Lưu Manh Kiếm Khách Tại Dị Thế

Chương 240: Tiện Tân Thời Đại



Thần Châu lịch tháng 8 năm 9582, đây là thời kỳ được hậu thế gọi là giai đoạn chiến tranh mang tính cách quyết định và quan trọng nhất. Đông, Nam nhị hải song phương cộng lại có sáu trăm vạn đại quân, tụ tập tại lãnh thổ của Đông Hải tiểu quốc là Bát Dát tộc, triển khai trận huyết chiến kinh thiên động địa đầy máu tanh. Chỉ trong một thời gian mười ngày ngắn ngủi, tổng số thương vong của song phương đã lên đến trăm vạn, còn nhân số thương vong cũng nhiều vô kể.
Vào lúc hoàng hôn, ánh tà dương đỏ rực như máu, tại trung bộ bình nguyên của Quy Bổn đại lục đã bị ảnh hưởng nặng nề bởi chiến loạn, tình hình nơi này chẳng khác nào địa ngục trần gian, nó tựa hồ như không còn thấy được ánh nắng mặt trời nữa vậy. Và giờ đây, nó lại một lần nữa phải tiếp thêm đại quân của song phương.
Phóng mắt nhìn ra khắp bình nguyên, toàn thể nơi này đã được chia ra thành hai phe, đại quân của song phương được trải rộng che kín cả bình nguyên, sát khí đằng đằng, biển người trùng trùng điệp điệp. Quang cảnh chiến trường thập phần tiêu điều và tràn ngập mùi máu tanh, tình cảnh ấy khiến cho người ta nhìn vào mà cảm thấy kinh tâm động phách.
“Lôi Ân, thật không ngờ trận chiến quyết định thắng phụ của chúng ta lại tới nhanh như thế, xem ra sự tình mà ta muốn tránh cũng không tránh được.”
Một loạt tiếng thở dài cảm khái vang lên, rồi bỗng nhiên từ trên bầu trời của Nam Hải đại quân, chợt thấy xuất hiện từng quầng vân vụ ào ào cuộn tới, che phủ cả vầng thái dương, ngay lập tức sau đó liền thấy một người mặc pháp bào màu xám tro, tay cầm khô lâu quyền trượng, tóc xõa tung bay trong gió. Sắc mặt của người đó trắng bạch và thâm trầm, lão quả đúng là Vu Ma, vừa xuất hiện từ thiên không, giờ đây lại đang bay lơ lửng trên cao.
Lúc này tại trước mặt của đại quân Đông Hải, Diệp Phong đang mặc trường bào đen, hai tay chấp sau lưng, miệng thở khói thuốc phì phèo. Hắn trễm trệ đứng thẳng trên lưng của Thánh Ma, nhìn Vu Ma ở phía đối diện rồi khinh bỉ nói: “Đồ bệnh thần kinh, đối với tư tưởng của những kẻ xâm lược mà nói, thì những việc ngươi đang thể hiện cũng chỉ là tầm thường mà thôi, hà tất còn phải ra vẻ hư ngụy như thế?”
“Ha ha ha, ngươi cũng là một kẻ khá thú vị đấy chứ, một thân tập trung những tính cách xấu xa của con người gộp lại, nào là ti bỉ vô sỉ, thô lỗ háo sắc, và lại thường xuyên làm ra những việc khiến người ta cảm động. Mâu thuẫn, thật sự là rất mâu thuẫn.” Vu Ma khoanh hai tay trước ngực, cười nói châm biếm Diệp Phong, tuy nhiên, vẻ cười cợt của lão ở trong mắt người khác lại tràn đầy vẻ âm trầm quỷ dị.
Diệp Phong lạnh giọng nói: “Tên gia hỏa ngươi thật là nói nhiều nhỉ. Rất tiếc là hiện nay chúng ta đang ở tại chiến trường chứ không phải là đang đối ẩm chuyện xướng, trẫm không có thời gian mà nói chuyện dài dòng với ngươi.”
“Ài, xem ra chúng ta không thể cảm thông cho nhau rồi!” Vu Ma lắc đầu cảm khái, rồi lại nói tiếp: “Trong mười ngày qua, song phương chúng ta đã mất đi rất nhiều chiến sĩ. Nếu cứ kéo dài thế này, e rằng cả đôi bên đều sẽ bị lưỡng bại câu thương, chi bằng hãy để hai người chúng ta quyết đấu một trận trước?”
Diệp Phong cười nói: “Ý hay lắm, chỉ cần trong hai chúng ta có một người ngã xuống, vậy thì trường chiến tranh này cũng có thể kết thúc rồi. Tốt! Ta chấp nhận ý kiến của ngươi.”
“Ha ha ha….giờ đây phóng mắt nhìn khắp thiên hạ, loại người sảng khoái như ngươi còn lại rất ít, thậm chí là sắp bị tuyệt chủng đến nơi. Và cũng chỉ có mỗi ngươi xứng làm đối thủ cùng phân tài cao hạ với bổn ma mà thôi. Nào, lại đây!”
Vu Ma nói xong thì buông một tràng cười đặc biệt hưng phấn, thanh âm vừa dứt thì đã thấy lão xuất hiện ngay tại trung tâm chiến trường trong khi binh tướng của song phương đều không thể nhìn thấy rõ được lão đã di chuyển như thế nào.
Diệp Phong cũng không hề khách khí với lão, ra hiệu cho Thánh Ma chở Tiểu Hắc lùi về phía sau, rồi toàn thân phóng đi như một tia điện xẹt, đồng thời, tay cũng tung ra một chiêu Kim Cương quyền, đánh mạnh vào Vu Ma.
“Chiêu thức tuyệt lắm!” Vu Ma đối mặt với một chiêu trong Kim Cương quyền của Diệp Phong mà chỉ cười nhạt một tiếng, tay phải cầm Khô Lâu quyền trượng khua nhẹ một cái, phía trước mặt lão lập tức xuất hiện một luồng khí hôi, dễ dàng hóa giải Kim Cương quyền của Diệp Phong mà không hề phát ra một tiếng động nào.
“Thủ đoạn không tệ!” Diệp Phong ở trên cao quát nhẹ một tiếng, toàn thân bỗng lại gia tăng tốc độ, chỉ trong chớp mắt đã đến trước mặt Vu Ma và huy động cả tay lẫn chân để triển khai cuộc cận chiến với lão. Vu Ma vẫn không hề xuất ra một chiêu thức nào mà vẫn có thể tránh né các đòn tấn công dễ dàng, tuy nhiên, vì tốc độ của hai người quá nhanh, nên trong mắt của những người quan chiến, Vu Ma lại có vẻ như đang bị Diệp Phong đánh cho đến nổi tay chân cuống quýt mà phải liên tiếp thoái lùi về sau.
“Thế nào, ngươi vẫn còn nghĩ tới việc giữ lại thực lực hay sao? Với sức công kích thế này thì làm sao ngươi có thể đả thương ta được?” Song nhãn của Vu Ma toát ra những tia quang mang màu xám tro, nhìn chằm chằm vào Diệp Phong và bật ra tiếng cười khẩy.
“Ha, ngươi suy nghĩ thật là đơn giản, thử nếm chiêu này xem.” Trong lòng Diệp Phong thầm chửi đối phương một tiếng, miệng khẽ cười khì, rồi thân ảnh chợt nhoáng lên và bắt đầu xoay chuyển xung quanh Vu Ma. Chỉ trong chớp mắt, hắn đã tạo ra hàng trăm bóng nhân ảnh, cùng lúc tay đấm chân đá cực nhanh.
“Đây mới có chút đáng để xem chứ, chỉ tiếc là lực vẫn còn quá yếu, căn bản là vẫn chưa thể đả thương ta được!” Vu Ma huy vũ quyền trượng phát tán ra từng luồng khí hôi bao quanh lấy lão, và hóa giải toàn bộ những sự công kích của Diệp Phong, sau đó lại nói: “Ngươi đã công kích không ít chiêu thức rồi, bây giờ đến lượt ta.”
“Tốt! Ta cũng đang muốn lãnh giáo vài cao chiêu của lão đây!” Diệp Phong hừ nhẹ đáp lại, nhưng tốc độ công kích vẫn không hề chậm lại, và vẫn điên cuồng tấn công Vu Ma.
“Để ta cho ngươi xem cái gì gọi là tốc độ!” Vu Ma buông một tràng cười lạnh, rồi thân ảnh đột nhiên biến mất ngay trước mắt Diệp Phong. Diệp Phong thấy tình cảnh đó, đầu mày khẽ nhíu lại rồi thu hồi thân ảnh của mình và tĩnh lặng đứng nguyên một chỗ, tập trung tinh thần để truy tìm tung tích của Vu Ma.
“Cho ngươi nếm thử chiêu thức của ta như thế nào!” Lời vừa dứt thì những tiếng nổ lớn bắt đầu vang lên, rồi tiếp theo đó là có hơn vài trăm bóng thân ảnh của Vu Ma đột nhiên từ dưới đất trồi lên và cùng lúc đánh thẳng vào Diệp Phong với những luồng lực đạo cực kỳ mãnh liệt.
Diệp Phong thấy vậy thì vội thi triển Như Lai Thiên Phật Thủ, nhanh chóng ngăn đỡ những thế công điên cuồng của Vu Ma, đồng thời cũng liên tiếp bắn ra các đạo chỉ kình để tìm kiếm chân thân của lão.
“Muốn tìm ta chăng? Ở đây này!” Một tiếng cười lạnh vang lên, chân thân của Vu Ma đột nhiên xuất hiện ở sau lưng Diệp Phong, lão tránh một kình đang đánh tới và tung ra một đạo hôi khí quỷ dị công thẳng vào người hắn, cùng với tiếng nổ thật lớn, Diệp Phong cũng bị đánh bay đi và nặng nề rơi xuống đất.
Những người đang quan chiến hiện có Lộ Lộ, Tĩnh Hương chư nữ đang ở tại Thần Châu đế đô mà hồi hộp theo dõi trận chiến qua trái thủy tinh cầu, còn ở tại hiện trường thì có đám Lạp Phỉ Nhĩ, Khải Đặc, Cơ Thanh Phong và chư binh tướng. Chúng nhân nhìn thấy tình huống vừa xảy ra thì đều cả kinh, không ai ngờ rằng Vu Ma lại quá ư lợi hại như thế, cả Diệp Phong là người chưa từng bại bao giờ mà tựa như cũng không thể kham nổi một kích của lão vậy.
Vu Ma thu liễm thân ảnh, dừng lại tại trung tâm chiến trường. Lão đưa mắt nhìn Diệp Phong đang nằm trên đất, cười nói: “Với thực lực hiện nay của ngươi, đối với nhân loại mà nói, thì ngươi đã đạt đến cực hạn. Nói một cách khác, đối với người thường, ngươi đã không còn đối thủ nữa rồi. Tuy nhiên, ta đã tu luyện thành ma, không còn dễ dàng bị người thường sát tử được nữa.”
“Thật không ngờ một tên Vu Sư như ngươi, khi động thủ trông cũng giống một chiến sĩ lắm!”
Diệp Phong tung mình nhảy lên, hắn cười dài ha hả rồi xuất ra Thiên Tử kiếm, “keng” một tiếng, kiếm đã rời khỏi vỏ. Hắn nhìn thẳng vào Vu Ma, nói: “Ma thì có gì là đáng kể? Chúa tế chân chính của thế giới này thủy chung vẫn là nhân loại. Ngày hôm nay, bổn nhân sẽ trảm yêu trừ ma, lưu danh hậu thế!”
“Ha ha ha…..tốt! Thật là cuồng ngôn! Lại đây, hãy để ta được kiến thức công phu sở trường của ngươi!” Vu Ma vừa chỉ vào Diệp Phong vừa ngửa cổ cười lớn.
“Ông…” tiếng kiếm ngân lên trong vắt. Diệp Phong với khuôn mặt tràn đầy sát khí, chỉ trong nháy mắt đã thấy xuất hiện ở sau lưng Vu Ma.
“Kiếm này thì sao?”
“Cũng tầm thường thôi, tốc độ quá chậm, chỉ có thể rượt được cái bóng của ta mà thôi!” Tiếng cười vừa vang lên, Vu Ma lại biến mất ở sau lưng Diệp Phong, và lần này thì xuất hiện lơ lửng ở trên đầu hắn.
“Mẹ nó, tốc độ của lão thật không phải là tốc độ của con người mà!” Diệp Phong thầm hận trong lòng, nghĩ rằng không thể sử dụng tốc độ được, chỉ đành dựa vào tuyệt chiêu và lực lượng của bản thân. Nghĩ vậy, hắn liền giơ kiếm lên thủ thế, đồng thời vận kình thôi xuất ra thập tứ đế long của Thiên Tử kiếm, bọn chúng vừa thoát ra ngoài liền giơ nhanh múa vuốt, không ngừng gầm rống rất hung tợn.
“Cửu Ngũ Chí Tôn Vương Giả Khí, rốt cuộc thì ngươi cũng đã chịu xuất ra toàn lực, thật là đáng tiếc, cực kỳ đáng tiếc! Chỉ cần thêm mười năm nữa thôi là ngươi sẽ có thể đạt được bản lãnh như ta ngày hôm nay.” Vu Ma cười nói xong, tay trái trước mặt lão liền phóng ra một đạo hôi khí va chạm trực diện với thập tứ đế long.
Ngay lúc đó, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, binh tướng song phương đều bị khí lưu cường đại ép cho phải thoái lui liên tiếp. Ngay cả bậc cao thủ như Diệp Phong mà cũng không thoái lui không được, tuy nhiên, Vu Ma là kẻ trực diện tiếp chiêu thì lại không hề bị thương tích gì cả, lão vẫn đứng yên tại đó nhìn Diệp Phong cười khỉnh.
“Mẹ kiếp, lão tặc này thật không phải là người mà, có lẽ lão còn lợi hại hơn cả lão tạp mao thần tiên Chu Trường Minh nữa đây!” Diệp Phong nắm chặt Thiên Tử kiếm, hai mắt nhìn như dán chặt vào lão Vu Ma lúc này đang lơ lửng ở trên không, trong lòng thập phần tức tối.
“Xem ra trận chiến ngày hôm nay bổn ma chiến thắng quá dễ dàng, không có chút lạc thú nào. Ngươi phải đi trước rồi, sau đó sẽ là toàn bộ đám thủ hạ trung thành của ngươi, tất cả sẽ được tiễn đưa sang Minh giới để bồi tiếp ngươi!”
Vu Ma từ trên cao nhìn nhìn xuống Diệp Phong từ tốn nói, tay phải của lão giơ cao Khô Lâu quyền trượng, miệng niệm nhanh một loạt chú ngữ. Liền ngay lúc đó, chợt thấy xung quanh Diệp Phong đột nhiên bốc mùi hôi cực kỳ nồng nặc, lại thêm các luồng khí hôi ám càng lúc càng dầy đặc, trùng trùng điệp điệp bao vây lấy hắn.
“Hãy tận tình hưởng thụ đi. Ngươi chính là người đầu tiên ở trên đời này được nếm mùi Tử thần quyến luyến, ngươi sẽ không phải chịu sự thống khổ khi được tiễn đưa sang Minh giới, cứ việc tận tình hưởng thụ sự khoái cảm của tử vong đi, ha ha ha!” Diệp Phong vũ lộng chánh ma kiếm khí và thập tứ đế long, cố gắng xung phá luồng khí hôi dày đặc nhưng vẫn không thể thành công. Vu Ma nhìn hắn giống như con chim trong lồng thì thích chí cười vang không ngớt.
“Không, không thể nào! Lôi Ân, chàng mau ra đi, mau ra đi. Chàng làm sao có thể bị lão đánh bại chứ, chàng tuyệt không thể bỏ rơi chúng ta.”
“Lão đại, lão đại, ngươi mau xuất tuyệt chiêu đi! Ngươi mới đúng là thiên hạ vô địch, mau hiếp chết cái tên người không ra người, quỷ không ra quỷ kia đi!”
“Hoàng thượng, hoàng thượng…..tất cả mọi người cùng mau đi cứu giá!”
Chư nữ đang quan chiến tại đế đô cùng với bọn Khải Đặc, Ai Đức, chúng nhân trong Tư Lược đoàn, Cơ Thanh Phong và toàn bộ binh tướng của Đông Hải, ai ai cũng mắt thấy Diệp Phong bị khốn mà không có cách nào thoát ra được, lại thêm nghe được tràng cười cuồng dại của Vu Ma thì trong lòng vạn phần kinh hãi, mọi người đồng thất thanh kêu lớn. Cơ Thanh Phong là người đầu tiên lĩnh xuất thuộc hạ xông ra định cứu hoàng thượng.
Vu Ma ngoảnh đầu nhìn Cơ Thanh Phong và Đông Hải binh tướng đang xông tới thì chỉ cười khỉnh một cái, tay áo khẽ phất ra một đạo cuồng phong, rồi nói: “Bổn ma và hắn giao đấu còn chưa xong mà cái ngươi đã muốn xông vào trợ chiến? Mau cút về cho ta!”
Vu Ma chỉ phất nhẹ tay một cái mà đã tạo nên cơn cuồng phong cực mạnh, thổi bạt đi cả Cơ Thanh Phong và chúng binh tướng hơn mười vạn người rời khỏi mình ngựa, bay dạt về phía sau, và thọ thương không nhẹ.
“Thật là mạnh khủng khiếp, lão tặc ấy quả không phải là con người mà. Chúng ta làm sao có thể thắng được bọn chúng đây?”
Toàn bộ binh tướng của Đông Hải đại quân nhìn thấy vị hoàng thượng thiên hạ vô địch của mình bị Vu Ma dễ dàng đả bại như vậy, rồi lại thấy một cái phất tay nhẹ nhàng của lão cũng khiến cho hàng vạn binh tướng bị trọng thương, nên ai nấy đều trợn mắt há hốc miệng, chấn kinh đến cực độ, bao nhiêu sĩ khí cũng đều bị tan biết trong chốc lát.
“Trong thế giới này, chỉ có bổn ma mới là bậc vương giả duy nhất, chỉ có chúng ta mới là bậc chí tôn chân chính. Hỡi tứ phương chư thần, các
ngươi hãy nghe cho rõ đây, trong tương lai, bổn ma nhất định sẽ tiêu diệt tất cả các ngươi, và triệt để cai quản thế gian này, ha ha ha…..”
“Hống, hống….”
“Bệnh thần kinh, lão tử còn chưa chết mà ngươi đã vội chia phần điên cuồng như thế hử!”
Vu Ma vừa cười dứt tiếng thì Diệp Phong cũng từ bên trong trùng vây của hôi ám khí phát ra một tiếng long ngâm kinh thiên động địa, sau đó liền thấy từ bên trong có một đạo quang mang chói mắt chợt lóe lên và lập tức làm tan biến đi tất cả luồng hôi khí, chỉ để lại Diệp Phong trong bộ Quang Minh trang phục, lưng đeo Thánh kiếm, còn tay thì vẫn cầm chắc Thiên Tử kiếm. Hằn đứng thẳng tại đó, nhìn Vu Ma cười lạnh.
Tại bên cạnh Diệp Phong lúc này, chánh khí bốc lên ngùn ngụt, cùng lúc đó, ma khí từ bốn phương tám hướng cũng trùng trùng điệp điệp cuộn tới. Nếu có ai quan sát kỹ, hẳn sẽ phát hiện được thập tứ tử kim đế long đang không ngừng lưu chuyển ở trong nội thể của Diệp Phong.
“Thật hay quá, Lôi Ân không việc gì, không việc gì……” Chúng nữ tại đế đô và các binh tướng của Đông Hải đang hiện diện tại chiến trường nhìn thấy Diệp Phong vẫn bình an vô sự, thì đồng cất tiếng hoan hô rất hứng khởi, bao nhiêu sĩ khí vừa bị tiêu thất thì liền được dâng cao trở lại như cũ ngay.
Vu Ma nhìn Diệp Phong thoáng vượt ra ngoài ý liệu của mình, sau đó mới nhìn tới bộ Quanh Minh trang phục, cười lạnh nói: “Quả là thần lực rất cường đại, thật không ngờ ngươi lại còn có món bảo bối ấy. Xem ra bổn ma có chút xem thường ngươi rồi, nhưng không sao, có như vậy thì trận chiến này mới đầy hứng thú chứ.”
“Ngươi đúng là một tên điên rồ không ai bì được, nhưng lại cũng có vài phần giống lão tử, chỉ đáng tiếc là đầu óc của ngươi lại có chút vấn đề, thần kinh không được mấy bình thường, nếu không thì chúng ta cũng có thể kết thành bằng hữu. Nhưng giờ đây, ta vẫn lập lại câu nói vừa rồi, đó là ngày hôm nay, lão tử nhất định sẽ làm một anh hùng trảm yêu trừ ma.”
Diệp Phong với bộ Quang Minh trang phục trên người, chỉ kiếm vào Vu Ma nói. Sau đó thì quát lớn một tiếng, rồi thì chánh ma nhị khí đang bao bọc xung quanh hắn cùng với thập tứ đế long ở trong nội thể cùng lúc bốc lên mãnh liệt. Thập tứ đế long xuyên qua cơ thể Diệp Phong mà hiện thân ra ngoài, rồi không ngừng giơ nanh múa vuốt quay cuồng bay lượn khắp châu thân của hắn, trong khi đó, chánh ma nhị khí thì lại hình thành từng dòng chảy cuộn lấy những còn đế long kia, phàng phất như là người, rồng, và khí ba loại hợp nhất thành một thể vậy.
“Hừ….quả là một áp lực cực mạnh! Làm sao hắn lại có thể tăng cường thực lực nhanh chóng như vậy?” Vu Ma nhìn Diệp Phong đang được đế
long và chánh ma nhị khí bao vây khắp chung quanh, thì không thể tránh khỏi chấn động trong lòng.
Diệp Phong trông thấy biểu tình của Vu Ma thì đắc ý cười lớn: “Thật không ngờ ngươi sử dụng Tử Thần Quyến Luyến chẳng những không giết được ta, trái lại còn giúp ta đột phá tầng cuối cùng của Thiên Địa Chí Tôn công mà đạt đến thời khắc đỉnh điểm, tối cường nhất trong đời của ta.”
Kỳ thật, cả tên gia hỏa Diệp Phong này cũng không ngờ rằng hôm nay lại có thể đột phá tầng cuối cùng của Chí Tôn công, phần công lao đó đều nhờ vào việc Quang Minh nữ thần đã tặng cho hắn bộ Quang Minh trang phục để giúp hắn một lần nữa lại gia tăng thần lực. Nhờ có bộ trang phục này hộ thể, cùng với việc chánh khí trong nội thể bạo phát, khiến cho ma khí phải tự vận hành và hấp dẫn ngoại lực để chi viện, vì vậy mới dẫn đến tình huống hiện nay.
Huống chi, may mà hôm nay cái cẩu mệnh của tên gia hỏa này được thập tứ đế long hộ thể, nếu không thì dù hắn có muốn thuận lợi thông qua sự tranh chấp của chánh ma nhị khí, tuyệt không thể là một việc có thể hoàn thành trong nhất thời hay nửa khắc. Chỉ kể đến việc trong quá trình chánh ma nhị khí bạo trướng, với mức độ bùng nổ dữ dội ấy trong cơ thể của hắn thôi mà không khiến cho hắn bị nổ banh xác thì đã là vạn hạnh lắm rồi.
“Đây mới là thời khắc đỉnh điểm của ngươi sao? Quả nhiên là rất cường đại! Tốt, hôm nay bổn ma sẽ đánh ra một kích với toàn lực, tống tiễn ngươi đi gặp Minh vương!”
Vu Ma vừa nghe xong lời của Diệp Phong thì bật tràng cười dài, tay phải giơ cao Khô Lâu quyền trượng, trầm giọng quát: “Tử Thần Giáng Lâm!” Ngay lúc đó, không gian đột nhiên trở nên cực kỳ tĩnh lặng, bóng tối kéo đến che mờ thị tuyến của chúng nhân, rồi một bóng nhân ảnh âm trầm khủng bố, tay cầm liêm đao, toàn thân được khoác pháp bào và chỉ để lộ ra đôi mắt đỏ rực và đặc biệt to lớn. Người này xuất hiện ở trên đỉnh đầu của Vu Ma một cách vô thanh vô tức, khí thế khiến người kinh hãi cực độ.
“Hừ, chỉ là một tên Tử Thần hư huyễn, hãy xem lão tử phá cái chiêu Tử Thần Giáng Lâm rắm thối của ngươi đây!”
Sau khi Diệp Phong trầm giọng quát lớn xong, hắn liền tung mình nhảy lên cao, tay nắm chặt kiếm điều khiển chánh ma nhị khí cùng vối thập tứ đế long với một khí thế bài sơn đảo hải, công thẳng về hướng Vu Ma. Ngay lập tức, Tử Thần cũng huy vũ liêm đao xông đến, trực diện đón đỡ lấy cường lực của đối phương.
“Oành!”
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên. Tiếng nổ này cực lớn, từ trước đến nay chưa bao giờ có tiếng nổ nào lớn như thế, trong nhất thời, âm hưởng của tiếng nổ tạo ra uy lực chí cường, hoàn toàn vượt quá sức tưởng tượng của con người. Áp lực của nó khiến cho binh tướng của song phương đều trở thành mục tiêu công kích, những tiếng kêu rên bi thương và thảm thiết đồng loạt vang lên không dứt.
Lộ Lộ chư nữ ở tận nơi xa xôi là Thần Châu đế đô vì sự ảnh hưởng cực lớn của tiếng nổ mà không thể tiếp tục theo dõi trận đấu được nữa, các mỹ nhân đều nóng lòng sốt ruột, chẳng khác nào những chú kiến đang bò trên chảo lửa, chỉ hận không thể lập tức bay đến đấu trường để quan sát chiến cưộc.
Sau khi tiếng nổ chấm dứt, nhìn lại chiến trường, các binh tướng của song phuơng đều không còn lấy một người đứng vững, tất cả đều ngã nhào lăn lộn trên đất. Tuy nhiên, chỉ còn lại Diệp Phong lúc này đang xiêu xiêu vẹo vẹo, tay phải chống kiếm đỡ lấy thân mình, và Vu Ma tay nắm quyền trượng đang cúi thấp đầu là hai người duy nhất vẫn còn đứng vững tại hiện trường.
“Tử Thần của ngươi quả thật là rất hung mãnh, chỉ tiếc nó là do hư huyễn mà thành. Nếu như nó là Tử Thần thật sự, thì hôm nay kẻ phải chết nhất định sẽ là ta, và kiếp sau cũng không cần phải xem ngươi là địch nhân nữa. Nhất là giờ đây, ta tuy có đến hai thanh bảo kiếm, nhưng tuyệt đối sẽ không còn cơ hội để dùng chúng thêm lần nào nữa.”
Diệp Phong vừa ném thanh Thiên Tử kiếm sang một bên, vừa châm một điếu Thanh Sảng Tiêu Hồn và mỉm cười nói với Vu Ma. Nếu quan sát kỹ, người ta sẽ thấy được ở trên đỉnh đầu của lão có một thanh kiếm xuyên thấu qua đó, và chỉ lưu lại cái chuôi kiếm ở ngoài. Đó chính là chuôi của Quang Minh thánh kiếm.
“Ngươi đúng là một đối thủ tốt. Ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên ngươi. Nếu quả có kiếp sau, ta nhất định sẽ đánh bại ngươi!” Vu Ma chậm chạp giương to hai mắt nhìn Diệp Phong, lão cố dùng chút sức tàn để nói lời cuối cùng, rồi toàn thân từ từ đổ gục xuống, khí tuyệt thân vong.
“Hà, cuối cùng cũng tống tiễn được tên bệnh thần kinh cả đến lúc chết cũng không người kế tục!” Diệp Phong nhìn thi thể của Vu Ma mà lắc đầu cảm khái. Thanh âm của hắn còn chưa dứt, thì chợt nghe “phanh!” một tiếng, bộ Quang Minh trang phục trên người hắn cùng với thanh thánh kiếm trên thân Vu Ma chợt đồng loạt nổ tung thành những mảnh vụn, hoàn toàn tiêu thất.
“Lão….lão đại, ha ha ha, ta đã sớm biết ngươi đúng là thiên hạ vô địch mà. Nay lão tặc này đã chết, vậy thì Nam Hải cũng chính là thiên hạ của chúng ta rồi!” Khải Đặc vừa rồi bị chấn động cực mạnh nên thụ trọng thương, gã ngã nằm trên đất nhìn Diệp Phong chiến thắng mà không kềm được tràng cười hưng phấn.
“Hừ, muốn chiếm đoạt Nam Hải của chúng ta, các ngươi đã vui mừng quá sớm rồi đấy. Vu Ma vĩ đại đã sớm an bài kế sách, dù các ngươi có chiến thắng được người, thì chúng ta cũng hoàn thành phần việc của mình rồi!”
Trong lúc Khải Đặc cười lớn thì chợt nghe tiếng nữ nhân phẫn nộ vang lên từ phía hậu phương của chúng binh tướng Nam Hải. Thì ra tại một cửa vào của Truyện Tống trận, lúc này đang có vô số vu sư và binh tướng đang ồ ạt tràn ra, xem bộ dang của chúng như là muốn xông đến để báo thù cho Vu Ma vậy.
“Mẹ nó, lại có trường nhiệt náo lớn rồi đây!” Diệp Phong nghiêng đầu nhìn hắc nữ vu sư đang thống suất hàng ngũ vu sư và Nam Hải binh tướng, rồi không khỏi lắc đầu cảm khái. Với bộ Quang Minh trang phục đã bị chấn nát, chỉ dùng mông để nghĩ thôi thì cũng đủ biết là thương thế của hắn không nhẹ rồi, mà vào thời khắc này thì toàn bộ đại quân của Đông Hải đều ngã gục trên đất, còn đối phương thì lại có viện binh, vì vậy, nếu phải dựa vào thương tích của hắn thì tình huống quả thật là cực kỳ bất diệu.
“Vì Vu Ma đại nhân mà báo cừu!” Hắc nữ vu sư suất lĩnh đại quân xông tới, tay vừa giơ cao và quát lên một tiếng, thì toàn bộ hắc nhân chiến sĩ của Nam Hải cũng đồng loạt hô lớn, rồi ồ ạt xông về hướng Diệp Phong.
“Ha ha ha, thật không ngờ tại cái quốc gia trên đông phương tiểu đảo này mà lại náo nhiệt như thế, thật là thú vị, thật là thú vị!” Trong lúc Diệp Phong đang tìm cách đối phó với quân địch trước mắt thì đột nhiên thấy một lão nhân cao gầy, tóc xanh, dưới cằm có bộ râu dê, chợt giống như một trận gió xuất hiện ngay tại chiến trường.
“Uy, Lôi Ân, tên hỗn trướng sắc lang đáng chết này, cuối cùng cũng để bổn tiểu thư tìm được ngươi rồi. Hừ, không ngờ lai lịch của ngươi lại to lớn như thế, vậy mà trước kia lại dám lừa gạt bổn tiểu thư, thật là đồ đáng chết!” Thì ra người vừa lên tiếng chính là thiếu nữ mỹ lệ đến từ Bắc Hải, Oánh – Lộ Dịch – Ngải Lỵ. Nàng vừa mới đến thì đã khua tay chỉ chỏ vào Diệp Phong.
“Ủa, nàng không phải là nữ đạo tặc tối mỹ lệ của Bắc Hải đó sao? Thế nào, nàng tìm ta lâu rồi phải không? Có phải là rất nhớ ta không?” Diệp Phong vui mừng nhìn Oánh – Lộ Dịch, rồi nói tiếp: “Tuy nhiên, nói đi thì cũng phải nói lại, lúc trước nàng rất tinh nghịch, đã từng đùa cợt ta tại đây, không ít thì nhiều ta cũng phải cảm tạ nàng a!”
“Hì hì, muốn cảm tạ ta thì phải có lễ vật thật phong phú mới được, nếu không thì quả là uổng công bổn tiểu thư đã vượt ngàn dặm để đến tận địa phương này mà trợ giúp ngươi.” Oánh – Lộ Dịch cười hì hì nói với Diệp Phong, rồi bước nhanh đến bên cạnh hắn, và sau lưng nàng chính là đại bộ phận của Bắc Hải quân.
“Ha ha ha, Oánh tiểu thư thân ái của ta, thì ra là nàng đến chi viện cho ta, xem ra phần lễ vật này không nhỏ đó nhé!” Diệp Phong nhìn thấy có viện binh thì trong lòng thở phào nhẹ nhỏm, rồi hắn quay đầu nhìn về phía hắc nữ vu sư và lục phát lão đầu có thân thủ bất phàm kia.
“Hì hì, ngươi nên cảm tạ gia gia của ta mới phải. Nếu không có người đồng ý thì ta cũng không tài nào giúp ngươi kiếm ra được nhiêu đây viện binh a!” Oánh – Lộ Dịch bước đến cạnh lúc phát lão nhân và cười nói giới thiệu lão với Diệp Phong.
Diệp Phong từng quen biết Oánh – Lộ Dịch tại Bắc Hải, nên biết được lục phát lão nhân quả đúng là gia gia của nàng, vì vậy mà không dám chậm trễ, hắn lập tức thi lễ và cảm tạ lão rất mực cung kính.
Gia gia của Oánh – Lộ Dịch là Tát Cổ Tư – Lộ Dịch – Ngải Lỵ, là thủ lĩnh của liên minh phiên quân tại Bắc Hải, và cũng chính là đương kim vương gia của Bắc Hải. Lão là người hòa ái nên đối với hắn cũng rất khách khí, nói: “Tiểu huynh đệ, đứa tôn nữ này của ta rất hợp duyên với ngươi, từ ngày ngươi bị thất tung, nó đã không ngừng tìm kiếm ngươi khắp nơi. Trước đây không lâu, nó biết được ngươi hạ lạc ở đâu, và hơn nữa, còn biết được ngươi sắp sửa tiến hành chiến tranh, nên dù thế nào cũng bằt lão đầu tử ta phải đến đây chi viện cho bằng được.”
“Gia gia thật đáng ghét! Người trở thành nhiều chuyện từ khi nào thế?” Oánh Lộ Dịch thẹn thùng, dậm chân giận dỗi rồi nói.
“Hừ, đám dị tộc các ngươi thật đáng chết, dám ngang nhiên xem các Nam Hải chiến sĩ chúng ta như không tồn tại. Tất cả đều đáng chết, hãy giết hết bọn chúng cho ta!” Hắc nữ vu sư phẫn nộ chỉ vào ba người bọn Diệp Phong mà quát tháo.
“À, từ lúc mới đến chỉ mãi lo nói chuyện thôi. Tiểu huynh đệ, đám quân vô dụng này hãy để lão đầu tử ta giúp ngươi thanh toán!”
Tát Cổ Tư mỉm cười nói với Diệp Phong, sau đó liền hóa thành một trận cuồng phong, xông thẳng vào đội ngũ của Nam Hải binh tướng. Lão thi triển dị năng Tự Nhiên hệ siêu cường nhất của bản thân, tựa như trận cuồng phong hung mãnh ngăn cản toàn bộ địch quân, rồi phối hợp với quân lực theo sát phía sau cùng lúc triển khai một trận đồ sát.
Cùng lúc đó, Lộ Lộ và Tĩnh Hương chư nữ do vì không yên tâm nên đã triệu tập đại lộ binh mã, cùng xuyên qua Truyền Tống Trận để đến chi viện cho Diệp Phong. Lưỡng quân vừa hội họp thì đã mặc sức chém giết, không lâu sau, toàn bộ Nam Hải dư nghiệt đều bị tru diệt.
“Ha ha ha, lão đại, cung hỷ, cung hỷ! Tiêu diệt được Vu Ma rồi, từ nay sẽ không còn ai là đối thủ của ngươi nữa!” Sau khi trận đấu kết thúc, Ai Đức mang thương tích đầy mình đến bên cạnh Diệp Phong và không quên buông một câu vỗ mông ngựa.
“Tiểu huynh đệ, căn cứ vào tin tức tình báo của Bắc Hải quân chúng ta, hiện nay ngươi đang nắm trong tay Đông, Tây đại lục, lại thêm tiêu diệt được Vu Ma, tất nhiên là người có khả năng trở thành bá chủ thế giới a. Lão đầu tử ta rất thích kết giao với một nhân vật như ngươi, nói không chừng, quan hệ giữa chúng ta sau này còn có thể tiến thêm một bậc nữa nhỉ!” Tát Cổ Tư vừa cười nói, vừa liếc nhìn về phía tôn nữ bảo bối của mình.
“Xem ra lão đầu này đến đây tương trợ ta cũng là muốn mượn dịp kết minh mà thôi. Té ra lão cũng không quá ngốc, biết rõ mục tiêu tối hậu của lão tử sẽ là Bắc Hải. Tốt thôi, đem tiểu nha đầu đó làm vật đổi chác, kể ra cũng không tệ. Sớm muộn gì thì Bắc Hải cũng sẽ lọt vào tay của lão tử thôi!” Diệp Phong tính toán nhanh trong đầu, còn ngoài miệng thì cũng cười phụ họa theo Tát Cổ Tư.
“Tốt, tất cả mọi người hãy mau thu dọn chiến trường. Thời khắc huy hoàng của chúng ta đã đến, không lâu nữa, Đông Hải, Tây Hải, và Nam Hải sẽ là thiên hạ của chúng ta!” Lưu Manh hoàng đế đứng thẳng ngay tại trung tâm chiến trường, tay giơ cao tuyên bố rất hùng hồn với tam quân.
“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!” Chúng nhân của Đông, Tây nhị hải cùng quỳ xuống tung hô.
Một trường đại chiến thế giới khốc liệt vô tiền khoán hậu vừa kết thúc, Nam Hải không còn tuyệt thế cường giả như Vu Ma nữa nên đã trở thành vật trong túi của Diệp Phong. Riêng Bắc Hải, ngày nào còn sự tồn tại của Oánh – Lộ Dịch thì Diệp Phong sẽ vẫn giữ mối nhân tình với Tát Cổ Tư.
Diệp Phong hắn giờ đây đích thị là chí tôn vương giả độc nhất vô nhị của cả thế giới!
oooOooo
Hậu Ký:
Thần Châu lịch, tháng 12 năm 9582, Diệp Phong chính thức sắc phong cho Lạp Phỉ Nhĩ và Cơ Thanh Phong làm Đông, Tây nhị hải đại nguyên soái, phong hàm công tước. Khải Đặc, Ai Đức, La Phi, Kiệt Nã Tư, Thụy Ân, Khang Địch, Kiệt Khắc, Lạc Kỳ, Lôi Nặc chín người được phong làm chủ tướng của Tư Lược đoàn, phân biệt như sau: Liệt Diễm tướng quân, Lôi Đình tướng quân, Linh Ngưu tướng quân, Tinh Linh tướng quân, Sa Mạc tướng quân, Hỏa Pháo tướng quân, Bạch Lang tướng quân, Cự Giải tướng quân, Cự Nhân tướng quân, phong hàm công tước. Mạn Nỗ Ai Nhĩ và ải nhân Lạc Tư thì được phong làm thế giới thủ tịch luyện kim thuật sĩ và thế giới thủ tịch chế tạo đại sư!
Thần Châu lịch, tháng 1 năm 9583, Diệp Phong ngự giá thân chinh, tấn công sáu nước lân cận, dịch dung giả mạo sáu vị hoàng đế để tuyên bố đầu hàng. Hoàng thất của sáu nước ấy đều bị tru diệt. Thần Châu đại lục được triệt để thống nhất.
Thần Châu lịch, tháng 2 năm 9583, Tây Hải Tinh Linh tướng quân Kiệt Nã Tư suất lĩnh Tây Hải không quân quét sạch chiến hạm xâm lược của Địa Tinh và Lưỡng Tê Nhân tại Tây Hải. Liệt Diễm tướng quân Khải Đặc, Lôi Đình tướng quân Ai Đức, và Sa Mạc tướng quân Thụy Ân suất lĩnh Tây Hải lục quân, thông qua Truyền Tống Trận rồi chia quân làm ba đường, mang theo thế công áp đảo đã hoàn tòan tiêu diệt Địa Tinh vương quốc và Lưỡng Tê Nhân đế quốc!
Thần Châu lịch, tháng 5 năm 9583, Đông Hải nguyên soái Cơ Thanh Phong và Tây Hải nguyên soái Lạp Phỉ Nhĩ cùng suất lĩnh một nửa binh lực của Đông, Tây nhị hải đại cử tấn công Nam Phương đại lục, thế như chẻ tre, không có thế lực nào là có thể chống đỡ nổi. Chỉ trong một thời gian độ nửa năm thì đã bình định xong các thế lực cát cứ tại Nam Phương đại lục, triệt để công hãm Nam Phương lục địa.
Thần Châu lịch, tháng 8 năm 9583, Diệp Phong thân suất trăm vạn Thần Châu thiết kỵ, nhanh chóng dẹp tan Quy Bổn đại lục, hoàn toàn phá đi mối lo tâm phúc vẫn tiềm phục tại Đông Hải.
Thần Châu lịch, tháng 2 năm 9584, Nhân Ngư công chúa Ái Lệ Tư và Cự Giải tướng quân Lạc Kỳ dưới sự hỗ trợ của Hải quân của phụ thân nàng, đã thành công dẹp tan các quốc đảo nhỏ tại Đông, Tây, Nam, Bắc tứ đại hải vực. Lại một lần nữa khuếch trương lãnh thổ của Lưu Manh hoàng đế.
Thần Châu lịch, ngày 1 tháng 1 năm 9585, Diệp Phong cử hành đại lễ hỷ sự tại Không Trung hoàng cung, một thịnh sự vô tiền khoán hậu, và chính thức nghênh hôn Lộ Lộ, Tĩnh Hương chư nữ, cùng với Thú Nhân nữ vương Nguyệt Doanh và Bắc Hải công chúa Oánh – Lộ Dịch – Ngải Lỵ!
Thần Châu lịch, tháng 4 năm 9586, Hắc Ám đại ma vương của Tây Hải ma giới mưu đồ tái xâm phạm Nam Bắc đại lục, kết quả là bị tam hải đại quân đánh cho tan tành. Sau cùng thì Hắc Ám ma vương cùng Diệp Phong đơn đả độc đấu, rồi bị Lưu Manh hoàng đế chém bay đầu, cửa vào ma giới lại một lần nữa bị phong ấn.
Thần Châu lịch, tháng 6 năm 9590, Bắc Hải vương gia Tát Cổ Tư qua đời, chỉ để lại một thân nhân duy nhất để kế thừa hoàng vị là Oánh – Lộ Dịch. Nguồn truyện: TruyệnFULL.vn
Thần Châu lịch, tháng 1 năm 9591, Oánh Lộ Dịch chính thức truyền lại hoàng vị cho Diệp Phong. Đến đây, thế giới Đông, Tây, Nam, Bắc tứ đại hải vực, toàn bộ lãnh thổ đều quy về tay của Lưu Manh hoàng đế, tạo nên một thời đại mới của cuộc diện nhất thống thiên hạ.
HẾT


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.