Đáng thương thay cho con gấu Trúc yêu kia, bị Thanh Ngọc lấy ra làm bao cát để mài giũa quyền pháp, sau một hồi máu me bê bết thì được Thanh Ngọc tha chết, đuổi đi.
Con gấu yêu cũng là vô cùng uất ức, mẹ nó, đang ngồi không cũng phải ăn đòn!
Méo hiểu kiểu gì!
Sau đó thì cả khu vực Tụ Quy sơn mạch gà bay chó sủa, hết nào Viên yêu, Hầu yêu, Xà yêu, Tượng yêu… tất cả đều được Thanh Ngọc thăm hỏi qua một lượt.
Sau một hồi chiến đấu kịch liệt, Thanh Ngọc cảm thấy lực lượng trong cơ thể mình có thể chiến thắng Trúc yêu trung kỳ, nhưng hậu kỳ thì không được.
Đó là chiến đấu bình thường, chứ còn đánh sinh tử thì chưa biết ai thắng ai thua.
Từ cảnh giới Trúc Cơ trở lên, các cảnh giới nhỏ chỉ chia làm sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, chứ không chia làm chín tầng như Luyện Khí nữa.
Sau khi lịch luyện với yêu thú, Thanh Ngọc quyết định đi tìm tu sĩ khác đối chiến. Thực ra tài nguyên trong người hắn bây giờ đủ để hắn một đường tĩnh tu đến Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng Thanh Ngọc không làm vậy. Hắn muốn đối chiến, tìm cảm giác sinh tử để có thể cảm ngộ thêm.
Hắn cần nhất bây giờ là kinh nghiệm thực chiến!
Lấy ai ra đánh nhau bây giờ?
Đi quấy phá bọn Mai Dương tông chứ còn ai!
Thanh Ngọc căm ghét bọn Mai Dương tông này từ lâu rồi. Hơn nữa tài nguyên tu luyện hắn biết kiếm đâu ra? Đi ăn cướp mà ra chứ còn đâu nữa.
Không học lục nghệ, thì chỉ có đi ăn cướp!
Bần tăng muốn đi lên nóc nhà bắt con gà chút cho biết!
Nghĩ liền làm, Thanh Ngọc phá không hóa thành một đạo trường hồng xuyên qua sơn mạch lao thẳng về phía Mai Dương tông.
Vài ngày sau, Thanh Ngọc phát hiện một linh thạch quáng, phía trước có cắm cờ hiệu của Mai Dương tông. Từ đằng xa, Thanh Ngọc đã thấy nơi này được bao phủ bởi một Pháp cấp Bát Hợp tiểu trận. Trận này có thể ngăn cản được sức tấn công của tu sĩ Kim Đan kỳ.
Bên trong thấp thoáng có vài phàm nhân đang cố hết sức bình sinh vác từng gùi từng gùi linh thạch lên mặt đất, bọn họ nếu không đi nhanh còn bị mấy tên quản giáo dùng roi quật vào người.
Lũ súc sinh!
Tỏa thần thức vào phía sâu trong đại trận, Thanh Ngọc vừa nhìn mà thấy căm phẫn. Sáu tên đệ tử Luyện Khí kỳ Mai Dương tông đang vờn quanh một cô gái. Y phục cô gái này đã bị rách rưới đến sáu bảy phần, da thịt trắng trẻo lộ ra, mặt nàng dù đã cố ý dùng bùn đất bôi đen nhưng vẫn không che giấu được sự thanh tú. Nàng đang gào khóc thảm thiết nhưng không ai quản, vì đằng xa bên cạnh một cái bàn uống trà, có hai tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ đang ngồi đó.
Trông thân hình hai tên đó vô cùng tương phản, một tên béo đến mức trông hắn giống như một quả cầu, cằm mỡ nung núc thịt, hai mắt nhỏ híp lại, trông vô cùng ti tiện. Tên còn lại thì lại gầy nhom, ai nhìn hắn sẽ tưởng là một khúc xương khô biết đi. Cả hai người này đều có tu vi Trúc Cơ trung kỳ.
Tên béo trợn mắt nói với cô nương kia:
– Ta cho ngươi hai sự lựa chọn, đầu tiên là nói cho ta biết động phủ ở đâu, sau đó hầu hạ hai huynh đệ ta một đêm, ta tha cho ngươi. Còn hai, hắc hắc…
Tên gầy còn lại thì ngồi im như một cái xác chết, không nói năng gì.
Thanh Ngọc thấy vậy, trong thâm tâm đã coi bọn chúng như người chết. Hắn bắt đầu đi tới một góc của đại trận, chọn đúng cửa sinh sau đó lách vào. Chỉ mất một phen công phu đơn giản, hắn đã xuất hiện bên trong.
Trong cuốn sách “Nghệ” có ghi lại đầy đủ tất cả chân giải của sáu chức nghiệp. Đan, khí, phù, trận, thực, quẻ, sáu loại nghệ bây giờ Thanh Ngọc vô cùng am hiểu.
Hơn nữa, trình độ của Hằng Thiên tinh này đạt tới đế cấp đã là đỉnh phong, trong khi bên trong cuốn sách “Nghệ” thì kiến thức đã vượt xa tầm đó.
Tất cả nguyên lý cơ bản của cấu tạo trận pháp là không thể qua nổi ánh mắt của Thanh Ngọc.
Đây là hắn mới tìm hiểu chưa đến một phần tư cuốn sách đã như vậy rồi, thế đến khi tìm hiểu hết phải chăng hắn có thể không để trận pháp thế giới này vào trong mắt?
Thanh Ngọc chỉ không muốn nhập vào đạo khác mà thôi, chứ nếu hắn thích thì hoàn toàn có thể trở thành tông sư trong bất cứ lĩnh vực nào.
Sau khi tiến vào phạm vi linh thạch quáng, Thanh Ngọc không nói gì nhiều.
Súc sinh đáng chết thì nên chết, không cần hoa ngôn xảo ngữ.
Tên gầy gò ngồi ở bàn trà kia bỗng nhiên vỗ bàn kêu:
– Kẻ nào!
Khi cả tên béo và tên gầy nhìn ra thì đã thấy một thân ảnh từ đâu lao tới, song song với thân ảnh đó là một thanh pháp khí phi kiếm lao qua.
Thuật điều khiển phi kiếm này ra do Thanh Ngọc lĩnh ngộ tầng đầu tiên của Hỗn Độn Kinh suy diễn mà ra, cũng được hắn đặt tên là Ngự Khí thuật. Từ đó, Thanh Ngọc có thể vừa sử dụng song kiếm cận chiến, tầm xa lại có thể dùng phi kiếm tấn công. Nhưng không phải ai cũng làm được như vậy, chỉ có tu sĩ luyện Thần với công pháp bá đạo như Thanh Ngọc mới làm được mà thôi.
Nếu không phải tầng đầu của Thiên Diễn Kinh cho hắn khả năng nhất tâm nhị dụng, hắn còn lâu mới có thể khu sử phi kiếm lợi hại như thế!
Hai tên béo gầy nhận ra đây chỉ là một thằng nhãi Trúc Cơ sơ kỳ, cũng dám tới đây lớn lối, đúng là muốn chết. Tên béo bèn lấy ngay một chiếc mặt kính có hình bát quái từ nhẫn trữ vật, tung nó ra, sau đó quát:
– Khởi!
Còn tên gầy, thân ảnh của hắn quỷ quỷ mị mị biến thành một làn khói đen, ẩn nấp vào hư không.
Sáu tên đệ tử Luyện Khí kỳ vây quanh cô gái kia chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì thì đã người một nơi đầu một nẻo, máu tươi văng tung tóe, dọa nàng sợ hãi hét to.
Từ mặt kính chiếc gương bát quái, bỗng dưng bắn ra một chùm Hỏa cầu nóng rực, tốc độ vô cùng nhanh bay về phía Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc không sợ, hai tay cầm trúc kiếm, từng đạo từng đạo Vọng Nguyệt Trảm phá không bay đi đối chọi với đám Hỏa cầu kia.
Hắn biết tên gầy kia đang ẩn nấp xung quanh, chờ thời cơ đánh lén mình, chỉ cần hắn sơ sót, có thể phải nhận một kích trí mạng bất cứ lúc nào.
Bây giờ đan điền của hắn xưa đâu bằng nay, linh khí dồi dào, có khi phải nhiều gấp ba lần tu sĩ đồng cấp. Lúc trước mỗi lần hắn tu luyện là như cá voi hút nước vậy, trực tiếp hút hết linh khí xung quanh, làm nhiều lần Lý Mỵ Nương tới nhéo cái tai hắn.
Thần thức rộng lớn của Thanh Ngọc lan ra, bây giờ hắn có thể bao phủ phạm vi sáu dặm, hơn nữa từ khi tiến vào Hồng Cung cảnh thì cảm giác tinh mẫn, rõ nét hơn nhiều lắm.
Phải nói pháp thuật ẩn nấp của tên gầy này vô cùng cao minh, nếu không phải Thanh Ngọc có thần thức cường đại nhìn ra một chút dao động của linh khí thì cũng không thể nào biết được. Hóa ra tên gầy này đang chỉ đứng cách xa tên béo hơn chục trượng, dự định khi Thanh Ngọc tới liền một kích đắc thủ, giết hắn tại chỗ.
Nghĩ tới đây, Thanh Ngọc đã biết mình phải làm gì.
Chân hắn đạp Toái Ảnh Bộ, lướt thẳng về phía tên béo, giả vờ là mình đã mắc câu.
Tên béo thấy vậy vô cùng mừng rỡ, cũng là làm bộ hoảng sợ, liên tiếp lùi lại phía sau, vừa lùi vừa quát:
– Nhãi nhép ở đâu dám tới Mai Dương tông ta làm loạn, thức thời thì quỳ xuống xin lỗi, ta tha cho ngươi khỏi chết!
Thanh Ngọc cười lạnh, làm sao không biết tên béo kia lùi lại để mình tiến lên, sau đó lộ ra phần lưng sơ hở cho tên gầy công kích.
Hắn trực tiếp tăng tốc tới gần tên béo, nhưng khi còn cách gã khoảng mười trượng, Thanh Ngọc lập tức tung một chiêu Kinh Tuyết Trảm vào trong hư không.
Tên gầy kia vô cùng ngỡ ngàng, chưa kịp phản ứng thì đã thấy trên thân mình bị đâm thành cái sàng, chỉ là trước ngực hắn có một bộ hộ giáp, nên phần ngực và bụng không có bị thương.
Bi ai thay cho tên này, giữa trán hắn bị một tia kiếm khí xuyên qua, cho dù có pháp khí bảo giáp cũng là chưa kịp kích phát.
Từ trong hư không đột nhiên hiện ra một thân ảnh gầy còm, đổ cái rầm, chết không thể chết hơn được nữa.
Một luồng khói mang theo ấn ký màu đen bỗng nhiên lơ lửng trong không trung, muốn chui vào trong người Thanh Ngọc.
Thanh Ngọc làm sao không biết cái ấn ký này có tác dụng gì. Đây là ấn ký theo dõi, nếu ai giết tên gầy kia chắc chắn sẽ bị ấn ký này bám vào, từ đó làm mốc cho người khác lần theo mà truy sát.
Tên béo kia đến giờ làm sao không biết mình đá phải tấm sắt, vội vàng nói:
– Ngươi dám giết Tu Minh, hắn là con trai của Tu Trưởng lão, tu vi Kim Đan kỳ, nếu giờ ngươi chạy vẫn còn kịp, nếu không chắc chắn phải chết!
Thanh Ngọc thấy vậy, cười cười, giơ tay đánh ra vài đạo thủ ấn phong bế đoàn ấn ký kia lại, sau đó nói với tên béo:
– Ngươi nói gì ta chưa nghe thấy?
Tên béo sợ hãi vã mồ hôi hột! Tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ phong ấn được ấn ký thần thức tu sĩ Kim Đan! Nghe cũng chưa nghe bao giờ chứ đừng nói là thấy! Đây chắc chắn là tiền bối Nguyên Anh ẩn giấu tu vi! Hắn trực tiếp quỳ xuống cầu xin:
– Tiền bối tha mạng! Tiền bối tha mạng!
Thanh Ngọc không nói nhảm nhiều, bọn hèn nhát này quá nhàm chán, không có gì thú vị. Hắn trực tiếp xuất ra Phách Hoa Trảm, một chiêu kết liễu tên béo.
Vài tên quản giáo kia còn đang kinh hồn táng đảm, bỗng nhiên thấy trời đất tối đen, rồi không có sau đó nữa.
Thanh Ngọc nhìn lên trời, sau đó trực tiếp phi thân lên, bắt lấy một con chim ưng đang bay, thả ấn ký thần thức vào trong người nó, sau đó quay lại linh thạch quáng.
Chuyện ở đây thể nào cũng bị lộ, hắn phải mau chóng rời đi.
Sau khi thu thập nhẫn và túi trữ vật của đám Mai Dương tông, tiện tay tiến tới vơ hết đống linh thạch trên mặt đất vừa được khai thác ra, Thanh Ngọc cao giọng nói:
– Các ngươi, bây giờ ai muốn rời đi thì theo ta ra khỏi đây, còn nếu không muốn đi thì cứ ở lại tiếp tục làm việc.