Linh ngưu chiến sĩ và bạch lang chiến sĩ đều là thú nhân có thể chạy nhanh, Diệp Phong, Lạp Phỉ Nhĩ, Khải Đặc thống lĩnh Liệt Diễm kỵ sĩ tại phía sau truy sát cực điện kỵ sĩ. Không lâu sau La Phi và Kiệt khắc đã thống lĩnh thuộc hạ quấy rối hai cánh quân cực điện kỵ sĩ, ngăn cản đường rút phía trước của bọn chúng!
“Giết, La Phi, giết cho ta, không cho chúng cơ hội để thở!”
Diệp Phong thấy bọn thú nhân La Phi đang ngăn cản quân địch, lập tức cao giọng hét lớn. Hữu thủ cầm Quang Minh chi kiếm mà chém liên tục, thống lĩnh bọn người Khải Đặc điên cuồng chém giết cực điện kỵ sĩ ở phía sau.
“Xong hết rồi, xong hết rồi, lần này sợ là chúng ta sẽ mất mạng ở tại Hỗn Loạn hoang nguyên…” Mễ Khắc mắt thấy phía trước linh ngưu chiến sĩ và bạch lang chiến sĩ cản đường, trong lòng khẩn trương, miệng thì thầm. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn – http://thegioitruyen.com
“Phế vật, ngươi như vậy mà là một lục giai cuồng sa chiến sĩ, đơn giản là ngay cả đầu heo cũng không bằng!” Ốc Đặc bị Mễ Khắc làm cho tức giận lửa giận bốc cao ba trượng , ra lệnh cực điện kỵ sĩ cùng hắn tiến về phía bạch lang chiến sĩ, muốn thử đột phá vòng vây!
Mễ Khắc hiện tại đã hoảng sợ cùng cực, thấy tỷ phu hành động, lập tức phi ngựa chạy theo, sợ cuối cùng bị lạc lốu sẽ bị đám người Diệp Phong giết chết!
Những bạch lang chiến sĩ mà Kiệt Khắc chỉ huy, đều đã trưởng thành, có thể so sánh với ngũ giai cường giả, hơn nữa còn phối hợp với nhau rất ăn ý, tự nhiên không để cho bọn người Ốc Đặc dễ dàng đột phá vòng vây. Huống hồ linh ngưu chiến sĩ đang nhanh chóng áp sát, bọn người Ốc đặc bị giáp kích căn bổn vô pháp thoát thân!
Bạch lang chiến sĩ móng tay sắc bén cùng hàm răng bén nhón, linh ngưu chiến sĩ huy vũ thiết trụ, hoàn toàn đánh tan cực điện kỵ sĩ đang sợ hãi. Bọn chúng không dám tiến đến gần, bắt đầu chạy đi một cách vô tổ chức !
” Ta không thể chết, tuyệt đối không thể chết.” Ốc Đặc nhìn thấy đám cực điện kỵ sĩ thủ hạ bỏ chạy tứ tán, trong lòng lo lắng vạn phần, không cam tâm sẽ chết ở đây. Hắn cưỡi ngựa du đấu trong vòng vây của bạch lang chiến sĩ và linh ngưu chiến sĩ, muốn nghĩ cách đột phá vòng vây!
” Tử bàn tử, cuối cùng cũng chờ được ngươi, đừng mong lại dùng đại điểu của ngươi để bay thoát nữa, chết cho lão tử!”
Mễ Khắc vừa mới kinh hoàng triệu hoán tứ giai ma sủng Hắc Vũ Ngốc thứu, muốn tự mình bỏ chạy. Diệp phong đột nhiên hai tay nắm chặt kiếm, xuất hiện ở sau lưng của gã hét lớn, xử ra “thiên kiếm quyết” đệ nhị thức “phong mang ngạo thế”, chánh khí nhanh chóng từ thể nội dũng xuất, hướng về phía thân kiếm, trong chớp mắt bạo trướng. Quang mang phát xạ, hình thành một đạo bạch sắc kiếm khí dài hơn thập trượng, mang theo khí thế cường hoành vô cùng, đem gã và Hắc Vũ Ngốc Thứu một chiêu phân thây!
” Chiêu thức quá mạnh…”
Ngay khi Ốc Đặc thấy Diệp Phong một kích cường mãnh phân thây Mễ Khắc, bị dọa đến nỗi đổ mồ hôi lạnh ở sau lưng. Hắn thập phần hối hận vì đã đáp ứng bang trợ Mễ Khắc đến báo thù.
Cực điện kỵ sĩ bỏ chạy bốn phía thấy sự cường hãn của diệp phong, càng trở nên kinh hoàng hơn, bị bọn người Tư Lược đoàn cùng bọn thú nhân chiến sĩ La Phi giết đến kêu thảm một góc trời. Đồng thời trong lòng của Kiệt Khắc và bạch lang chiến sĩ cùng linh ngưu chiến sĩ, đang truy sát cực điện kỵ sĩ, đều cảm khái bởi chiêu thức cường hãn của Diệp Phong!
Sau khi Diệp Phong giải quyết xong Mễ Khắc, liền hướng về phía của Ốc Đặc, muốn giết luôn tên bá tước chó má. Bất quá Khải Đặc và Liệt Diễm kỵ sĩ đã nhanh hơn một bước bao vây Ốc Đặc!
” Hắc hắc, con mẹ ngươi không phải là muốn đồ sát toàn cốc à? Bây giờ lão tử muốn giết ngươi !”Khải Đặc cười một cách tàn nhẫn, chiêu hô Liệt Diễm kỵ sĩ tiến về phía Ốc Đặc đang bị bao vây ở giữa.
” Tạp toái, ta liều mạng với các ngươi! “Ốc Đặc đối diện với vòng vây của hơn trăm Liệt Diễm kỵ sĩ, tuyệt vọng hét lên một tiếng, xử ra tuyệt chiêu của hắn “điện ưng giang cánh”, thương ảnh dày đặc mang theo từng dòng điện lưu, bay lượn quanh thân người của hắn, như một đôi cách chim ưng đang bảo hộ toàn thân của hắn !
” Tung hoành thiên hạ!”
Khải Đặc hét lớn ra lệnh, rồi vọt lên trước, tiến tới gần mười Liệt Diễm kỵ sĩ khác đang ở trước mặt Ốc Đặc, đồng thời xử ra chiêu mạnh nhất của chiến trận ngũ thức, kích thế lăng loạn dẫn theo liệt hỏa mãnh liệt, giống như mười một con Liệt Diễm cự long tấn công lên đôi cánh ưng của Ốc Đặc!
” Bang!”
Một tiếng bạo phá to lớn, điện lưu và liệt diễm văng ra bốn phía, ngựa của Khải Đặc và mười Liệt Diễm kỵ sĩ đều bị liên lụy, ngã xuống đất chết một cách thê thảm, làm bọn họ nhảy xuống một cách chật vật.
Nhìn lại Ốc Đặc và chiến mã bị bọn họ quần công ở giữa, đều đã bị liệt diễm thiêu trụi, té xuống đất rồi chết. Đồng tử trong song nhãn của Ốc Đặc khi bị thiêu chết vẫn đang trong trạng thái phẫn nộ, có thể tưởng tượng hắn chết không có cam tâm!
Chủ soái đã chết, những cực điện kỵ sĩ còn lại đều không kham nổi một kích. La Phi cùng Kiệt Khắc và chúng thú nhân chiến sĩ không tốn bao lâu đã diệt sạch bọn họ!
“Ngươi làm cái gì vậy Khải Đặc. Tên tiểu tử ngươi không thấy ta đang tiến về phía Ốc Đặc à ? Vậy mà còn dám dành lấy chiến lợi phẩm của lão tử, có phải là gây sự không ?!” Diệp Phong vừa nói vừa chửi rồi tiến gần Khải Đặc, gõ gã ba cái không thương xót.
” Lão đại, ta không có chú ý thấy người đang tiến gần Ốc Đặc, nếu không ta làm sao dám giành công của người được… Heh heh… Lỗi rồi … Lỗi rồi …” Khải Đặc ăn nỗi đau ở đầu rồi cười cười hướng lão đại xin lỗi
La Phi dẫn Kiệt Khắc đi đến gần Diệp Phong, nói:” Đoàn trưởng, thuộc hạ tại bộ lạc chiêu nhận được môt trăm thanh niên linh ngưu chiến sĩ. Họ hi vọng được tham gia Tư Lược đoàn, theo người học võ học Trung Hoa.Còn đây là bạch lang chiến sĩ Kiệt Khắc – Thi Nại Đức. Do lang nhân tộc của thú nhân vương quốc muốn giết sạch bạch lang nhân, bọn họ không có nơi nào để đi. Cho nên họ đặc biệt muốn cùng thuộc hạ đầu về Tư Lược đoàn!”
Ha ha ha, hôm nay đúng là ngày may mắn của lão tử, một trăm linh ngưu chiến sĩ và một trăm bạch lang chiến sĩ, chiến đấu lực tăng thêm rất nhiều. Sau này ta có thể ở Hỗn Loạn hoang nguyên tranh dành đặc thưởng. Diệp Phong song nhãn hưng phấn nhìn chúng bạch lang chiến sĩ, cao hứng cười nói:” Linh ngưu chiến sĩ và bạch lang chiến sĩ cường tráng, Tư Lược đoàn của ta thập phần hoan nghênh các người gia nhập. Sau này mọi người đều là người của mình, có gì cần cứ mở miệng !”
Một trăm linh ngưu thấy đoàn trưởng biết mình muốn học vũ học Trung Nguyên, lại không hề phản đối. Tất cả đều cười một cách cao hứng, mong chờ sau này sẽ giống như La Phi cùng đoàn trưởng tu luyện võ học Trung Hoa, trở thành kì tích của thú nhân!
Kiệt Khắc và bạch lang chiến sĩ đều cảm tạ đoàn trưởng đại nhân. Có thể theo vị đoàn trưởng có võ công cao cường như vậy, cùng với Liệt Diễm kỵ sĩ của đoàn trưởng, linh ngưu chiến sĩ, tinh linh xạ thủ trở thành đồng bạn. Sau này trừ phi lang nhân vương phái quân đội đi tiễu trừ, bằng không chúng lang nhân Kiệt Khắc không phải lo lắng bị lang nhân khác khi phụ truy sát!
Diệp Phong thể hiện tình cảm thân thiết, cùng với Kiệt Khắc chúng thú nhân mới gia nhập khách sáo một phen, biết được bọn họ đang được La Phi thống lĩnh trên đường quay về, nghe trong cốc có tiếng chém giết, cho nên mới nhanh chóng tới trợ giúp. Phía đông bắc sơn cốc còn có năm mươi ba phụ nữ bạch lang và hài tử. Toàn bộ bạch lang nhân cộng lại khoảng một trăm sáu mươi sáu người. Vì vậy ra lệnh cho một số người, cởi bỏ chiến giáp, dẫn theo chiến mã, lưu lại thân thể bọn địch nhân Ốc Đặc cho dã thú xử lý. Rồi quay về hội hợp với bạch lang phụ nữ và tiểu hài, trở về hồ lô sơn cốc.
Cương thương khải giáp ở cốc khẩu, đã bị Lạc Tư chúng ải nhân đưa vào chế tạo sơn động. Lúc này bọn họ đang ở đó thanh lí thi thể. Diệp Phong thấy vậy liền ra lệnh đưa những Liệt Diễm kỵ sĩ bị thụ thương đi băng bó vết thương, nhường La Phi, Kiệt Khắc dẫn linh ngưu chiến sĩ và bạch lang chiến sĩ đem trang bị và chiến qua đưa ra sau sơn cốc, đến giúp đỡ thanh lí thi thể!
Lộ Lộ thấy thiếu gia quay lại, liền bước lên trước hỏi thử xem có bị thụ thương ở đâu hay không. Tĩnh Hương kinh ngạc nhìn Kiệt Khắc chúng thú nhân mới đến, cũng chạy tới hỏi:” Đoàn trưởng, Ốc Đặc và Mễ Khắc đã chạy thoát à?”
Khải Đặc nghe vậy liền ha hả cười to:” Chạy thoát? Bọn chúng có thể chạy đi đâu? Bọn chúng có thể chạy qua linh ngưu chiến sĩ và bạch lang chiến sĩ sao? Toàn bộ đã bị bọn ta đưa đi gặp minh thần hết rồi… ha… ha…”
“Cái gì! ? Đoàn trưởng, các người đã giết chết Ốc Đặc rồi à?” Tĩnh Hương nhíu mày nhìn diệp phong, hỏi .
Diệp Phong chính là đang ôm Lộ Lộ cáo tố cho nàng biết là mình không có chuyện gì, nghe Tĩnh Hương hỏi, hiếu kỳ hỏi lại:” Thế nào, ta không thể giết Ốc Đặc à?”
“Thiên nột, không lẽ người đã quên điều lệ pháp chế của đế quốc. Quý tộc từ bá tước trở lên phạm lỗi, tất phải do bệ hạ đích thân thẩm tra sau đó mới có thể xử quyết ?” Tĩnh Hương thật sự bị vị đoàn trưởng khiến người ta không thể hiểu được, đùa giỡn đến thập phần buồn bực .
“A, ta đã quên rồi!”Diệp Phong xấu hổ gãi đầu hồi đáp. Khi Tĩnh Hương nhắc tới, hắn nhớ quả thật là có một điều lệ như vậy.
Tĩnh Hương nhìn Diệp Phong vẻ mặt biểu tình xấu hổ cực kỳ , bất đắc dĩ lắc đầu hỏi:” Một vị bá tước ủng hữu bất phàm phong địa và lưỡng vạn hộ vệ, đã bị ngài giết rồi. Việc này phải làm sao cho tốt đây!?”
“Như thế nào là tốt ? Nếu đã như thế thì cứ thế đi, sợ gì chứ. Dù sao cũng là Ốc Đặc tìm ta làm phiền trước!” Diệp Phong hừ nhẹ như không có gì, nhìn Ba Nhĩ đang hỗ trợ thanh lý thi thể, hô: ” Ba Nhĩ, tin tức cấp lão đầu tử đã truyền đi hay chưa?”
” Thiếu gia, đã truyền đi rồi ạ!” ba nhĩ cung kính hồi đáp.
Diệp Phong gật đầu nói:” Ngươi viết thêm một phong thư khác, nói khi viện quân chúng ta đến, Ốc Đặc bọn họ đều đã tử trận, để lão đầu tử đi tìm bệ hạ chỉ trích Ốc Đặc vì muốn giúp cữu tử mình báo thù, đã muốn hạ sát thủ với hoàng gia Tư Lược đoàn. Mhư quả không phải chúng ta có viện quân thì đã bị họ giết sạch cả sơn cốc rồi!”
Ba Nhĩ nghe vậy liền lĩnh mệnh đi làm. Tĩnh Hương nhíu mày nói:” Đoàn trưởng, người để Lạc Khắc tể tướng cáo trạng như thế có được không?”
Diệp Phong đắc ý, cười nói:” Yên tâm, ta để lão đầu tử đi chỉ trích Ốc Đặc chỉ là tạo hình thức thôi. Cho dù ta không làm như vậy thì bệ hạ cũng sẽ biết việc này rất nhanh, bởi vì ông ta luôn phái mật thám giám thị Tư Lược đoàn, cho nên sự tình của ngày hôm nay khẳng đinh đã thông tri đến cho ông ta!”
Ô, nguyên lai bệ hạ có phái mật thám giám thị Tư Lược đoàn? Tĩnh Hương kinh ngạc đánh giá lại, suy nghĩ Tư Lược đoàn đánh cướp Nô đãi đoàn hoàn toàn phù hợp với Mạt La pháp chế. Sự tình này vốn là Ốc Đặc cố ý đến tầm cừu. Mật thám quả như bẩm báo, chỉ có thể tính là Tư Lược đoàn chính là đang phòng vệ, nên sẽ không có vấn đề gì cả.
Bất quá gia nhân Ốc Đặc bá tước và các hộ vệ khác có đến tầm cừu không? Tĩnh Hương trong đầu không ngừng tính toán.
“Hừ, gia nhân của hắn đến báo cừu? Chúng ta hiện tại có linh ngưu chiến sĩ và bạch lang chiến sĩ mới gia nhập, lại có địa hình có lợi. Bọn chúng đến bao nhiêu người, lão tử đều không sợ!” Diệp Phong hừ nhẹ hiêu trương bạt hổ.
Tĩnh Hương đang rất kinh ngạc với mục đích của những thú nhân mới tới. Lúc này nghe nói là muốn gia nhập trở thành thành viên của Tư Lược đoàn, không kiềm được lộ ra thần sắc yên tâm. Có linh ngưu chiến sĩ có sức chịu đựng siêu cường không hề biết mệt mỏI, chiếm cứ địa hình thuận lợi. Bọn họ quả thật là không cần phải sợ gia nhân của Ốc Đặc xuất đại quân đến tầm cừu.
Diệp Phong thấy Tĩnh Hương không có nghi vẫn nữa, chờ toàn bộ thi thể đã được thu thập xong, lập tức triệu tập mọi người trong cốc lại, giới thiệu linh ngưu chiến sĩ và bạch lang chiến sĩ mới đến để mọi người quen biết. Hơn nữa còn tổ chức yến để chung vui!