Ma Đế Truyền Kỳ

Chương 8: ĐIỀU KIỆN CỦA TÊN VÔ DỤNG



Còn chính chủ Trần Thuận lúc này đang dạo bước ở trong khuôn viên trường đại học Giang Châu.

Theo quan sát của hắn, đại học Giang Châu vẫn là nơi có linh khí dồi dào nhất ở gần đây.

Trần Thuận dựa vào cảm ứng với linh khí, tìm được nơi nhiều linh khí nhất đại học Giang Châu.

Không nghĩ ngợi gì khác, hắn ngồi xuống, bắt đầu cảm nhận linh khí của đất trời, hấp thu từng luồng khí vào cơ thể.

Yên tĩnh tựa như lão hòa thượng ngồi thiền vậy.

Cho đến sáng ngày hôm sau, Trần Thuận mới mở bừng mắt ra, ánh mắt hắn ánh lên niềm vui sướng bất ngờ.

Linh khí hắn hấp thụ cả một đêm, khi vào cơ thể rồi thì biến mất hoàn toàn không dấu vết.

Trần Thuận lúc này mới phát hiện ra, linh khí được hấp thụ vào cơ thể lại bị Hỗn Độn Châu hút hết, phát hiện này khiến hắn vô cùng vui sướng.

Không sợ Hỗn Độn Châu hút mất năng lượng của hắn, chỉ sợ Hỗn Độn Châu không có phản ứng.

Trải qua cả một đêm nỗ lực, Hỗn Độn Châu trước gì chỉ biết đòi hỏi, cuối cùng đã có phản ứng rồi.

Một luồng khí Hỗn Độn từ trong Hỗn Độn Châu phát ra rồi lại chui vào cơ thể Trần Thuận.

Chỉ một luồng khí Hỗn Độn đã làm Trần Thuận trong chớp mắt từ cảnh giới cảm nhận được linh khí đất trời, bước vào cảnh giới luyện hóa linh khí đất trời.

Với kết quả này, Trần Thuận vừa bất ngờ, vừa thấy đã nằm trong dự liệu.

Hỗn Độn Châu, quả không hổ là một trong những Hỗn Độn chí bảo.

Ánh mắt Trần Thuận sáng lên, đời này có Hỗn Độn Châu trong tay, hắn sẽ tu luyện được lực Hỗn Độn, hắn đã được định trước một lần nữa sẽ lại là quân chủ ngân hà, làm cả vũ trụ này phải run sợ.

“Nhưng tốc độ này, có hơi chậm.”

Trần Thuận thở dài.

Linh khí trên Trái Đất quá loãng.

Muốn Hỗn Độn Châu tạo ra một luồng khí Hỗn Độn thì phải mất trọn một đêm.

Trần Thuận lại nhớ lại luồng hắc khí trong người Cao Bình, bỗng chốc trong lòng nóng như lửa đốt.

“Trần Thuận.”

Đúng lúc này, Trần Tiễn bỗng nghe có người gọi mình.

Hắn nhìn theo hướng phát ra tiếng nói, nhìn thấy người đang tới, Trần Thuận hơi ngẩn ra.

Là Tống Thùy Hạnh.

Nhớ lại hôm qua, Tống Thùy Hạnh và mẹ cô ta, Tần Phụng Kiều đã liên kết với nhau diễn vở kịch trù tính muốn đuổi Trần Thuận ra khỏi nhà, khóe môi hắn nhếch lên nụ cười lạnh.

Trong nhà có ba người phụ nữ, bây giờ hắn chỉ có ấn tượng tốt một chút với mình cô vợ trẻ của hắn, Tống Thiên Hy thôi.

“Có phải hôm qua anh đắc tội Vương Hạo không?”

Tống Thùy Hạnh chạy tới, mệt thở phì phò, lồng ngực phập phồng lên xuống theo nhịp thở.

Cũng không đợi Trần Thuận trả lời, cô ta vội vàng nói: “Em trai của Vương Hạo, Vương Trạch, là trưởng câu lạc bộ Tán thủ, có người nhìn thấy anh ở đây đã nói với anh ta, giờ anh ta đang dẫn theo người câu lạc bộ tán thủ tới gây sự đấy, nói là muốn thay anh trai dạy cho anh một bài học.”

“Trần Thuận, anh mau chạy đi, mau ra chạy ra khỏi trường từ cổng sau đi, nếu không không kịp mất!”

Tống Thùy Hạnh cuống quít nói, hôm qua Trần Thuận thể hiện tài y thuật cứu sống ba cô nên cô cũng đã thay đổi một chút cách nhìn, ấn tượng về Trần Thuận.

Đương nhiên, không phải là cô lo cho Trần Thuận, Trần Thuận sống hay chết, chẳng liên quan gì đến cô.

Nhưng ít nhất hiện giờ Trần Thuận vẫn là con rể của nhà họ Tống, Trần Thuận càng nhu nhược, càng thảm hại thì lại càng liên lụy đến thanh danh nhà họ Tống, đến danh dự chị gái cô.

“Ồ?”

Trần Thuận mỉm cười, không chút quan tâm, càng không có ý định chạy.

Tống Thùy Hạnh thấy anh ta chẳng thèm quan tâm thì tức đến không tả nổi.

“Anh cứ phải làm mất mặt nhà chúng tôi rồi thì mới vui lòng phải không? Có phải vì anh sắp ly hôn với chị tôi rồi, nên chẳng còn kiêng kỵ gì mà cố ý làm gia đình tôi mất mặt phải không?”

Tống Thùy Hạnh đúng là bị Trần Thuận chọc sắp tức chết rồi.

Trần Thuận lạnh lùng liếc cô ta: “Cho dù là từ nguyên nhân gì, cô chịu tới báo cho tôi, tôi rất cảm ơn, nhưng nếu cô vẫn giữ cái vẻ cao cao tại thượng ấy, thì đừng trách tôi không khách khí.”

“Anh…”

Tống Thùy Hạnh đột nhiên hối hận, con người Trần Thuận xấu xa, đáng bị đánh chết tươi mới đúng.

“A ha, Tống Thùy Hạnh, cô còn dám tới trước báo tin cơ à?”

“Chẳng lẽ, cô cũng như chị cô, thích tên phế vật này rồi?”

“Phụ nữ nhà họ Tống các cô, mắt nhìn người đúng là đặc biệt, rác rưởi như kia mà cũng thích được, ha ha ha.”

Lúc đó, một tên con trai cắt tóc đầu đinh, vẻ mặt tàn ác dẫn theo hơn mười tên nữa xông tới.

“Vương Trạch, anh đừng nói linh tinh.”

Tống Thùy Hạnh nổi giận đùng đùng nhìn Vương Trạch, vẻ mặt vô cùng khó coi.

Tất cả là tại tên phế vật Trần Thuận kia, bảo hắn chạy mà còn không biết chạy, bây giờ làm liên lụy cả đến cô bị Vương Trạch sỉ nhục.

Vương Trạch tuy không ra tay với cô ta nhưng cái miệng của anh ta lại nổi tiếng vừa cay độc vừa lợi hại không khác gì thân thủ và hình thể anh ta vậy.

Con gái đắc tội với anh ta, sẽ bị chửi đến nỗi nghi ngờ cuộc sống.

Những tên con trai đắc tội anh ta, chẳng có tên nào là không vào bệnh viện cả.

“Mồm chó chẳng phun ra nổi ngà voi!”

Trần Thuận chậm rãi nói.

Lời này vừa nói ra.

Tất cả mọi người yên lặng như tờ.

Tất cả mọi người, bao gồm cả Tống Thùy Hạnh, đều nhìn về phía Trần Thuận với vẻ không thể tin được.

Trần Thuận dám nói như thế với Vương Trạch?

Chẳng phải là đang tìm chết hay sao?

“Mày nói cái gì?”

“Có giỏi thì nói lại lần nữa xem.”

Gương mặt Vương Trạch hiện rõ vẻ tàn ác, từng bước đi tới phía Trần Thuận, ánh mắt tràn đầy sự hung hiểm.

“Tao biết có nhiều kẻ hèn hạ, nhưng không ngờ mày lại hèn hạ đến mức này, nếu mày đã muốn nghe nữa, vậy tao thỏa mãn mày.”

“Nghe rõ đây, tao nói, mày mồm chó chẳng phun ra nổi ngà voi, thấy sao, nghe sướng không?”

Trần Thuận bĩu môi.

“Được, được lắm.

Vương Trạch nhìn chằm chằm Trần Thuận.

Trong mắt anh ta, Trần Thuận đã là một kẻ phế vật rồi.

Hôm nay, nếu không đánh gãy hai chân hắn thì anh ta không phải là Vương Trạch nữa.

Mà Tống Thùy Hạnh ở bên cạnh, trừng mắt trân trân, hoàn toàn không dám tin.

Đây…đây là tên Trần Thuận hèn nhát nhu nhược đó sao?

Từ lúc nào mà hắn lại to gan tới vậy?

Làm như vậy chẳng phải là tìm chết sao?

“Bây giờ, tao cho mày hai lựa chọn, một là mày quỳ xuống xin tao tha, rồi lại tìm anh tao xin lỗi, hai là tao đánh gãy hai chân mày.”

Vương Trạch lườm Trần Thuận, ánh mắt hiểm ác, chỉ cần nghe được lời không lọt tai là ra tay đánh luôn.

“Có tận hai lựa chọn cơ à.”

Trần Thuận làm ra vẻ mặt ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười: “Nhưng mà, xin lỗi, tao chỉ định cho mày một lựa chọn.”

“Nếu mày đã thích dùng vũ lực như thế, vậy thì từ sau, mày làm một tên tàn tật đi.”

Trần Thuận điên rồi hay sao?

Tất cả mọi người, một lần nữa kinh hãi bởi phản ứng của Trần Thuận.

Đúng là không sợ chết mà.

“Con mẹ mày muốn chết phải không, tao thành toàn cho mày.”

Vương Trạch lạnh mặt đi, đấm một quyền về phía mặt Trần Thuận.

Phế vật như này, chỉ cần một nắm đấm là đủ.

Thấy Vương Trạch bỗng nhiên ra tay, Tống Thùy Hạnh đứng bên cạnh mặt trắng bệch, hoàn toàn không dám nhìn kết cục của Trần Thuận.

“A…”

Một tiếng kêu thảm thiết chói tai vang lên.

Tống Thùy Hạnh dường như có thể tưởng tượng được kết cục thảm hại của Trần Thuận rồi, trong lòng căng thẳng, cô rất ghét Trần Thuận, nhưng dù gì Trần Thuận cũng là người nhà họ Tống, là chồng trên danh nghĩa của chị gái cô, hơn nữa còn cứu sống ba cô, cho dù có coi thường Trần Thuận đến mấy, ghét Trần Thuận đến mấy, cô cũng không thể trơ mắt đứng nhìn Trần Thuận bị Vương Trạch đánh thành tàn phế được.

Cô lập tức quay đầu, đang định hành động.

Nhưng cảnh trước mắt lại khiến cô ngỡ ngàng.

Thật kinh hoàng.

Cô đã nhìn thấy gì vậy?

Trần Thuận vẫn yên lành hoàn hảo đứng nguyên tại chỗ.

Còn Vương Trạch lại đang nằm bẹp trước mặt Trần Thuận, cả cơ thể không ngừng co rúm lại, đau đến nghiến răng nghiến lợi.

Đây còn chưa là gì.

“Muốn là một kẻ tàn phế, đầu tiên phải thỏa mãn điều kiện gì? Là hai tay phải phế đầu tiên.”

Nói rồi, Trần Thuận lấy chân đá vào cánh tay Vương Trạch.

Rắc!

Âm thanh xương gãy vang lên.

Theo đó là tiếng hét thê thảm hơn của Vương Trạch.

Xương cánh tay của Vương Trạch đã bị vỡ.

“Chỉ phế bỏ hai tay, thì vẫn chưa được coi là tàn phế, hai chân, cũng phải phế luôn thì mới thỏa mãn được điều kiện cơ bản của người tàn tật chứ.”

Trần Thuận lẩm bẩm nói.

Cùng lúc, chân lại đá một phát nữa.

Răng rắc!

Xương bánh chè hai đầu gối của Vương Trạch cũng theo đó mà vỡ vụn.

Trần Thuận lúc này mới nở nụ cười hài lòng.

Dám đắc tội hắn, kiếm chuyện với hắn, không chết thì cũng phế.

Lời này hoàn toàn không phải chỉ là nói suông thôi đâu.

Sau đó, Trần Thuận ngẩng đầu lên nhìn mười mấy người được Vương Trạch đưa đến đang đứng ngây ra bên cạnh.

“Đám phế vật chúng mày, cùng lên hết đi, vừa hay giúp tao hoạt động gân cốt.”

Trần Thuận lúc này như đến từ địa ngục ác ma, khiến người ta không rét mà run.

Hơn mười mấy tên kia nghe xong, toàn thân cả người.

Đang đùa cái gì vậy?

Vương Trạch là ai?

Chưa nói đến thân phận gia tộc của anh ta, cá nhân anh ta còn là trưởng câu lạc bộ Tán thủ của trường đấy.

Quán quân tán thủ trong cuộc thi tổ chức giữa các trường đại học ở Giang Châu.

Giành giải á quân trong cuộc thi tán thủ giữa các trường đại học thuộc tỉnh Giang Bắc.

Bình thường anh ta hành hạ bọn họ mà cứ như chơi đùa vậy mà bây giờ lại bị Trần Thuận đánh như một con chó.

Còn chưa phải quan trọng nhất, vấn đề là Trần Thuận ra tay, quá ác, vừa ra tay đã phế luôn hai tay hai chân của Vương Trạch rồi.

Còn ai dám lên nữa?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.