“Chúc mừng ngươi, ngươi có linh căn hệ hỏa, có thể tu luyện linh thuật hệ hỏa.” Vẻ mặt người kia bình thường trở lại, có ý lắc đầu than: “Xem ra lần trước ngươi khảo nghiệm đúng là dùng đo thủy tinh hàng kém chất lượng rồi…”
Tô Linh Phong nhướng mày, ánh mắt lạnh buốt nhìn người nọ: “Hỏa hệ? Ngươi chắc không?”
“Đúng vậy, hỏa hệ. Chỉ là hỏa hệ linh căn của ngươi tương đối đặc biệt, có vẻ như nó còn hòa hợp với một nguyên tố hiếm khác, ta cũng nhìn không thấu được…”
“Ngươi vừa nói “U minh lực” gì đó, chính là thứ pha trong hỏa hệ linh căn của ta mà “ngươi nhìn không thấu”, “nguyên tố đặc biệt” nhỉ!? Tô Linh Phong cài cắm vài từ ngữ chìa khóa vào câu hỏi này.
“Đúng vậy, đúng vậy.” Dường như người nọ không nghe thấy sự móc mỉa trong lời nói của Tô Linh Phong, mặt không đổi sắc, nghiêm túc gật đầu.
Cắt! Chó má! Tô Linh Phong không để ý tới hắn nữa, ngáp một cái chuẩn bị lên giường ngủ bù. Hắn không muốn nói cho cô biết thì cùng lắm mình tự đi tìm tư liệu, tra xem “U minh lực” đến cùng là thứ quái quỷ gì đi.
“Tiểu nha đầu, phản ứng của ngươi cũng bình tĩnh ghê?! Đột nhiên biết mình không phải “phế vật”, có thể tu luyện linh thuật, ngươi không kích động à?” Người nọ sờ cằm hỏi.
Tô Linh Phong cởi giày, tới cả ánh mắt cũng keo kiệt không cho hắn. Ai nói cô không kích động? Nhưng kích động còn phải xem biểu hiện trên mặt à? Hơn nữa, cô còn là người đã trải qua loại chuyện nhưu xuyên không, lấy thần kinh rắn chắc của cô bây giờ mà nói thì dù cho có chuyện quái lạ nào xảy ra đi chăng nữa cũng khó làm cô thất thố.
Mà nhắc mới nói, người nam nhân thần bí này cũng kỳ quái chứ! Hắn tận mất thấy “vật cách linh thuật” của mình bỗng nhiên sinh ra trong quái trình khảo nghiệm linh căn, thế mà vẫn bình tĩnh tiếp nhận. Còn nữa, trước khi khảo nghiệm hắn rõ ràng đã hoài nghi đối với thể chất của cô rồi…
Người chạy tới đầu giường, cúi đầu nhìn ánh mắt của Tô Linh Phong, lắc đầu nói lời sâu sa: “Mặt liệt là bệnh, phải trị!”
“…” Ngươi mới mặt liệt! Cả nhà ngươi đều mặt liệt hết!
“Hây, tiểu nha đầu!” Người nọ bỗng dưng giở giọng nghiêm túc nói: “Về sau trước mặt những người khảo nghiệm linh căn, ngươi cũng đừng hỏi người bên ngoài chuyện liên quan tới “U minh lực”!”
“Lý do?”
“À thì… Ngươi cũng biết rồi, linh thuật sư trên đại lục vốn không nhiều. Việc linh căn đặc biệt của ngươi mà truyền ra ngoài sẽ bị các thế lực tranh nhau lôi kéo, ngươi phải khiêm tốn lên! Chắc chắc ngươi không thích dạng sinh hoạt ồn ào này đầu…” Lý do này thật sự không có sức thuyết phục đâu! Người kia nói rồi thôi, chính mình cũng cầm không đặng liệt luôn miệng.
“Ngươi sai rồi, ta thích được người khác tung hô, được người khác coi trọng. Lẽ nào ngươi không biết ở hiện tại mọi người gọi ta là “phế vật” à?” Tô Linh Phong cố ý hỏi.
“Ta biết bây giờ rất khó để ngươi tin ta, nhưng ta thật sự không có ác ý.”
Tô Linh Phong từ chối cho ý kiến.
“Tiểu nha đầu, ta phải đi…” Người nọ trầm ngâm một lúc rồi bỗng nói.
“Ngay lúc này?”
“Đúng vậy! Ngay lúc này.” Hắn vốn không gấp, dự định sẽ ở Lê Thành vài ngày, cơ mà bây giờ… Hắn phải lập tức khởi hành, đi hỏi Thú nhân tộc về lời tiên tri…
“Làm sao?” Bây giờ là ban ngày, ngươi không sợ người khác phát hiện ra à?” Tô Linh Phong ngước mắt, giọng lành lạnh hỏi.
“Miệng nhỏ này của ngươi đúng là không tha ai mà…” Người nọ lắc đầu bật cười.
“Giải dược của ta.”
“Hả…” Mặt người kia bỗng chốc hiện ra vẻ cổ quái, chần chờ một lúc rồi tự tay lấy ra một viên gì đó từ túi đồ đạc, nói với Tô Linh Phong: “Mở miệng.”
Tô Linh Phong nghe lời mở khuôn miệng nhỏ của mình ra, người nọ vứt viên thuốc kia vào miệng Tô Linh Phong.
Tô Linh Phong dùng lưỡi liếm cái “Giải dược” này, cô bỗng nhiên nhíu mày, dùng răn cắn nhẹ, một mùi hương chua chua ngọt ngọt chảy rí rách trong khoang miệng của cô.
“Phì.” To Linh Phong nhổ “Giải dược” ra, đen mặt cười, cắn răng lạnh giọng hỏi: “Cái thứ gì đây?”