Thái độ của anh vô cùng gay gắt, hoàn toàn không giống với sự ôn nhu, dịu dàng của Lý Nghiên Vũ. Ánh mắt anh nhìn cô tỏ rõ sự chán ghét, chẳng còn thấy đâu ánh nhìn đầy thâm tình, luyến lưu.
– Em không hẹn anh đến đây…
Cô khẳng định bản thân chưa từng hẹn Bạch Chu Thần, kể cả việc vì sao bản thân lại có mặt ở khách sạn này và còn nằm trên giường cô cũng chẳng rõ.
Nhưng anh nào tin cô khi những gì anh đang nhìn thấy đã quá đỗi rõ ràng. Tuy nhiên, thật khó để lý giải vì sao Bạch Chu Thần lại đồng ý đến khách sạn gặp riêng “em dâu” tương lai. Chỉ mỗi anh mới có thể đưa ra câu trả lời.
– Dừng diễn ở trước mặt tôi.
Anh lạnh lùng thốt ra lời nói xanh rờn. Lòng cô đau như cắt, rõ ràng hình ảnh của người cô yêu đang ở ngay trước mắt nhưng thái độ lẫn lời nói và cách cư xử đã không còn là hoàng tử Lý Nghiên Vũ nữa. Cuộc sống này luôn tàn nhẫn như thế, bởi đôi khi ta sẽ không thể gặp được một người hai lần, kể cả khi đó là cùng một người.
Nỗi đau mất đi người mình yêu mà cô đã phải chịu đựng suốt năm trăm năm là quá lớn. Nhưng mãi cho đến khi được gặp lại anh sau ngần ấy thời gian dài đằng đẵng chờ đợi thì vết thương tưởng chừng như đã được chữa lành nay càng thêm xát muối và đau đớn vì người cô yêu đã thay đổi, ngỡ như là anh nhưng không phải anh nữa.
– Nghiên Vũ à, em không có…
Dù cô biết hiện thực tàn khóc, người đàn ông trước mặt cũng không còn nhớ ra cô cùng những ký ức ngọt ngào giữa cả hai ở kiếp trước. Ấy vậy cô vẫn nhất quyết không từ bỏ mục đích ban đầu của mình là đến đây để tìm anh, để gặp lại người mà cô yêu nhất dù phải đánh đổi cả khả năng bất tử và có thể biến mất bất kỳ lúc nào.
Anh không hiểu vì sao cô cứ liên tục gọi anh là “Nghiên Vũ”, ánh mắt anh vô cảm như cơn bão tuyết càn quét vô tình, vừa nhìn lướt qua đã khiến tâm can cô lạnh cống.
– Tôi nói lại lần nữa, tôi là Bạch Chu Thần, anh trai của hôn phu cô, rốt cuộc cô có mục đích gì khi hẹn tôi đến đây?
Căn bản chính cô còn chẳng biết vì sao mình lại xuất hiện trong căn phòng này và nằm trên chiếc giường kia thì sao có thể cho anh một câu trả lời thỏa đáng.
– Em không biết…
Cô bất giác thốt lên lời ngây ngô rồi tự mình lục lại dòng ký ức vẫn còn rất lạ lẫm trong thân phận mới. Song Kê nhớ ra, mẹ ruột của mình đã có giao ước với gia đình họ Bạch từ nhỏ, cô được ấn định sẽ kết hôn với Bạch Tiêu Phong, nhị thiếu gia của Bạch Gia giàu có nhất Tô Thành. Cô cũng từng nghe mẹ nói qua, Bạch Tiêu Phong có một người anh trai cùng cha khác mẹ tên là Bạch Chu Thần – CEO của Ngân hàng IDC.
Hôm nay là lần đầu tiên cô gặp Bạch Chu Thần và biết mặt anh. Thì ra Bạch tổng lại chính là hậu kiếp của Nghiên Vũ, định mệnh thật quá trớ trêu.
– Tôi ghét nhất là hạng đàn bà tâm cơ nhưng luôn tỏ ra ngây thơ.
Cô không biết phải thanh minh thế nào để lấy lại sự trong sạch cho chính mình. Song Kê còn chưa kịp cất lời thì bên ngoài đã vang lên âm thanh gõ cửa liên hồi kèm theo giọng nói hậm hực, to tiếng, vừa nghe liền biết người đứng phía sau cánh cửa đang rất tức giận.
– Mau mở cửa đi, Thạch Song Kê, tôi biết cô đang ở trong đó!
Song Kê hoang mang đứng dậy nhìn về phía phát ra tiếng ồn. Anh im lặng, âm thầm cởi áo vest khoác ngoài ra, tiếng chìa khóa sột soạt mở chốt cửa. Trước khi cánh cửa được mở ra, anh bất ngờ nắm lấy cổ tay cô, một phát kéo mạnh Song Kê ngồi vào lòng anh rồi vội khoác cho cô chiếc vest để che chắn cơ thể hở hang.
– Ôm tôi.
Cô ngỡ ngàng nhìn anh, tuy rất bất ngờ trước yêu cầu của Chu Thần nhưng vì anh là người cô yêu nên Song Kê ngay lập tức vòng tay ôm lấy cổ anh. Điều này càng khiến anh thêm phần khinh bỉ vì nghĩ rằng cô chẳng khác gì hạng phụ nữ rẻ rúng.
Trái ngược hoàn toàn với suy nghĩ của anh, Song Kê cứ ngỡ anh vì muốn che chắn, bảo vệ cho cơ thể thừa da thiếu vải của cô nên mới làm như thế. Trong phút chốc say tình, cô đã tin rằng anh chính là Lý Nghiên Vũ.
Cánh cửa cũng vừa lúc mở ra, Bạch Tiêu Phong cùng trợ lý của anh ta ập vào trong. Nhìn thấy cảnh tượng thân mật của anh trai và vị hôn thế, Tiêu Phong ánh mắt đỏ âu, cơn tức giận vì bị xúc phạm đang dâng trào cuồn cuộn trong lòng. Người trợ lý vừa nhìn lướt qua đôi nam nữ trong phòng thì vội nhắm mắt rồi quay mặt sang hướng khác.
– Thạch Song Kê, cô… quả thật cô đang ở đây, cùng anh trai tôi làm chuyện xằng bậy! Thật không ngờ cô là loại đàn bà hư thân trắc nết.
Bạch Tiêu Phong nghĩ bản thân anh ta có gì thua kém người đàn ông tàn tật mà cô lại chọn lựa ăn nằm với một kẻ tàn phế làm bẽ mặt anh ta. Điều này càng khiến anh ta tức giận đến mức muốn phát điên mà đập phá.
Vừa dứt lời Bạch Tiêu Phong lập tức nhìn thẳng vào mắt anh với thái độ vô cùng câm phẫn, ánh mắt như thể đang muốn giết người.
– Bạch Chu Thần, tôi không ngờ anh có thể khốn kiếp đến mức qua lại với chính em dâu của mình.
Từ đầu đến cuối, cuộc hôn nhân giữa cô và Bạch Tiêu Phong đều do người lớn áp đặt. Song Kê còn chưa từng gặp mặt riêng anh ta, chưa hứa hẹn gì với nhau cả, cô thật không can tâm khi bị tên nhị thiếu gia họ Bạch kia mắng mỏ như thể cô đã thật sự là người yêu của anh ta.
Nghe em trai buông lời mắng chửi, Chu Thần tỏ thái độ vô cùng điềm tĩnh, nhưng lời anh nói ra lại như nhát dao xuyên thấu trái tim cô.
– Bạch Tiêu Phong, em hãy nhìn cho rõ, là cô ta chủ động hẹn anh, tự ôm anh, tự sa vào lòng anh, nếu nói anh khốn kiếp thì chi bằng em nên quản vị hôn thê của mình cho thật tốt vào.