Đối với toà viện tử này Phạm Quyên tương đối hài lòng.
Rộng rãi thoáng đạt, lại gần chợ gần chùa.
Nhưng đối với người sống trong căn nhà này thì lại không!
– Chồng với chả con! – Phạm Quyên lẩm bẩm.
Đỗ Tướng mới nhậm chức, địa vị mới, trách nhiệm mới. Vì để nhanh chóng bắt kịp công việc nên hắn thường xuyên phải đi sớm về hôm. Làm việc tăng ca, thi thoảng còn phải dự tiệc ngoại giao quan hệ.
Đỗ Anh Vũ thì ở lại biệt viện cùng Lý Kế Nguyên, hắn lấy lý do đang trong giai đoạn quan trọng, ở lại bên cạnh sư phụ để tiện cho việc học tập. Từ lúc chuyển khỏi Quách Gia đến giờ, tiểu tử này hắn còn chưa từng ghé về đây một lần, một mực đi biền biệt.
“Tiểu quỷ kia một thời gian nữa không về, ta liền giết đến tận nơi tóm hắn về.” Phạm Quyên trong lòng hậm hực.
Hai kẻ vô trách nhiệm vứt lại căn nhà lớn như thế này để một mình nàng lo liệu. Đang trong lúc chỉ đông chỉ tây, sai bảo đám hạ nhân thu xếp đồ đặc, bỗng từ xa ngoài cổng có một cái đầu nhỏ thò vào thu hút sự chú ý của nàng.
Nàng nheo mắt nhìn kỹ xem đó là vật gì.
Đứng ngoài cổng là một tiểu nương tử khuôn mặt bầu bĩnh, hai má tròn như bánh bao đang giương mắt tò mò ngó ngó vào bên trong viện tử. Lúc ánh mắt nhìn đến Phạm Quyên thì giật mình rụt đầu lại.
– Tiểu cô nương, đến đây.
Phạm Quyên cảm thấy thú vị, hướng về cái đầu nhỏ vẫy vẫy.
Ách, bị phát hiện rồi!
Lê Xuân Lan cảm thấy bản thân mình núp rất kỹ rồi, vậy mà vẫn lộ.
Nàng vừa đi học về, thấy kế bên cho người chuyển tới liền tò mò ngó vào xem, ai ngờ chưa được vài giây liền bị phát hiện.
“Không được nàng là người lạ. Không được đi theo người lạ.”
Lê Xuân Lan thầm nhủ.
…….
– A di, cho ta chén nước trà, ta có chút nghẹn.
Lê Xuân Lan hai tay cầm bánh ngọt, trong mồm vẫn còn đồ ăn, vừa nhồm nhoàm vừa nói:
Phạm Quyên cũng vội vàng rót nước đưa cho nàng uống, tay còn không ngừng xoa lưng cho nàng, sợ nàng nghẹn.
– Từ từ thôi, a di vẫn còn.
Uống được ngụm nước cứu nạn, Lê Xuân Lan cảm thấy bản thân như vừa từ cõi chết chở về, nàng nhìn Phạm Quyên cười nói:
– A Di làm đồ ăn thật là ngon, giống như mẹ ta vậy.
Vừa nhắc đến mẹ, mắt nàng lại rơm rớm nước mắt:
– Mẹ…mẹ ta….ta nhớ mẹ ta lắm.
Nói xong liền bật khóc. Phạm Quyên thấy vậy mẫu tính liền tràn lan, ôm nàng vào lòng an ủi:
– Đừng khóc, không sao…
“Đứa nhỏ này thật khổ, nhỏ như vậy đã mất mẹ rồi” vừa an ủi nàng vừa nghĩ.
Sau một hồi khóc lóc, tiểu cô nương lấy tay dụi mắt, ngại ngùng nói:
– Xin lỗi A Di, thấy a di ta liền nhớ đến mẹ nên….
– Không sao, a di hiểu mà – Phạm Quyên cười hiền lành, lấy tay xoa đầu tiểu cô nương.
Lê Xuân Lan một mặt híp mắt hưởng thụ, luôn miệng kêu mẹ ta cũng hay xoa đầu ta như vậy.
Một màn này nếu để người lạ nhìn thấy thì sẽ coi đây là một đôi mẹ con.
Nhưng Lê Nghi Phượng khỏi phải người lạ.
Nàng hơi hắng giọng một cái làm tiểu cô nương giật mình
– Tỷ tỷ – Lê Xuân Lan chột dạ kêu lên.
Lê Nghi Phượng lườm nàng một cái rồi rất lễ phép hành lễ với Phạm Quyên, từ tốn nói:
– Chưa được phép của phu nhân, Nghi Phượng đã tiến vào thật thất lễ, mong phu nhân đừng trách.
“Thật là một xinh đẹp cô nương.” Phạm Quyên nhìn thấy Lê Nghi Phượng liền ngạc nhiên, sau đó lắc đầu cười nói:
– Không trách, không trách….tiểu cô nương, nàng đây là muội muội của ngươi?
– Muội muội nghịch ngợm, để phu nhân thêm phiền, ta là tới đón nàng về.
– Không phiền, không phiền, nàng thật đáng yêu, ta rất thích nàng.
Phạm Quyên tủm tỉm nhìn hai chị em.
Người em thì lạnh lợi đáng yêu.
Người chị thì xinh đẹp lễ phép.
Thật là làm cho người ta yêu thích!
…..
Từ biệt Phạm Quyên, Lê Xuân Lan như rùa rụt cổ bẽn lẽn theo chị mình trở về nhà
– Tỷ tỷ, ta….
– Không cần phải nói, lát chép phạt 1000 lần từ nay ta không la cà! – Lê Nghi Phượng lạnh băng phát quyết.
Lê Xuân Lan nghe xong liền giật mình sửng sốt, sau đó thì khóc lóc kêu gào, luôn miệng kêu không muốn!!!
Một đường về Lê Phủ, nàng vừa đi vừa khóc.
Phạm Quyên đứng từ xa chứng kiến hết thẩy, trong lòng trào dâng cảm xúc.
“Thật muốn có một đứa con gái!”
“Không được rồi…động tâm rồi!”
“Tối nay về phải bảo phu quân giúp một tay mới được.”
Buổi tối hôm đó, Đỗ đại nhân tan tầm về, cả người mệt muốn đứt hơi.
Nhưng vì tương lai hắn phải tiếp tục cố gắng.
Phờ phạc tiến vào nội viện, thấy đèn đuốc tối om, Đỗ Tướng tiến vào mở cửa, cao giọng gọi:
– Phu Nhân, ta đã về! Ách!!!
Phạm Quyên: :”>8-< Đỗ Tướng: ???? “Ta chỉ muốn ăn cơm, nàng lại bắt ta ăn hải sản!” “Trời ạ!” … Buổi sáng hôm sau nhưng là tại một nơi khác. Hoa Nương nhìn bản thân trước gương. Nhìn bộ quần áo mà Đỗ Anh Vũ muốn nàng mặc, lòng có chút nghi ngờ hỏi: – Công tử, ta mặc như vậy thật ổn sao? Đỗ Anh Vũ cười tươi giơ lên ngón tay cái. Trong lòng có một trận ác thú vị. Nhưng hắn không thể không công nhận, Hoa Nương mặc đồ y tá thật sự có một phen mị lực. Tất nhiên hai người họ không phải chơi cosplay cái gì hết, mặc như thế này là để đi làm. Đỗ tiểu công tử cũng khoác lên chiếc áo blouse trắng tự may, vai đeo hòm thuốc nhỏ hướng nàng kêu gọi: – Đi thôi, chúng ta đi làm! Hoa Nương vội vã chạy theo. …… Xe ngựa chở hai người đến ngõ hẻm hoa thì đã thấy một đoàn người xếp hàng dài từ sớm. Đỗ Anh Vũ phi người xuống xe, cả đám dân đen nhìn thấy đều vui mừng lên tiếng kêu gọi: – Tiểu thần y, tiểu thần y đến rồi…. Đỗ công tử quay về hướng Hoa Nương, vênh mặt hất cằm nói: – Ta đã nói nhưng ngươi không tin, bản lĩnh thật sự của ta chính là hành y. Đỗ Anh Vũ không hề nói đùa. Sư phụ hắn ngoại trừ mấy thứ bàng môn từ đạo, thứ duy nhất hắn dạy Đỗ Anh Vũ chính là y thuật. Đỗ Anh Vũ ban đầu nghĩ mình sẽ trở thành một dạng thần y tại đô thị như tiểu thuyết viết, mang theo một bộ châm cứu vô tình cứu được đại lão, từ đó một đường bay thẳng lên đỉnh phong. Nhưng số phận trêu ngươi, sinh ra Đỗ Anh Vũ đã cái vị trí phải đi lùi vài bước mới đến được vạch đích, một đường tung bay phát triển lệnh hướng, biến thành một dạng hoa hoa tiểu công tử. Ta thật là muốn tự thân cố gắng. Nhưng ý trời không cho phép. Haizzz! …. Đỗ Anh Vũ dựa vào đám Thánh Dực Vệ ổn định trật tự mở đường tiến vào bên trong ổ bảo. Toà ổ bảo này đã gần hoàn thiện, chỉ vài ngày nữa là Tây Xưởng sẽ khánh thành. Đi vào bên trong đã có 5-6 vị lang trung ở đó trở sẵn, thấy Đỗ Anh Vũ tới liền đứng lên chào hỏi. Hỏi han dăm ba câu, Đỗ Anh Vũ bảo đám lang trung trở về vị trí, chuẩn bị làm việc. Trần Kình cũng nhanh nhẹn tiến lên báo cáo: – Công tử, người còn nhiều hơn hôm trước. Sợ cháo hôm nay không đủ. Đỗ Anh Vũ nhíu mày, nhanh chóng phân phó: – Vậy thì đi mua thêm gạo, bổ sung vào. Kế hoạch không thể bị loạn được. Trần Kình chắp tay dạ một tiếng rồi nhanh chóng phái mấy tên thuộc hạ vào thành mua gạo. Thấy đã đến giờ, Đỗ Anh Vũ ra lệnh – Tây Xưởng Y Quán mở cửa, cho người vào xếp hàng đi vào, chuẩn bị phát cháo cho người bệnh. Cả đoàn người xếp hàng theo thứ tự, mỗi người được phát một chiếc bảng gỗ làm đánh dấu. Từng người từng người mang theo chiếc bảng gỗ tiền vào lấy cháo. Cái này là hoàn toàn miễn phí, mỗi người một này chỉ lấy được một bát. Chỉ đơn giản là cháo trắng thêm chút hành nhưng với đám dân nghèo đã là một bữa không tệ rồi. …… Đỗ Anh Vũ nhìn thấy bốn chữ Tây Xưởng Y Quán do chính mình viết, lòng liền cảm khái. Đám người đến rất đông, nhưng để xem bệnh thì chưa tới một phần, 9 phần còn lại chỉ vì muốn có một bát cháo miễn phí mà thôi. Đây chính là kế hoạch Đỗ Anh Vũ làm trong gần 1 tuần nay. Phát cháo và chữa bệnh miễn phí trong vòng một tuần lễ. Lúc đầu tiên cũng không nhiều người để ý, hại Đỗ tiểu công tử phải để đám người Trần gia khoa chiêng gõ trống đi từng nơi quảng cáo kêu gọi một hồi. Quả nhiên đồ miễn phí chưa bao giờ không có sức hấp dẫn, số lượng người tới xếp hàng những ngày tiếp theo tăng gấp bội. Rồi bọn hắn lại phải diễn một vở tuồng kịch, đám trai tráng Trần gia lẫn trong đám người tình cờ biết được cái công xưởng này sắp thành lập, rồi tình cờ xin được công việc, reo hò cổ vũ đám người còn lại cũng mạnh dạn ghi tên thử vận. Đỗ Anh Vũ chính là đang muốn thông qua đám người này tuyển nhân công cho Tây Xưởng. Đám người đến xin cháo càng nhiều, đăng kí đi làm càng đông. Nhưng Đỗ tiểu công tử đại tài khí thô, tuyên bố trong một tuần lễ tuyển số lượng không giới hạn. Hắn sắp xếp các bàn gỗ nhỏ là các địa điểm đăng ký, nam nữ phân chia đăng ký. Phía trên còn treo một cái biển ghi rõ yêu cầu giới tính tuổi tác, yếu tố công việc, lương đãi ngộ, phụ cấp và thời gian làm việc rõ ràng rành mạch. Không biết chữ sẽ có người đứng đó đọc cho mà nghe. Còn có người tư vấn trực tiếp, giải đám thắc mắc. Người nào đăng kí thành công sẽ được phát cho một tấm bảng gỗ. Hẹn ngày giờ đến làm thì mang theo làm chứng nhận. Đến lúc đó mới thật sự kí hợp đồng. Người nào bận nông án cũng có thể đăng kí làm bán thời gian, nhưng sẽ không bao chỗ ở. Người không biết việc sẽ được vừa học việc vừa làm, lương dạng học việc. Có những việc không cần phải học thì được tuyển thẳng làm công nhân viên. Đặc biệt những người có tay nghề một ngành nào đó sẽ được tuyển theo dạng đặc biệt gọi là dạng kỹ sư. Tất nhiên mỗi ngành, mỗi người sẽ có mức thu nhập khác nhau tuỳ vào yêu tố công việc. Hơn nữa Đỗ Anh Vũ có cho ra chế độ bảo hiểm, trợ giúp đám công nhân khám chữa bệnh giá rẻ. Đây mới là thứ Đỗ tiểu tử cho là quan trọng nhất. Phát cháo chỉ là mồi dụ, tư vấn tuyển lao động mới là thật ý đồ. Còn Tây Xưởng Y Quán thì chính là một loại lý tưởng! Đỗ Anh Vũ nhìn đám người nhao nhao xếp hàng đăng ký bên dưới, đầu nhỏ liền gật gù. Thời gian gần đây hắn chạy tới chạy lui cũng vì chuẩn bị cho việc này. Từ chuẩn bị gạo nấu cháo, thuê y sư, giảng giải phân chia công việc cho đám người dưới. Đỗ Anh Vũ bận tối mắt tối mũi. Nhà mới đã chuyển hắn còn chưa từng về. Có Lý Kế Nguyên làm lý do cùng cha hắn đánh yểm trợ nên mẹ hắn cũng không nói gì. Từ sau đêm hôm đó, Đỗ Tướng đối với Đỗ Anh Vũ thoáng hơn rất nhiều. Quả nhiên cùng nhau đi chơi gái cải thiện tình anh em! Cổ nhân không lừa ta! ….. – Tiểu lão bản bên này. Đỗ Anh Vũ vừa tiến vào Tây Xưởng Y Quán thăm quan , đám nữ nhân Di Hoa Lâu liền cười đùa kêu gọi hắn. Đỗ tiểu tử chỉ cười vẫy tay đáp lại chứ không đến làm phiền bọn họ làm việc. Tất nhiên không phải là làm công việc bán da thịt. Mà là hỗ trợ người đến khám bệnh cùng phụ giúp các vị y sư. Đúng vậy không sai đâu. Bọn họ đến để làm Y Tá! Đây cũng là một con đường ra mà Đỗ Anh Vũ dành cho đám nữ nhân lưu lạc phong trần này. Ở lâu cũng có tình cảm, Đỗ Anh Vũ không đành lòng nhìn bọn họ sau khi tàn phai nhan sắc liền lặng lẽ tủi nhục chết ở một góc trời. Hơn nữa bọn họ đều từng làm nghề chiều chuộng người khác. Việc chăm sóc người kì thật đối với bọn họ cũng không khó. Hi vọng là luôn cần phải có. Có hi vọng mới là thật sống! Tây Xưởng Y Quán nơi này sẽ chỉ là cơ sở đầu tiên, Đỗ Anh Vũ hắn muốn ở khu Tây thành này mở thêm vài cơ sở nữa. Lớn hơn nữa là toàn thành Thăng Long, toàn Đại Việt. Cải thiện dân số Đại Việt cần nhất hai thứ : Lương thực và chữa bệnh. Đây chính là một trong hai! Lý tưởng của hắn vậy thì từ toà Tây Xưởng Y Quán này bắt đầu đi. Bản lĩnh của hắn chính là hành y. Thứ hắn chữa chính là Đại Việt. ……. Đang trong lúc yy tự sướng, lão Trần tiến sát bên cạnh nhỏ giọng thì thầm: – Công tử, lão Ngô tới rồi! Đỗ tiểu tử gật đầu, sai bảo đám người dẫn lão Ngô vào hậu đường. Trần Kình chưa vội đi, hắn nói tiếp: – Ngoài ra công tử à, cá đã cắn câu, có động tĩnh rồi…. Đỗ Anh Vũ nghe thấy vậy, mắt liền híp lại, khoé môi cong lên: – Ta còn tưởng là bọn hắn là thật nhịn được chứ!!! …..