“Ngươi nói Băng Di tinh quân chạy tới An Tê điện?”.
Nhiếp Minh Quyết nghe Tự San thông báo xong đã lạnh giọng hỏi, tay thì chậm rãi đóng nắp một chiếc rương chất đầy trân châu, lưu ly và sợi bạc nguyên chất đã được dát mỏng. Sắc mặt hắn lúc thanh lúc trầm, dọa người đến chết khiếp.
Tự San không dám ngẩn đầu lên, vội đáp “Không sai! Là tiểu tiên tận mắt nhìn thấy”.
Nhiếp Minh Quyết đẩy chiếc rương lại cho Tự San, lãnh đạm dặn dò “Đem nó tới chỗ của Chức Nữ, bảo nàng ta nội trong vòng một nén hương phải dệt cho xong, bản quân đang cần rất gấp”.
Tự San vội thu chiếc rương to bằng một con bò mộng vào tay, cúi đầu nói “Vậy tiểu tiên xin cáo lui!”. Sau đó lại do dự hỏi thêm “Đế quân, có cần tiểu tiên đi gọi Băng Di tinh quân trở về?”.
Nhiếp Minh Quyết đưa tay nhéo nhéo bộ lông của tiểu bạch vật đang nằm ngủ, khiến cho nó bất ngờ ăn đau mà kêu la inh ỏi, còn hắn thì dửng dưng cong nhẹ khóe môi, phất tay nói “Không cần! Cứ để cho con thỏ ngốc rời khỏi bản quân bao lâu tùy thích, sau đó thì mức độ hình phạt cứ thế mà tăng nặng lên thôi”. Dừng một chút, hắn cười vui vẻ, nhưng giọng lại hơn cả băng “Tự San, sáng sớm ngày mai ngươi đi truyền khẩu dụ của bản quân: Linh Chiếu cung nam nhân rất nhiều, Tuệ Trang trưởng công chúa cùng Phách Xương công chúa là hai nữ nhân duy nhất, để mặt trần sẽ khiến mọi người phân tâm, bảo rằng nếu các nàng còn muốn ở lại thì một là bôi tro đen lên mặt còn hai là phải luôn đeo khăn che mặt. À, hai vị tinh quân Giáng Vân cùng Hỏa Vũ có thể tiếp chuyện cả buổi với Băng Di tinh quân, chứng tỏ bọn họ thời gian rảnh rỗi rất nhiều, bản quân thấy đám mây trên mái ngói của Linh Chiếu cung đã đóng đầy như bụi, lá khô rụng xung quanh cung đều chất đống không chỗ chứa, ngươi kêu hai người đó đi quét mây với đốt lá khô cho trống trải cung một chút. Còn nữa, dặn hai người họ sau này phải tự động xa cách với Băng Di tinh quân, nếu tỏ thái độ chán ghét thì càng tốt, bản quân cho phép”.
Tự San đánh bạo hỏi “Đế quân thứ cho tiểu tiên lắm miệng, hai vị tinh quân kia là người nhà của Băng Di tinh quân, sao đế quân lại muốn bọn họ…. trở mặt?”.
Nhiếp Minh Quyết chép miệng “Không hề! Ngươi nghĩ xa quá rồi, bản quân vốn không có ý khiến bọn họ trở mặt. Chẳng qua là muốn tách bọn họ ra một khoảng xa mà thôi. Phải cho con thỏ ngốc đó biết, không có ai đối với y quan trọng hơn bản quân, kể cả người nhà”.
Tự San run giọng “Tiểu tiên tuân chỉ”, sau đó mồ hôi lạnh túa ra đầy trán. Trong lòng cậu ta lúc này không quên mắng thầm người nào đó đúng là một mầm gây họa, bản thân tự đào hố chôn mình đã đành, chạy tới đâu cũng liên lụy theo một đống người chịu tội chung. Cũng may bình thường cậu ta có việc phải làm, cộng thêm lực chú ý đều đặt hết lên người của Phách Xương công chúa kia, nếu không bản thân sớm đã bị chủ nhân Linh Chiếu cung đá khỏi nơi này từ sớm.
“Minh Quyết, xem ta đem gì tới cho ngươi nè!”.
Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới, xem ra sau này, có khi vừa đốt nhang thôi cũng đã xuất hiện chứ khỏi cần phải khấn.
Tất nhiên, mấy lời này Tự San không có gan cũng chẳng dại gì nói thẳng, chỉ lo cung tay chào Lam Hi Thần một cái rồi vội vã bước ra ngoài đóng cửa điện lại.
Tiểu bạch vật vừa thấy Lam Hi Thần bước vào đã bất chấp nhảy vù từ trên bàn xuống, khập khiễng bốn chân lê lết tới cọ vào cổ chân của y, lại đem ánh mắt oán giận ném về phía Nhiếp Minh Quyết như muốn kể tội giận cá chém thớt lên người nó vừa nãy.
Lam Hi Thần không biết chuyện, chỉ thấy lạ mà cúi xuống, hỏi han “Bé con, ngươi bị làm sao thế? Vết thương chưa lành mà chạy nhảy làm gì, khiến cho nó phát đau”.
Tiểu bạch vật tội nghiệp mà nhìn y, không biết làm sao để nói rõ nó có vấn đề vốn chẳng phải do vết thương trên người gây ra.
Nhiếp Minh Quyết thêu mi nhìn nó, không hề để lộ một tia giận dữ, ngược lại cười đầy âm hiểm đi tới, xách lên vật nhỏ đang xù lông trừng mắt với hắn, làm bộ lo lắng “Chắc vừa rồi ta vuốt ve hơi mạnh tay, làm cho nó thấy không quen ấy mà. Thôi, để ta đem nó đặt lại chỗ cũ”. Vừa nói vừa xoay lưng đi lại phía bàn, bởi vì tấm lưng hắn vừa lớn vừa rộng che khuất cả tầm nhìn nên Lam Hi Thần không thấy được hắn vừa tới cạnh bàn đã ném một cách không thương tiếc tiểu bạch vật lên, lại còn trước khi nó cất tiếng kêu la đã phất tay đưa nó vào giấc ngủ, sau đó tỏ vẻ ân cần hỏi “Hoán nhi làm ta tò mò thật! Là cái gì mà vui đến nỗi cười híp mắt thế kia?”.
Lam Hi Thần chỉ vào dĩa uyên ương đã cắt lát “Đây nè! Nói ngươi biết cái này ngon lắm đó nha!”.
Nhiếp Minh Quyết nhìn nhìn, nghiêng đầu nghi hoặc “Ta nhớ quả này không có mọc ở Bồng Lai đảo của ta, vậy từ đâu mà ngươi có?”.
Lam Hi Thần giật thót tim, mà cũng không dám khai sự thật, ấp úng bảo “Cái này ta khó khăn lắm mới giành được với Yêu tộc thiếu quân ở chỗ Phách Xương công chúa một ít. Nghe bảo nếu một người có ý trung nhân mà đem quả này cho ý trung nhân đó ăn vào, có thể khiến người vô tình thành hữu tình, còn người đã hữu tình lại càng thêm hữu tình, có tác dụng rất lớn cho những người yêu nhau”. Y vội đánh trống lảng, kéo tay hắn ngồi xuống bàn “Đến, ngươi thử một miếng xem!”.
Nhiếp Minh Quyết ánh mắt hơi tối lại nhưng cũng chỉ cười mà không nói, một phần hắn nghĩ rằng y thực sự muốn đem thức quả này tới cùng hắn vun đắp tình cảm. Bởi vì thời gian qua, ban ngày có rất nhiều chuyện phải giải quyết, ban đêm nói mấy câu là ngủ, mà hắn cũng không thể lúc nào cũng túc trực bồi bên cạnh, cho nên y có lo lắng muốn dùng thức quả này cũng hợp lý. Hắn vô cùng vui vẻ cầm một miếng uyên ương lên, nói “Này có gì mà phải ấp a ấp úng? Ta còn tưởng ngươi có ý gì khác mà tự dưng đem món này tới lấy lòng, hóa ra cũng chỉ vì muốn ta quan tâm ngươi nhiều hơn thôi”.
Lam Hi Thần thay vì xấu hổ như bình thường mà là chột dạ, vội lấp liếm cho qua chuyện “Ta…..Thôi quên đi! Nào, ngươi ăn một miếng xem có ngon không. Công sức ta tranh giành với hai người kia vất vả lắm đó! Mặc dù ta biết nó không bằng những gì ngươi đã làm cho ta, nhưng mà trước mắt ngươi cứ nhận tạm đi, sau này ta sẽ tìm đại lễ khác lớn hơn để trả”.
Nhiếp Minh Quyết cắn một miếng, hàm hồ nói “Không cần khách khí! Ta với ngươi lưỡng tình tương duyệt, còn muốn đem đại lễ gì tới trả? Ngươi cứ làm như báo ân không bằng!”.
Lam Hi Thần cười dài “Phải rồi, chúng ta lưỡng tình tương duyệt, ngươi làm mọi chuyện vì ta, ta cũng sẽ làm mọi chuyện vì ngươi”.
Nhiếp Minh Quyết bỗng dưng thu liễm tiếu ý, biểu cảm có phần nghiêm túc “Đúng, ta làm mọi chuyện đều vì ngươi, cho nên chỉ cần chờ thêm một thời gian nữa, ta cũng đạt được ý nguyện”.
Lam Hi Thần nào còn tâm trí quan tâm “ý nguyện” sắp tới của hắn là gì, chỉ lo tìm cách nhanh thực hiện kế hoạch trước mắt của mình, lại cầm một miếng uyên ương đút vào miệng hắn “Chắc chắn rồi, đến, cắn thêm miếng nữa…..Thế nào, có ngon không?”.
Nhiếp Minh Quyết ung dung gật đầu, y lại thừa dịp hắn đang phân tâm mà điểm huyệt tứ chi, hắn gặp chuyện bất ngờ, không thể cử động nhưng vẫn còn huyệt khẩu chưa bị điểm, vậy nên không vui hỏi “Như thế này là sao?”.
Đáy lòng Lam Hi Thần reo hò inh ỏi, dùng hai tay cặp ngang nách hắn đứng dậy, tủm tỉm cười nói bốn chữ “Bước đầu thành công!”.
Nhiếp Minh Quyết nhăn mày trong vô lực, sau đó bất đắc dĩ nói “Ngươi muốn làm cái gì đây?”.
Lam Hi Thần không đáp vội mà thong thả đỡ người hắn đặt lên giường rồi tự mình ngồi xuống, khe khẽ vỗ tay, cười, đáp lời “Đây là hậu quả khi ngươi đòi đánh ta”.
Nhiếp Minh Quyết cao giọng “Ta đòi đánh ngươi hồi nào?”.
Lam Hi Thần dẩu môi, nhéo chóp mũi hắn một cái “Thế cái tên nào lúc chiều nói sau này sẽ ra tay khiến cho ta suốt đời phải nằm trên giường. Cho ngươi biết, bây giờ ngươi đã như cá nằm trên thớt, ta phải giáo huấn ngươi một trận, miễn cho ngươi sau này có cơ hội ức hiếp ta”.
Nhiếp Minh Quyết vô cùng buồn cười, hỏi “Ngươi khẳng định có thể giáo huấn ta?”.
Lam Hi Thần khí khái đáp “Phải! Nếu giáo huấn ngươi thành công, như thế mới thật sự là “hãn thê vượng phu””.
Sắc mặt Nhiếp Minh Quyết chuyển sang khó coi “Ngươi thật sự…..”, nhất định là cái con thỏ ngốc trước mắt đã nhầm lẫn cái gì rồi, có “hãn thê” nào mà suốt ngày bị phu quân hăm dọa mãi không bật lên được, lại phải dùng tới mưu mẹo mà chưa chắc đạt kết quả hay không? Đó gọi là gì, thỏ mượn xác hổ?
Hồi lâu sau, hắn trầm giọng “Ai dạy ngươi cách thức hãn thê vượng phu này?”.
Lam Hi Thần tự tin tiếp lời “Là Vô Tiện chứ ai! Thôi đừng kiếm cớ làm mất thời gian, ngươi không thoát được đâu. Ta sẽ cho ngươi biết, từ hôm nay ta không có hiền như trước nữa. Tiếp theo đây ta sẽ khiến cho ngươi phải khóc thét!”.
Trong đầu nhẩm tới bước thứ hai, Lam Hi Thần cười đắc ý, đem bản thân nửa người đè sấp lên cơ thể Nhiếp Minh Quyết, phấn khởi nói “Xem ta lấy sức nặng cường hãn ngươi đây! Cho dù ta đã điểm huyệt, nhưng nếu ngươi không chịu nằm im mà cố gắng phá huyệt, ta sẽ dùng cái thân này đè chết ngươi!”. Rồi y lại nhớ lúc trước lưu lạc ở Trường Xuân hội quán đã từng nhìn thấy cảnh nữ nhân nằm dưới thân nam nhân mà kêu la, liền học theo nam nhân kia chống hai tay từ phía trên nhìn xuống, cố trừng mắt tạo ra một loại khí thế đe dọa, hy vọng tiếp theo sẽ nhìn thấy cảnh Nhiếp Minh Quyết cũng khóc lóc kêu la như nữ nhân kia.
Không ngờ, hắn sắc mặt lại không cảm xúc nhìn y chằm chằm, khiến y cho y lúng túng bắt đầu hồ nghi hắn có phải vẫn chưa sợ mình, liền cắn môi làm tiếp bước thứ hai, dụng lực kéo thật mạnh y phục nửa người trên của hắn ra khiến chúng rách tơi tả, tựa như đang chính tay xé da lột lông của một con hổ, mục đích là muốn mượn âm thanh của vải vóc bị xé dọa hắn sợ.
Lần này Nhiếp Minh Quyết sắc mặt hơi biến, khiến cho y mừng quýnh lên, vội vã nói “Sợ rồi phải không? Yên tâm! Những bước tiếp theo còn đáng sợ hơn nhiều!”. Dứt lời liền cúi người xuống, vốn định cắn lên má hắn để trả đũa những lần bị cắn trước đây, thế mà không biết xui khiến thế nào lại hướng tới đôi môi mỏng của hắn mà gặm. Mới đầu còn mường tượng cánh môi kia như hai miếng thịt gà xé sợi, thành ra cũng chỉ vừa gặm vừa cắn nhẹ. Nhưng về sau cảm thấy có cái gì đó không đúng, bình thường Nhiếp Minh Quyết cũng làm thế này với y, sau đó còn cạy mở miệng để đưa lưỡi vào sâu hơn, mà những lần như thế y đều cảm thấy tim đập rất nhanh lại còn có một chút hoảng sợ, thế là đánh đồng nếu áp dụng cách này nhất định hắn cũng sẽ giống như y. Lam Hi Thần hài lòng với suy nghĩ này, cố gắng nhớ lại cách thức của hắn mà làm theo, sau khi gặm môi xong thì dùng đầu lưỡi quét qua, nếm được mùi vị ngọt ngào còn vương lại từ mật quả uyên ương, sau đó là dùng đầu lưỡi tách hai hàm răng ra.
Nhưng khổ một nỗi, Lam Hi Thần cố dụng lực cả buổi trời vẫn không sao tiến được vào trong miệng của Nhiếp Minh Quyết, làm cho y buồn bực nói “Ngươi mau mở miệng ra đi, ngậm chặt như thế sao ta đi vào trong gặm cái lưỡi ngươi được chứ?”.
Nhiếp Minh Quyết không đáp mà chỉ mím chặt môi, nhướn mày tỏ ý thách thức, kèm theo một chút cười nhạo, hô hấp cũng chỉ đều đặn nặng nề chứ không sợ hãi hoảng loạn.
Như chạm vào cục tự ái cao như cái chiều cao của mình, Lam Hi Thần càng quyết phải giáo huấn hắn thật mạnh bạo, thật dữ dội. Thôi! Không gặm lưỡi được thì mình gặm chỗ khác! Bất chợt nhìn nửa thân trên bị bóc trần của hắn, lớp da thịt đỏ au đầy nam tính đập vào mắt như một loại mê lực, thoáng cái mà môi lưỡi đều cảm thấy khô nóng. Tim của Lam Hi Thần bắt đầu nhảy loạn xạ, trong đầu thầm kêu “Có vấn đề!”, rõ ràng chỉ nhìn thôi mà sao bản thân lại run rẩy như thỏ thấy hổ thật vậy nè!
Không được! Phải tập trung lại! Phải tỉnh táo, mau mau làm những bước tiếp theo. Kế hoạch này chỉ được thành công, không được thất bại!
Đem những suy nghĩ trong đầu cực lực hóa thành tiếng cổ vũ cho chính mình, Lam Hi Thần nhắm chặt mắt, vừa hôn vừa mút lại vừa cắn lên từng mảng da thịt của người dưới thân mà y chạm vào. Phải nói Nhiếp Minh Quyết thể lực thật tốt, da thịt vô cùng cứng rắn, cắn liền mấy cái cũng chẳng thấm gì để khiến hắn than đau. Không phải Ngụy Vô Tiện nói chỉ cần hùng hổ làm thì sẽ có kết quả ngay ư? Lam Hi Thần ngơ ngác đến tận khi Nhiếp Minh Quyết nhìn với ánh mắt kỳ quái, y lại càng ngơ ngác hơn, tự hỏi sao đột nhiên hắn lại nhìn y như thế?
Mãi một lúc, Lam Hi Thần mím môi, ủy khuất nói không thành câu “Ta….ta….”.
Nhiếp Minh Quyết thắc mắc “Làm sao? Tự dưng lại ngừng rồi?”.
Lam Hi Thần ủ rũ ngã sấp lên người hắn, bất mãn đập tay đập chân rầm rầm xuống giường “Ngươi rốt cuộc là mình đồng da sắt phải không? Ta đã cố gắng hết mức rồi mà ngươi vẫn không có phản ứng kinh sợ hay chống đối, thì làm sao ta có cảm giác dẫn dắt để làm bước cuối cùng, đem ngươi gạo nấu thành cơm đây? Ta không chịu đâu, ngươi mau sợ hãi đi, mau khóc lóc đi, cầu xin ta đừng làm nữa đi”.
Thân thể Nhiếp Minh Quyết hơi động, lát sau bất đắc dĩ nói “Hóa ra nãy giờ ngươi cố hết sức rồi à? Ta còn tưởng ngươi chỉ ngọ nguậy cho vui thôi chứ, thế thì không phải lỗi nằm ở ta rồi”.
Hiện tại Lam Hi Thần cực kỳ khó chịu. Y chẳng những biết cái cảm giác dẫn dắt là gì, rồi còn gạo nấu thành cơm ra sao, mà đến cả dọa Nhiếp Minh Quyết sợ cũng không làm được, khiến y thực sự muốn khóc ầm lên. Còn hắn vẫn nằm phơi thây ra đó, ánh mắt nửa thương nửa nhạo đối với y một nghĩa: chuyện này không trách ta được.
Hết cách, Lam Hi Thần chỉ có thể nằm ì trên người Nhiếp Minh Quyết không bò xuống, cũng không thèm giải huyệt cho hắn, cố chấp nắm níu vào tia hy vọng cuối cùng là dùng thân cường hãn, để hắn không chịu nổi bị ép nằm tra tấn mà ám ảnh đến phát sợ.
Cũng không biết qua bao lâu, vì mỏi cổ mà y xoay đầu ra phía sau, ánh mắt vô tình chạm vào vết sẹo nhỏ trên ngực trái, hình sẹp dẹp như một lưỡi kiếm. Chuyện xưa tự dưng ùa về, làm y có chút lúng túng vươn tay vuốt mặt sẹo một cái, thủ thỉ hỏi “Đây có phải là vị trí mà ta từng đâm ngươi không?”.
Thanh âm Nhiếp Minh Quyết có điểm cứng ngắc “Không phải ngươi, mà hai lần trực tiếp lẫn gián tiếp đều là người khác”.
“Người khác” ở đây không cần nói thẳng ra, Lam Hi Thần cũng biết là ai, cơ mà vẫn nhịn không nổi cảm giác áy náy, chống tay ngồi lên, chực khóc, nói “Nhưng mà trong lần gián tiếp của hắn, ta lại là người trực tiếp ra tay. Lúc đó, ngươi có hận ta không?”.
Nhiếp Minh Quyết nhìn y thật lâu, linh quang trong đôi huỳnh kim dị nhãn lóe lên như muốn chiếu thẳng vào đôi mắt của y, giọng hắn ngân lên không chút cợn cạo “Con thỏ ngốc, không yêu sẽ không hận, mà không hận thì sẽ không yêu càng thêm sâu đậm”.
Lam Hi Thần thấy tầm nhìn chính mình mờ đi vì nước nơi hốc mắt, sống mũi cay nồng. Bởi vì hai thân thể áp sát với nhau, Lam Hi Thần cũng không hoàn toàn ngồi thẳng nên khuôn mặt hai người quả là gần nhau trong gang tấc. Hơi ấm từ chóp mũi hai người phả vào nhau nóng hổi, lâu dần sinh ra một loại cảm giác ấm áp. Lam Hi Thần không rõ trong đầu nghĩ gì, chỉ biết thuận theo phản ứng, hạ môi mình áp lên môi hắn. Lần này không phải gượng gạo khuôn khổ như lúc đầu, mà là nhẹ nhàng quấn quít, chạm một cái rồi ấn sâu hơn. Dư vị hiện tại so với quá trình vừa rồi, có thể nói là ngọt hơn cả mật quả uyên ương! Giữa lúc đó, quả tim đập không kiểm soát, bỗng chốc lại xuất hiện cảm giác “trong lòng nở hoa”. Ồ! Hóa ta cái cảm giác dẫn dắt mà Ngụy Vô Tiện nói đến, chính là “trong lòng nở hoa”. Y có điểm tự mắng mình. Vốn dĩ bản thân đã có từ lâu, thế mà không biết áp dụng gì hết! Vậy thì tiếp theo chính là…..
Nhiếp Minh Quyết phát giác tình hình có chút không thích hợp, cứng ngắc gọi một tiếng “Hoán nhi”.
Lam Hi Thần nhanh chóng lấy lại tinh thần trèo lên người hắn, cười tủm tỉm “Bây giờ thì ta đã biết, bước cuối cùng “gạo nấu thành cơm” là phải làm gì rồi”.
Nhiếp Minh Quyết bất giác giật mình, nhạy bén hỏi “Ngươi…. thật sự biết rồi?”.
Lam Hi Thần chen mình vào giữa chân hắn, vòng tay ôm chặt nơi gần eo hắn, bản thân hơi nâng lên một chút, cười giọng mũi ba tiếng “Dĩ nhiên, gạo nấu thành cơm chính là…..”. Theo sau câu nói lấp lửng, không để cho hắn kịp nhận thức, y đã hạ thắt lưng, dùng hết sức lực ôm hắn quay cuồng mấy vòng trên giường.
Đầu tiên Nhiếp Minh Quyết theo bản năng đúng là có chút thất kinh, sau đó là trân trối như tượng gỗ, để mặc con thỏ ngốc của hắn ôm hắn lăn qua lăn lại như cái chày cán bột. Hai người dính chặt lấy nhau, lăn không có cường độ trên chiếc giường mềm mịn như nhung, bởi vì hành động mà mặt giường lõm xuống gần hết phạm vị. Lam Hi Thần căn bản không có chú tâm, chỉ lo ôm miếng thịt heo, cục đường đỏ và nồi nước sôi của mình mà tưởng tượng thành cái gối bông, vừa lăn tới lăn lui vừa cười toe toét.
“Minh Quyết! Ôm ngươi thật là thích! Không ngờ lúc gạo nấu thành cơm lại hạnh phúc thế này! Ta nhất định phải mãi mãi giữ chặt ngươi, đem ngươi gạo nấu thành cơm suốt đời, khiến cho ngươi bị nghiền chặt đến phát sợ luôn”.
Nhiếp Minh Quyết không nói năng gì, để mặc cho y ôm hắn lăn đến kiệt sức, cuối cùng phải nằm thở dốc trên người hắn, lúc đó mới chậm rãi cất tiếng “Hóa ra bước cuối “gạo nấu thành cơm” của ngươi chính là thế này?”.
Lam Hi Thần tỳ má lên ngực hắn, gật gật đầu, không còn sức lực để đáp bằng tiếng nói.
Nhiếp Minh Quyết bỗng dưng chép miệng “Ngụy Vô Tiện này cũng thật là vô tâm, đã bày trò mà còn không chỉ vẽ đến nơi đến chốn”.
Lam Hi Thần lập tức phát hiện ra điều không đúng, gắng gượng ngóc đầu dậy, thở dốc hỏi “Ngươi nói vậy là sao? Không phải cứ việc ôm chặt đến nghẹt thở thôi sao?”.
Nhiếp Minh Quyết nhếch môi cười, ngờ vực hỏi lại “Ngươi cho rằng “gạo nấu thành cơm” chỉ đơn giản là lăn mấy vòng?”.
Lam Hi Thần hoang mang, suy nghĩ một chút vỗ ngực hắn trấn an “Vậy ngươi nằm đây chờ một chút, ta chạy đi hỏi Vong Cơ với Vô Tiện xong sẽ quay về làm tiếp”.
Y đã toan bước xuống giường thì cánh tay bỗng dưng bị nắm lấy kéo ngược trở lại, toàn thân bị áp đảo nằm xụi lơ, mà người đè thân thể bên trên bật cười ha hả, đáy mắt tối sầm lại, cất giọng trầm đục đầy dọa người “Không cần nữa!”.