“Cái gì? Luyện kim bút ký của Ban?” Toàn trường ai biết đồ vật này đều kinh ngạc, mà bọn họ cũng hiểu vì sao hoàng đế sẽ kinh ngạc đến vậy, đổi thành bất cứ ai cũng thế.
Ban, là một luyện kim thuật sĩ truyền thuyết từ ngàn năm trước. Kỹ thuật luyện kim cao minh của hắn đã vượt qua sự nhận thức của mọi người, nếu được đến kỹ thuật của hắn sẽ làm cho bất cứ quốc gia nào lớn mạnh hơn rất nhiều.
Cái này có điểm giống với nền khoa học kỹ thuật hiện đại trên Địa Cầu, quốc gia nào có công nghệ cao, sẽ trở nên cường thịnh.
Có biết bao nhiêu người muốn có được kỹ thuật của hắn mà tung ra vô số điều kiện mê người. Nhưng hắn không đáp ứng, cũng có người muốn chém giết để đoạt lấy bút ký, nhưng lại phát hiện cơ hồ không có khả năng làm như vậy.
Luyện kim thuật sĩ cũng có phương thức chiến đấu đặc thù của bọn họ, bọn họ dùng luyện kim trận triệu hoán ma pháp nguyên tố, bọn họ có thể thay đổi một vài sự vật chung quanh, không chỉ thay đổi hình dạng, thậm chí còn có thể thay đổi kết cấu vật chất của chúng.
Một cái luyện kim thuật sĩ cường đại tuyệt đối có thể chống đỡ được Ma Pháp Sư hoặc Vũ Giả tương ứng, mà bọn họ lại có một đống luyện kim vật phẩm, cho nên so với Ma Pháp Sư hay Vũ Giả càng thêm khó đối phó.
Bất quá, khi luyện kim thuật sĩ chiến đấu, đồng thời còn phải tính toán thực chuẩn các loại nhân tố, lại phải vẽ ra luyện kim trận cho chính xác vân vân, cho nên điều kiện này phi thường hà khắc, một luyện kim thuật sĩ nhiều nhất cũng chỉ có thể học được để đủ bảo vệ mình mà thôi, muốn tấn giai thành cao thủ rất khó khăn, trăm năm khó được một cao thủ.
Nhưng nếu để cho luyện kim thuật sĩ có đủ thời gian chuẩn bị, bọn họ có thể dễ dàng đánh một cao thủ ra thành từng mảnh.
“Ân, đúng vậy, tin tức nói như thế, đồ vật này hiện đang ở trong đế đô của chúng ta.” Hoàng đế gật gật đầu nói.
“Cái gì? Đồ vật đó bây giờ đang ở trong tay ai? Vô luận trả giá như thế nào chúng ta cũng phải đạt được nó.” Một vị võ tướng thoạt nhìn thực dũng mãnh nói, tuổi hắn cũng không nhỏ, hình như là Đại nguyên soái của đế quốc…
Làm Đại nguyên soái của một quốc gia, hiển nhiên hắn biết chỗ tốt từ luyện kim bút ký của Ban đối với quân đội. Chỉ cần làm ra một hai kiện luyện kim ma đạo khí uy lực cường đại là có thể làm cho quân đội bọn họ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
“Này… Nếu nói đến người này, làm cho ta cảm thấy thực kinh ngạc nha.” Vẻ mặt hoàng đế có điểm quái dị, nhìn nhìn Diệp Thành Thiên.
“? ?” Diệp Thành Thiên không rõ biểu tình quái dị này có ý tứ gì, người khác nếu không biết còn tưởng rằng thứ này đang ở trong tay Diệp gia.
“Thành Thiên, Diệp gia các ngươi chiếm được thứ này thì phải lấy ra a, cái này không thể ăn mảnh nha, cùng lắm sau này ta sẽ giúp đỡ các ngươi một chút, chuyện ngươi làm gia chủ ta nhất định sẽ ủng hộ hết mình nha.” Đại nguyên soái liền trực tiếp nói ra.
“Lý thúc a, Diệp gia chúng ta nếu có vật này, lấy tính cách của lão ba ta, không phải là đã lấy ra từ lâu để tặng cho ngươi rồi hay sao?” Diệp Thành Thiên bất đắc dĩ nói.
Quan hệ của vị Lý Đại nguyên soái này với Diệp Dực chỉ có thể dùng hai chữ tri kỷ để hình dung mà thôi. Hai người cùng nhau lớn lên, cùng nhau theo đuổi nữ hài tử, cùng nhau đi khắp thiên hạ…
Bây giờ tuy cả hai đều trở thành nhân vật cấp “ông nội” rồi, mỗi lần đứng cùng một chỗ sẽ cãi nhau, sẽ vì một chút việc nhỏ mà khắc khẩu… Đương nhiên, đây cũng chỉ là biểu hiện tình cảm bọn họ rất tốt mà thôi.
“Nói cũng đúng, nếu các ngươi có được thứ này, hôm nay hắn sẽ lập tức chạy tới đây mà khoe khoang, sẽ không trốn ở nhà ‘thân thiết’ với Liên Nhi tỷ.” Cho dù không ai nói, Lý Đại nguyên soái cũng biết nhất định Diệp Dực sẽ dính một chỗ với Nguyễn Liên Nhi. Chỉ có điều hắn nghĩ không ra vì sao cặp vợ chồng già này có thể bảo trì trạng thái như vậy, mình và lão bà cũng nhạt đi rất nhiều rồi.
Bất quá, Lý Đại nguyên soái cũng không cho rằng trình độ yêu thương lão bà của mình sẽ yếu hơn Diệp Dực, chỉ là phương thức bất đồng mà thôi.
“Thành Thiên, người lấy được thứ này quả thật là Diệp gia các ngươi, chỉ có điều các ngươi không biết mà thôi. Có lẽ ngay cả chính hắn cũng không biết.” Lúc này hoàng đế lại nói một câu làm cho người ta khó hiểu.
“? ?” Diệp Thành Thiên nghi hoặc nhìn hoàng đế, muốn nghe câu sau của hắn.
“Tiểu Diệp Lãng, ngươi tới đây một chút, ta có cái vấn đề muốn hỏi ngươi.” Hoàng đế ngoắc ngoắc tiểu bại gia tử lúc này còn đang tranh luận với Diệp Lam Vũ, mà tiểu bại gia tử kia hoàn toàn không thèm nghe hắn gọi, điều này làm cho hắn buồn bực một lúc.
Bất quá, hoàng đế vừa mở miệng kêu tiểu bại gia tử, tất cả mọi người tựa hồ có điểm hiểu được, chẳng lẽ nói… Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY – http://thegioitruyen.com
“Hoàng Thượng, có chuyện gì vậy?” Tiểu bại gia tử bị Hổ Nữ kéo qua, cũng hỏi luôn.
“Tiểu Diệp Lãng, có phải hôm nay ngươi ở bán đấu giá hội mua một cái hòm kỳ quái phải không.” Hoàng đế mỉm cười, hỏi.
“Có a, dùng mười vạn kim tệ mua .” Tiểu bại gia tử hồi đáp.
“Vậy ngươi có biết bên trong có cái gì hay không?” Hoàng đế thử hỏi.
“Không biết.” Tiểu bại gia tử lắc đầu nói.
“Quả nhiên là như vậy, nếu ngươi đã không biết, vậy ngươi vì sao mua nó.” Hoàng đế có chút khó hiểu hỏi.
“Ta muốn ‘bại gia’.” Tiểu bại gia tử chính nghĩa lẫm lẫm nói.
“…”
Người của Diệp gia, mặc kệ là thế hệ trước, hay là đồng lứa đều bắt tay lên trán, tỏ vẻ cực độ bất đắc dĩ, bọn họ đều đoán sẽ có đáp án như vậy.
“Hắn cứ ‘bại gia’ như vậy, vì sao các ngươi không kiếm chế lại một chút, chẳng lẽ Diệp gia các ngươi nhiều tiền như vậy sao?” Lý Đại nguyên soái nói, hắn cũng nghe danh của Diệp gia tiểu bại gia tử này, chỉ có hôm nay mới biết là đến trình độ như vậy mà thôi.
“Ngươi cho là chúng ta không muốn sao, chỉ là hắn thích như vậy, chúng ta cũng không có cách nào khác. Hơn nữa trong đám đồ cổ quái hắn mua thường xuyên sẽ có một ít vật phẩm có giá trị làm người ta khó có thể tưởng tượng.” Diệp Thành Thiên có điểm quái dị nói.
Đúng vậy, nếu không phải tiểu bại gia tử thường xuyên mua được trân phẩm cực kỳ hiếm có, người của Diệp gia phỏng chừng cũng sẽ không để cho hắn tùy ý loạn phá như vậy, ít nhất cũng sẽ khống chế một chút, tỉ như nhiều nhất chỉ cho hắn xài mười vạn kim tệ chẳng hạn.
Chỉ là, cái này cũng gọi là khống chế sao?
…
“Đúng vậy, chuyện này ta cũng biết, hắn giống như từ nhỏ đã được nữ thần may mắn chiếu cố vậy, giống như lần này, cái hòm mà hắn dùng mười vạn kim tệ mua, giá trị của nó đã vượt xa số tiền mà trước kia hắn phá, cho dù là dùng hơn một ngàn vạn cũng tính là tiện nghi.” Hoàng đế nói.
“Chẳng lẽ nói, luyện kim bút ký của Ban ở trong cái hòm kia? Tiểu Diệp Lãng, mau cho Lý gia gia ngươi nhìn xem cái hòm đi.” Lý đại Nguyên soái nói.
“Tốt, nhưng mà… Lý gia gia là ai?” Tiểu bại gia tử gật gật đầu, sau đó phát hiện hình như mình không biết Lý gia gia là vị nào.
“…”
“Hì hì. . .”
Mọi người bên cạnh phát ra một tiếng cười khẽ, sau đó lập tức làm bộ nghiêm túc, biểu tình kia hoàn toàn phủ nhận việc mình vừa mới cười, mà trong đó, tựa hồ cũng có hoàng đế thì phải…
“Con à, Lý gia gia của ngươi chính là hắn, trước kia ngươi đã gặp qua rồi.” Long An Kỳ nhịn cười, gõ nhẹ tiểu bại gia tử một cái.
“Khi nào?” Tiểu bại gia tử vẫn nghĩ không ra.
“Khi ngươi đầy tháng ý.”
“Ừ…”
“…”