Ly Sầu Hận

Chương 11



“Xoẹt xoẹt” một tiếng, ống tay áo ngăn trở trước ngực bị xé xuống, không còn võ công, chống lại Mã Thừa Ân cậy mạnh, Ly Ca Tiếu dĩ nhiên là thua thiệt, một thân bị Mã Thừa Ân đẩy trên giường, khoảng cách tiếp xúc thật gần, nam nhân nữ nhân tự nhiên sẽ dễ dàng phân biệt.

Mắt thấy Mã Thừa Ân đưa tay sắp sửa chạm vào quần áo trên ngực, Ly Ca Tiếu không thể không nghĩ ra hiểm chiêu, bắt lấy tay của Mã Thừa Ân, ngẩng đầu lên chủ động hôn lấy.

Xúc cảm trên môi không tính là mềm mại, y chủ động khiến hắn kinh ngạc, Mã Thừa Ân trợn to hai mắt, trong lúc nhất thời ngây người như phỗng, buông lỏng tay, mà hai tay Ly Ca Tiếu hoàn toàn kéo lấy cần cổ Mã Thừa Ân, kịch liệt hôn môi đối phương.

Lông mi thật dài ở trước mặt lay động, ánh mắt chấn nhiếp mười phần nhìn hắn, ấm áp hôn môi, hơi thở đều là của nàng, khiến tâm hắn cuồng loạn không dứt.

Dừng nửa khắc, chợt bắt lấy bả vai Ly Ca Tiếu, đem y đẩy ra, che lại môi, trừng hai mắt nhìn người trước mắt.

Thở hổn hển, gương mặt trắng bệch bất chợt đỏ bừng vì vận khí, cố ý phủ lộng hạ tóc xuống, Ly Ca Tiếu che kín bả vai hững hờ ngồi nửa mép giường.

“Chết tử tế không bằng sống thừa, Mã Đại nhân, chỉ cần có vinh hoa phú quý….đi theo ai cũng đều giống nhau!”

Đây rốt cuộc là một nữ nhân như thế nào, một khắc trước còn một bộ dáng dẫu có chết cũng không khuất phục, vừa đảo mắt liền phóng đãng hôn hắn, đây không phải là một loại thủ đoạn, muốn nghênh còn cự, thân thể của nàng căn bản cũng không thể hành phòng, hắn chẳng qua chỉ muốn dạy dỗ nàng một chút, nàng lại cư nhiên không chịu được mà câu dẫn hắn.

“Tiện nhân………!” đều là giả, chẳng qua là nói láo bức hắn muốn nàng, hắn đáng chết cư nhiên lại mắc bẫy.

Liếc mắt nhìn cũng cảm thấy không thể dễ dàng tha thứ, Mã Thừa Ân nổi giận đùng đùng đạp cửa đi ra.

Mắt thấy người đi ra ngoài, Ly Ca Tiếu không khỏi nhún vai, sờ môi của mình, cũng không cảm thấy ghê tởm, chẳng qua cái này hy sinh hơi lớn, lần trước đối phó với Tiểu Bản vốn không quá tiếp xúc, lần này thật sự là quá thân mật, bất quá Ly Ca Tiếu y từ trước tới giờ không phải người câu nệ tiểu tiết.

Hai tay đặt sau ót, Ly Ca Tiếu nhắm hai mắt lại, y cần tĩnh dưỡng tinh thần đối mặt với kế hoạch tiếp theo.

Xem xong thư, Tam Nương tức giận chém phong thư thành giấy vụn.

“Hắn lại tự mình định đoạt, cái gì mà mang Sài Hồ về, Tiểu Mai, ngươi lại bị hắn lừa, trong thư nói, để cho chúng ta đưa An Minh Thái đi tìm Hải đại nhân, Tiểu Mai cùng một chỗ với chúng ta, mười ngày sau, hắn sẽ nghĩ biện pháp đi ra ngoài dâng hương, để cho chúng ta cướp hắn trở lại!”

“Mụ nội nó, Lão ly hắn, chuyện thái thái bình bình hắn không làm, cứ muốn làm chuyện khiến người khác không nuốt trôi được!” Vỗ bàn, ngay đến Sài Hồ một thô nhân nghĩ thế nào cũng nghĩ không thông.

“Ca ca huynh ấy là sợ đệ sẽ lâm vào nguy hiểm nên mới làm vậy, đệ thật đần, như thế nào liền không nghĩ ra, nhưng tình thế ca ca bây giờ vô cùng nguy hiểm như thế….. đệ…. đệ phải đi về!” vừa nói, Tiểu Mai ngay cả nữ trang đều không thay đi ra tới cửa.

“Ta tin Ly Ca Tiếu hắn có thể bình yên thoát hiểm………!” một mực không lên tiếng An Minh Thái kéo Tiểu Mai lại.

“Ngươi………là vì ngươi, ca ca bây giờ ở trong tay Mã Thừa Ân…….Mã Thừa Ân…..hắn muốn……hắn muốn………….!” cái này bảo hắn nói như thế nào đây, tình hình bây giờ nếu nói ra, chẳng những không làm được gì còn khiến cả Tam Nương và Sài Hồ đều vọt vào Mã Phủ.

“Hắn gạt ngươi đem ta trốn ra, chính là không muốn chúng ta mạo hiểm, bây giờ ngươi lại trở về nữa, chẳng phải là càng thêm nguy hiểm sao!”

“Uống phí ca ca vì cứu ngươi mà xâm nhập vào hổ huyệt, huynh ấy thật không nên giúp ngươi, ngươi buông tay cho ta…..!” mặc dù chỉ là một thư sinh, nhưng khí lực của hắn rất lớn, làm Tiểu Mai đau cả tay.

“Mai Mai, chúng ta cũng không thể manh động, trước tiên đi tìm Hải đại nhân, để Hải đại nhân định đoạt…..!” đã trải qua đủ loại chuyện, Tam Nương biết, nếu tâm loạn tất sẽ hỏng việc.

Ban đêm

“Tiếu Tiếu, tới đây, nhìn xem đây là cái gì, bùa bình an mẹ vì các con mà lên miếu cầu nguyện phù hộ cho con sớm ngày cho Mã gia chúng ta khai chi tán diệp! (sinh thêm nhiều con cháu)” Tự tay đeo bùa bình an cho Mai Tiếu Tiếu, Lão phu nhân vừa ngắm vừa vui thích.

“Mẹ lén nói cho con biết, chiều nay mẹ đã cho người dọn dẹp căn phòng kia,  phòng của Thừa Ân có cũ một chút, trước kia tân phòng một mực trống không, mẹ sớm muốn mang ngươi qua đó ở cùng một chỗ với Thừa Ân, thân thể con còn cần tĩnh dưỡng thêm, nhưng nói sao thì nói, cái này phu thê làm sao có thể ở tách nhau được! Mẹ đã nói với Thừa Ân, nó đồng ý ngày mai sẽ đón con dọn qua đó ở!” Lão phu nhân cười đến hợp bất long chủy (cười đến không ngậm miệng lại được).

Buổi chiều có động tĩnh lớn như vậy, mấy người làm ở bên ngoài cười cười nói nói chạy qua chạy lại, y không phải người điếc, tự nhiên biết được, Mã Thừa Ân tới cũng là vì chuyện này, y chẳng qua giả bộ một chút chọc cho hắn tức giận, phương pháp của y có chút quá khích nhưng lại có hiệu quả.

“Đều nghe theo sự an bài của mẹ!” Nhưng y không muốn làm cho lão phu nhân thất vọng.

“Mẹ, con có chuyện này muốn thưa với mẹ trước, con cùng muội muội đều sợ Tiêu công tử, muội muội thà chết cũng không chịu gả cho hắn, không thể làm gì khác hơn chiều nay muội muội đã mang theo ca ca chạy đến nhà chồng nàng, mấy ngày nay liền tổ chức thành thân luôn, mặc dù có chút vội vàng nhưng chung thân hạnh phúc của muội muội vẫn là trọng yếu nhất!” trong lòng đã sớm tính toán lời giải thích thỏa đáng, Ly Ca Tiếu diễn so với Tiểu Mai cũng không kém là bao.

“Ai, đứa nhỏ này, thế nào mà bây giờ mới nói cho mẹ biết, tiểu nha đầu gả đi thật ủy khuất, ta ngay đến một phân lễ vật cũng chưa kịp đưa!” Lão phu nhân thương yêu nữ nhi này là thật lòng, mặc dù thấy chuyện này cũng có chút cổ quái, nhưng cũng không nghĩ gì, huống chi tác phong của Tiêu công tử cũng nghe nói không ít, thành thân gấp gáp như vậy hẳn cũng đúng.

“Chờ tối nay nàng đến thăm con, người tặng nàng chút lễ vật là được.”

“Được được, mẹ nhất định sẽ chuẩn bị vòng cổ thật đẹp cho tiểu nha đầu!”

“Mẹ, mười lăm tháng này, con cùng người đi miếu dâng hương được không?”

Phải nhanh chóng ra khỏi Mã phủ, đi theo Lão phu nhân là dễ dàng nhất.

“Tiếu Tiếu, cài này không được, thân thể con còn chưa khỏe hẳn, làm sao có thể đi ra ngoài được!”  đối với nữ nhân bị sảy thai, kiêng kị nhất chính là việc đi lại, tốt nhất nên ở nhà an dưỡng cho tốt.

“Mẹ, đến mười lăm tháng này cũng được hơn nửa tháng, thân thể con tốt lắm, con muốn đi miếu dâng hương, cầu nguyện cho hài tử vừa mất!” Vừa nói vừa giả bộ rơi lệ, lấy tay che mặt lại.

“Tiếu Tiếu, đừng buồn nữa, vậy chúng ta sẽ đi miếu dâng hương, đi một lát sẽ trở về.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.