[Ma Đạo Tổ Sư] Truy Lăng Nguyên Sang Văn Tập

Chương 7: Hóa miêu 2



Tư Truy mím môi, cụp mắt xuống, trầm mặc không nói gì.

Cảnh Nghi đi tới, đặt chuông bạc vào lòng bàn tay y, an ủi: “Nhưng mà ngươi yên tâm, Giang tông chủ cùng Kim gia nhất định sẽ tiếp tục tìm kiếm hắn.”

Kim Lăng nằm trên giường lại thở dài một hơi.

Tư Truy nhìn chuông bạc trong lòng bàn tay một lúc lâu, cuối cùng cũng không nói lời nào, rồi sau đó y lấy ra một sợi chỉ đỏ, luồn qua chiếc chuông bạc, đeo chuông lên cổ Kim Lăng.

Cảnh Nghi ngập ngừng: “…… Tư Truy, không phải là ngươi muốn nuôi nó đó chứ?”

Lam Tư Truy không nói gì, nhưng vẻ mặt của y đã cho hắn biết đáp án.

Cảnh Nghi nhảy dựng lên: “Cái này không được đâu, đây là mèo của Kim Lăng mà, nên đưa nó về Vân Mộng đi.”

Tư Truy nói: “Giang tông chủ cùng Kim gia đang dốc toàn lực tìm kiếm Kim công tử, đem trả nó về thì ai sẽ có thời gian chăm sóc cho nó, chi bằng để nó ở đây, chờ vết thương lành rồi hẵng đưa nó trở về.”

Cảnh Nghi nói: “Lý do này mà cũng được nữa hả? Ngươi làm vậy thì Trạch Vu Quân phải làm thế nào đây? Lỡ như Lam lão tiên sinh phát hiện ra thì làm sao bây giờ?”

Vốn ở Vân Thâm Hàm Quang Quân đã nuôi một đống thỏ con, sau đó lại thêm một Tiểu Bình Quả của Ngụy Vô Tiện, nếu còn thêm cả con mèo này của Lam Tư Truy, chắc chắn sẽ khiến Lam Hi Thần khó xử.

Tư Truy trầm mặc một lúc lâu, sau đó nghiêm túc nói: “Cảnh Nghi, ta sẽ không để nó bị phát hiện, sẽ giấu thật kĩ.”

Cảnh Nghi càu nhàu: “Làm sao mà ngươi giấu được, nó cũng đâu có hiểu ngươi nói gì đâu!”

Kim Lăng cúi đầu nghĩ thầm. Nói vậy là hiện tại Lam Tư Truy khẳng định rằng hắn đang là sủng vật của chính mình, nếu mà đem hắn về Vân Mộng, Giang Trừng chắc chắn sẽ vô cùng khó hiểu vì Kim Lăng hắn đâu có nuôi con mèo nào đâu, chi bằng cứ ở chỗ Lam Tư Truy dưỡng thương trước đã, nếu trong thời gian dưỡng thương mà biến trở về hình dạng cũ được thì càng tốt.

Bây giờ hắn không thể để Lam Tư Truy đưa hắn về Vân Mộng.

Tư Truy bị Cảnh Nghi chất vấn, hơi bối rối nhìn Kim Lăng. Kim Lăng đã hạ quyết tâm ở lại nơi này, thấy Lam Tư Truy do dự, đương nhiên không thể im lặng chờ chết. Vì thế, Kim Lăng nhích nhích từng chút một đến trước mặt Lam Tư Truy, há mõm cắn cổ tay áo y, lắc lắc đầu.

Tư Truy nói: “…… Ngươi không muốn đi?”

Kim Lăng tiếp tục cắn tay áo y lắc đầu.

Tư Truy hơi kinh ngạc, rồi sau đó dường như là hiểu ra điều gì vui vẻ, liền cười nói: “Cảnh Nghi ngươi xem kìa, nó có thể nghe hiểu lời ta nói đó, nó nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe lời mà, ngươi yên tâm, ta sẽ không để ai phát hiện đâu.”

Lam Cảnh Nghi biết mình không thể lay chuyển được Lam Tư Truy, chỉ đành bỏ cuộc, vén vạt áo ngồi xổm trước giường, nhìn Kim Lăng đang cắn ống tay áo. Cảnh Nghi mới làm Kim Lăng đau nên vừa thấy hắn đến gần, Kim Lăng đương nhiên là không có sắc mặt tốt, tức giận trừng hắn một cái.

Cảnh Nghi thấy vậy hừ giọng: “Đúng là mèo do Kim Lăng nuôi, giống hắn như đúc luôn, đều ương ngạnh kiêu căng y chang nhau.”

“Lam Cảnh Nghi! Ngươi nói lại lần nữa thử xem?!” Kim Lăng nhe răng khè khè, vẻ mặt tàn nhẫn, nhưng trông chẳng đáng sợ tí nào.

Lam Cảnh Nghi đương nhiên không để vào mắt bộ dáng của hắn, tiếp tục tự nhủ: “Như phiên bản thu nhỏ, còn khó tính nữa.”

Kim Lăng nghiến răng, giơ móng vuốt lên, không nói hai lời quăng cho Lam Cảnh Nghi một cái tát trời giáng.

“Ngươi dám đánh ta!” Cảnh Nghi ngẩn ra, ngay sau đó đứng phắt dậy, trừng mắt nhìn Lam Tư Truy quát: “Lam Tư Truy, ngươi coi mèo của ngươi kìa!”

Tư Truy toàn tâm toàn ý vuốt lông Kim Lăng, ngón tay chuyển qua bên cổ, đụng vào cái chuông bạc kia, nghe tiếng chuông trong trẻo vang lên, khẽ cười, hòa nhã nói: “Ừm, khó tính.”

Kim Lăng rùng mình, tiếp tục giơ vuốt, rồi sau đó một bên mặt của Lam Tư Truy cũng xuất hiện ba vệt máu đỏ.

Đã vài ngày trôi qua, Kim Lăng vẫn luôn ở trong phòng Lam Tư Truy dưỡng thương. Tư Truy thường trở về sau lớp học buổi sáng, đặt hắn trong một cái túi mỏng, lén lút ôm hắn ra sau núi cho hắn hít thở không khí ngoài trời. Mà vào buổi tối, chờ sau giờ giới nghiêm của Lam gia, lại bí mật ôm hắn ra ngoài đó lần nữa, một lúc sau mới trở về nghỉ ngơi.

Gần đây Lam Tư Truy đi săn đêm rất thường xuyên, mặc dù là ban ngày ban mặt, cũng hiếm khi thấy y ở Vân Thâm. Kim Lăng khó hiểu, theo quan sát của hắn từ đó tới giờ, Lam Tư Truy hầu như không hứng thú với việc đi săn đêm. Thường thì chỉ khi Kim Lăng và Lam Cảnh Nghi hẹn nhau cùng săn, Tư Truy mới đi theo, y cũng rất ít khi ra ngoài một mình.

Mà bây giờ lại thấy người đó thường xuyên ra ngoài, thật sự khiến Kim Lăng kinh ngạc hồi lâu.

Có một hồ nước nằm giữa vùng cỏ xanh, sáng trong như gương, có thể soi mình trong đó. Kim Lăng đã từng nhìn thấy bộ dáng mà mình biến thành trên mặt nước. Cũng không có gì đáng ngạc nhiên, toàn thân mèo trắng như tuyết, chỉ có một lớp lông màu vàng mỏng ở trên cái đuôi dài trắng muốt, nếu không nhìn kỹ sẽ hoàn toàn không nhận ra.

Nghe Lam Cảnh Nghi nói kể từ ngày đó, tu sĩ Vân Mộng đã đi khắp nơi tìm kiếm tung tích vị Kim tiểu công tử kia, nhưng tìm kiếm nhiều ngày cũng không có kết quả gì. Cũng có một số người phỏng đoán có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, bị Giang Trừng dùng Tử Điện quất vài cái thì không dám nói gì nữa.

Nếu còn tiếp tục như vậy, sợ là Giang Trừng sẽ lật tung toàn bộ Tu chân giới lên mất.

Kim Lăng trầm tư suy nghĩ, cái đuôi lặng lẽ trượt xuống nước, nháy mắt tự nhiên lạnh run người, lông mao dựng đứng cuống quít chạy ra xa.

Lam Tư Truy đang dựa vào tường đá xanh nghĩ ngợi, nghe tiếng tru tê tâm liệt phế của hắn, định thần lại, chỉ thấy hắn bốn chân co cẳng chạy tới, đuôi dài buông thõng, ướt dầm dề bị kéo theo sau người, trông rất chật vật.

“Lam Tư Truy! Lam Tư Truy!” Kim Lăng chạy đến trước mặt, ôm lấy chân Tư Truy, như thể bắt được vị cứu tinh, trái tim buông lỏng, há miệng thở hổn hển.

Chỉ nghe một tiếng cười khẽ từ phía trên, Kim Lăng ngẩng đầu, thấy Tư Truy đang nhìn hắn, che miệng mà cười, đôi mắt hơi cong thành một vòng cung rất đẹp.

Đây là nụ cười đầu tiên mà Lam Tư Truy để lộ ra sau rất nhiều ngày trôi qua.

Lúc này Kim Lăng mới nhớ tới, hình như đã lâu lắm rồi không thấy Lam Tư Truy cười.

Thiếu niên nở nụ cười trong trẻo sạch sẽ, vỗ vỗ đầu hắn vô cùng trìu mến, bế hắn lên, lấy khăn vải trong túi ra, nhẹ nhàng lau cái đuôi cho hắn.

Cái đuôi bị nhấc lên, Kim Lăng có chút xấu hổ, muốn tránh thoát, nhưng cảm giác ướt nhẹp thật sự quá khó chịu, đành phải từ bỏ ý định giãy giụa. Hắn đứng trên đùi Tư Truy, hai móng ấn lên vai, xấu hổ vùi đầu vào cổ Tư Truy.

Biến thành mèo cũng khổ lắm biết không, không biết cuộc sống như vậy còn kéo dài tới khi nào.

Kim Lăng thường trốn dưới gầm giường, để tránh trường hợp có người kiểm tra phòng phát hiện ra hắn. Tư Truy liền dùng vài một vài thứ đồ cứng lót giường, còn dưới gầm giường thì thả một cái đệm mềm và một chén nước.

Mấy ngày nay, Lam Tư Truy vẫn ra ngoài đi săn đêm một mình.

Cho đến một hôm, Tư Truy được Cảnh Nghi và một môn sinh khác đỡ vào phòng.

Chật vật ngồi xuống ghế, Tư Truy nhẹ nhàng hít một hơi, mỉm cười nói: “Ta không sao, các ngươi trở về đi.”

Cảnh Nghi không còn vẻ cười đùa nghịch ngợm như trước nữa, sắc mặt hiếm khi trầm xuống, nói: “Ngươi còn định như vậy tới khi nào?”

Tư Truy ngẩn người, rồi sau đó nói: “…… Ta không biết.”

Môn sinh trẻ tuổi nói: “Tư Truy, Giang tông chủ đã đi tìm ở mấy chỗ tiên gia, nhưng vẫn không có tin tức gì, Kim công tử hắn…… Có phải hắn đã……”

Mặt Tư Truy trắng bệch. Lam Cảnh Nghi trách mắng: “Đừng có nói nhảm!”

Thiếu niên môn sinh nói: “Ta không có nói nhảm, đây là sự thật. Kim công tử đã mất tích cả một tháng trời rồi, Giang tông chủ đã tìm muốn điên rồi cũng chưa tìm được.”

Cảnh Nghi nói: “Vậy cũng không nói thế được. Chưa tìm được Kim Lăng, không thể kết luận điều gì cả.”

Môn sinh kia nói: “Nhưng ta……”

“Được rồi.” Tư Truy yếu ớt ngắt lời hắn, đầu đau nhức liên hồi, nói: “Cảnh Nghi, các ngươi đi ra ngoài đi, ta nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi.”

Tiểu môn sinh tựa hồ còn muốn nói thêm cái gì, lại bị Cảnh Nghi mạnh mẽ kéo ra ngoài. Trước khi rời đi, Cảnh Nghi để lại một câu nghỉ ngơi cho tốt, sau đó khép cửa lại.

Tư Truy ngồi vỗ ngực một lúc lâu, mới miễn cưỡng đứng dậy nổi, chậm rãi đi đến mép giường, cởi áo ngoài và trung y, tháo mạt ngạch xuống, mỏi mệt nằm xuống giường.

Kim Lăng chui ra khỏi gầm giường, nhìn bóng lưng y một lúc, rồi sau đó nhẹ nhàng nhảy lên giường, lặng lẽ đặt đệm thịt lên rồi nằm xuống mép gối của Tư Truy. Trên mặt Tư Truy có vài vết bầm tím, có chút sưng đỏ phiếm tơ máu, chắc là bị yêu vật đả thương trong lúc săn đêm.

Kim Lăng yên lặng ngắm y chăm chú, nhìn nhìn, đôi mắt bỗng nhiên đau xót, trái tim giống như bị cái gì đó bóp nghẹn, giơ móng vuốt lên, chậm rãi ấn vào vết bầm tím.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.