LY HÔN HIỂU BIẾT MỘT CHÚT – CHƯƠNG 16
Tác giả: Thủy Sắc Thiên Thanh
Edit: Alex
_____________
Tất cả mọi người ở công ty giải trí Thiên Duyệt đều biết Thẩm Mộ hôm nay vừa đi làm đã gọi trưởng phòng Từ vào phòng. Hai người nói chuyện chưa đến mười phút đã đi ra.
Mọi người còn đang sôi nổi suy đoán xem sắp có chuyện lớn gì thì một tin tức đã nhanh chóng truyền bá trên mạng với tốc độ chóng mặt.
Thiên Duyệt lộn xộn mấy hôm, giờ khi chuyện Phùng Thiệu ngoại tình xém ly hôn sắp bình ổn kết thúc thì đột nhiên quyết định chấm dứt hợp đồng.
Từ trên xuống dưới Thiên Duyệt đều kinh ngạc vô cùng. Không ai biết vị tiểu Thẩm tổng này rốt cuộc đang nghĩ gì.
Công ty giải trí Thiên Duyệt là sản nghiệp của nhà họ Thẩm. Thật ra thế kỷ trước, nhà họ Thẩm lập nghiệp nhờ kinh doanh châu báu, bằng ánh mắt độc đáo và tài lực hùng hậu. Truyền đến đời ông nội Thẩm Mộ thì mấy anh em tách ra.
Ông nội Thẩm Mộ về già kiên quyết rời khỏi ngành châu báu, bắt đầu mở công ty giải trí khi đó hãy còn mới mẻ, tiếp tục hô mưa gọi gió. Mà anh em của ông lại vọng tưởng mở rộng quy mô kinh doanh châu báu, cuối cùng vì đắc tội người không nên đắc tội mà dần dần thất thế, bây giờ chỉ miễn cưỡng sống qua ngày.
Thiên Duyệt là từ tay ông nội của Thẩm Mộ truyền xuống. Lão gia tử thân thể khỏe mạnh, nhưng người con trai duy nhất lại yểu mệnh tuổi xuân. Lúc tiếp nhận Thiên Duyệt, Thẩm Mộ còn chưa được hai mươi.
Ban đầu có ông nội mang theo còn đỡ, sau ông cũng đi rồi, chỉ còn một mình Thẩm Mộ chịu đựng. Khi đó ở Thiên Duyệt người người hoảng sợ, tất cả đều cho rằng cái công ty giải trí này vào tay một cô gái trẻ tuổi như vậy sợ là chẳng tồn tại được bao lâu. Nhưng Thẩm Mộ lại cắn răng đẩy nó lên một tầm cao mới.
Thiên Duyệt bây giờ, nghệ sĩ dưới trướng nhiều vô số, phát hành không biết bao nhiêu hạng mục chất lượng cao, có quan hệ hợp tác tốt với rất nhiều viện đào tạo ngôi sao, bạn bè truyền thông giải trí không đếm xuể. Cũng chính vì vậy mà Thẩm Mộ, người một tay gầy dựng nên Thiên Duyệt như hôm nay, có địa vị tuyệt đối nói một không hai.
Trưởng phòng Từ là bô lão Thẩm lão gia tử đề bạt khi xưa. Nhưng nhân vật quan trọng như vậy cũng sẽ không hỏi lí do Thẩm Mộ quyết định chấm dứt hợp đồng với Phùng Thiệu. Thiên Duyệt từ trên xuống dưới đều vui vẻ phục tùng cô sếp trẻ tuổi này.
Chờ đến khi hai vợ chồng Phùng Thiệu nghe tin chạy đến thì chuyện Thiên Duyệt chấm dứt hợp đồng đã lan truyền trên mạng được mấy vòng, với đủ mọi phiên bản.
Có người nói Thiên Duyệt phát hiện Phùng Thiệu không chỉ mờ ám với Lục Viện mà còn có người khác nữa. Quá phiền toái. Thiên Duyệt không muốn giữ tên rắc rối ấy lại để suốt ngày phải lo dọn dẹp hậu quả nên đá đít đi luôn.
Có người nói Phùng Thiệu khó quên tình nhân cũ là Lục Viện, không muốn ở lại chốn thương tâm nên tự động chấm dứt.
Còn có người nói Thẩm Tĩnh Tuệ đã sớm bất mãn với việc Phùng Thiệu ăn cỏ gần hang nên yêu cầu anh ta chấm dứt hợp đồng với Thiên Duyệt.
Đủ mọi cách nói, nhưng tổng kết thái độ của quần chúng nhân dân thì chỉ có bốn chữ: sướng ý vừa lòng.
Cùng lúc đó, bộ phận truyền thông của Thiên Duyệt cũng giải thích sở dĩ lúc trước không chấm dứt hợp đồng là vì thân là công ty chủ quản của Phùng Thiệu thì phải thực hiện chức trách của một công ty chủ quản. Bây giờ công ty đã hoàn thành nhiệm vụ, tận tình tận nghĩa rồi, cũng đến lúc thanh toán với Phùng Thiệu.
Thiên Duyệt xem như chiếm hết lợi thế về mặt đạo đức. Vừa hoàn thành nghĩa vụ của một công ty chủ quản, vừa đáp ứng yêu cầu trước kia của mọi người. Vợ chồng Phùng Thiệu dù muốn lên tiếng biện giải cho bản thân cũng không biết bắt đầu từ đâu.
Thẩm Tĩnh Tuệ bị hàng loạt động tác của Thiên Duyệt làm khiếp sợ, cuối cùng chạy đến cửa văn phòng tổng tài của Thẩm Mộ. Cô muốn vào trong, nhưng lại bị trợ lý Tiểu Lưu nghiêm mặt chặn lại ngoài cửa.
– Anh Phùng, chị Phùng. Thiên Duyệt cũng có quy định. Nếu không có hẹn trước thì người ngoài không được vào.
Phùng Thiệu khó thở: “Sao vậy chứ? Bọn tôi còn chưa có đi đâu.”
Trợ lý Tiểu Lưu cũng không tranh cãi với Phùng Thiệu, vẫn nghiêm mặt đứng yên không hề nhúc nhích.
Thẩm Tĩnh Tuệ nhẹ nhàng kéo tay Phùng Thiệu, cất cao giọng nói về phía cửa: “Thẩm tổng, không biết chúng ta có thể gặp mặt nói chuyện được không?”
Giọng Thẩm Mộ từ trong phòng truyền ra: “Minh Di, mời chị Phùng vào.”
Trợ lý Tiểu Lưu làm thế mời, né nửa người để Thẩm Tĩnh Tuệ bước vào. Phùng Thiệu vừa muốn đi theo thì một thân hình nhỏ nhắn lại lần nữa ngăn trước mặt anh ta.
– Sếp chỉ mời chị Phùng.
Một câu liền chắn Phùng Thiệu ở ngoài. Anh ta chỉ có thể quay lại sô pha, nén giận ngồi chờ.
Trong văn phòng, Thẩm Mộ hơi vươn tay, mời Thẩm Tĩnh Tuệ ngồi xuống.
Thẩm Mộ đã từng nghe Khương Vu nhắc đến vị thân chủ này trên giường. Em nói cô ta bình tĩnh thong dong, Thái Sơn có sập trước mặt cũng không biến sắc. Thật sự rất khó tưởng tượng người như vậy cũng có ngày mất ưu nhã.
Vốn Thẩm Mộ còn bất mãn vì Khương Vu nhắc đến người khác trên giường, nhưng Thẩm Tĩnh Tuệ biết rõ quyết định của Thiên Duyệt khiến mình và Phùng Thiệu rơi vào thế yếu mà còn có thể ưu nhã gật đầu cảm ơn một câu mời ngồi của Thẩm Mộ, cô liền cảm thấy người phụ nữ này không đơn giản.
– Không biết chị Phùng tới đây chuyến này là vì chuyện gì vậy? – Thẩm Mộ dựa ra sau, nửa híp mắt.
– Thẩm tổng, thế này không giống những gì chúng ta thương lượng lúc trước. – Thẩm Tĩnh Tuệ đan tay đặt trên gối, cười nhẹ nói.
– Cô nói chuyện hợp đồng?
– Nếu không thì gì?
– Phùng phu nhân có thể thanh to thế lớn đưa nhau ra tòa lại không ly hôn thì Thiên Duyệt đương nhiên cũng có thể dàn xếp mọi chuyện rồi thanh toán nợ nần. Cô nói có phải vậy không?
Thẩm Mộ nói xong đứng dậy. Qua cửa kính sát đất trong phòng, cô có thể nhìn đến rất xa. Không đợi Thẩm Tĩnh Tuệ đáp lời, Thẩm Mộ đã quay lưng về phía cô ta, nói tiếp: “Huống chi tôi cảm thấy tôi đây là đang giúp cô đó. Đã không còn công ty chủ quản làm hậu thuẫn, Phùng Thiệu nếu muốn tiếp tục kiếm ăn trong giới thì phải ôm chặt chân cô, trông cậy vào hôn nhân mỹ mãn của hai người giúp anh ta tẩy trắng. Có lẽ hai người nên suy xét mở phòng làm việc?”
Một câu của Thẩm Mộ lập tức đánh trúng nỗi lòng Thẩm Tĩnh Tuệ. Bị đối phương nói toạc tâm sự ra như vậy, dù là Thẩm Tĩnh Tuệ cũng không khỏi biến sắc.
Đến nước này, rất nhiều chuyện đã rõ kết cục, không thể nào thay đổi được. Chuyến này Thẩm Tĩnh Tuệ đến đây cũng không phải để vấn tội.
– Thẩm tổng, hôm nay tôi tới đây không có ý gì khác, chỉ đơn thuần tò mò vì sao cô rõ ràng đã quyết định rồi lại đột nhiên thay đổi mọi kế hoạch? – Thẩm Tĩnh Tuệ nói.
Thẩm Mộ hít sâu một hơi, ánh mắt xuyên cửa sổ nhìn ra phong cảnh trước mặt. Thiên Duyệt nằm ở phía đông thành phố, mà văn phòng cô vừa vặn quay hướng Tân Thành. Giờ cũng sắp trưa, không biết Khương Vu đã lên đường đi gặp bạn chưa.
Trong văn phòng im ắng một lúc, Thẩm Mộ mới chậm rãi mở miệng: “Còn cô vì sao lại không chịu ly hôn? Chẳng lẽ thật là vì đứa bé chưa chào đời đó?”
Một khúc thịt trong bụng thôi, tháng còn quá nhỏ, chưa rõ hình dáng cũng không cảm giác được. Mấy tháng đầu ngoại trừ phản ứng khi thai nghén thì có thể nói đứa nhỏ này chẳng mang đến thể nghiệm tốt đẹp gì cho Thẩm Tĩnh Tuệ. Lí do Thẩm Tĩnh Tuệ thoái nhượng sao có thể là vì nó được?
– Tôi hiểu rồi. – Thẩm Tĩnh Tuệ nói.
Thẩm Mộ không biết cô ta hiểu được cái gì. Cô chỉ biết có người tính toán hết thảy, nhưng đến cuối cùng sẽ thua trong tay một người đàn ông hoàn toàn không xứng với mình. Mà có thương nhân dù cho khôn khéo, nhưng đôi khi giữa tình nghĩa và lợi ích vẫn sẽ chọn cái trước.
Hai câu “Dựa vào cái gì?” của Khương Vu đêm qua vẫn luôn quanh quẩn trong đầu Thẩm Mộ. Nếu Khương Vu hy vọng Phùng Thiệu phải bị trừng phạt, vậy cô không ngại đóng vai chính nghĩa một lần.
Dứt lời, hai người cũng không còn chuyện gì muốn nói nữa. Thẩm Tĩnh Tuệ đứng dậy cáo từ. Còn Thẩm Mộ vẫn đứng bên cửa sổ, thậm chí chẳng quay đầu.
Phùng Thiệu nhìn thấy vợ mình bước ra, lập tức như bắt được khúc gỗ cứu mạng, bước đến nắm chặt tay cô ta.
– Sao rồi? Hai người nói chuyện sao rồi? Có còn đường cứu vãn không?
Vẻ vội vàng nôn nóng cùng ánh mắt tràn đầy tín nhiệm của Phùng Thiệu khiến Thẩm Tĩnh Tuệ phải cảm khái. Cô không quan tâm ánh mắt của bất luận kẻ nào, chỉ dịu dàng xoa lên vầng trán vì lo lắng mà ướt đẫm mồ hôi của Phùng Thiệu, rồi nhẹ giọng nói: “Phùng Thiệu, anh có nghĩ đến chuyện chúng ta tự mở phòng làm việc không?”
Phùng Thiệu sửng sốt.
– Không có Thiên Duyệt, cũng không có Hoa Ngu. Chúng ta làm lại từ đầu, kiên định đóng phim cùng nhau. Chỉ hai ta thôi, được không anh?
Ánh mắt Thẩm Tĩnh Tuệ thâm tình đến nỗi trợ lý Tiểu Lưu đứng gần đó cũng phải ngượng ngùng mà lùi về sau hai bước, tránh khỏi tầm mắt.
Nghe đến đó, Phùng Thiệu đã hiểu ý vợ. Anh ta và Thiên Duyệt xong thật rồi.
– Thiên Duyệt nhất định phải chấm dứt hợp đồng với anh sao? Bọn họ… cạn tàu ráo máng đến vậy ư?
Phùng Thiệu luống cuống. Hiện giờ thanh danh anh ta xem như đã hoàn toàn bị hủy hoại, tai tiếng không ngừng. Nếu không còn công ty chủ quản đứng sau chống đỡ, không còn ê kíp chuyên nghiệp lăng xê tuyên truyền, trong thời gian ngắn anh ta rất khó vực dậy được.
– Bởi vì anh làm sai. – Thẩm Tĩnh Tuệ gằn từng chữ.
Ánh mắt Phùng Thiệu rã rời. Thẩm Tĩnh Tuệ nhẹ nhàng nắm tay anh ta: “Nhưng cho dù tất cả mọi người không chịu bỏ qua, em cũng sẽ tha thứ cho anh. Phùng Thiệu, chúng ta về nhà thôi.”
Phùng Thiệu như con rối gỗ bị Thẩm Tĩnh Tuệ nắm, yên lặng xoay người.
Ngay lúc hai vợ chồng chuẩn bị rời đi, văn phòng Thẩm Mộ lại mở cửa. Cô bước ra từ bên trong, mà Thẩm Tĩnh Tuệ cũng vừa vặn quay đầu, ánh mắt hai người vô tình gặp nhau.
Chỉ một thoáng vội vã nhìn nhau như vậy, tựa một kiểu ăn ý. Thẩm Mộ dường như thấy được nụ cười thật nhẹ trên khóe môi Thẩm Tĩnh Tuệ.
Hy vọng đây là điều cô muốn. Hy vọng cục diện cô nỗ lực xây dựng cuối cùng sẽ không khiến cô thấy hối hận.
Thẩm Mộ chỉ có thể thở dài một hơi. Bóng dáng hai vợ chồng Phùng Thiệu càng lúc càng xa.
Thẩm Mộ bước đến trước bàn trợ lý Tiểu Lưu, gõ nhẹ mấy cái: “Như cũ.”
Trợ lý Tiểu Lưu ngầm hiểu, Thẩm Mộ đây là muốn một phần cơm trưa như cũ.
– Thẩm tổng, hôm nay không về nhà ăn sao? – Trợ lý Tiểu Lưu thuận miệng hỏi, – Trước không phải nói mèo trong nhà nuôi còn quá nhỏ, chị phải tự tay cho ăn à?
Thẩm Mộ nghe xong cười như không cười, âm dương quái khí đáp: “Mèo? Chạy rồi.”
Chạy rồi?
– Vậy, có cần mua một con khác cho chị không? Là chủng loại gì? – Trợ lý Tiểu Lưu hỏi.
– Không cần. Chơi đủ, đói bụng, muốn ôm muốn hôn thì tự nhiên sẽ về tìm chị thôi. – Thẩm Mộ cười, ánh mắt dịu dàng.
Xem ra Thẩm tổng thật sự thích con mèo kia nha.
– Có điều, Thẩm tổng, mèo không thích hợp nuôi thả, chị vẫn nên giám sát chặt chẽ một chút thì hơn. – Trợ lý Tiểu Lưu khuyên nhủ.
Thẩm Mộ hớn hở gật đầu: “Phải không? Chị cũng nghĩ vậy.”
– Cho mang cái vòng cổ hoặc bảng tên đi, như vậy dù có đi lạc cũng có thể tìm được.
– Ừ, có mua rồi, còn đang mang nữa.
***
Tại một góc khác của thành phố Kinh Nguyên, Khương Vu đang kéo chiếc nhẫn treo trên dây chuyền cho bạn tốt Trương Tích xem.
– Nhẫn kết hôn cũng có đây luôn rồi. Giờ đã tin chưa? Không lừa cậu, mình thật sự đã kết hôn.
_____________