Một ngày sau, cô ấy tỉnh. Khi đó ôm cô xoay người lại, tôi mới xác định đây là một cô gái. Dẫu sao dùng mắt thường nhìn bóng lưng cũng chỉ cho là chàng trai gầy yếu. Có điều, cũng may cô nàng là nữ. Nếu không, chỉ bằng một mình tôi mỏng manh yết ớt cùng cánh tay nhỏ, đến trời tối cũng không thể đưa cô ta trở về.
Trên người cô ấy không bị thương, chẳng qua là bị sốt, cái trán nóng hổi tay chân lạnh ngắt. Tôi để cô nằm lên chiếc giường nhỏ của mình, giúp cô lau khô thân thể đã được ủ lớp chăn dày và đắp khăn lạnh lên trán. Ngẫm nghĩ một chút, xuống bếp thái nhỏ củ gừng nấu thành một bát canh gừng nồng đậm hương thơm, thừa dịp mê man giúp cô ấy nuốt xuống. Thật vui mừng vì lúc làm những việc này không bị ai nhìn thấy, đây không phải chuyện mà một đứa trẻ sáu tuổi sống trong núi biết làm. Người lớn trở về lấy làm kinh ngạc, nhưng tôi đã sắp xếp tốt lời giải thích nên cũng không hoài nghi nhiều. Có lẽ người đàn bà mà tôi nên gọi là mẹ không hài lòng lắm, nhìn thấy cách ăn mặc của đối phương tuyệt đối không phải người nghèo nên không nói thêm gì nữa. Chỉ là nảy sinh cảnh giác. Dù sao nhìn dáng vẻ cô gái kia cũng không tới ba mươi tuổi, tuy ngũ quan không thể gọi là tuyệt mỹ nhưng cũng xem là khá, trên người mang bệnh càng hiện ra vẻ động lòng người. Nói chung bà không cho phép người cha thợ săn đến gần người kia, chỉ dặn dò tôi chăm sóc chiếu cố. Điều này lại hợp ý tôi.
Sáng sớm hôm sau cô gái này tỉnh lại, lúc đó cha đã xuất môn (ra ngoài), người đàn bà đang bận việc ở sân sau. Cô nàng mở mắt thấy trong phòng chỉ có tôi, một đứa nhỏ mà trong mắt người khác hoàn toàn không có uy hiếp. Ánh mắt của nàng sắc bén có thể giết người. Tôi rùng mình, mặt không đổi sắc đè nén bất an trong lòng, trưng ra nụ cười ngây thơ vô hại trước mặt nàng. Không phải tôi không nghĩ tới khả năng tồi tệ nhất là dẫn sói về nhà, chỉ là bất kể như thế nào đi nữa cũng không buông tha cơ hội này. Vả lại, tuy rằng không nên nhìn mặt mà bắt hình dong (đánh giá tính cách một người chỉ qua cái nhìn), nhưng nhìn dáng vẻ của nàng, cảm thấy khả năng mình vừa cứu về một người tội ác chồng chất thật sự không lớn, mặc dù chỉ là trực giác. Thế nhưng nhìn thấy ánh mắt nàng lúc này, tôi thật tâm hoài nghi trực giác của chính mình.
– Quần áo đồ đạc của ta đâu?
Ngay lập tức nàng phát hiện tình trạng của bản thân, mở lời chất vấn, ánh mắt dù sắc bén vẫn khó che giấu giọng nói khàn khàn vì bệnh. Tôi mở to mắt:
– Đồ của tỷ tỷ? Ở bên gối đó. Hôm qua nhà không có ai, Tam nhi giúp người thay quần áo ướt, đem hong khô sau đó xếp lại để bên cạnh tỷ tỷ rồi.
Nghe vậy, nàng lập tức kiểm tra thân mình. Lần này tôi vô cùng thản nhiên, dù sao tôi cũng không lừa gạt nàng. Những đồ vật kia đều tự tôi hong khô, chỉ hong khô rồi gấp kỹ chứ không giở bậy. Thậm chí cả túi quải nhỏ tôi cũng không tháo ra, bởi vì nút thắt có phần kì quái, tôi không dám chắc sau khi mở ra còn có thể thắt trở lại nguyên dạng ban đầu hay không. Thấy đồ vật quan trọng đều ở đây, nàng thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh nghĩ tới cái gì, lạnh giọng hỏi:
– Còn kiếm của ta?
Tôi chờ câu hỏi này từ sớm, do đó cũng không hoang mang, chỉ cười càng vô hại:
– Suỵt, tỷ tỷ nhỏ chút!
Hạ thấp giọng, nghiêng người tiến lên làm động tác kề tai nói nhỏ. Mắt nàng biểu lộ cảnh giác, đại khái nghĩ chẳng qua là một hài tử, bởi vậy vẫn chưa ngăn cản hoặc tránh né.
– Kiếm giấu trong đống củi ở sau nhà, không thể lấy ra, lấy ra Tam nhi sẽ rất thảm.
Tôi làm ra vẻ thần bí, nàng nhíu mày:
– Vì sao?
– Cha mẹ từng dặn dò Tam nhi, thế đạo không tốt, xung quanh đều là kẻ xấu trộm cướp, ở ngoài nếu nhìn thấy đao kiếm, bất kể là ai cũng phải tránh xa, cũng không thể dẫn về nhà. Vậy nên trước tiên Tam nhi giấu kiếm của tỷ tỷ đi, như thế cha mẹ sẽ không biết.
Có lẽ vì câu trả lời thật đơn thuần, sau khi nghe xong, vẻ mặt nàng thả lỏng ba phần, chỉ là nhíu mày nhìn tôi:
– Là thật? Nha đầu nhà ngươi không sợ ta cũng là trộm cướp kẻ xấu sao?
– Tỷ tỷ không giống. Tam nhi thích ngươi.
Tôi cười với nàng, từ trên giường nhảy xuống, đi phòng bếp bưng lên một bát cháo thơm ngon. Người sống trên núi vẫn còn thuần phác, tuy nhà nghèo khó, cũng không rõ hiếu khách bao nhiêu, nhưng việc đã đến nước này, vẫn là tận lực chuẩn bị tốt chút đồ ăn. Tôi đưa cháo, ánh mắt tràn đầy mong chờ nhìn nàng. Nàng hơi trầm ngâm sau đó nhận lấy, cũng không uống mà chỉ tiếp tục đặt ra nghi vấn.
– Ngươi gọi là Tam nhi? Hôm qua là ngươi cứu ta? Có thể nói một chút chuyện gì đã xảy ra không?
Tôi gật đầu, thuật lại một lần toàn bộ sự việc, dù sao sự thật là như vậy, chỉ cần giấu đi tâm tư lúc đó là được. Nàng lại hỏi thêm mấy vấn đề, tôi nhất nhất (từng cái) thành thật trả lời. Lúc này người đàn bà tôi nên gọi là mẹ cũng tiến vào, đại khái đối mặt quý nhân nên có chút mất tự nhiên, cũng không thấy bộ dáng sai khiến đối với tôi thường ngày, hỏi han chốc lát đã lui xuống, để lại tôi tiếp tục chăm sóc.
Sau khi thăm dò một phen, hẳn là nàng đã loại bỏ hoàn toàn lo lắng, uống một hớp cháo đã hơi lạnh. Tôi không dám thất lễ, đến bên cạnh nàng, dò hỏi:
– Cháo đã nguội, Tam nhi giúp tỷ tỷ hâm lại một lần nha?
Nàng lắc đầu, bộ dạng muốn nói gì đó, rồi lại chuyển qua hỏi:
– Đứa nhỏ này, mặc dù ta không lớn hơn mẫu thân ngươi, nhưng so với ngươi cũng nên chức trưởng bối, vậy sao từ lúc bắt đầu ngươi đều gọi ta tỷ tỷ?
Không ngờ tới lời chất vấn này, tôi tức khắc nghẹn lời, cũng không thể nói nàng biết đây là kiểu gọi nịnh nọt đối với trưởng bối ở kiếp trước, nơi này không thân thích, thói quen vẫn chưa đổi. Thêm vào vừa mới làm ra vẻ ngoan ngoãn, không tự giác thuận theo cách làm khi trước. Trước đó nhìn nàng không có phản ứng, cho rằng người trong giang hồ không câu nệ tiểu tiết. Bây giờ nàng hỏi như thế, rõ ràng là tính tình nghiêm túc, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào mới ổn. Nghĩ tới nghĩ lui lấy bất biến ứng vạn biến, không trả lời, chỉ dùng ánh mắt ấm ức nhìn nàng. Bị ánh mắt như vậy nhìn, nàng cũng cảm thấy không ổn, ho nhẹ, phất phất tay:
– Mà thôi, ngươi chẳng qua cũng chỉ là đứa nhỏ, không hiểu lắm những việc này. Ta họ Lăng, gọi ta… có thể gọi Lăng di (dì Lăng), danh xưng tỷ tỷ không thể nhắc lại.
Trong lòng vui vẻ, hướng nàng gật đầu liên tục. Chính thức xưng hô coi như là tiến được một bước, là khởi đầu tốt. Nàng giảm sốt nhưng bệnh nặng chưa khỏi, thân thể xem ra còn yếu. Người sống trên núi cũng không có thuốc gì hay, mỗi ngày sẽ tìm hái chút thảo dược thông thường sắc thuốc, thêm chút canh gừng cho nàng uống. Người cha thợ săn cư xử với người ngoài rất tốt, mấy ngày nay trên bàn luôn có thức ăn mặn, có thể nói là phong phú rất nhiều. Tôi có tính toán của riêng mình, đem hết toàn lực chiếu cố không nửa câu oán hận, một lòng chỉ muốn để lại trong nàng ấn tượng tốt. Ngay cả giường nhỏ tôi cũng nhường, tối đến chỉ nằm úp sấp ở cạnh giường ngủ gật. Trái lại nàng đúng là không có phản ứng gì, có đồ ăn thì dùng, có thuốc thì uống, ban đêm cũng không khách khí với tôi, chưa bao giờ nói nửa câu cảm tạ. Đối với việc này có người âm thầm không vui, nhưng không có gì đáng kể, tự nhiên cũng gió êm sóng lặng. Năm, sáu ngày trôi qua, mắt thấy thân thể nàng đã dần dần khôi phục, tôi cần phải thực hiện tâm tư của chính mình.
Hoàng hôn ngày hôm đó, sau khi làm xong việc, cúi đầu đẩy cửa vào, thấy nàng ăn mặc chỉnh tề đang thu dọn hành lý. Quan trọng hơn, bên người nàng là một thanh trường kiếm, chính là thanh kiếm nàng mang theo bên người mà tôi giấu trong bó củi. Thật ra sau khi nàng có thể xuống giường, chuyện trước nhất là đi phòng chứa củi để lấy kiếm. Tôi chỉ không muốn người khác nhìn thấy binh khí, còn việc nàng giấu bằng cách nào cũng không quan trọng. Bây giờ mắt thấy nàng không hề cấm kỵ, lại mặc trang phục như vậy, lập tức hiểu được chuyện gì xảy ra, không khỏi lâm vào hoảng loạn, cũng không quan tâm cặp vợ chồng bên cạnh, vội nhào tới:
– Lăng di!!!
Tôi kéo ống tay áo nàng:
– Người chuẩn bị rời đi à?
– Nha đầu này đúng là thông minh.
Nàng sờ đầu tôi, cũng không nhìn tôi, chỉ ngẩng đầu nhìn cặp vợ chồng bên kia, chắp tay cao giọng:
– Lăng mỗ đi ngang đây, không cẩn thận nhiễm bệnh. May mắn được hai vị và con gái tỉ mỉ chăm sóc mấy ngày nay, Lăng mỗ không có gì để báo đáp, chỉ có vật này bày tỏ tâm ý.
Lời nói vừa dứt, một vật xẹt không khí mà đến, vững vàng rơi trên bàn cách vợ chồng họ không xa. Mượn ánh chiều tà chăm chú nhìn kĩ, hóa ra là một thỏi bạc trắng lóa, e là có thể đỡ đần chi tiêu trong nhà đến mấy năm. Cặp vợ chồng cùng tôi bước vào cửa nhà, đầu tiên là bị thanh bảo kiếm dọa không nhẹ, chưa kịp định thần, trước mắt chợt bay tới tiền bạc phi nghĩa (không phải do mình làm ra), nhất thời không kịp phản ứng, sững sờ chốc lát mới hoàn hồn, lập tức vừa sợ vừa vui, cảm ơn rối rít. Bọn họ vốn là thấy đối phương ăn mặc bất phàm (không tầm thường), mấy ngày chăm sóc trong lòng cũng có tính toán nhỏ, tuy giờ có kinh hãi, nhưng cũng xem như được thỏa mãn mong muốn. Bọn họ được như nguyện, tôi lại luống cuống không thôi.
– Vậy xin cáo từ!
Nàng làm việc thẳng thắn, ôm quyền rồi xoay người muốn đi. Tôi không còn cách nào khác, đành gắt gao túm ống tay áo nàng không tha. Hành động này làm vợ chồng sợ hãi. Trong mắt bọn họ, đối phương là người không thể đắc tội. Ngay lập tức liên tục quát mắng tôi buông tay. Cuối cùng nàng cũng biểu lộ nghi hoặc, cúi đầu nhìn tôi hỏi:
– Sao vậy?
– Con… con không nỡ…
Xong, đã không có thời gian mà còn mè nheo. Việc đến nước này rồi, không bằng đi thẳng vào vấn đề. Tôi cắn răng, lôi kéo ống tay áo nàng không thả, quỳ gối trên mặt đất một cái “rầm”:
– Tam nhi muốn đi theo Lăng di, muốn bái Lăng di làm sư phụ!
Đúng, đây chính là tính toán của tôi. Tuy không biết võ công của nàng cao hay thấp, cũng không rõ nàng thiện hay ác, hiện giờ nàng là hi vọng duy nhất có thể đưa tôi thoát khỏi cục diện này. Ở vùng rừng núi hoang vu thưa thớt người, tôi chờ đợi ròng rã sáu năm trời mới gặp được cơ hội này. Nếu bỏ lỡ nàng, chẳng biết tới khi nào mới có thể tìm được người thứ hai mang đến hi vọng. Cơ hội không thể đánh mất, một khi đi là không trở lại. Tôi cúi đầu thấp hết sức, hy vọng có thể bày tỏ thành ý. Trong phòng nhất thời rơi vào yên tĩnh, cha mẹ sợ là choáng váng, bọn họ tuyệt đối không thể ngờ Tam nhi bình tĩnh ngoan ngoãn sẽ nảy sinh ý nghĩ lớn mật* như vậy. Tôi không quan tâm bọn họ nghĩ như thế nào. Trong mắt bọn họ, Tam nhi cùng lắm là nhân lực lao động của hiện tại và là quà cưới trong tương lai, con trai mới là cái bọn họ muốn.
(*) lớn mật: to gan
Một tiếng thở dài truyền đến từ khoảng cách gần làm lòng tôi nặng nề thêm.
– Thật hiếm thấy được người còn nhỏ tuổi mà thành tâm đến như vậy, chỉ tiếc…
Nàng than thở, một tay nắm lấy cánh tay kia của tôi, bỗng dưng cánh tay căng thẳng, một cảm giác kỳ lạ đau đớn truyền đến, cũng không tính là đau dữ dội, nhưng rất tê buốt.
– Đáng tiếc, mặc dù con mặt mày thanh tú, nhưng xương cốt tầm thường, tố chất bình thường, hoàn toàn không có tư chất kế thừa y bát* của ta, e rằng…
(*) y bát: tư tưởng, học thuật, kĩ năng
Tôi nghe nàng nói như thế, mặc kệ trên tay đau đớn, lớn tiếng trả lời:
– Tam nhi không dám đòi hỏi kế thừa y bát của Lăng di, chỉ cầu có thể cùng Lăng di học một nửa chiêu thức tự vệ. Từ đó không bị người định đoạt số phận, không nước chảy bèo trôi, tương lai sẽ không bị bán cho người không quen biết làm thiếp hay nô lệ…
Đầu óc mê man, cái đau đớn thấu xương cùng với hoảng loạn cấp bách làm đầu óc mơ màng, chỉ muốn mau chóng bày tỏ nỗi lòng, không nghĩ tới vô thức nói ra hết toàn bộ những suy nghĩ lo lắng mấy năm qua. Mãi đến khi bên tai nghe được âm thanh gầm lên giận dữ mới rùng mình, tức khắc trên lưng xuất ra một tầng mồ hôi lạnh. Tiếng gầm là của người cha thợ săn, cụm từ ‘làm thiếp làm nô’ xem như chọc ông tức giận, lập tức liều mạng bước tới tính kéo người tôi trở lại:
– Tiểu Tam nhi! Từ đâu con nghe được mấy câu này?
Âm thầm kêu khổ, chưa kịp nghĩ nên trả lời thế nào, bỗng dưng cảm thấy dưới chân nhẹ đi. Phục hồi tinh thần, không ngờ được nàng ôm vào lòng.
– Đứa nhỏ nói là sự thật?
Mặc dù ôm tôi nhưng lại không nhìn tôi, chỉ nâng cằm lên, liếc nhìn người đàn ông gần trong gang tấc, tay cầm kiếm hơi nghiêng về phía trước, chuôi kiếm phát ra ánh sáng lạnh. Cha hiển nhiên sợ hãi, người đàn bà vội vàng kéo ông lui về sau, mặt hai người lúc đỏ lúc trắng, ấp úng nửa ngày cũng không giải thích được nguyên nhân. Tôi nên cảm tạ bọn họ vốn là người trung thực không quen nói dối. Hiển nhiên nàng nhìn thấy hết một màn này, cũng không trả lời, im lặng một lát, đột ngột quay sang hỏi tôi:
– Con tên gì?
Tôi ngẩn người, rất nhanh hiểu được, lúng túng đáp:
– Bọn họ… chỉ gọi con là tiểu Tam nhi, cũng không đặt tên…
Tuy lúng túng nói nhỏ, nhưng trong lòng nhịn không được mừng rỡ không yên, chẳng lẽ… Quả nhiên, nghe được lời ấy, nàng “hừ” lạnh một tiếng, quét mắt nhìn đôi vợ chồng kia:
– Đứa nhỏ sáu tuổi còn không ban tên họ, còn gì để biện minh? Uổng phí ta khi đó còn tưởng là trong núi nghèo khó, con nhỏ cũng khó thoát khỏi vất vả. Hiện tại xem ra các ngươi chưa từng coi đứa nhỏ là máu mủ ruột thịt!
Lời này thẳng thắn không chút lưu tình, người đối diện bị nghẹn lời, sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Đặc biệt là cha, dù sao ông cũng là nam tử hán trong núi, kiềm nén có chút thẹn quá thành giận. Mặc dù hơi e sợ người học võ, nhưng khẩu khí cũng đã dần dần cứng rắn, trước hết nói với Lăng di rằng dẫu sao bọn họ cũng có ân với nàng, lại thêm chuyện người khác nàng đừng quản, con cái không họ tên thì liên quan gì tới người ngoài, có chút ý chỉ trích việc không liên quan tới mình thì đừng xen vào. Ông càng nói, Lăng di càng cười lạnh. Trong khi đối phương đang lải nhải, nàng quay về nhìn tôi:
– Tam nhi, ta ban thưởng tên họ cho con, con có bằng lòng không?
Chỉ có cha mẹ mới có thể cho con cái họ tên. Một ngày vi sư chung thân vi mẫu (Một ngày làm thầy cả đời làm mẹ). Tôi tuột xuống từ trong lòng nàng, hai đầu gối chạm đất:
– Thỉnh cầu sư phụ ban tên!
Nàng hơi trầm ngâm, ánh mắt hướng về rừng trúc ngoài cửa sổ, tiếp đó tôi nghe được âm thanh của nàng:
– Thanh trúc tiêm tiêm, phong vũ nan tồi*. Gọi con là Trúc Tiêm đi!
(*) trúc xanh thon dài, mưa gió khó bẻ gãy
Không kịp nói gì, chớp mắt một cái thân thể liền nhẹ đi, gió phả vào mặt, vừa ngẩng đầu thì thấy được bầu trời.
– Ta mang con của các ngươi đi. Từ nay về sau, về hay không về, nhận thức hay không nhận thức, gả hoặc là không gả, đều do bản thân đứa nhỏ làm chủ. Thiên hạ này, không còn ai có thể chi phối nó!
Tôi phảng phất nghe được âm thanh phá kén (được tự do).