Lại một sớm thức giấc, Thần Nhứ mở đôi mắt còn mang theo chút mơ màng. Quay đầu trông thấy vị trí bên người đã trống không, đôi mắt lơ mơ kia lập tức thanh tỉnh.
Nàng ôm chăn, cũng không vội đứng dậy. Hôm qua nàng đưa đĩa bánh khoai sọ kia không biết có tác dụng không. Hiện tại tin tức không nhanh chóng, thật sự quá bất lợi.
Đang nghĩ ngợi, ánh sáng bỗng chiếu vào hai mắt, rèm che đã bị người nhấc lên, Cảnh Hàm U đứng bên giường. “Đã tỉnh rồi sao lại không ra? Ta còn chờ nàng cùng ăn sáng đấy.”
“Hôm nay lại phải ra ngoài sao?” Thần Nhứ vừa hỏi vừa ngồi dậy. Cảnh Hàm U nhận y phục trong tay Tái Phúc, giúp nàng khoác lên người.
“Thời tiết lạnh, nàng chú ý một chút.” Nhìn Thần Nhứ mặc y phục xong rời giường, nàng mới nói tiếp: “Hôm nay rảnh rỗi, ở trong cung cùng nàng.”
“Ta muốn đi quán Hình Dung một chuyến, nàng theo ta có được không?” Tái Phúc đã mang theo các cung nữ tới giúp nàng trang điểm.
Cảnh Hàm U hỏi: “Nàng muốn vẽ tranh, ta để cho người đi lấy dụng cụ cần thiết là được rồi, cần gì tự mình đi một chuyến?”
Qua gương đồng, Thần Nhứ thấy Cảnh Hàm U ở phía sau đang nhìn mình chằm chằm, “Nàng coi như ta buồn bực, muốn đi ra ngoài một chút.” Khẽ than một tiếng, nàng nói tiếp: “Nếu nàng không cho phép, vậy thôi.”
Sau khi ăn sáng, hai người cùng đi quán Hình Dung. Quán Hình Dung là họa quán trong hoàng cung. Nơi này có những thái giám chuyên môn đã học vẽ, phụ trách chân dung của các phi tần trong cung.
Cảnh Hàm U đến, những thái giám này đương nhiên phải ra nghênh tiếp. Thái giám quản sự đứng đầu họ Phương. Phương công công đã hơn năm mươi tuổi, tóc đã lốm đốm bạc, nhìn thấy Cảnh Hàm U, vội vàng để người quỳ xuống hành lễ.
Cảnh Hàm U cho miễn lễ, “Phương công công, hôm nay ta đến lựa chút đồ vật vẽ tranh. Nơi này của ngươi có hết chứ?”
“Bẩm công chúa, phàm là vật sử dụng để vẽ tranh thì đều có trong quán Hình Dung. Không biết công chúa cần gì?”
Đi vào trong phòng chứa vật liệu, bên trong bút mực thuốc màu thứ gì cũng có. Cảnh Hàm U quay đầu nhìn Thần Nhứ, “Nàng muốn dùng cái gì, tự mình chọn đi.”
Thần Nhứ gật đầu, đi qua xem từng vật dụng, thi thoảng sẽ hỏi Phương công công về phẩm chất, nơi sản xuất… của đồ vật trong tay, Phương công công đều cẩn thận đáp lại.
Khoảng nửa canh giờ Thần Nhứ mới chọn xong đồ vật cần dùng. Phương công công sai tiểu thái giám dùng vải bao kỹ, để các cung nữ cầm, một đoàn người rời khỏi quán Hình Dung.
“Sao nàng lại đột nhiên nghĩ tới vẽ tranh?” Cảnh Hàm U cũng không nhớ nàng có sở thích này.
“Là Giác An công chúa muốn vẽ tranh, quấn lấy ta để cho ta dạy người. Nàng cũng biết, ta không am hiểu thứ này, không luyện tập trước một chút, chẳng lẽ muốn làm trò hề cho thiên hạ?” Khi nhắc tới Giác An công chúa, trong mắt Thần Nhứ đều là ý cười dịu dàng.
* khúc này mình để xưng hô khi Thần Nhứ nhắc tới Giác An công chúa là “người”, Giác An còn nhỏ, gọi “nàng” thì kỳ lắm, vả lại Giác An có chức vị cao hơn nên xưng hô vậy luôn nhen.
Cảnh Hàm U nhìn nụ cười chói mắt kia. “Vì sao nàng lại đối xử tốt với Giác An như vậy?” Tốt đến khiến nàng ăn dấm.
Đôi mắt Thần Nhứ nhìn mặt đất phía trước, “Bởi vì người đối với ta cũng rất tốt.” Giác An dường như là người duy nhất thực tình đối đãi nàng trong hoàng cung này. Cảnh Hàm U đối tốt với nàng, đó là vì để đạt được nàng. Tuệ tài nhân đối tốt với nàng, đó chẳng qua là hỗ trợ lẫn nhau. Chỉ có Giác An công chúa, đứa bé này thật sự yêu mến nàng.
Cảnh Hàm U không nói gì thêm. Nàng sẽ chứng minh cho Thần Nhứ thấy nàng là thật tâm.
Phía trước trông thấy một đoàn người đi qua. Cảnh Hàm U nhận ra thái giám cầm đầu, đó là thái giám Phụng Ân bên người phụ hoàng. Phụng Ân cũng nhìn thấy các nàng, đi tới hành lễ nói: “Nô tài tham kiến Nhu Gia công chúa, Thuận Ân quận chúa.”
Cảnh Hàm U cho miễn lễ, “Công công đang đi đâu vậy?” Lúc này nàng mới chú ý tới, trong tay đám người đằng sau Phụng Ân đều bưng khay, phía trên bị lụa vàng che, không nhìn thấy đồ vật bên trong. Cái này rõ ràng là ban thưởng cho người.
Phụng Ân cười nói: “Bẩm công chúa, hoàng thượng vừa mới hạ chỉ phong Tuệ tài nhân ở cung Vân Hòa thành tiệp dư, nô tài đang đi truyền chỉ.”
Thần Nhứ vẫn luôn cúi đầu, nghe thấy lời ấy, khóe miệng cong lên một cách không dễ phát hiện.
Sau khi Phụng Ân đi, Cảnh Hàm U nhìn Thần Nhứ bên cạnh, “Tại sao Tuệ tài nhân đột nhiên được phong làm tiệp dư?” Thời gian Tuệ tài nhân vào cung không tính là ngắn, đã lâu không được thị tẩm, sao bỗng nhiên được hoàng thượng nhớ tới? Liên tưởng đến gần đây Thần Nhứ thường xuyên đi cung Vân Hòa dạy học cho Giác An, nếu nói việc này không liên quan tới Thần Nhứ, nàng sẽ không tin tưởng.
Đối mặt với sự chất vấn của Cảnh Hàm U, Thần Nhứ cũng không bối rối. “Nàng cảm thấy việc này liên quan tới ta?”
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Cảnh Hàm U đến gần một bước, chăm chú nhìn nét mặt của nàng.
Thần Nhứ cười đến xinh đẹp quyến rũ. “Nàng phái người giám sát ta, ta làm cái gì, nàng cũng không rõ sao?” Tay nàng từ cổ của Cảnh Hàm U đi đến chỗ trái tim. “Nếu nàng vẫn không yên lòng, sao lại không thả ta đi?”
“Ta sợ nàng đùa lửa!” Cảnh Hàm U giữ chặt tay của nàng, dùng sức một cái kéo nàng vào trong ngực mình.
Thần Nhứ cũng không vội tránh thoát, ngẩng đầu lên, giữa lông mày lộ vẻ xinh đẹp. “Nàng nói nàng sẽ che chở ta. Chẳng lẽ nàng muốn nuốt lời?”
Nếu bây giờ là trong tẩm điện, Cảnh Hàm U nhất định sẽ ép nàng đến trên giường. Đáng tiếc đây là ở bên ngoài, luôn có người qua lại, bộ dáng dây dưa này của hai người đã là mất thể thống.
“Chúng ta hồi cung.” Cảnh Hàm U kéo nàng đi.
“Hiếm khi nàng chịu ra ngoài cùng ta một chút, thật sự phải gấp gáp như vậy sao?” Giọng điệu yếu ớt của Thần Nhứ lộ ra thất vọng.
Cảnh Hàm U nghĩ lại một chút, đúng là như thế. Từ khi Thần Nhứ vào cung đến nay, phần lớn thời gian đều bị nàng nhốt trong cung Vũ Yên. Coi như nàng chịu để Thần Nhứ ra ngoài, cũng đều là Thần Nhứ đi một mình. Nàng có rất nhiều việc bận bịu, ngược lại rất ít đi ra ngoài cùng Thần Nhứ.
Nghĩ tới đây, nàng cũng không cứng rắn nữa, chỉ để các cung nữ đem đồ vật lấy từ quán Hình Dung về cung Vũ Yên trước, bên người cũng chỉ để Trần Tâm và Tái Phúc đi theo.
Nhìn thấy Cảnh Hàm U phối hợp như thế, Thần Nhứ cười nói càng thêm ngọt ngào mê người, kéo tay nàng đi đến vườn Trân Cầm phía đông hoàng cung. Nơi này là vườn thú cỡ nhỏ trong hoàng cung, nhưng mà chỉ nuôi giống chim. Cảnh Hàm U nhìn quen từ nhỏ, cũng không thấy hiếm lạ, chỉ là không biết Thần Nhứ mang nàng tới đây để làm gì.
Thần Nhứ ngựa quen đường cũ, hiển nhiên không phải lần đầu tiên đến. Đi vào vườn Trân Cầm liền thấy mấy con hạc tiên đang tản bộ. Nơi này cũng có thái giám trông coi, thấy hai người đến vội vàng quỳ xuống hành lễ.
Thần Nhứ nhỏ giọng vài câu bên tai một người trong đó, người kia lập tức đứng dậy ôm một cái lồng nhỏ trở về, cẩn thận giao cho Thần Nhứ.
Cảnh Hàm U thấy trong lồng lại là một bé thỏ trắng. Nét mặt nàng hơi kỳ quái. “Nơi này sao có thể có thỏ?”
Tiểu thái giám vội vàng trả lời: “Bẩm công chúa, là vài ngày trước quận chúa đưa tới để nô tài nuôi giúp.”
Ánh mắt Cảnh Hàm U dừng lại trên mặt Thần Nhứ.
“Vài ngày nữa là sinh thần của nàng. Ta không có gì để cho nàng. Con thỏ này… là ta nhờ Tuệ tài nhân phái người mua từ ngoài cung giúp ta.” Nói đến đây, nàng cười khổ một cái, “Nàng phải biết, hiện tại coi như con thỏ xuất hiện trước mặt ta, ta cũng không bắt được.” Võ công của nàng đã bị phế, cũng không còn là Dịch Già Thần Nhứ của hai năm trước nữa.
Cảnh Hàm U kéo tay Thần Nhứ, thái giám ở bên lập tức cúi đầu. Nhu Gia công chúa người chú ý chút đi mà! Chúng nô tài cũng không muốn thấy cảnh tượng này đâu!
Mang theo bé thỏ trắng trở về cung Vũ Yên, Cảnh Hàm U đã sớm không yêu thích như hai năm trước. Bây giờ trong mắt trong lòng nàng đều là Thần Nhứ, biết được sư tỷ còn nhớ sinh thần của mình, trong lòng nàng là sự vui sướng không thể nói thành lời.
Chuyện của Tuệ tiệp dư, nàng không nhắc lại, coi như là có qua có lại đi.
Trong tẩm điện, Thần Nhứ cầm rau quả đút bé thỏ trắng, nhìn miệng của nó khẽ mở mà ăn, chính Thần Nhứ cũng không phát hiện nàng cười vui vẻ đến cỡ nào.
“Vì sao không trực tiếp cầm về nuôi?” Cảnh Hàm U không hiểu. Đưa đi vườn Trân Cầm để làm gì?
Thần Nhứ ngẩng đầu, vẻ tươi cười lập tức thu lại rất nhiều. “Ta không biết trực tiếp mang về có hợp quy củ hay không.”
Lời này, nếu là người ngoài có lẽ sẽ tin. Dù sao thân phận Thần Nhứ chỉ là bày biện, nói dễ nghe là quận chúa, nói khó nghe thì chính là một món đồ chơi, hiển nhiên phải nghe theo sự sắp xếp của Cảnh Hàm U. Nhưng Cảnh Hàm U không hề tin câu nói này. Nếu nàng tuân theo quy củ như vậy, mình cũng không cần đề phòng mỗi một hành động của nàng.
“Ta không tin.” Cảnh Hàm U dứt khoát nói thẳng.
Thần Nhứ nghe cũng không căng thẳng. “Nếu là chúc sinh thần nàng, đương nhiên phải đến lúc đó rồi đưa. Cho nên mấy ngày trước liền đưa đi vườn Trân Cầm. Nhưng ta sợ bọn họ nuôi không tốt, hôm nay nàng lại chiều ta như thế, nên liền đưa quà tặng sớm.”
Đã nhắc tới sinh thần của mình, Cảnh Hàm U đương nhiên nghĩ đến sinh thần của Thần Nhứ. Sinh thần của Thần Nhứ vào tháng sáu, khi đó là thời điểm giao chiến căng thẳng nhất giữa nước Lịch và nước Dịch. Nghĩ tới đây, nàng có hơi chột dạ, len lén nhìn Thần Nhứ.
“Đang nghĩ tới sinh thần của ta?” Vẻ tươi cười của Thần Nhứ không thay đổi, nhưng Cảnh Hàm U lại vô cớ nhìn ra đắng chát.
“Thần Nhứ…” Lời của Cảnh Hàm U bị nàng giơ tay cắt ngang.
“Chúng ta không nói tới những thứ này. Chuyện quá khứ đều đã qua, ta chỉ hy vọng tương lai sẽ không có điều tiếc nuối.” Ánh mắt của nàng trông về phía ngoài cửa sổ, có một chiếc lá từ trên cây rơi xuống.
Cây cao ngàn thước, lá rụng về cội. Nước Dịch, ta nhất định sẽ trở về!
Nhu Gia công chúa là con ruột của hoàng hậu nên sinh thần được ban thưởng rất nhiều. Phi tần nương nương các cung cũng sai người đưa tới không ít lễ vật, Cảnh Hàm U đều cảm tạ từng người. Bữa tối, nàng cùng ăn với hoàng thượng hoàng hậu. Sau khi ăn xong lại trò chuyện với phụ hoàng mẫu hậu thật lâu, rất muộn mới trở về.