Cuối cùng, vừa ăn, Thanh Ngọc cũng chả nghĩ gì mà giám định cả Trương ma ma. Hắn chỉ đơn thuần là muốn xem ma ma có bệnh tật gì không, nếu có thì chữa cho sớm. Nhưng khi nhận được thông tin, hắn lại kinh ngạc đến ngơ cả người.
“Đối tượng Trương Phù Hoa, tuổi 508, Khí cảnh và Thần cảnh cảnh giới quá cao nên thiếu gia chưa được tiếp cận đến, đối với thiếu gia có ý bảo hộ, không có ác ý”.
Thanh Ngọc chấn kinh rồi. Trương ma ma lại là cao thủ mà Giám Định thuật cũng không giám định được. Theo lời Ly Ly nói trong phạm vi Nguyên Anh hậu kỳ trở xuống hắn đều có thể giám định. Vậy mà lại không thể giám định Trương ma ma. Ma ma là Hóa Thần cảnh sao?
Trên mặt hắn không có biểu lộ gì mấy, chỉ lóe lên một tia kinh hãi nhè nhẹ, nhưng vẫn để Trương ma ma bắt được. Ma ma hỏi:
– Có chuyện gì vậy Tiểu Ngọc?
– Dạ không. Hì hì, ma ma, thực ra… thực ra con muốn tu hành ạ.
Thanh Ngọc trả lời.
– Con muốn tu hành? Vậy tháng sau là con muốn dự tông môn khảo thí ở trên Bá Nha huyện thành?
Ma ma hỏi lại.
– Vâng, con…
Ma ma thở dài, sau đó nói:
– Thôi, thân già này sống sao cũng được, nhưng tiểu hài tử như con tu hành được cũng tốt. Được rồi, tháng sau ta sẽ mang con lên huyện thành. Nếu tu hành được thì tốt, còn không thì lại về đây với ma ma.
Trong lòng Thanh Ngọc thầm hô ma ma lừa gạt con nít, ma ma phất tay một cái mấy cái tông môn có mà chạy như vịt, còn làm bộ với con nữa.
Tuy vậy nhưng hắn vẫn không nói gì. Từ tuổi tác và cảnh giới của ma ma và nói, hắn cũng đã suy đoán được vài điều rồi. Kể cả A Phong thúc trước kia mất tích nữa, chắc chắn cũng là người tu hành.
Xem ra thân phận mới này của bản thân mình khi sinh ra cũng không hề đơn giản.
– Đinh! Phát động nhiệm vụ chính tuyến “Gia nhập Vạn Hoa Cốc”, phải chăng thiếu gia muốn tiếp nhận?
Vạn Hoa Cốc là môn phái của tiểu tỷ tỷ kia thì phải. Trong lòng Thanh Ngọc mang nhiều suy nghĩ, chắc chắn việc mình tu luyện mấy ngày nay Trương ma ma cũng biết hết rồi, nhưng ma ma không có nói gì, vậy chắc ma ma là người âm thầm bảo hộ cho mình. Còn bây giờ mình cũng chỉ biết đi một bước tính một bước, một đứa trẻ 5 tuổi như mình cũng không có nhiều lựa chọn như vậy. Hơn nữa Hệ thống đưa ra nhiệm vụ chắc chắn sẽ không hại mình.
– Tiếp nhận.
“Vạn Hoa Cốc là tông môn toàn nữ nhân, thiếu gia phải nghĩ được phương pháp để danh chính ngôn thuận gia nhập vào tông môn này, phần thưởng là 20 điểm tích lũy.” Ly Ly nói.
Gì? Tông môn toàn nữ nhân? Đi vườn hoa à?
Thanh Ngọc đang ăn màn thầu mà sững sờ. Nhưng mà đi vườn hoa cũng tốt, lần trước tỷ tỷ kia đưa cho mình một tấm lệnh bài, không biết có dùng được hay không. Thôi, binh đến tướng đỡ nước đến đất ngăn vậy.
– Ma ma, con ăn no rồi, con về phòng viết chữ đây ạ.
Thời gian trôi qua, thời gian này ma ma cũng không bắt hắn lên núi hái thuốc nữa, chỉ kêu hắn mau chóng học chữ cho thành thạo, nên hắn cũng có nhiều thời gian hơn để tu luyện cũng như nghiên cứu quyển sách “Vật”.
…
Một tháng sau.
Hôm nay là ngày các tông môn khảo thí để nhận đệ tử mới. Từ xa, Thanh Ngọc đã nhìn thấy một tòa huyện thành, rộng lớn hơn Lâm Hòa Thôn của hắn không biết bao nhiêu lần. Ngựa xe tấp nập, các gia đình từ khắp các thôn trấn nhỏ xung quanh tề tựu, đưa con cái tới tuổi tu luyện về đây khảo thí tư chất, xem có thể bái nhập tông môn tu luyện hay không.
Trời cao mây trắng, hôm nay là một ngày đẹp trời, trên con đường dẫn vào huyện thành đã thấy tấp nập những gia đình dắt một đứa nhỏ 6 7 tuổi tới, hy vọng con cháu mình có thể trở thành tu luyện giả.
Hai người Trương ma ma và Thanh Ngọc, thuê một chuyến xe ngựa, đi cùng với một gia đình khác trong Lâm Hòa thôn, cũng có con gái năm tay tới tuổi khảo thí.
Sau khi xuống xe, Trương ma ma dắt tay Thanh Ngọc, hôm nay ma ma cũng chỉ ăn mặc một thân y phục tầm thường, sau lưng còn mang một túi vải là y phục mà hắn cần mang theo mà thôi. Không ai nhìn thấy ma ma mà nghĩ rằng đây là một đại năng tu luyện giả cả. Ma ma năm nay cũng hơn năm trăm tuổi rồi, mà trông cũng chỉ như phụ nữ ngoài tứ tuần mà thôi. Trên mặt ma ma đã bắt đầu có lốm đốm vết chân chim rồi.
Bước chân qua cửa huyện thành rồi, Thanh Ngọc mới biết cái gì là tấp nập. Trên đường, người mua kẻ bán, tiếng hô hào của những hán tử cao lớn trong Tiêu cục, tiếng đập búa đinh đinh của thợ rèn,… rất nhiều thanh âm mà lần đầu tiên từ khi sống ở Hằng Thiên tinh này hắn được nghe thấy.
Trên quảng trường khảo thí, rất đông người đã chờ đợi ở đây. Phụ mẫu đám trẻ thì không được tiến vào bên trong, chỉ được đứng phía ngoài. Còn trong quảng trường rộng lớn đã thấy hơn trăm đứa trẻ đang đứng đợi sẵn. Chúng có khi vẫn còn đang chưa biết mình tới đây làm gì, đứa thì trêu đùa, đứa thì chạy nhảy, dường như không rõ ràng ngày hôm nay là một ngày vô cùng quan trọng trong cuộc đời chúng.
– Con vào trước đi, ma ma đợi con ở ngoài. Nếu không bái nhập được môn phái vừa ý nào cũng không cần thất vọng, lại về ở với ma ma.
– Vâng, con biết rồi ạ.
Thanh Ngọc nhận chiếc túi vải mà Trương ma ma đưa cho, cũng sải bước vào quảng trường.
Trên quảng trường lúc này Thanh Ngọc nhìn thấy rõ ràng bốn khu vực lớn.
Ở khu vực đầu tiên, hắn nhìn thấy lá cờ bay phấp phới, trên lá cờ ghi rõ ba chữ lớn “Chính Dương Phái”. Môn nhân đệ tử Chính Dương phái này đều mặc đạo bào màu xanh nhạt, dẫn đầu là một lão giả râu tóc bạc trắng, trông rất có dáng vẻ tiên phong đạo cốt, sau lưng lão còn mấy môn hạ đệ tử, hầu hết đều là thanh niên mười tám đôi mươi. Họ đang líu ríu bàn luận, không biết là bàn luận cái gì. Thông qua Ly Ly giám định, Thanh Ngọc mới biết lão nhân này là một tu sĩ Ngưng Chân hậu kỳ, còn đám môn nhân đằng sau hầu hết đều là Luyện Khí tầng chín tầng mười.
Ngay bên cạnh khu vực của Chính Dương phái, là Mai Dương tông. Mai Dương tông này thì Thanh Ngọc đã được nghe rất nhiều qua lời của lão trưởng thôn, đây là môn phái chỉ nhận nam nhân, và cả môn phái này hầu hết toàn bộ là kiếm tu. Ở phía trong khu vực của Mai Dương Tông, Thanh Ngọc thấy hai tráng hán đang cầm một thanh kiếm, say sưa mà bàn luận, cũng không để ý nhiều tới chuyện xung quanh. Hai tráng hán này một người là Kim Đan sơ kỳ, một người là Trúc Cơ hậu kỳ.
Tiếp theo là tới khu vực của Nam Hoa đạo tràng. Người dẫn đoàn của đạo tràng này làm Thanh Ngọc cảm thấy rất thú vị. Đó là một người mà nhìn kỹ hắn cũng không biết đây là nam hay là nữ? Lối ăn mặc thì rõ ràng là nam nhân, nhưng hình thể của người này hoàn toàn là nữ nhân trăm phần trăm. Đây có phải là nữ giả nam trang trong truyền thuyết hay không? Nhưng mà tu vi của người này cũng rất cường đại, đã bước vào Kim Đan trung kỳ.
Thanh Ngọc lẩm nhẩm suy tư một hồi, cuối cùng lại đưa mắt nhìn sang, cuối cùng hắn cũng thấy mục tiêu của mình, Vạn Hoa cốc. Xung quanh đạo trường của Vạn Hoa Cốc hoàn toàn là hoa và cỏ, những loại hoa cỏ này khi người ta nhìn thấy đều có cảm giác cảnh đẹp ý vui.
Cảnh đẹp ý vui không chỉ có vậy, mà phía trong đạo trường của Vạn Hoa Cốc còn túm năm tụm ba mấy cô nương tuổi trẻ xinh đẹp, dẫn đầu lại là một cung trang nữ tử, đeo mạng che mặt, nhưng lại không phải là tiểu tỷ tỷ mà lần trước hắn gặp. Cô nương này tên là Lâm San San, tu vi cũng đã là Kim Đan trung kỳ.
Những cảnh giới Khí cảnh mà bây giờ Thanh Ngọc được biết chính là Luyện Khí, Trúc Cơ, Ngưng Chân, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, còn trên đó nữa thì Ly Ly không nói.
Khi nữ tử này nhìn thấy Thanh Ngọc thì cũng hơi bất ngờ, tiểu hài tử này vậy mà lại nhìn chăm chăm vào Vạn Hoa cốc. Đây là nữ tông, không có nhận nam nhân đâu. Nhưng mà khi Lâm San San thấy Thanh Ngọc thì cũng có cảm giác khác lạ không nói được thành lời.
Tiểu hài tử này có một phen vận vị mà nàng không giải thích được. Hắn đứng một mình một góc quảng trường trầm tư, diện mạo thanh tú, thi thoảng lông mày hơi nhíu lại, như phượng giữa bầy gà, cũng chẳng nô đùa, chẳng chạy nhảy, hoàn toàn không phù hợp với hình mẫu đứa bé 6 tuổi.
Không đúng, hiện tại nàng mới nhìn ra cảnh giới của hắn làm nàng khiếp sợ không thôi! Luyện Khí tầng một, Hoang Cung cảnh nhất tinh!
Trời ạ, chưa bái nhập tông môn, chưa làm lễ Khai Minh, hắn là làm sao tu luyện được? Công pháp hắn lấy ở đâu ra?
Nàng lại bất giác nhìn ngó xung quanh, hình như họ căn bản không nhìn cảnh giới của đứa bé này, vì cơ bản họ nghĩ ở đây đều là những đứa trẻ từ quê nghèo tới, không có khả năng chưa Khai Minh đã tu luyện.
Một người muốn bước vào con đường tu hành nhất định trước tiên là phải được làm lễ Khai Minh, lễ Khai Minh chính là cúng tế cầu phúc Thiên đạo, để thượng thiên ban phúc, mở ra con đường tu hành cho phàm nhân. Nếu không làm lễ Khai Minh, dù cho có linh căn tư chất tốt mấy cũng không thể nào bước vào giai đoạn khí cảm, đừng nói gì đến cảnh giới Luyện Khí kỳ.
Mà lễ Khai Minh này, xung quanh Hoa quốc cũng chỉ có lác đác vài tông môn và thế gia mới tổ chức được thôi, vì một lần tổ chức rất tốn kém các lễ vật, hơn nữa nghi thức rườm rà, phải có người biết mới làm được.
Đây chính là một bước ranh giới quan trọng giữa người thường và tu luyện giả.
Đứa trẻ này là ai? Chắc chắn trên người hắn có bí mật không đơn giản. Là người của thế gia nào?
Dĩ nhiên, Lâm San San không biết được công pháp của Thanh Ngọc đã vượt xa tinh cầu này rồi, hơn nữa còn một lão cha hắn dù đang bị giam cầm nhưng vẫn đang dõi theo hắn từ xa. Pháp tắc thiên địa này nhìn thấy lão cha hắn thì chạy còn không kịp, làm sao dám quản chuyện không đâu.
Bỗng nhiên, trên quảng trường phát ra một giọng nói cắt đứt suy nghĩ của nàng:
– Các vị hương thân phụ lão, ta là Ưng Phúc, là huyện chủ Bá Nha huyện thành, hôm nay tại đây là buổi trắc thí tông môn của bốn tông môn lớn xung quanh Hoa quốc chúng ta, là Chính Dương phái, Mai Dương tông, Nam Hoa đạo tràng cùng Vạn Hoa cốc. Buổi trắc thí này thì năm nào cũng tổ chức, đã thành thông lệ rồi, ta cũng không cần phải nói nhiều nữa. Sau đây từng tiểu hài tử một tiến lên phía trước, đặt tay vào khảo thí thạch, sau đó báo danh tự và quê quán, rồi sẽ được các vị tiền bối từ các tông môn an bài.
Dẫn đầu bước lên đài khảo thí là một đứa bé da trắng, khuôn mặt non nớt nhưng lại có vẻ giảo hoạt, y phục cũng là loại thượng hạng, rõ ràng là xuất thân danh môn vọng tộc. Đứa bé mang theo phong thái tự tin, bước nhanh tới trước khảo thí thạch đặt tay lên.