Được phong quý quân, Ngụy Anh vốn đã không vui. Ban đêm Lam Trạm không biết lại uống lộn thuốc gì đó, muốn đích thân đo thân hình của hắn.
Trên người Ngụy Anh chỉ có một áo ngủ màu đỏ, tóc dùng một dây cột tóc màu đỏ nhạt buộc lại. Lam Trạm đè người ở dưới thân hôn hồi lâu, sau đó mới bắt đầu chính sự tối nay. Theo quy định, cung phụ trách quần áo trong cung phải may mấy chục bộ quần áo cho quý quân mới được sắc phong, đương nhiên cần đo dáng người của Ngụy Anh. Lam Trạm rất có hứng thú, cho người lấy thước dây, dự định tự mình làm. Vây người ở trong lòng ngực của mình, Lam Trạm nghĩ nghĩ, đo eo của Ngụy Anh trước.
Nhị thước một*.
*Một thước là 33cm, hai thước là 66cm, thêm số 1 không rõ ở đằng sau nên mình đoán là 67cm.
Đo lại lần nữa, Lam Trạm lẩm bẩm nói: “Vẫn có chút gầy……”
Chỉ là đo một chút, chuyện này lại có chút thay đổi.
Lăn lộn đến tận nửa đêm, Lam Trạm mới viết xong tất cả kích cỡ. Ngụy Anh mệt đến mức tay cũng nâng không nổi, để Lam Trạm ôm rửa mặt, sau đó nặng nề ngủ.
Ngoại trừ quần áo, tất cả chuyện của quý quân đều có quy định.
Quý quân có thể so với quý phi, bệ hạ lại còn nhắc nhở, muốn xử lý tốt một chút. Trong cung người người đều sôi nổi nghiền ngẫm ý vua, còn có người hỏi đến tổng quản.
Tổng quản thong thả uống một ngụm trà, đối mới người tới đều chỉ nói: “Nhiều cũng không dám lắm lời, hoàng thượng chỉ nói một câu. Chuyện của Ngụy công tử…….các ngươi cần phải nghiêm túc đi làm.”
Từ khi Ngụy Anh vào cung tới nay, trong cung đều nghe bóng gió Ngụy công tử được hoàng thượng sủng ái như thế nào. Hiện giờ tổng quản luôn theo hầu bệ hạ cũng nói như thế, vậy tất nhiên không thể qua loa. Tuy miễn lễ sắc phong, tất cả bố trí trong Trọng Loan điện đều do tổng quản nhìn chằm chằm, không thể chậm chạp. Người có liên quan đều chực chờ chạy đến Dưỡng Cư điện, tranh nhau nịnh bợ chủ nhân mới này.
Lưu trưởng sự chuyên cai quản kho trân bảo cười nói: “Bệ hạ cố ý cho người mở bảo khố, đồ vật trong Trọng Loan điện, điện hạ có thể tự mình đến chọn vài thứ.” Từ trước đến nay Cô Tô đều giàu có và đông đúc, mười hoàng thất lớn góp lại, sợ là Khánh quốc cũng khó mà so cùng.
Từ trước đến nay Ngụy Anh vốn không đem những kim ngọc tục vật gì đó để trong mắt, hắn lật qua một trang sách cổ, lạnh nhạt nói:”Không cần.”
Chạm vào một cái đinh không cứng không mềm, chưởng sự chỉ đành nuốt lại câu nói kế tiếp. Ngụy Anh ngước mắt liếc hắn một cái, giáo dưỡng khắc sâu trong xương cốt, hắn nói: “Làm phiền.”
Lưu trưởng sự có chút thụ sủng nhược kinh*, ngây người một lát mới nói: “Điện hạ không cần khách khí, lão nô sợ hãi.” Thấy Ngụy Anh hình như không thích bị người quấy rầy, Lưu chưởng sự lại nói: “Nếu điện hạ không có việc gì, lão nô xin cáo lui trước.” Ngụy Anh gật đầu, chưởng sự liền nhẹ nhàng lui ra.
*Thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà lo sợ.
Ra ngoài cửa điện, tổng quản đi lên đón, nói: “Như thế nào?”
Lưu chưởng sự lắc đầu, cười khổ nói: “Vị chủ nhân này đúng là rất khó hầu hạ, không đoán được tâm tư.” Tuy là nói như thế nhưng không khiến người ta phản cảm. Tổng quản gật đầu, lại nói: “Bệ hạ từng cho phép Ngụy công tử tự do đi lại trong câu, bao nhiêu ngày qua hắn cũng chỉ đi Tàng Thư các, sợ là không thích những vậy ngoài thân như này.”
Vừa rồi lúc đi vào bái kiến, trên tay Ngụy Anh thật sự cầm một quyển sách. Khi hắn ngước mắt lên nhìn người, tuy là Lưu chưởng sự ở trong cung cả đời, thấy nhiều phi tần tranh tài khoe sắc, cũng phải hơi giật mình. Một mỹ nhân lạnh lùng như vậy, khó trách bệ hạ sẽ thích.
Lưu chưởng sự thở dài, tổng quản vỗ vỗ vai hắn, nói: “Ngươi dựa theo quy định của quý quân, để tâm lo liệu một chút.” Lưu chưởng sự gật đầu đi chuẩn bị.
Vất vả lắm mới tiễn được Lưu chưởng sự đi, ma ma chưởng sự lại tự mình mang người đưa xiêm y tới. Người bình thường đều bị Ngụy Anh cho người chặn, chỉ là có chút lão nhân hầu hạ trong cung, Ngụy Anh không gặp cũng không tốt.
Lý ma ma chỉ vào các cung nữ đang bưng mười mấy khau, cười nói: “Mấy cái này là xiêm y mới may cho công tử, còn có vài bộ đang cố gắng may nhanh nhất, nô liền mang qua cho công tử xem trước.” Nàng vẫy vẫy tay, hai tiểu cung nữ dâng hai khay lên phía trước, ma ma kia tiếp tục nói: “Công tử ngài nhìn, áo ngủ này chất liệu là vải Vân La mềm mại do Giang Nam tiến cống, tổng cộng chỉ có mấy sấp, bệ hạ đều ban cho công tử. Dùng vải Vân La làm áo ngủ, mặc trên người vừa nhẹ lại vừa mềm….”
Nàng nói lải nhải, Ngụy Anh chỉ cảm thấy ồn ào.
Những đồ vật này có thể có công dụng gì. Không bằng bổng lộc trăm lượng hàng tháng của quý quân mới có ý nghĩa.
Ban đêm lúc bị Lam Trạm đè ở dưới người, dây lưng của áo ngủ bị quân vương kéo ra, tiếng vải bị xé rách trong đêm nghe rất rõ ràng. Không biết vì sao Ngụy Anh lại nghĩ tới những lời ma ma chưởng sự nói ban ngày: “Vân La mềm này vô cùng hiếm có, một sấp có giá không dưới thiên kim…..” Bị Lam Trạm hôn đến có chút mông lung, Ngụy Anh bật thốt nói: “Ngươi không thể nhẹ nhàng cở ra sao?”
Nguyên liệu quý báu như vậy, thật sự không chịu nổi hắn làm hỏng như vậy.
Lam Trạm ôm người vào trong ngực, mới phản ứng lại Ngụy Anh nói gì, có chút buồn cười. Tùy tay cởi áo xuống ném qua một bên, hắn cười nhéo nhéo mặt Ngụy Anh.
Bộ dáng Tiện Tiện tức giận, rất là đáng yêu.