– Ma đầu Thiên Thần Tử này không ngờ lại không bị gi ết chết, đây là một phiền toái rất lớn. Nếu cao thủ cấp bậc này mà trả thù, sẽ khiến cho toàn bộ Hoàng thành phải rung chuyển.
Nữ tử tóc lam mắt xanh quay lại nhìn chằm chằm cái thi thể, nhẹ thở dài một tiếng, nàng phát hiện trên mặt đất không ngờ còn có hai hàng dấu chân, điều này chứng tỏ đã có người tới sớm hơn bọn họ một bước.
Lúc Ninh Tiểu Xuyên trở lại Hải Đường trang viên, đã là buổi chiều ngày hôm sau.
Ninh Tiểu Xuyên đặt lão nhân trọng thương trên lưng, lên cái giường băng ở trung tâm tiểu hồ.
Cái giường băng này chính là dùng một tấm băng thạch điêu khắc thành, Võ giả ngồi trên giường băng tu luyện có thể ngưng thần tĩnh khí, an thần hộ huyết, là báo vật tu luyện Võ Đạo, cũng chỉ có đệ tử của đại gia tộc, đại Hầu Phủ mới được bố trí cái giường băng tốt như vậy.
Thiên Thần Tử thực ra bị thương rất nghiêm trọng, bây giờ đã lâm vào trạng thái hôn mê sau, lục thức phong bế, căn bản không thể tự trị thương cho mình.
Cần phải dùng đến ngoại lực.
Ninh Tiểu Xuyên dùng đinh sắt cố định lại cột sống cho Thiên Thần Tử, sau đó lại dùng sợi tơ tằm để khâu vết thương cho hắn.
Cuối cùng dùng một cuốn vải trăng băng kín khắp toàn thân Thiên Thần Tử, không lộ ra một kẽ hở, thoạt nhìn giống như một cái xác ướp.
Ngọc Nhan đứng ở bên cạnh, không ngừng đưa các loại công cụ cho Ninh Tiểu Xuyên, nhìn Ninh Tiểu Xuyên dùng dao cắt huyết nhục của Thiên Thần Tử ra, sau đó dùng đinh cố định xương cốt, dùng kim khâu vết thương, thậm chí sọ đã vỡ mà cũng có thể dùng kim khâu lại.
Hai tay Ninh Tiểu Xuyên đầm đìa máu, hình tượng cực kỳ máu tanh, khiến nàng nhìn mà nôn mửa vài lần, thiếu chút nữa là ngất.
– Thiếu… thiếu gia, xong rồi sao?
Sắc mặt Ngọc Nhan trắng bệch, trên trán ướt đẫm mồ hôi.
Ninh Tiểu Xuyên dùng nước sạch rửa tay, nói:
– Đưa Uẩn Huyết dịch và Đoạn Tục Phục Cốt dịch cho ta.
Ngọc Nhan lấy ra hai cái bình ngọc nhỏ, đưa cho hắn.
Ninh Tiểu Xuyên dốc ngược bình ngọc chứa hai giọt Huyền dược dịch, lại dùng Huyền Khí Võ Đạo bao phủ lòng bàn tay, hai giọt Huyền dược dịch lập tức tản ra, dung nhập vào Huyền Khí Võ Đạo, thẩm thấu vào trong thân thể Thiên Thần Tử.
Quang mang Huyền Khí Võ Đạo lóe trên thân thể Thiên Thần Tử lóe lên hai lần, liền bị thương thế của hắn hấp thu.
Môi Ngọc Nhan khẽ giật, lẩm bẩm:
– Thiếu gia, người này vẫn còn có thể sống lại sao?
Ninh Tiểu Xuyên lắc đầu, nói:
– Nếu là người bình thường, chắc chắn là chết rồi. Chỉ có điều, người này là cao thủ Võ Đạo, thân thể cường đại hơn thường nhân rất nhiều, nếu như ý chí của hắn đủ kiên định, hẳn là vẫn có thể sống tiếp. Ta cũng chỉ có thể làm được như vậy, tiếp theo phải dựa vào chính bản thân hắn thôi.
Ninh Tiểu Xuyên đưa Ngọc Nhan 3 vạn đồng tiền nhỏ, để nàng cầm mua Dưỡng Tâm thảo và Đoạn Tục Phục Cốt thảo, sau đó bản thân đi tới dưới gốc Huyết Thiềm Mộc, tiếp tục tu luyện, khôi phục Huyền Khí tiêu hao trong người.
Ninh Tiểu Xuyên lấy ra một thanh đoản đao, chặt một khối gỗ chừng một cân trên thân Huyết Thiềm Mộc.
Khối gỗ đỏ như máu, lấp lánh trong suốt, giống như đá quý, cầm vào tay lạnh lẽo, tản mát ra một luồng mộc hương nhàn nhạt.
Ầm…
Ninh Tiểu Xuyên sử dụng Huyền Khí Võ Đạo chấn vỡ khối Huyết Thiềm Mộc này thành bột phấn, sau đó hấp thu vào trong máu, vận chuyển đến trái tim, bắt đầu luyện chế.
Chỉ mất một ngày một đêm, Ninh Tiểu Xuyên mới hoàn toàn luyện chế khối Huyết Thiềm Mộc này thành Huyết Thiềm dịch.
Tổng cộng luyện chế được hơn mười giọt Huyết Thiềm dịch, ngưng tụ thành một đoàn bảo dịch, lớn bằng trứng chim, màu sắc đỏ tươi như máu.
Nếu như đem Huyết Thiềm dịch này đưa ra ngoài, ít nhất cũng có thể bán được 80 vạn đồng tiền nhỏ.
Thế nhưng, còn chưa đợi Ninh Tiểu Xuyên kịp vận chuyển Huyết Thiềm dịch này ra khỏi thân thể, thì đã bị Ma kiếm trong Huyết khiếu hấp thu rồi.
Huyết khiếu và Tâm khiếu lại truy đuổi, hóa thành đồ án Thái Cực, điên cuồng vận chuyển, giống như một cái lốc xoáy, k1ch thích Võ Nguyên khí trong cơ thể chuyển hóa thành Huyền Khí Võ Đạo.
Ma kiếm hấp thu một đoàn Huyết Thiềm dịch, liền khiến cho tu vi của Ninh Tiểu Xuyên tăng mạnh.
Ninh Tiểu Xuyên ngồi xếp bằng dưới Huyết Thiềm Mộc, vô số Huyền Khí Võ Đạo tràn ngập xung quanh thân thể, Huyền Khí hình thành một đoàn sương khói giống như khí lưu, bao trùm lấy thân thể hắn, phàm là những sinh vật đến gần hắn trong phạm vi ba trượng, đều sẽ bị Huyền Khí công kích.
– Rào rào…
Tốc độ máu lưu chuyển trong cơ thể Ninh Tiểu Xuyên lại tăng lên, tốc độ lưu động càng lúc càng nhanh.
Liên tục ba ngày, hấp thu ba cân Huyết Thiềm Mộc.
Tốc độ máu lưu động của hắn một phút đã đạt tới sáu chu thiên, thân thể cường đại không thể tin nổi, bây giờ cho dù là hắn cầm một tảng đá đánh vào đầu mình, thì cũng là tảng đá vỡ vụn chứ không phải đầu hắn.
Bây giờ, nếu hắn muốn ngưng tụ “Huyền Khí kiếm” thì đã hết sức dễ dàng, tùy tiện là có thể ngưng tụ ra Huyền Khí kiếm.
– Huyền Khí kiếm!
Hai tay Ninh Tiểu Xuyên tạo thành chữ thập, một thanh Huyền Khí trường kiếm ngưng tụ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, vung tay chém xuống tiểu hồ trước mặt, kiếm khí liền tách hồ nước ra trong giây lát.
– Huyền Khí kiếm!
Chỉ trong chớp mắt, Ninh Tiểu Xuyên lại ngưng tụ ra hai thanh Huyền Khí kiếm, bổ vào trong hồ.
– Huyền Khí kiếm!
Sau khi hai thanh Huyền Khí kiếm biến mất, Ninh Tiểu Xuyên lại lập tức ngưng tụ ra ba thanh Huyền Khí, chém vào trong hồ.
Huyền Khí kiếm, Tam Liên Trảm.
Hồ nước điên cuồng nhộn nhạo, tràn lên bờ, cá trong hồ cũng ào ào nhảy lên khỏi mặt nước.
Lúc tu vi Huyền Khí tầng thứ bảy, sau khi Ninh Tiểu Xuyên sử dụng Huyền Khí kiếm một lần, cần phải mất nửa canh giờ mới khôi phục Huyền Khí.
Bây giờ, hắn đã có thể trong thời gian ngắn ngủi như vậy, liên tục thi triển ra ba lượt Huyền Khí kiếm, một kiếm nối tiếp một kiếm, uy lực tầng tầng chồng lên, kiếm sau càng mạnh hơn kiếm trước.
Đây chính là sát chiêu mạnh nhất mà hiện tại hắn có thể phát huy, hắn đặt tên chiêu này là “Huyền Khí kiếm Tam Liên Trảm”.
Đương nhiên, bởi vì đây là sát chiêu mạnh nhất mà hiện tại hắn có thể phát ra, chờ sau này tu vi của hắn đề thăng, nói không chừng còn có thể phát huy ra “Tứ Liên Trảm”, “Ngũ Liên Trảm”… Chỉ cần Huyền Khí trong cơ thể đủ mạnh, cho dù đạt tới “Cửu Liên Trảm”, cũng không phải là không thể.
– Hiện tại, trong một phút, máu trong cơ thể của ta có thể vận chuyển sáu chu thiên, mà muốn đạt tới Huyền Khí tầng thứ chín, nhất định phải khiến cho máu vận chuyển được bảy chu thiên trong một phút.
Thoạt nhìn chỉ còn thiếu một chu thiên, nhưng trên thực tế là chênh lệch rất lớn.
Cũng giống như một người có thể dùng bảy giây hoàn thành một quãng đường 100 thước, nhưng một người khác thì có thể dùng sáu giây để hoàn thành quãng đường 100 thước, thoạt nhìn chỉ chênh lệch một giây, nhưng muốn vượt qua một giây này, tố chất thân thể phải tăng lên một cấp bậc khác thì mới có thể làm được.
Thoạt nhìn chỉ còn thiếu một chu thiên, nhưng trên thực tế là chênh lệch rất lớn.
Cũng giống như một người có thể dùng bảy giây hoàn thành một quãng đường 100 thước, nhưng một người khác thì có thể dùng sáu giây để hoàn thành quãng đường 100 thước, thoạt nhìn chỉ chênh lệch một giây, nhưng muốn vượt qua một giây này, tố chất thân thể phải tăng lên một cấp bậc khác thì mới có thể làm được.
Hiện nay, mặc dù ta chỉ có tu vi Huyền Khí tầng thứ tám, nhưng nếu xuất ra Huyền Khí kiếm Tam Liên Trảm, cũng có thể đánh một trận với Võ giả Huyền Khí tầng thứ chín. Hơn nữa, nhờ có Huyết Thiềm Mộc, có lẽ ta sẽ rất nhanh đột phá đến Huyền Khí tầng thứ chín.
Ánh mắt Ninh Tiểu Xuyên trở nên sắc bén, càng kiên định vào con đường trở thành cường giả của mình.
Mặc dù không cùng những đệ tử thiên tài của Kiếm Các Hầu Phủ đến Ngũ Hoang Sơn Lĩnh lịch lãm, nhưng hắn vẫn làm tốt hơn so với một vài đệ tử thiên tài, thậm chí càng mạnh hơn bọn họ.
…
Tường vây quanh Hải Đường trang viên cao chừng bảy trượng, có thể sánh ngang với tường thành của một tòa tiểu thành.
Trên tường thành, trong một tòa nhà hình tháp, có một lão giả và một nam tử trung niên mặc áo giáp ngồi đối diện nhau, hai người đang uống rượu nói chuyện.
Những hộ vệ xung quanh, đều đã bị đuổi đi.
Giờ phút này, trong tòa nhà hình tháp, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lão giả này chính là Khưu quản gia của Hải Đường trang viên, tuy rằng tuổi không nhỏ, nhưng lại không hề có chút biểu hiện tuổi già sức yếu nào, ngược lại còn có vài phần phong phạm cao thủ, tu vi đã đạt tới Huyền Khí tầng thứ tám đỉnh phong, quản lý toàn bộ sự vụ trong Hải Đường trang viên.
Còn nam tử trung niên mặc áo giáp kia, chính là thống lĩnh hộ vệ trong Hải Đường trang viên, Diệp Thành Long.
Diệp Thành Long thống lĩnh 500 hộ vệ quân, tu vi của bản thân đạt tới Huyền Khí tầng thứ chín, uy vọng cực cao trong Hải Đường trang viên.
Trước khi Ninh Tiểu Xuyên tới Hải Đường trang viên, hắn gần như là Trang chủ của Hải Đường trang viên, tất cả mọi chuyện trong Hải Đường trang viên đều do hắn định đoạt.
Khưu quản gia đưa một cái hộp gỗ màu đen tới, nhẹ nhàng cười, nói:
– Đây là thứ mà Tứ gia muốn ta chuyển giao cho Diệp thống lĩnh, Tứ gia nói, làm việc cho ông ấy, sau này sẽ không thiếu chỗ tốt cho Diệp thống lĩnh.
Diệp Thành Long mở một góc của hộp gỗ lên, bên trong liền bắ n ra ánh sáng màu xanh, chính là một hộp lưu ly, ít nhất cũng phải có đến 100 lượng.
Trái tim Diệp Thành Long đập mạnh một cái, 100 lượng lưu ly, tương đương 100 vạn đồng tiền nhỏ, có thể nói là một khoản tài phú rất lớn, khiến hắn động tâm không thôi, chợt hỏi:
– Làm việc cho Tứ gia chính là vinh hạnh của ta. Tứ gia có gì phân phó không?
Khưu quản gia thấp giọng nói:
– Tứ gia nói, có một vị cao thủ ở sau lưng trợ giúp Ninh bệnh lao, hi vọng chúng ta có thể phối hợp với ông ấy tìm ra vị cao thủ này.
Ánh mắt Diệp Thành Long co rút lại, đột nhiên chấn động, nói:
– Tứ gia hoài nghi tên cao thủ đó đang ẩn thân trong Hải Đường trang viên?
Ánh mắt Khưu quản gia sắc bén như chim ưng, tàn nhẫn nói:
– Gần đây, Ninh bệnh lao hạ lệnh không cho phép bất kỳ ai tiến vào Tử Khí viên của hắn, ở trong đó chắc chắn có giấu bí mật nào đó, hãy tìm thời cơ tiến vào điều tra một phen.
Diệp Thành Long cười lạnh một tiếng, gật đầu nói:
– Mấy ngày nay hắn đều không rời khỏi nhà một bước, muốn thần không biết quỷ không hay lẻn vào, e rằng khó khăn không nhỏ.
Khưu quản gia nói:
– Chỉ có thể nghĩ biện pháp mà thôi, phải tiến vào Tử Khí viên của hắn, như vậy mới có thể điều tra được bên trong Tử Khí viên có che giấu bí mật gì.
– Có biện pháp gì không?
Diệp Thành Long chợt nghĩ.
Lúc Khưu quản gia và Diệp Thành Long đang bí mật nói chuyện, bên dưới tường thành, một thiếu niên mười lăm, mười sáu tuổi đang đi tới Hải Đường trang viên.
Thiếu niên này chính là Mộ Dung Vô Song.
Hôm nay hắn đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, thế nhưng tên quần áo vẫn có vài chỗ chắp vá, cũng không biết đã mặc bao lâu rồi.
Trong tay của hắn còn cầm theo một con gà mái, hai chân của gà mái đều dùng cỏ cột chặt, bị hắn xách ngược trong tay.
Miệng của con gà mai không ngừng kêu “cục cục”.
Mấy ngày qua Mộ Dung Vô Song đều tu luyện “Quy Hấp Bất Động Công”, đã có chút thành tựu, tu vi đột phá đến Huyền Khí tầng thứ tám, hôm nay chính là đến bái phỏng Ninh Tiểu Xuyên.
Hắn nghĩ rằng tay không mà đến thì có chút xấu hổ.
Phải đem theo tặng lễ.
Vì vậy hắn đã trộm con gà mái mà Hoàng Tam Chỉ nuôi, từ sáng sớm liền đem con gà mái này đến Hải Đường trang viên, đến bái phòng Ninh Tiểu Xuyên.
Mộ Dung Vô Song đứng dưới tường thành, mắt nhìn cửa lớn đỏ thắm trước mặt, không ngừng lẩm bẩm:
– Con mẹ nó đúng là có tiền, thôn trang này e rằng chỉ riêng người hầu cũng đã có vài trăm người rồi.
Sau đó hét lên trên thành lâu:
– Này! Ta nói cái trang viên này lớn như vậy, tại sao mà ngay cả một người trông cửa cũng không có?
Mộ Dung Vô Song đứng dưới tường thành, mắt nhìn cửa lớn đỏ thắm trước mặt, không ngừng lẩm bẩm:
– Con mẹ nó đúng là có tiền, thôn trang này e rằng chỉ riêng người hầu cũng đã có vài trăm người rồi.
Sau đó hét lên trên thành lâu:
– Này! Ta nói cái trang viên này lớn như vậy, tại sao mà ngay cả một người trông cửa cũng không có?
Mộ Dung Vô Song vừa dứt lời.
– Két…
Cửa lớn Hải Đường trang viên mở ra, bên trong có hai tên hộ vệ lưng hùm vai gấu bước ra, thân thể giống như tháp sắt, cao chừng hai thước, lạnh lùng đánh giá Mộ Dung Vô Song, thấy hắn ăn mặc một thân nghèo túng, liền cười khinh thường:
– Tiểu tử, nơi này là Hải Đường trang viên, e rằng ngươi đến nhầm nơi rồi.
Mộ Dung Vô Song lắc đầu nói:
– Không nhầm, không nhầm, ta tới tìm Ninh thiếu gia, vị đại ca này, ngươi có thể giúp ta đi thông báo một tiếng không.
Tên hộ vệ lưng hùm vai gấu cười lớn, vừa xoa tay về phía Mộ Dung Vô Song, vừa đi tới, nói:
– Tiểu tử, ngươi xách một con gà đến đây, không phải tới tìm người thân chứ?
Khu vực biên giới rất hỗn loạn, thường xuyên có kẻ đui mù muốn đến Hải Đường trang viên ăn chùa uống chực, hắn đã gặp rất nhiều người như vậy.
Tên hộ vệ lưng hùm vai gấu này cũng xem Mộ Dung Vô Song là loại người như vậy, vì thế mới tóm lấy ngực Mộ Dung Vô Song, muốn đẩy hắn ra.
Ầm…
Mộ Dung Vô Song đứng vững vàng tại chỗ, còn tên hộ vệ thì bị ném bay ra ngoài, giống như hồ lô ngã lăn ra xa hơn mười thước.
Mộ Dung Vô Song tựa cười mà không phải cười, nói:
– Đại ca, có phải là mắt của ngươi không tốt không? Lúc đi phải nhìn đường, đừng nói là ngươi chỉ nhìn chằm chằm ta thôi nhé. Này, có đau không?
Tên hộ vệ kia tức giận tới sùi bọt mép, liền nhảy dựng lên, bàn tay tràn ra Huyền Khí nhàn nhạt, đánh thẳng một quyền về phía Mộ Dung Vô Song.
– Tháp La, lui xuống!
Khưu quản gia từ bên trong thành lâu đi ra, ánh mắt liếc qua Mộ Dung Vô Song một cái, có chút không vui nói:
– Cẩu Thặng, thì ra là tên tiểu tử ngươi, ngươi còn thiếu Hải Đường trang viên ba năm tiền thuế, tính bao giờ trả đây?
Vẻ mặt Mộ Dung Vô Song liền trở nên xấu hổ, cười hắc hắc nói:
– Hoãn lại hai ngày đi, hoãn hai ngày nữa.
Khưu quản gia không vui nói:
– Hoãn lại hai ngày? Hừ, ngươi đã hoãn ba năm rồi, hôm nay ngươi tới rất đúng lúc, nếu như không đem tiền thu hoạch giao ra, vậy thì bán thân làm nô lệ cho Hải Đường trang viên đi. Bằng không, ta sẽ phái người đến nhà ngươi, bắt gia gia ngươi về làm hạ nhân.
Mộ Dung Vô Song nắm chặt hai nắm tay, nhưng cuối cùng vẫn thả long tay, mặc dù hắn đã đạt tới Huyền Khí tầng thứ tám, nhưng chỉ bằng vào chút thực lực của hắn mà đối đầu với Hải Đường trang viên, quả thực chính là muốn chết.
Thế lực của Hải Đường trang viên rất khổng lồ, không phải là đối tượng mà hắn có thể trêu chọc.
Hai đội hộ vệ mặc áo giáp từ trong đại môn đi ra, bao vây lấy Mộ Dung Vô Song ở trung tâm.
Mộ Dung Vô Song chợt nghĩ đến lời dặn dò của Ninh Tiểu Xuyên, vì thế vội vàng cười nói:
– Ta và Ninh thiếu gia của Hải Đường trang viên các ngươi là bạn tốt, hôm nay ta tới đây bái phỏng hắn.
Khưu quản gia hơi nhíu mày, nói:
– Ngươi nói là Ninh thiếu gia nào?
– Ninh Tiểu Xuyên, Xuyên ca!
Mộ Dung Vô Song cười nói.
Sắc mặt của đám hộ vệ xung quanh liền trở nên cổ quái, tên hộ vệ vừa bị Mộ Dung Vô Song ném đi liền cười lớn một tiếng:
– Đúng là nói bậy mà, Trang chủ của chúng ta sao có thể là bạn tốt của tên lưu manh ngươi? Đánh chết tên tiểu tử này cho ta!
– Trang chủ… Cái gì Trang chủ?
Mộ Dung Vô Song nhất thời không kịp phản ứng, liền hô lên:
– Đừng, đừng mà! Đừng động thủ, trước tiên nói chuyện rõ ràng đã, Trang chủ gì chứ?
Trên thành lâu, Khưu quản gia và Diệp Thành Long đều liếc nhìn nhau.
Diệp Thành Long hét lớn một tiếng, thanh âm vang dội như chuông đồng, quát:
– Không được động thủ.
Huyền Khí trên người Diệp Thành Long chấn động vô cùng mãnh liệt, khiến cho đám hộ vệ đều lập tức lui xuống.
Khưu quản gia nói:
– Nếu như hắn đã quen biết Trang chủ, vậy thì lão hủ phải đi bẩm báo Trang chủ mộth tiếng, để Trang chủ tự mình ra kiểm tra hắn.
Sau đó Khưu quản gia lại lạnh lùng nhìn Mộ Dung Vô Song một cái, nói:
– Nếu để ta biết ngươi cố ý đến Hải Đường trang viên quấy rối, ta sẽ đánh gãy chân ngươi, sau đó ném cho chó ăn.
Khưu quản gia nói xong lời này, liền nhanh chóng bước vào trong trang viên.
Diệp Thành Long thoáng nhìn qua bóng lưng Khưu quản gia, ánh mắt lộ ra ý cười thâm thúy.
Không lâu sau, Ninh Tiểu Xuyên liền từ trong Hải Đường trang viên đi ra, xung quanh hắn là một đám nha hoàn vây quanh, từ xa đã cười nói:
– Cẩu Thặng, tiểu tử ngươi cuối cùng cũng tới, ta đợi ngươi mấy ngày rồi.
Mộ Dung Vô Song nhìn chằm chằm mấy chục hạ nhân sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, không khỏi nuốt mạnh một ngụm nước bọt, kinh hãi thốt lên:
– Con mẹ nó, Xuyên ca, ngươi thật sự là Trang chủ của Hải Đường trang viên? Thân phận này cũng quá dọa người rồi.
Đám hộ vệ bao vây Mộ Dung Vô Song, đều tự động thối lui, đồng loạt khom mình hành lễ.
Ninh Tiểu Xuyên cười vỗ vai Mộ Dung Vô Song, nói:
– Đi, theo ta vào trong rồi nói! Ồ? Con gà mái này ở đâu ra vậy?
Mộ Dung Vô Song cười gượng, nói:
– Ha ha, đây là lễ gặp mặt của ta với ngươi.
– Hảo lễ, hảo lễ, đưa cho đầu bếp, trưa nay làm một bàn đồ ăn ngon.
Ninh Tiểu Xuyên dẫn Mộ Dung Vô Song trở lại Tử Khí viên, dọc trên đường lại không nhìn thấy Khưu quản gia.
Vừa mới tiến vào Tử Khí viên, sắc mặt Ninh Tiểu Xuyên lập tức trầm xuống, quát:
– Có người tiến vào Tử Khí viên, là kẻ nào? Cút ra đây!
Mộ Dung Vô Song cũng trở nên ngưng trọng, trong lòng vô cùng tò mò, kẻ nào mà lớn gan như vậy, không ngờ dám xông vào viện tử của Hải Đường trang chủ.
Thân thể Ninh Tiểu Xuyên chợt động, nhảy lên cao ba trượng, hạ xuống trên một tòa lầu các, tung ra một chưởng đánh về phía đằng sau cột trụ.
Phía sau cột trụ, một đạo thân ảnh lóe lên, cũng đánh ra một chưởng, nghênh đón một chưởng của Ninh Tiểu Xuyên.
Ầm…
Bóng người kia lập tức bay ngược ra ngoài, sau khi rơi xuống đất, liền kinh hãi nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm, thanh âm khàn khàn vang lên:
– Ninh bệnh lao, không ngờ ngươi lại có thể tu luyện Huyền Khí Võ Đạo.
Ninh Tiểu Xuyên từ trên lầu các bay xuống, vững vàng đáp xuống đất, nói:
– Khưu quản gia, không phải ta đã hạ lệnh không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào Tử Khí viên rồi sao? Ngươi xông vào đây là có mục đích gì?
Ninh Tiểu Xuyên từ trên lầu các bay xuống, vững vàng đáp xuống đất, nói:
– Khưu quản gia, không phải ta đã hạ lệnh không cho bất kỳ kẻ nào tiến vào Tử Khí viên rồi sao? Ngươi xông vào đây là có mục đích gì?
Lão giả này đúng là Khưu quản gia, vừa rồi hắn nhân lúc Ninh Tiểu Xuyên đi ra ngoài nghênh đón Mộ Dung Vô Song mà xông vào trong tiểu viện này, muốn điều tra bí mật ở đây.
Không điều tra còn đỡ, vừa điều tra thì hắn liền giật mình không nhỏ, không ngờ phát hiện Ninh Tiểu Xuyên trồng một gốc Huyết Thiềm Mộc ở sau vườn.
Huyết Thiềm Mộc là báu vật vô giá, là thánh mộc có thể làm thay đổi cả một phương thổ địa. Ninh Tiểu Xuyên từ đâu mà có được nó?
Hắn đang định đem tin tức này bẩm báo lại cho Tứ gia, nhưng thật không ngờ Ninh Tiểu Xuyên trở về nhanh như vậy, khiến hắn còn chưa kịp rời khỏi Tử Khí viên.
Hắn lại càng không ngờ rằng, tên bệnh lao trong mắt mọi người, không ngờ còn là một cao thủ Võ Đạo, tu vi cũng không thấp hơn hắn chút nào.
Khưu quản gia lạnh lùng cười, nói:
– Ninh bệnh lao, ngươi cho rằng ngươi có thể tu luyện Huyền Khí Võ Đạo thì đó là chuyện tốt đối với ngươi sao? Sai lầm rồi, chuyện này đối với ngươi mà nói chính là họa sát thân, chờ sau khi ta nói tin tức này cho Tứ gia biết, ngày mai ngươi sẽ chết một cách không rõ ràng trong Hải Đường trang viên này.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Ngươi cho rằng ngươi còn có thể bước ra khỏi Tử Khí viên này sao?
Khưu quản gia biết tu vi của Ninh Tiểu Xuyên không kém gì mình, cũng không muốn dây dưa với đối phương, cho nên hắn liền xoay người chạy về một hướng khác đào tẩu.
Ầm…
Mộ Dung Vô Song đánh ra một quyền, bức Khưu quản gia lui trở về, cười nói:
– Hắc hắc! Ta nói này Khưu quản gia, ngươi vậy là không đúng rồ, nơi ở của Trang chủ đại nhân, ngươi chỉ là một quản gia, há có thể xông loạn được? Vạn nhất Trang chủ đang làm chuyện gì xấu hổ với thị nữ, bị ngươi bắt gặp không phải là rất xấu hổ sao?
– Nếu như hai tên tiểu quỷ các ngươi đã tìm chết, ta sẽ thành toàn cho các ngươi.
Lông mi Khưu quản gia khẽ giật một cái, Huyền Khí rực rỡ từ trong cơ thể phóng ra, bao trùm hoàn toàn thân thể hắn, biến thành một đoàn quang cầu cực lớn, toàn lực vỗ ra một chưởng, va chạm với một chưởng của Mộ Dung Vô Song. Lực lượng hùng hậu bộc phát ra, liền đẩy Mộ Dung Vô Song thối lui ra ngoài.
– Tu vi của lão già này thật mạnh.
Mộ Dung Vô Song cảm thấy cánh tay đau muốn nứt ra, nửa thân đã mất đi tri giác, vội vàng vận chuyển Huyền Khí lưu động khắp toàn thân.
Ninh Tiểu Xuyên mở ra song chưởng, Huyền Khí xích hồng sắc trong cơ thể phóng thích ra ngoài, một thanh Huyền Khí cự kiếm dài ba thước ngưng tụ trong lòng bàn tay, sau đó bổ một kiếm ra ngoài.
Lực lượng của Huyền Khí kiếm quả nhiên không gì cản nổi.
Ầm…
Huyền cương hộ thể của Khưu quản gia bị Huyền Khí đục thủng, thân thể bị quẳng về phía sau, trong lòng càng chấn động mạnh mẽ, khẽ thốt lên:
– Huyền Khí kiếm?
Hắn tu luyện hơn bốn mươi năm cũng không luyện ra được Huyền Khí kiếm, nhưng Ninh Tiểu Xuyên chỉ mới mười sáu tuổi, không ngờ lại có thể ngưng tụ được Huyền Khí kiếm, thiên tư như vậy cũng quá cao rồi.
Tu luyện ra Huyền Khí kiếm, cũng đồng nghĩa với việc vô địch trong cùng cảnh giới.
Khưu quản gia không dám tái chiến, liền vội vàng xoay người bỏ chạy.
Vụt…
Ngay lúc hắn vừa xoay người, thanh Huyền Khí kiếm thứ hai đã bay đến, bổ lên lưng hắn, trực tiếp tách thân thể hắn thành hai mảnh.
Máu tươi b ắn ra đầy đất, rực rỡ chói mắt.
Ninh Tiểu Xuyên cũng khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi, may mắn là hắn đã giế t chết lão già này, nếu để hắn trốn thoát, nói chuyện này cho Ninh Thiên Vũ biết, như vậy Ninh Tiểu Xuyên cũng chỉ có thể bỏ mạng ngay lập tức mà thôi.
Vừa mới thở ra một hơi nhẹ nhõm, trong lòng Ninh Tiểu Xuyên lại sinh ra cảnh giác, cảm thấy có một vị cao thủ tu vi càng cường đại hơn đang cấp tốc tới gần.
Đây là một loại cảm giác kỳ diệu, mỗi khi nguy hiểm tiếp cận, trong lòng Ninh Tiểu Xuyên đều sẽ sinh ra loại cảnh giác này, giống như có thể biết trước sự việc vậy.
Cũng giống như, vừa rồi hắn có thể nhận ra có người tiến vào Tử Khí viên, đây cũng là một loại cảnh giác bản năng.
Ninh Tiểu Xuyên đột nhiên xoay người, thân thể nhảy lên cao nửa trượng, bàn tay ngưng tụ ra một thanh Huyền Khí kiếm, bổ về phía sau một kiếm.
Ầm…
Chiến đao trong tay Diệp Thành Long lập tức bị Huyền Khí kiếm chém đứt, mũi đao rơi xuống mặt đất, thân hình cấp tốc thối lui ba thước, kinh ngạc nhìn Ninh Tiểu Xuyên chằm chằm.
Ninh Tiểu Xuyên đáp xuống đất, nhìn chằm chằm Diệp Thành Long muốn đánh lén mình, lạnh lùng nói:
– Diệp thống lĩnh, ngươi cũng thật to gan, dám động thủ với Trang chủ ư?
Tu vi Võ Đạo của Diệp Thành Long cực cao, thính lực tất nhiên vượt xa thường nhân, từ xa đã nghe thấy trong Tử Khí viên phát ra âm thanh Huyền Khí chấn động, cho nên mới xông tới điều tra.
Việc Ninh Tiểu Xuyên có thể tu luyện Huyền Khí Võ Đạo, cũng khiến hắn giật mình không thôi.
Chẳng qua, đối với hắn mà nói, đây chính là một cơ hội lập công, cho nên mới thừa lúc Ninh Tiểu Xuyên một kiếm đánh chết Khưu quản gia, hắn liền lập tức nhảy ra, xuất thủ sau lưng Ninh Tiểu Xuyên, muốn giế t chết đối phương.
Tuy rằng một kích này thất bại, nhưng Diệp Thành Long lại không kinh hoảng chút nào, dù sao thì hắn cũng là một cao thủ Huyền Khí tầng thứ chín, đối phó với Võ giả Huyền Khí tầng thứ tám, chỉ là một chuyện rất đơn giản, vì vậy mới cười lạnh, nói:
– Trang chủ? Chẳng qua chỉ là một tên phế vật của Hầu Phủ mà thôi, ta là người của Tứ gia, chỉ một câu nói tùy tiện của Tứ gia, cũng đủ quyết định sinh tử của ngươi rồi.
Ninh Tiểu Xuyên nói:
– Ngươi có tin bây giờ ta có thể quyết định sinh tử của ngươi không?
Diệp Thành Long tất nhiên không tin, cười hết sức càn rỡ, quát:
– Đừng tưởng rằng ngươi có Huyền Khí kiếm thì giỏi, hôm nay ta sẽ đưa thủ cấp của ngươi tới trước mặt Tứ gia để lập công. Cho ngươi chiêm ngưỡng sự lợi hại của Huyền Khí kiếm của ta!
Ầm…
Hai tay Diệp Thành Long nhập lại, lòng bàn tay toát ra một đạo cường quang chói mắt, hợp thành một thanh Huyền Khí kiếm cực lớn, bổ thẳng một kiếm về phía Ninh Tiểu Xuyên.
Tu vi của Diệp Thành Long cao thâm, ngưng tụ ra Huyền Khí kiếm lại càng cường đại hơn, trong phạm vi mấy trượng, kiếm khí dao động, chấn cho không khí sôi trào không ngừng.