LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT – CHƯƠNG 40
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Ngày trôi qua rất nhanh, đảo mắt đã đến tháng tư nhiều mưa.
Khương Vu vừa xử lý xong tư liệu ủy thác, nhìn ngoài cửa sổ mà thất thần suy nghĩ. Trời lại mưa, cô không mang theo ô. Mùa đông vừa qua, đồng chí Thẩm Mộ lái xe riêng đã chính thức bị cô sa thải. Không biết bắt đầu từ khi nào, Khương Vu cảm thấy đi bộ mười phút về nhà cũng rất tốt, rất vui vẻ. Giờ Thẩm Mộ muốn đổi ý cho Khương Vu tự lái xe cũng không được.
Thẩm Mộ hôm nay không bận việc. Khương Vu nhẩm tính thời gian một chút, lúc này chị hẳn đã đến nhà. Xem ra cô phải tự nghĩ cách đi về.
Tiếng mưa rơi đập vào cửa kính khiến con người ta tâm trạng vốn đã không tốt lại càng thấy phiền muộn trong lòng. Nhìn hai hộp tài liệu đã sắp xếp ngay ngắn trên bàn, Khương Vu thở dài, đứng dậy bê vào phòng.
Ủy thác bên trong hai hộp này cũng có điểm tương đồng.
Một vụ là con bị bệnh nặng, người vợ không buông tay, muốn bán nhà tiếp tục chữa trị nhưng người chồng kiên quyết không đồng ý, hai người lựa chọn ly hôn.
Khương Vu còn nhớ lúc người mẹ kia tìm đến, cô hỏi nhu cầu người ủy thác như thường lệ, cô ta ánh mắt rõ ràng, thẳng thắn nói với Khương Vu mình cần tiền.
Khương Vu đã tìm hiểu bệnh tình con trai cô ta, là căn bệnh có tiền cũng chưa chắc chữa khỏi được. Người cha không muốn đổ hết tài sản vào cái động không đáy đó nên mới ngăn chặn kịp lúc. Khương Vu cũng muốn khuyên cô ta nên lượng sức, nhưng khi nhìn vào đôi mắt đó, tình cảm đã chiến thắng lí trí, cô không thể thốt lên một chữ “không”.
Cuối cùng vẫn là ly hôn. Khương Vu và người ủy thác cũng không tranh giành bất động sản, nhà vẫn để lại cho bên kia, nhưng phải trả cho nhà gái một phần tiền mặt tương ứng nửa giá trị. Như vậy, người mẹ đã có một số tiền để chữa bệnh cho con. Mà xét thấy đứa trẻ chưa thành niên, người cha vẫn phải có nghĩa vụ nuôi nấng. Bọn họ thương lượng một con số hai bên đều có thể chấp nhận, cuối cùng xem như chia tay trong hòa bình.
Khương Vu làm luật sư, có đến thăm vài lần. Nhưng cô nghe cậu bé nói từ khi đề nghị ly hôn, cha đã không tới bệnh viện nữa. Trước khi đi, cậu bé còn kéo tay áo Khương Vu, lén hỏi có phải cha mẹ ly hôn là do cậu bị bệnh hay không. Khương Vu không nói dối, cô chỉ xoa đầu đứa trẻ, tránh nặng tìm nhẹ trả lời: “Cha mẹ con tách ra là bởi vì họ không thể hiểu nhau, cũng không thể làm ra lựa chọn giống nhau.”
Cô không biết cậu bé nghe hiểu không, cũng không biết liệu cậu có còn sống đủ lâu để có thể nếm trải sự khổ cực cùng bất đắc dĩ ấy. Ra khỏi phòng bệnh, Khương Vu liền trả hết tiền lại cho người mẹ.
Người phụ nữ nhìn Khương Vu với đôi mắt đầy bất an. Khương Vu tin nếu không có biến cố này, cô ta nhất định sẽ là một người hiếu thắng, sĩ diện, không dễ dàng nhận sự giúp đỡ. Nhưng hiện thực chính là như vậy, nó ép người ta không thể không cúi đầu. Cô ta chỉ có thể đè nén lòng tự tôn đó mà nhận sự ban ơn từ người khác.
Sau khi vụ này kết thúc được ba ngày, lại một người ủy thác nữa đến tìm Khương Vu. Cũng là một người mẹ, cũng là người nhà đột nhiên phát hiện bệnh, chẳng qua lần này không phải con mà là người chồng.
Khương Vu làm cố vấn, trong thời gian hai tiếng, cô đã hiểu hết câu chuyện trong gia đình này cùng yêu cầu của người mẹ.
– Luật sư Khương, tôi biết ảnh cần tiền. Tôi chỉ cần con thôi. Nhà, xe, trang sức, tất cả đồ đáng giá tôi đều có thể để lại cho ảnh. Phí nuôi dưỡng tôi cũng không cần ảnh đưa, chỉ cần…
Chỉ cần đừng kéo tôi và con xuống vũng bùn không thể nào thoát thân đó.
Dù sao cũng là vợ chồng mấy năm, muốn lõa lồ tâm tư như vậy ra miệng cũng không dễ dàng. Người phụ nữ nói đến đấy đã nghẹn ngào.
Khương Vu phân tích những khả năng có thể xảy ra, cuối cùng nói: “Thật ra, người cô cần nhất không phải luật sư. Hai vợ chồng cô có thể nói chuyện với nhau, có lẽ anh ta chưa bao giờ muốn liên lụy hai người.”
Ngày đó, người phụ nữ đỏ mắt rời đi, sau cũng không tái xuất hiện ở Hoa Sách nữa. Có lẽ cô ta đã cùng chồng chia tay trong hòa bình, có lẽ cuối cùng cô ta đổi ý muốn cùng người nhà vượt qua sóng gió, có lẽ…
Sẽ tồn tại rất nhiều cái có lẽ, rất nhiều loại khả năng. Những điều đó Khương Vu không tài nào biết được. Cô chỉ có thể cất những câu chuyện đó đi, nhét vào ngăn tủ như một mớ tài liệu, rồi đóng lại thật chặt.
Thời gian không còn sớm, cô nên về nhà.
Trời tháng tư ở thành phố Kinh Nguyên như cảm xúc của một đứa trẻ, thay đổi thất thường. Khương Vu bước đến cửa chính Hoa Sách, vươn tay xem xét. Hạt mưa rơi vào lòng bàn tay mang theo sự lạnh lẽo. Cô nhìn ra bên ngoài, mọi người trên đường ai ai cũng bước đi vội vã. Những chiếc ô căng trên đầu như vô số đóa hoa nở rộ. Mà trong đó, bông đỏ rực tươi đẹp nhất đang đi về phía này.
Tiểu Trần thấy luật sư Khương bị cơn mưa chặn đường về, không biết lấy từ đâu ra một chiếc ô: “Luật sư Khương, chị không mang dù sao? Em vừa tìm được một cái, cho chị mượn dùng…”
Tiểu Trần còn chưa dứt lời, đã thấy Khương Vu tiến lên một bước, đi vào màn mưa. Nhưng không một giọt nào rơi lên người cô, bởi đã có một chiếc ô đỏ rực như lửa che nơi đỉnh đầu.
Luật sư Khương xoay người chào tạm biệt cô nàng Tiểu Trần: “Mai gặp lại nha.”
– A, ngày mai gặp lại, luật sư Khương. – Tiểu Trần giấu chiếc ô xám trông hơi quá đơn điệu ra sau lưng rồi cất lời chào tạm biệt Khương Vu.
Trong nháy mắt đó, Tiểu Trần thấy được bóng dáng một người khác dưới tán ô. Người ấy trông cao gầy giống luật sư Khương, một mái tóc xoăn nâu sẫm buông xõa như thác nước. Có điều ô quá lớn, nhìn không đến gương mặt. Nhưng Tiểu Trần vẫn thấy được người nọ nắm tay luật sư Khương.
Thì ra lời đồn là thật. Luật sư Khương đã tìm được người thương.
Thật tốt nha, tuy trời tháng tư nhiều mưa, ẩm ướt khiến người ta phiền lòng nhưng mùa xuân là mùa yêu đương, chờ trận mưa này trôi qua, thành phố sẽ lại phủ mầm xanh.
***
Trời mưa ảm đạm, nhưng chiếc ô đỏ trên đầu cùng người đang đi bên cạnh Khương Vu như ánh mặt trời, xuyên qua tầng mây xám xịt chiếu sáng đáy lòng cô, khiến cô nhịn không được mà cong khóe môi: “Sao chị không lái xe?”
Thẩm Mộ nắm tay Khương Vu lắc lắc trước sau: “Nghĩ em không mang dù, sợ em mắc mưa nên đến đón. Tụi mình tay trong tay, vai kề vai mà đi bên nhau, cảm giác này thật tốt.”
Đúng vậy, thật tốt. Khương Vu cảm nhận được độ ấm từ tay Thẩm Mộ truyền đến. Tuy trên đường nước đọng, bước trúng thậm chí sẽ bắn lên làm ướt ống quần nhưng Khương Vu vẫn cười vui vẻ.
Thẩm Mộ nắm tay Khương Vu, kéo người áp sát vào lòng ôm chặt, không để cô bị ướt: “Đi thôi, về nhà.”
Về nhà.
Khương Vu nghĩ, cô nghe Thẩm Mộ nói hai chữ này cả đời cũng sẽ không chán.
– Được, về nhà.
Chỉ là đi đón vợ tan tầm, Thẩm Mộ cảm thấy mình làm chuyện hết sức bình thường. Nhưng ai ngờ vừa bước vào nhà, còn chưa kịp giũ sạch nước đọng trên ô, quần áo vì mưa mà âm ỉ cũng chưa cởi, cô đã bị Khương Vu ép lên tường.
Nhiệt tình, kịch liệt, hôn không màng bất cứ điều gì.
Thẩm Mộ đúng là nằm mơ cũng không dám nghĩ sẽ có ngày Khương Vu làm chuyện càn rỡ với mình như vậy. Cô định duỗi tay ôm eo nhưng Khương Vu căn bản không để cô lộn xộn, trực tiếp túm tay cô lại, đè trên đỉnh đầu.
Kích thích vậy sao?!
Thẩm Mộ chỉ hận không thể phân thân, nếu không cô thật muốn đứng từ xa chụp lại tư thế này, giữ làm kỉ niệm.
Chậc chậc, tưởng tượng một chút, mình như cô gái nhỏ bé, yếu đuối bị Khương Vu giữ chặt tay, đè trên tường, hôn đến môi đỏ bừng, ướt át…
Oa… Hình ảnh đó thật quá tốt đẹp, quá ái muội.
Một nụ hôn trôi qua, Khương Vu vừa tạm dừng để thở đã thấy Thẩm Mộ sắc khí tràn đầy, đầu lưỡi quét một vòng quanh môi. Những yêu tinh trong phim truyền hình gặp được đối tượng ái mộ chắc cũng đều là bộ dạng này.
– Chị… chị muốn làm gì? – Khương Vu đã sớm không còn sự kích động vừa rồi, ngay cả đôi tay đang nắm lấy Thẩm Mộ cũng dần buông lỏng.
Thẩm Mộ thẳng tay kéo cổ áo, cảnh xuân kiều diễm bại lộ.
– Tiếp đi, đừng ngừng.
Nói đoạn, hai người thay đổi vị trí. Thẩm Mộ không cho Khương Vu cơ hội chạy trốn, lập tức xoay người đè cô lên tường rồi hôn xuống.
Khương Vu cảm thấy Thẩm Mộ có thể xuất bản quyển sách “Luận 108 tư thế hôn môi”. Hai người ngoại trừ hôn nhau, cái gì cũng không có làm, mà không hiểu sao khi Thẩm Mộ cảm thấy mỹ mãn buông ra, cô lại thấy eo mình như sắp gãy. Không chỉ vậy, môi cô còn bị răng Thẩm Mộ cắn trúng.
– Rách rồi. – Khương Vu mếu máo.
Thẩm Mộ vừa nghe, mắt lập tức lóe sáng: “Có muốn chị liếm giúp em không?”
– … – Khương Vu đẩy bản mặt đang sáp lại của chị ra. – Không cần, cảm ơn.
Thẩm Mộ vui tươi hớn hở đi nấu cơm.
Khương Vu nằm trên sô pha, cả người nhẹ nhàng nhìn trần nhà. Nơi đó là một cái đèn treo pha lê hình hoa năm cánh, ánh sáng chiếu rọi qua đó như tỏa ra sắc cầu vồng.
Suy nghĩ Khương Vu bị kéo về rất lâu trước kia. Từ sau chuyện đó, cô vẫn luôn sống cùng bà ngoại. Khi ấy chỉ cần là ngày mưa, bà ngoại đều sẽ đi một đoạn đường rất dài đến cổng trường đón cô. Khương Vu vốn cho rằng bà đi rồi, sẽ không còn ai vì cô làm điều đó nữa, nhưng ai có ngờ, bây giờ trong thế giới của cô lại xuất hiện một người, một người rất rất tốt với cô.
– Thẩm Mộ. – Khương Vu nhìn đèn trần, hướng phòng bếp gọi tên Thẩm Mộ.
– Ơi, sao vậy bảo bối? Cơm tới ngay. – Thẩm Mộ cao giọng trả lời.
– Thứ hai tuần sau chị có thời gian không? – Khương Vu hỏi.
– Có. – Một chữ này, Thẩm Mộ đáp đến đúng lí hợp tình.
Có, phải có. Cho dù không có, Thẩm Mộ cũng sẽ làm nó biến thành có.
– Vậy chị cùng em đi một chỗ được không?
Lúc Thẩm Mộ dọn đồ ăn ra, Khương Vu đã đứng ngay cửa phòng bếp, đôi mắt long lanh như phủ một tầng hơi nước. Đừng nói chỉ cùng em đi một chỗ, cho dù lên núi đao xuống biển lửa, Thẩm Mộ cũng chết không chối từ.
Đặt đồ lên bàn cơm, Thẩm Mộ nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Khương Vu: “Em muốn đi đâu cũng được, chị đi cùng em.”
Khương Vu cũng không nói cụ thể thứ hai muốn đi chỗ nào, làm cái gì. Tầm mắt cô chuyển sang món ăn Thẩm Mộ vừa đặt lên bàn, cười hỏi: “Nấu gì vậy, thơm quá đi.”
Ngay sau đó Thẩm Mộ liền giới thiệu từng món, trịnh trọng như dâng vật quý.
Bánh rau củ, salad trộn, còn có một món canh đậu hủ.
Với canh đậu hủ, Thẩm Mộ còn khoe khoang kỹ thuật xắt: “Nhìn xem, mỏng như sợi tóc.”
Chị cứ phét đi, Khương Vu liếc Thẩm Mộ một cái. Mỏng thì có mỏng thật, nhưng chưa tới mức như sợi tóc. Thẩm Mộ này chính là như vậy, phàm khoác lác chuyện của bản thân mình hay của cô đều không thấy chột dạ.
Hai người ăn tối xong cùng nhau xem một bộ phim, đêm đến thơm thơm mềm mềm ôm nhau ngủ. Thẩm Mộ sung sướng nhắm mắt lại.
Thứ hai tuần sau, sẽ đi đâu đây?
Thứ hai tuần sau.
Thứ hai tuần sau…
Thẩm Mộ đột nhiên bừng mở mắt. Cô vừa nhớ ra thứ hai tuần sau là ngày gì.
Đó là tiết Thanh Minh.
Thanh Minh à…
____________