến đáng thương.
“Ta ngủ một lát, đừng làm phiền ta.” Mèo mà, ăn no là ngủ.
Tất nhiên Đoạn lâm sẽ không quầy rầy mà chỉ nằm bên cạnh cậu, vươn tay ra nói: “Ta ngủ cùng ngươi, cho ngươi nằm lên tay nha?”
“Ừm.” Úc Yên miễn cưỡng đồng ý, cậu lập tức chui vào lồng ngực đại ma đầu, sau đó chân cũng gác lên, tư thế này là thoải mái nhất!
Vì thoải mái nên lúc ngủ cậu lại biến thành mèo, như vậy cũng tốt. Bên ngoài có tiếng xôn xao, dường như thuyền tiên đã cấp bến.
Mèo con không tỉnh nên Đoạn Lâm trực tiếp ôm cậu ra ngoài.
Lúc này đã có đầy người đứng ở mũi tàu. Từ trên cao nhìn xuống chỉ thấy bến tàu rộng mở thắp đầy đuốc, cuối con đường có một đền thờ tên là nơi vô chủ.
Xem ra nơi này mới là vở kịch lớn. (?)
Mọi người đang do dự có nên lên bờ hay không thì một hàng thị nữ váy áo lả lướt cầm đèn bước ra từ đền thờ, đứng thẳng hai bên con đường.
Sau đó hai tên nam tu đi tới, một người trong đó nói: “Mời tu sĩ tầng thứ nhất lên bờ, theo ta đi lấy bảo vật.”
Mọi người lập tức ‘ồ’ lên.
Chủ nhân nơi đây thật là đơn giản thô bạo, họ thích.
Các tu sĩ tầng thứ nhất vô cùng mừng rỡ mà nhảy xuống thuyền, đi theo hai tên nam tu kia.
Hạo Trinh khoanh tay đứng thẳng ở mũi tàu nhìn ma tu bên cạnh mà nói: “Các hạ cảm thấy những người đó thật sự được đưa đi lấy bảo vật sao?”
Trên đời này có chuyện tốt vậy ư?
Đoạn Lâm nói: “Hẳn là bảo vật có thật, nhưng có thể lấy được hay không thì phải xem bản lĩnh.”
Hạo Trinh kinh ngạc, thì ra hắn không ngờ Đoạn Lâm sẽ trả lời mình, hắn còn tưởng đối phương hận không thể ném mình xuống thuyền chứ.
Quả thật là thế.
Nhưng đây cũng xem như là bằng hữu của mèo con, Hạo Trinh đi theo mèo con thì đương nhiên thân phận địa vị cũng sẽ nước lên thì thuyền lên, đã tới mức này rồi… thì Đoạn Lâm sẽ không tùy tiện giết hắn.
“Hắn ngủ thật sâu.” Hạo Trinh nhìn thoáng qua bé mèo trong lồng ngực Đoạn Lâm, hắn bắt đầu nghĩ đến việc sau khi ra khỏi nơi vô chủ thì có nên nuôi một con mèo chơi chơi hay không?
Lần này Đoạn Lâm không nói gì cả, hơn nữa còn dùng tay áo che mèo con lại, tránh bị người có tâm nhìn trộm.
Thiếu chủ bị đề phòng như ăn cướp, cũng không hẳn là sai, dù sao hắn cũng muốn duỗi tay sờ chân mèo con nhiều lần nhưng vẫn không tìm được cơ hội xuống tay.
Chỉ có thể từ bỏ.
Trong giây lát, toàn bộ tu sĩ tầng thứ nhất đã rời đi, hai tên nam tu lại tới mang tu sĩ tầng thứ hai đi, tiếp theo là tầng thứ ba, tầng thứ tư.
Nhóm Úc Yên ở tầng thứ năm.
Mọi người nhìn đến đây cũng xem như đã hiểu, tu sĩ trên con thuyền này hưởng đãi ngộ khác nhau của chủ nhân nơi đây.
Mọi người đều cho rằng đãi ngộ của tầng thứ nhất là kém nhất còn tầng cao nhất là tốt nhất.
Kết quả là bắt đầu hối hận không ngừng, nếu lúc trước nhanh hơn một chút thì không chừng có thể lên được tầng cao nhất.
Cuối cùng cũng đến phiên tu sĩ tầng cao nhất, người tới là hai nữ tu có khuôn mặt tương đối xinh đẹp, các nàng bước nhanh như bay, vừa nhìn là biết tu vi không thấp.
Khí chất của nữ tiên tử thật lạnh nhạt, âm thanh cũng thật bình đạm: “Mời các vị tầng cao nhất đi theo ta.”
Nhưng khi nàng thấy con mèo trắng trong lồng ngực Đoạn Lâm thì lại ngẩn ra.
Thanh niên tài tuấn* nơi tầng năm đều không được tiên nữ coi trọng, chỉ có ma tu khí chất lạnh lùng được tiên nữ chủ động đến gần.
*Tài tuấn: Vừa có tài vừa có sắc.
“Mèo con trong lòng các hạ thật đáng yêu, hiếm khi có người mang theo sủng vật tới nơi vô chủ này.” Ý tiên nữ là nơi này rất nguy hiểm, mang theo mèo con tới không khỏi quá vô trách nhiệm.
Đoạn Lâm ngoảnh mặt làm ngơ, tiếp tục đi lên phía trước. Mà đúng lúc này, một tên tu sĩ đầu tóc rối mù vọt ra, hét lớn: “Đừng giết ta, aaa, đừng giết ta! Chạy mau đi, đừng vào!”
Sự xuất hiện của hắn lập tức khiến mọi người xôn xao, có chuyện gì vậy?
Mèo con ngủ trong lồng ngực Đoạn Lâm cũng bị đánh thức, đột nhiên mở mắt lẩm bẩm: “Ai vậy? Hơn nửa đêm rồi mà sao còn ồn ào thế?”
Úc Yên quay đầu, đúng lúc thấy mấy sợi dây đằng kéo tu sĩ đầu tóc rối loạn kia vào bóng đêm.
“?”
“Aaa!” Úc Yên sợ tới mức nhanh chóng ôm cổ sạn phân quan, huhu nói loạn: “Có quỷ, nơi này có quỷ.”
Đoạn Lâm vừa hưởng thụ mèo con ỷ lại vừa thấp giọng ôn nhu dỗ dành: “Mèo con đừng sợ, đó không phải quỷ, chỉ là người chết mà thôi.”
Nếu hắn không nhìn lầm thì dường như nhóm người đầu tiên đi vào đã chết rồi.
Úc Yên nghe nói không phải quỷ thì mới an tĩnh lại, sau đó có hơi ngơ ngác mà nhìn bốn phía.
Úc Yên: Đờ phắt, sao trẫm chỉ ngủ một giấc mà mọi thứ đã thay đổi rồi?
“Ngươi tỉnh rồi à?” Thiếu chủ bất chấp nguy cơ bị đánh chết mà mở miệng nói chuyện với mèo con: “Người vừa rồi bị dây đằng bắt đi dường như là một tu sĩ vào trước chúng ta, xem ra đãi ngộ của bọn họ chẳng ra gì cả.”
Úc Yên nghe thế thì mới biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, cậu nghe thấy trong giọng Hạo Trinh không có chút tiếc hận nào, có lẽ chuyện này đã trở nên phổ biến.
“Ngươi không thấy dây đằng kia có chút quen quen sao?” Hắn nói.
“Có hơi quen, là loại dây đằng lúc trước quái nhân bùn đất dùng để nhốt ta lại.” Úc Yên nghĩ một chút liền hiểu, xem ra hôm nay bọn họ đúng là đã đến đầm rồng hang hổ rồi.
Đoạn lâm sờ lưng cậu, tựa hồ đang trấn an.
Có sen hốt phân che chở, mèo con lập tức cảm thấy vô cùng an tâm.
Bọn họ im lặng đi theo hai tiên nữ qua một khu vườn phong cảnh mĩ lệ.
Đàn sáo thanh thanh cũng lọt vào tai.
Úc Yên vẫn không nhịn được lòng hiếu kỳ mà vươn móng túm tua rua trên vai một vị tiên nữ đi trước: “Tỷ tỷ, xin hỏi chúng ta đang đi đâu vậy? Có nguy hiểm không?”
Nếu là người khác thì tất nhiên tiên nữ sẽ không để ý, nhưng trước mặt nàng chính là một bé mèo đáng yêu.
Tiên nữ xinh đẹp cười nói: “Đừng sợ, nơi này không nguy hiểm, thành chủ của chúng ta sẽ không làm gì các ngươi đâu.”
Thành chủ?
Thành chủ của nơi vô chủ ư?
Úc Yên không khỏi nhớ tới chuyện xảy ra ở cửa thành, vì thế liền hỏi thăm: “Tiên nữ tỷ tỷ, ta hỏi ngươi chuyện này nha.”
Các tu sĩ phía sau đều dựng lỗ tai lên, thật tốt quá, thì ra tiên nữ lạnh như băng này lại dễ nói chuyện đến thế, mèo con mau hỏi thăm tin tức hữu dụng đi!
Tu sĩ tầng năm chúng ta dựa vào ngươi đó.
Tiên nữ tỷ tỷ cười nói: “Ngươi muốn hỏi gì?”
Mèo con được mọi người kỳ vọng: “Tu sĩ thu phí ở cửa thành là ai vậy? Là người của các ngươi sao? Ta có thể khiếu nại hắn không, hắn kiêu ngạo quá.”
Mọi người: “!?”
Aaa, thật muốn biết mèo con lớn lên kiểu gì, giờ là lúc hỏi cái này sao?
Tiên nữ kia dường như cũng sửng sốt một chút, tiện đà cười nói: “Ta sẽ bẩm báo với thành chủ, ngươi còn vấn đề gì không?”
Úc Yên lắc đầu: “Không.”
Nghe nói thành chủ sẽ xử lý chuyện này thì cậu an tâm rồi, chậc chậc, không ngờ sau nhiều lần trắc trở, cậu vẫn tìm được cách báo cáo tu sĩ gác cổng.
Những tu sĩ ngứa gan thật muốn mở não con mèo này ra xem trong đó có gì!
Cơ hội tốt thế này mà vì sao lại không hỏi mấy câu hữu dụng chứ?
Rõ ràng Đoạn Lâm không giống người ngốc, vậy mà lại nuôi ra một con mèo ngốc như này, hầy.
Chỉ có người bên cạnh Úc Yên thấy nhiều rồi nên không trách, đây là Đoạn Tiểu Miêu mà, vĩnh viễn chỉ quan tâm những chuyện mà cậu muốn quan tâm, luôn luôn không thấy trọng điểm.
Cậu không hỏi, ngược lại tiên nữ lại chủ động nói chuyện phiếm với cậu: “Ngươi không muốn biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì sao?”
Lúc này rốt cuộc Úc Yên cũng không phụ sự mong đợi của mọi người mà gật đầu: “Muốn!”
Tiên nữ: “Vậy ngươi ngẫm lại coi ngươi nguyện ý dùng thứ gì để đổi lấy bảo vật, chỉ cần là thứ thích hợp thì đều có thể đổi được đồ ngươi muốn từ tay thành chủ của chúng ta.”
-o0o-
Aly: 2/9 vui không mọi người? Không phải khoe nhưng tui đã lặn lội từ Nam ra Bắc để thăm lăng Bác nè, cuối cùng sau bao nhiêu năm thì tui cũng được gặp Bác rồi. Mọi người có tò mò vì sao tuần này tui không đăng thứ hai mà lại đăng thứ tư không? Lý do đơn giản lắm, tại tui quên á :>