Không quá lâu để bản thân từ từ lấy được ý thức, thế nhưng lúc mở mắt ra Lam Hi Thần suýt nữa thì tưởng mình bị mù, bởi xung quanh đều là một màu tối đen như mực, huơ tay lên ngay trước mặt cũng không thể thấy. Cho đến khi nhìn kỹ lại, phát hiện một khoảng cách rất xa trên đỉnh đầu hắt xuống một chút quang sắc. Y hơi nhướn người lên, nheo mắt quan sát một lúc mới nhận ra nguồn gốc ánh sáng yếu ớt kia là một vòng tròng khắc đầu ấn ký, giống y hệt trận pháp đã hút mình vào. Có thể là y đang bị nhốt bên dưới trận pháp.
Chần chừ giơ ngón trỏ chạm xung quanh, tuy không thấy được gì, nhưng cũng cảm nhận ra không gian đang nhốt mình chính là một cái kết giới cứng ngắc. Lam Hi Thần thử đốt một lá phù triện cho có ánh sáng, nhưng vừa mới móc phù triện ra, bản thân mới phát hiện toàn bộ linh lực đã mất hết. Y cố gắng mò tay trong bóng tối, đụng được một thứ mát lạnh như băng thì không khỏi mừng rờ, y cho rằng Băng Di là thần khí, dù chủ nhân có bị phong bế linh lực nhưng thần khí vẫn còn, cho nên y rút Băng Di ra dự định đâm thủng kết giới, không ngờ đâm mãi một lúc lâu toàn bị hất ngược trở lại, kết giới vẫn còn nguyên vẹn. Có vẻ như trong trận pháp này, linh lực của người bị nhốt đã bị phong bế, mục đích của trận này chắc chắn là giữ người làm con tin, nếu không vừa bị rơi vào trận có thể đã khởi động mà gϊếŧ.
Nhưng cứ ngồi mãi trong trận thế này cũng không phải là cách. Bây giờ không khó để dự đoán rằng Quỷ hậu đang dùng tính mệnh của mình uy hiếp người bên ngoài đầu hàng. Tuy Lam Hi Thần không biết bọn họ có vì một sinh mệnh nhỏ nhoi như mình để chịu thua Quỷ tộc hay không, nhưng chắc là bản thân y phen này khó thoát rồi. Tưởng rằng giữ được cái đầu, nào ngờ mệnh còn không giữ nổi. Lam Vong Cơ nhất định đang lo lắng lắm, Ngụy Vô Tiện cũng vậy, những người khác cũng vậy chăng?
Người khác à?
Người khác…. liệu trong nhóm “người khác” đó, có Nhiếp Minh Quyết không? Hắn có đang quan tâm y không? Có vì y mà nôn nóng cho rút quân, để tránh Quỷ hậu làm hại y không? Liệu rằng không lâu nữa hắn sẽ đến cứu y chăng? Hình như trước lúc rơi tõm xuống đây, bên tai đã nghe hắn kêu một tiếng “Hoán nhi” thì phải?
Lam Hi Thần chợt giật mình vỗ trán, cười mỉa mai một tiếng, lẩm bẩm tự giải thích với chính mình “Ta nhất định bị quáng gà rồi! Chẳng những nhìn lầm mà còn nghe lầm nữa. Hắn hiện tại chẳng còn chút ký ức nào, làm sao có thể gọi ta “Hoán nhi” đây? Ta nhất định đã nghe lầm với hai tiếng “Hoán Hoán” của Đông Phương Trường Nhật rồi. Phải, ta đã nghe lầm, ta nghe lầm rồi. Giờ đây chắc hắn đang chán ghét ta lắm! Xem ta vô dụng lắm! Thậm chí bỏ mặc ta không thèm cứu”. Y không ngừng ôm đầu lẩm bẩm “Lam Hi Thần! Ngươi phải thanh tỉnh lại! Ngươi giờ đã không còn là người hắn tâm niệm thì lấy tư cách gì chờ hắn tới cứu ngươi? Đừng có hoang tưởng nữa! Đừng hy vọng nữa! Lý nào hắn lại vì ta mà chịu hàng Quỷ tộc? Hắn sẽ không cứu ta đâu, cho nên ta phải tự dựa vào chính mình, phải chứng minh cho hắn thấy: không có hắn ta vẫn tự làm được. Dù cho hắn không nhớ, ta vẫn sẽ chứng minh ta không còn là Lam Hi Thần mười tuổi lúc nào cũng mong hắn tới cứu”.
Ánh sáng trên cao chớp ẩn chớp hiện, Lam Hi Thần cắn răng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn đỉnh trận pháp cao vút.
Không có linh lực, nhưng nội lực vẫn còn. Y vẫn có thể dụng võ lực để bay được một quãng, nhưng chỉ bay cách mặt đất mấy chục mét đã là giới hạn với y rồi, giờ đối diện với đỉnh trận pháp cao vút dị thường, đến chỗ đặt chân cũng không nhìn thấy, bảo y bay lên đó thì đúng là chuyện hoang đường.
Nhưng dù có gian nan thế nào đi chăng nữa, Lam Hi Thần cũng phải thoát ra. Y phải thoát để trở về với người nhà, để gặp Nhiếp Minh Quyết, sau đó chứng minh cho hắn thấy rằng: chỉ cần là y có quyết tâm, vạn trượng vô hình cũng không thể ngăn trở được. Cho dù bị ngã ở đây đến tan xương nát thịt, y cũng sẽ không hối hận, bởi ít nhất thì y cũng cố gắng hết mình.
Hít sâu một hơi, Lam Hi Thần tung người bay lên, tuy rằng không bay được cao lắm, còn bị rớt xuống đất nhưng trong lòng vẫn vô cùng vui vẻ, vì chí ít là y không phải leo lên từng bước, từng bước một.
Không từ bỏ, mượn lực ở dưới chân, y lại lần nữa bay lên trên, lần này vớ được một chút may mắn khi thân người bay đến gần cửa trận. Do cấu tạo trận pháp này là một cái lồng giam hình chóng, càng lên cao không gian càng thu hẹp, thân thể y kẹp vào giữa khoảng hẹp ấy, hai tay chống đỡ bề mặt đối diện, hai chân trụ lên bề mặt sau lưng. Cứ tưởng nếu hai tay nhích một cái, chân nhích một cái thể nào cũng tới được cửa trận, nhưng đến khi đặt chân di chuyển mới phát hiện bề mặt của cái lồng này trơn nhẵn, chân của y trượt một cái, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, đến khi tỉnh lại mới phát hiện mình đã rơi xuống dưới đáy trận rồi.
Lam Hi Thần nhăn mặt than nhẹ một tiếng, xoa xoa cơ thể đau đớn vì bị ngã, điều tức để bảo vệ tâm mạch, rồi cắn răng đứng dậy. Quả thực cái lồng kính này vừa trơn vừa cao, rất khó để đặt tay lên chứ đừng nói đến việc mượn lực để bay.
“Ta không thể bỏ cuộc được! Vì hắn, ta nhất định phải leo lên”.
Lam Hi Thần kiên định hét một tiếng với đỉnh trận, tiếng vọng vẫn còn quanh quẩn bên tai, giống như cổ vũ y hãy kiên trì leo lên.
Nghỉ ngơi một chút, Lam Hi Thần tính toán độ cao thật kỹ rồi cởi giày, lấy hết dũng khí tiếp tục bay lên phía trên. So với việc đi giày, chân trần tiếp xúc với bề mặt trơn nhẵn càng dễ bám hơn. Khi đỉnh trận vẫn còn cách rất xa, tay chân của y đều đã bị độ trơn của bề mặt lồng giam khiến cho mỏi nhừ, bên tai thỉnh thoảng lại có từng trận gió gào rít từ bên ngoài cửa trận truyền xuống khiến y kinh hoàng khiếp sợ. Hơn nữa, càng lên cao thì lại càng cảm thấy có một luồng sức mạnh khủng khiếp đang đẩy ngược cả người y xuống dưới.
“Ta nhất định có thể thoát ra ngoài trận! Chỉ cần thoát ra ngoài trận, ta sẽ có đủ can đảm nói thẳng với hắn rằng ta yêu hắn! Cho dù có bao nhiêu khó khăn, cho dù vừa thoát ra ngoài bị Quỷ hậu gϊếŧ, miễn là còn được một mảnh tàn hồn, ta cũng muốn được gặp hắn thêm một lần nữa, sau đó dù phải chấp nhận buông bỏ đoạn tình này, ta cũng thấy mãn nguyện”.
Lam Hi Thần nói xong thì giống như vừa được tiếp thêm một nguồn sức mạnh vô cùng lớn, không còn sợ hãi, không còn do dự, từng chút, từng chút leo lên vách trận cực kỳ nguy hiểm.
Cuối cùng, khi một luồng gió xuyên qua kẽ hở cửa trận ngưng tụ trong không gian khép kín, làm rợn lên một cảm giác buốt người, Lam Hi Thần đã chạm được tới cửa trận. Y hưng phấn khua khua hai bàn tay bị tụ máu bầm tím tái, mỉm cười với khoảng không đen tối bên dưới, nụ cười đó còn xán lạn, đẹp mắt hơn tất cả những thứ ánh sáng rực rỡ nhất trên thế gian.
“Ta làm được rồi! Minh Quyết à, ta sắp có thể ra ngoài rồi! Ngươi có biết không, ta sắp làm được rồi này! Lần đầu tiên không chờ ngươi tới cứu, ta cũng có thể làm được này!”.
Thế nhưng, vào lúc y cầm Băng Di chuẩn bị ngước lên với hy vọng sẽ đâm thủng cửa trận, dường như Quỷ hậu cảm giác được người bên trong định làm gì, trong tích tắc từ phía bên kia cửa trận có vô số những mũi vuốt sắc nhọn đâm xuống, một vuốt con đâm thẳng vào lòng bàn tay trái của Lam Hi Thần. Y không kịp phòng bị, theo bản năng buông tay né tránh, cũng vì thế mà cả người rơi thẳng xuống đáy trận. Vì trước đó đã mất rất nhiều sức, lần vừa rồi Lam Hi Thần cũng đã dụng toàn bộ nội công còn sót lại để leo lên mà hiện tại đều mất hết, ngay cả nhấc lên một ngón tay cũng nhấc không nổi chứ đừng nói đến việc ngồi dậy.
Toàn bộ công sức từ đầu đến giờ, đã hóa thành vô ích.
Lam Hi Thần đờ đẫn nâng tầm mắt nhìn lên vầng sáng trên cao. Trong cơn thở dốc tuyệt vọng, y như bị ảo giác nhìn thấy khuôn mặt của người kia, là khuôn mặt của thiếu niên mười bốn tuổi năm ấy, chẳng phải của Nhiếp Minh Quyết ba mươi năm trước, cũng chẳng phải của Nhiếp Minh Quyết hai năm này, nhịn không được mà chật vật gọi “Minh Quyết, rốt cuộc ta vẫn phải chờ ngươi. Đáng tiếc quá! Ngươi có lẽ sẽ không đến cứu ta như lúc nhỏ. Chung quy ta cố gắng đến mấy, kết quả lại chẳng có ý nghĩa gì”.
Mỗi một chữ về sau, Lam Hi Thần càng nhắm chặt mắt. Rèm mi của y khẽ run. Y không muốn mở mắt ra, bởi vì xung quanh bây giờ chỉ toàn là một màu đen, lại chỉ có mình y cô độc, cho nên rất sợ sẽ vì nhận ra chính mình đang ở trong bóng đen cô độc ấy mà sụp đổ, mà khóc thất thanh, nhấn chìm nơi này với sự đau khổ tận đáy lòng.
Lam Hi Thần cố gập người lại như hình dáng một bào thai, vùi mặt vào cánh tay bị thương, ai oán ở bên trong sự tĩnh lặng đáng sợ. Một sự tĩnh lặng không phải vì cái chết sắp đến, mà là vì nó đang gợi nhớ. Lý do y ghét bóng tối là như vậy. Im lặng, trống rỗng, và mờ mịt. Luôn chạm đến sự phiền muộn trong lòng, dễ dàng tái hiện những điều mà y muốn quên, thậm chí còn chưa kịp quên.
Vậy mà lúc này đây, điều y căm ghét nhất đang lừ lừ tiếp diễn, còn điều y mong ngóng nhất lại như mọc chân rồi bỏ chạy. Lam Hi Thần chẳng còn cách nào khác đành phải để bản thân bắt đầu chìm vào sự gặm nhấm của bóng tối, cả bên trong lẫn bên ngoài.
Lặng im. Y đếm trên từng giây phút âm thầm.
Trống rỗng. Y nghe cơn gió nào vừa thoáng qua rất lạnh.
Mờ mịt. Y tưởng như người kia đang ở kề bên nói cười.
Để cho bản thân có thể thoải mái, tựa vào vai hắn mà khóc lên.
Giờ đây ngẫm lại, y thấy tim mình xốn xang trong lòng, vì khi y nhớ về từng khoảnh khắc ấm áp năm nào. Ngày xưa, chính mình vô tâm để vụt bay xa, để giờ hồi tưởng lòng lại đau.
Nhiếp Minh Quyết đang cách rất xa, mà y lại chẳng thể nào kéo hắn lại gần hơn được. Gió trời mà, ai lại có thể giữ chặt chứ? Không thể là áng mây song hành cùng gió, cũng không có khả năng trở thành bầu trời đủ rộng để ôm hết gió vào lòng, đành nhìn cơn gió bay đi thật xa.
Giá như ngày đó, nán lại chờ hắn bước ra từ Mộng cảnh, lúc đó hắn vẫn còn nhớ đến mình, thì chỉ cần một khắc thôi y có thể đối với hắn nói kịp ba câu “Ta xin lỗi”, “Ta thực sự luôn tâm niệm ngươi”, “Ta có thể làm gì để bù đắp lỗi lầm trước kia?”. Phải chăng ngày ấy kịp nói, y và hắn đã không từ quen thành là, từ gần thành xa, từ hữu tình thành vô tình? Phải chăng ngày ấy kịp nói, bây giờ hắn có phải đã tới cứu y rồi? Phải chăng ngày ấy kịp nói, y vẫn luôn là màu lam đánh động giữa sắc vàng Hạ chí của hơn ba mươi năm trước? Phải chăng ngày ấy kịp nói, hắn vẫn sẽ còn đặt màu lam vào trong tâm, mãi mãi cũng không thay bằng màu ngọc bích?
Càng nghĩ, đầu óc y càng hỗn loạn, lồng ngực không ngừng đau đáu, chẳng thể thấu được. Hồi đó biểu tỷ Lam Nhu Thủy từng nói với y rằng: trong thế gian luôn có những chuyện đau khổ như thế, một vài nam thanh nữ tú có tình cảm với nhau nhưng do tuổi trẻ bồng bột thất thường, có khi thực không hiểu lòng nhau, phải đợi đến lúc một trong hai người hoặc là chuẩn bị kết hôn, hoặc là đau bệnh không qua khỏi, hoặc là biệt tích vào thế sự mãi mãi không quay về thì cả hai mới tỉnh ngộ, đó chính là ngưỡng mà kẻ hữu tình phải vượt qua, sau đó mới có thể kết duyên. Do vậy trong chốn phong trần luôn truyền nhau ba chữ “hỷ”, “tử”, “biệt” như ba cách thức để biết ai có chân tình ai không có.
Lam Nhu Thủy là người lớn nhất trong dòng đệ tử nội tộc năm đó, nàng lại là người đầu tiên kết hôn cho nên trước đó mấy chuyện tình cảm là người từng trải rõ nhất, chỉ là lúc đó Lam Hi Thần còn quá nhỏ chưa từng trải như nàng, một lý do thỏa đáng như vậy cũng không tin. Y chỉ biết cứ phải giống như phụ thân với mẫu thân “gần ngay trước mắt, xa tận chân trời” mới đúng là ngưỡng của duyên phận. Bây giờ tuy có chỗ không thỏa đáng, nhưng rơi vào tình huống của chữ “tử” thì Lam Hi Thần mới tin lời biểu tỷ nói là thật. Ngẫm lại thì Lam Vong Cơ với Ngụy Vô Tiện trải qua chữ “biệt” rồi chữ “tử”, cũng là thật.
Chỉ là, Lam Nhu Thủy nói cả hai cùng ngộ ra, nhưng nàng không có nói nếu một trong hai người mất ký ức về người còn lại thì kết quả có giống như vậy hay không.
Tự nhiên Lam Hi Thần thấy mình hối hận thật nhiều. Hối hận vì đã trưởng thành. Hối hận vì đã không mạnh dạn giữ lấy tình cảm từ thuở bé. Chẳng lẽ đây là cái giá của sự trưởng thành?
Không. Nhất định không phải. Chỉ là do thời gian đi cùng năm tháng làm tròn phận sự của nó, như những nhát dao sắc lẻm, cắt y, cắt hắn thành từng mảnh phân ly, để bây giờ hối hận, có cố hy vọng cũng không thể ghép lại vừa vặn hai người.
Cơn đau râm ran truyền khắp người. Y mệt quá. Rất có thể phải bỏ mạng tại đây. Tốt thôi. Bỏ mạng cũng được. Đầu thai làm một kiếp khác cũng được, có thể xem là một loại may mắn. Ít ra như thế, y cũng không phải chật vật lưu luyến một người.
Giữa lúc lịm dần đi vào bóng tối, y vẫn nhớ đến gương mặt của người kia, cơ thể bỗng nhiên trở nên nhẹ bẫng có cảm giác như hồn đang lìa xác, rồi cổ tay như bị ai đó cầm chặt, ấn ngón tỏ vào gân mạch. Có phải Hắc Bạch vô thường đang tìm đến và dắt mình xuống Địa phủ không? Lam Hi Thần tự hỏi như vậy, bỗng có một luồng khí lực chạy khắp người, y giật mình mở mắt, thay vì là bóng đen mờ mịt thì cảnh tượng thay bằng một màu vàng dìu dịu với những cánh hoa cẩm thạch bay lả tả dưới gốc chiên đàn.
Này…. cái này…. không phải là đang mơ đi?
Tuy rằng trong lòng biết rất rõ, nhưng lại không nhịn được tự hỏi như vậy. Thậm chí còn muốn thắc mắc người trước khi chết cũng có thể mơ sao?
“Nếu ngươi nghĩ là mơ, vậy thì cứ xem như mơ”.
Một thứ âm thanh khàn khàn cắt đứt sự hồ nghi đang ngập tràn trong đầu y.
Lam Hi Thần giật mình quay người lại, sau đó thì kinh hoảng lùi lại mấy bước “Ngươi…..Minh Quyết….…”.
Nhiếp Minh Quyết vẫn một thân trường bào sắc xám, tựa như một làn khói lam chiều tản mản, mặt không cảm xúc chậm rãi đi về phía y, hơi nhếch khóe miệng mang theo sự mỉa mai chua chát “Đã lâu như vậy rồi mới nghe được cách gọi này, đáng tiếc, đối với ta lại chẳng có ý nghĩa gì”.
Lam Hi Thần bàng hoàng. Lần đầu tiên y nghe thấy giọng nói của Nhiếp Minh Quyết khiến người ta khiếp sợ như thế này, hơn nữa, là “ta” chứ không phải “bản quân”, cứ như rằng đối diện y lúc này chính là Nhiếp Minh Quyết của trước kia, chứ chẳng phải vị Càn Khôn chi chủ lãnh ngạo như thường, khiến hai chân y mềm nhũn, không ngừng run rẩy, theo bản năng muốn bỏ trốn nhưng lại phát hiện mình đã không còn đường lui nữa, chỉ cần lùi thêm một bước nữa thì sẽ va thân vào gốc chiên đàn tựa như ngọn núi uy nghiêm sừng sững.
Nhiếp Minh Quyết tiến lên một bước rồi dừng hẳn lại, cách y đúng một cánh tay, lạnh giọng “Ngươi cho rằng khoảng cách giữa ta và ngươi bằng độ cao của đỉnh trận sao? Ngươi cho rằng chỉ cần ngươi liều chết thoát ra khỏi trận để gặp ta là ta sẽ cảm động sao? Ngươi cho rằng ta còn là trước kia vô cùng yêu ngươi, chỉ là không có dũng khí giống như ngươi sao? Ngươi cho rằng chỉ cần ngươi cố gắng thì dù bị ta ghét bỏ, thậm chí là phải chết cũng cam tâm tình nguyện sao?”.
Lam Hi Thần lắng nghe, một hồi sau mới run rẩy đáp “Đúng vậy”.
Nhiếp Minh Quyết âm trầm “Vậy ta nói cho ngươi biết, ngươi sai rồi!”.