Lưu Manh Hóa Idol

Chương 44-1



Trương Quang Bảo phát hiện, Triệu Cảnh quả thật là một con nhỏ điên. Con gái có người tính cách dịu dàng ít nói, cũng có người tính cách cởi mở vui tươi, việc này vốn chẳng có gì phải lấy làm lạ cả. Nhưng Triệu Cảnh thì không khỏi có phần cởi mở quá mức, đi đường cũng không chịu đi cho đàng hoàng, cứ như nhất định phải đá sạch hết mấy hòn đá trên đường mới chịu nổi ấy. Sau khi ra khỏi quán net, cô ấy cứ không chịu đi đường cho đàng hoàng, chỉ cần trên đường có thứ gì đó thì nhất định phải đi tới đá một phát mới chịu nổi.

Việc này cũng chẳng tính là gì, trên đường trở về, chỉ cần nhìn thấy chỗ nào có người tụ tập lại là cô ấy nhất định sẽ chạy lại nhập bọn xem xem có cảnh tượng náo nhiệt gì không. Dù là đụng chết một con chó thì cô ấy cũng có thể đứng đó nhìn cả buổi trời, có kéo cũng chẳng kéo nổi.

Trương Quang Bảo thầm khẩn cầu, hãy để những chuyện hôm ấy tái hiện một lần nữa đi. Nhưng đã sắp đến trường học mà vẫn chưa thấy Triệu Cảnh đá trúng cây cột nào hết, làm Trương Quang Bảo thấy thất vọng không thôi.

Dương Ngân Hạ vẫn đứng trước cổng trường như một hòn vọng phu, chờ đợi Trương Quang Bảo trở về. Nhìn thấy Triệu Cảnh bên cạnh Trương Quang Bảo, trên mặt cô lướt qua một biểu cảm không dễ phát hiện trong thoáng chốc. Cô bước lên đón chào với vẻ khách sáo lễ phép, mỉm cười nói: “Ôi, Triệu Cảnh lại đến nữa à? Đúng là khách quý nha.”

“Lại? Lại đến nữa? Sao nào, cô không chào đón tôi sao?” Triệu Cảnh giả vờ tức giận nói. Dương Ngân Hạ hơi sững sờ, không ngờ cô ấy lại nói như thế, ngay sau đó, cô cười nói: “Nào có đâu? Cô vừa là đồng hương vừa là bạn của Quang Bảo, đương nhiên là tôi chào đón cô rồi.”

Triệu Cảnh nghiêng đầu suy nghĩ một hồi rồi lại hỏi: “Vậy nếu như tôi không phải đồng hương của nhóc lưu manh, cô sẽ không chào đón tôi à?” Dương Ngân Hạ dở khóc dở cười, có phải đầu óc của con nhóc này có vấn đề rồi không, sao cứ thích chui đầu vào ngõ cụt thế?

Cuối cùng, vẫn là Trương Quang Bảo ra mặt giải quyết vấn đề: “Đàn chị, chị đừng để ý cô ấy, cô ấy đến để làm tiền đó, trong lòng còn đang đau đáu một bữa cơm hôm đó ấy.”

Dương Ngân Hạ nghe thế thì không khỏi bật cười: “Hoá ra là thế, vậy được thôi, đi nào, cô Triệu. Chẳng qua chỗ chúng tôi không có món ngon vật lạ như ở nhà hàng, mong cô dùng tạm cơm canh đạm bạc nhé.”

Triệu Cảnh nhìn Trương Quang Bảo: “Không sao, nhóc lưu manh ăn cái gì thì tôi ăn cái đó.” Dương Ngân Hạ cảm thấy không vui, nhóc lưu manh này nhóc lưu manh nọ, kêu vậy nghe hay lắm sao? Quang Bảo nhà bọn tôi chọc gì tới cô? Sao mà cứ treo trên miệng mãi thế? Vì chuyện của cô mà phải chịu một viên gạch, vết thương trên vai đến nay còn chưa khỏi nữa kìa.

Dường như Triệu Cảnh chẳng nhận ra gì cả, kéo theo Trương Quang Bảo chạy thẳng đến nhà ăn.

Chẳng biết vì sao, Dương Ngân Hạ cảm thấy trong lòng có cảm giác hơi kỳ lạ, cứ cảm thấy cái cô Triệu Cảnh này có gì đó không đúng. Nhưng rốt cuộc là không đúng chỗ nào thì lại không nói rõ được. Nhìn cô ấy kéo Trương Quang Bảo đi, cô bất đắc dĩ thở dài, cũng cùng đi theo.

Ai cũng nói ăn cơm ăn của nhà người khác mới ngon, câu nói này không sai chút nào, rượu thơm món ngon trong nhà hàng cũng không thấy Triệu Cảnh gắp được mấy đũa, nhưng hết lần này đến lần khác lại dành trọn đam mê cho món ăn ở chỗ quán ăn nhỏ này. Cô ấy vừa khen ngon vừa không ngừng gắp thức ăn vào chén của Trương Quang Bảo. Đây vốn dĩ nên là việc của Dương Ngân Hạ nhưng lại bị cô ấy cướp mất.

“Nhóc lưu manh, sau này tôi nhất định sẽ thường xuyên đến chỗ anh ăn cơm, đồ ăn ở đây đỉnh thật đấy.” Triệu Cảnh chẳng buồn lau cái miệng đầy dầu, lớn tiếng nói. Trương Quang Bảo đau khổ nhìn chằm chằm đống thức ăn đầy đến vung lên trong chén, nghe Triệu Cảnh nói thế, lại nhìn tướng ăn của cô, quả thực không biết nên khóc hay nên cười nữa.

Còn Dương Ngân Hạ ngồi bên cạnh, ăn từng ngụm nhỏ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu lên nhìn Trương Quang Bảo một cái.

“Này, nhóc lưu manh, hỏi anh một chuyện. Sao tối hôm đó anh lại đưa tôi đến nhà bạn anh thế? Vì sao không đưa tôi về trường luôn?” Triệu Cảnh bất chợt hỏi đến vấn đề này.

Trương Quang Bảo mất cảnh giác, nhất thời không nói nên lời, sao con nhóc này nói chuyện không để ý trường hợp gì hết vậy, anh trộm nhìn sang Dương Ngân Hạ, trông có vẻ như chẳng có phản ứng gì, lúc này mới nhỏ giọng đáp lời: “Lúc đó đã trễ lắm rồi, tôi lại không biết cô ở toà ký túc xá nào, sao mà đưa cô về được? Khách sạn lại không an toàn, không còn cách nào khác, chỉ đành đưa cô đến chỗ anh em của tôi thôi.”

Triệu Cảnh mím môi cười: “He he, anh nghĩ chu đáo thật đó. Nói thật đi, tối hôm đó anh có nhân cơ hội sàm sỡ tôi hay không!”

Ngụm cơm trong miệng Trương Quang Bảo suýt chút nữa là phun ra ngoài rồi, lời gì thế này? Tôi sàm sỡ cô? Tôi cõng cô từ tầng một tới tầng có, làm gì còn dư sức mà sàm sỡ cô? Anh không ngừng dùng mắt ra hiệu cho Triệu Cảnh, bảo cô ấy đừng có nói gì nữa.

Ai ngờ đầu óc con nhỏ này bị thiếu dây, cô ấy chau mày nhìn Trương Quang Bảo hết nửa ngày, ra vẻ nghi ngờ hỏi: “ Nhóc lưu manh, anh cứ nháy mắt với tôi làm gì thế? Có phải anh muốn ám chỉ chuyện gì không?”

Trương Quang Bảo hoàn toàn cạn lời luôn, sao lại gặp phải con nhỏ bị điên đến vậy chứ. Mấy lời này có thể nói ở đây sao? Lòng tốt không được báo đáp, lần sau có gặp phải tình huống như vậy nữa thì tôi ném thẳng cô ra đường.

“Tôi ăn no rồi, Quang Bảo, cậu ngồi với Triệu Cảnh đi, bên hội sinh viên còn có việc, tôi đi trước đây.” Dương Ngân Hạ bỏ chén đũa xuống, nhẹ giọng nói. Nhìn vẻ mặt không cảm xúc của cô, Trương Quang Bảo biết chắc chắn là cô đang tức giận. Một cô gái dù rộng lượng đến đâu cũng không thể chịu được khi có một cô gái khác ở trước mặt mình nói đến chuyện cùng bạn trai mình ở riêng một phòng lúc nửa đêm nửa hôm được.

Trương Quang Bảo vốn dĩ muốn gọi cô lại, nhưng sau đó nghĩ lại, vẫn là bỏ đi, mình tự thấy không thẹn với lòng, cần giải thích gì nữa. Nếu như hai người ở bên nhau mà đến chuyện tin tưởng lẫn nhau cũng không làm được thì còn yêu đương gì nữa?

“Đàn chị của anh dạ dày nhỏ thật, ăn có chút ít đã không ăn nữa rồi.” Sau khi Dương Ngân Hạ đi, Triệu Cảnh nói thế, Trương Quang Bảo nghe đến nổi quạu, đều tại con nhóc cô đây mà người ta mất hết hứng! Gặp phải cô thì chẳng có chuyện gì tốt cả!

Thấy Trương Quang Bảo trừng mắt nhìn mình, Triệu Cảnh nhìn xung quanh, còn quơ đũa trước mặt anh, lấy làm lạ hỏi: “Anh trừng tôi làm gì? Tôi đâu có chọc gì anh đâu!”

Phục rồi, Trương Quang Bảo cạn lời rồi, quả báo đây mà, lúc ở thị trấn không nên trêu chọc cô ấy, bây giờ thì hay rồi, quả báo đến thật rồi. Con người tuyệt đối không được làm chuyện xấu, quả báo đến nhanh lắm.

Khó khăn lắm mới đợi được bà cô kia ăn xong, Trương Quang Bảo thầm nghĩ, bây giờ cô nên đi rồi. Nhưng có vẻ như Triệu Cảnh không hề có ý định này, ăn cơm xong, còn kêu gào đòi đi dạo, tham quan trường của bọn họ. Trương Quang Bảo cũng nhớ đến có chuyện muốn hỏi Triệu Cảnh, chỉ đành đồng ý yêu cầu của cô ấy.

Dẫn theo Triệu Cảnh đi dạo một vòng trường học, con nhóc kia một hồi nói là cơ sở vật chất phần cứng của trường các anh không tốt bằng trường bọn tôi, lát sau lại nói là trai xinh gái đẹp trường các anh không nhiều bằng trường bọn tôi, Trương Quang Bảo chỉ đành làm như không nghe thấy. Không đáp một lời.

“Mệt rồi, ngồi nghỉ xíu đi.” Khi đi đến một rừng cây ở sân sau trường học, Triệu Cảnh kéo Trương Quang Bảo ngồi xuống một bãi cỏ trên mặt đất. Chắc là thất vẻ mặt không vui của Trương Quang Bảo nên Triệu Cảnh ngoan ngoãn hơn nhiều, không ồn ào nữa, cũng không gây chuyện nữa, ngồi im lặng bên cạnh Trương Quang Bảo, không nói tiếng nào.

Như thế ngược lại khiến Trương Quang Bảo cảm thấy kỳ lạ, quay đầu hỏi: “Sao thế? Sao không nói nữa?”

“Mặt anh đã kéo dài ra như mặt ngựa vậy rồi tôi còn dám nói gì nữa?” Triệu Cảnh ra vẻ tội nghiệp nói. Cúi đầu, loay hoay nghịch túi của mình, hai chân nhỏ vẫn vung vẩy đá loạn.

Trương Quang Bảo mỉm cười, lắc đầu nói: “Cô đó, aiyo, tôi chưa từng gặp người nào làm tôi đau đầu như cô. Bỏ đi, tôi hỏi cô, lúc nãy ở quán net cô nói trong album của Lưu Tử Vũ có “Tập nguyệt” của tôi?”

Triệu Cảnh ngẩng phắt đầu lên, trừng lớn mắt nói: “Cái gì, “Tập nguyệt” của anh?”

Trương Quang Bảo biết mình đã lỡ lời, vội vàng sửa lại: “Không phải, ý của tôi là bài hát “Tập nguyệt” mà tôi rất thích nghe.”

Triệu Cảnh xoay đầu đánh giá Trương Quang Bảo từ đủ mọi góc độ rồi thăm dò hỏi: “Sao thế? Không giận nữa?”

Trương Quang Bảo gật đầu: “Nói nhanh đi, cô nói rồi tôi không giận nữa.”

“Được!” Triệu Cảnh đồng ý một cách sảng khoái: “Không sai, bài hát này có trong album mới của Lưu Tử Vũ, tôi nghe rất rõ ràng, chính là bài “Tập nguyệt” của Cậu Bảo, chẳng qua, trong album lại có tên là “Đêm trăng”, sầu thật sự.”

Trước đây nghe nói Jay đạo bài hát này của mình, bản quyền đã được trang web bán cho công ty đĩa hát. Không ngờ lại là Lưu Tử Vũ. Người này trong hai năm nay lên như diều gặp gió trong giới giải trí, vừa đóng phim truyền hình, vừa đóng phim điện ảnh, bây giờ lại còn ra đĩa nhạc nữa.

Khoảng thời gian trước lúc lên mạng còn nhìn thấy tin anh ta sắp đóng vai nam chính trong bộ phim “Tắm máu” được cải biên từ tiểu thuyết mạng, xem ra là được công ty quảng bá. Hai năm này có lẽ tên này sẽ còn nổi hơn nữa. Tuy nhiên, cũng có rất nhiều tin tức tiêu cực về anh ta, có mấy thợ săn ảnh chụp được cảnh anh ta đến hộp đêm lúc nửa đêm để mua vui, nhảy sexy dance với MM thời thượng, sau đó còn đến khách sạn thuê phòng. Chuyện này được tranh luận rất sôi nổi vào năm ngoái. Sau đó phải để công ty ký hợp đồng với anh ta ra mặt dẹp yên chuyện này.

Nói rằng đây chỉ là vì yêu cầu của công việc, mọi người đều không phải kẻ ngốc, yêu cầu công việc là phải đến khách sạn bao phòng à? Này còn chưa tính là gì, nghe nói vị tiểu thiên vương này hay làm giá lắm, hễ là người hợp tác với anh ta thì đều oán than không ngớt, có nhiều tin tức tiêu cực như vậy mà anh ta vẫn nổi, thật là khiến người ta khó hiểu.

“Hey, đang nghĩ gì đó?” Triệu Cảnh đưa tay huơ huơ trước mặt Trương Quang Bảo, lớn tiếng hỏi. Lúc này Trương Quang Bảo mới lấy lại tinh thần, lắc đầu: “Không có gì, tuỳ tiện hỏi đại thôi. Này, cô nói cô thích bài hát của Cậu Bảo, vậy tôi hỏi cô, cô thích gì ở anh ta?”

Triệu Cảnh trả lời gần như không chút do dự: “Tôi thích kiểu tình cảm được bộc lộ một cách tự nhiên trong bài hát của anh ấy, không hề có chút giả tạo hay làm ra vẻ nào, giống như bài “Tập nguyệt” kia, một vầng trăng khuyết treo trên đỉnh đầu, dưới ánh trăng dịu dàng, cùng người yêu xinh đẹp dạo bước trên bãi cỏ mềm mại, cùng trao nhau ánh nhìn nồng nàn trìu mến, bức tranh này thật khiến người ta khao khát…”

Triệu Cảnh lúc này với Triệu Cảnh ngày thường hoàn toàn là hai người khác nhau. Vẻ mặt bình thản, không giống bộ dạng điên điên khùng khùng kia, từ trong ánh mắt để lộ ra nỗi khát vọng sâu sắc, như đang bộc lộ niềm khao khát với ý cảnh được thể hiện trong “Tập nguyệt”.

Nhưng dáng vẻ này cũng chẳng giữ được bao lâu, ngay khi Trương Quang Bảo đang nhìn cô ấy đến xuất thần thì Triệu Cảnh bỗng hét lớn một tiếng: “Wow!” rồi tức tốc quay đầu qua làm một cái mặt quỷ với Trương Quang Bảo.

Trương Quang Bảo bị hù nhảy dựng, vỗ vỗ lồng ngực, ỉu xìu nói: “Tôi, tôi phục cô luôn. Thoát cái đã đổi liền làm giật hết cả mình, cứ như gặp quỷ vậy. Cô có thể nào yên phận chút không?”

Đôi mắt to tròn long lanh của Triệu Cảnh xoay chuyển: “Huh? Chẳng phải anh nói sinh mệnh nằm ở vận động à? Người còn sống là phải động đó, nếu cứ trưng ra bộ dạng đại gia khuê các như đàn chị của cậu thì còn ý nghĩa gì nữa?”

May mà Trương Quang Bảo đã dần quen với cái thói nghĩ gì nói đó này của Triệu Cảnh, cũng không chấp nhặt với cô ấy: “Đừng lấy đàn chị của tôi ra mà nói, cô ấy không giống với cô.”

Ai ngờ câu tiếp theo mà Triệu Cảnh thốt ra khiến Trương Quang Bảo phải bất ngờ: “Đương nhiên cô ấy không giống tôi, tôi đẹp hơn cô ấy mà.”

Cô ấy nói ra câu này rất tự nhiên, không hề giống như cố tình gây sự. Chính vì vậy mới khiến Trương Quang Bảo không nói nên lời. Nếu cô ấy cố ý nói như vậy, ngược lại sẽ không khiến Trương Quang Bảo cảm thấy kỳ lạ đến thế, con nhóc này rốt cuộc là kiểu người gì thế này?

“Aiyo, tôi nói này, cô có biết câu nói rằng có người nên khiêm tốn hay không?” Trương Quang Bảo hỏi một cách rất nghiêm túc.

Triệu Cảnh suy nghĩ một hồi rồi đáp: “Biết mà, vì sao anh muốn hỏi cái này vậy?” Nhìn vẻ mặt đầy nghi hoặc của Triệu Cảnh, không giống như đang nói đùa. Trương Quang Bảo thật sự cảm thấy mình sắp điên rồi, cô gái này, cô ấy, cô ấy không phải người Trái Đất.

“Nhóc con, Trái Đất nguy hiểm lắm, cô nên về Sao Hoả đi.” Nói dứt lời, Trương Quang Bảo không muốn để ý đến cô ấy nữa, anh thật sự rất sợ hôm nay mình sẽ điên mất. Triệu Cảnh vẫn cứ ngồi đấy nói không ngớt miệng, dù sao Trương Quang Bảo cũng chẳng nghe lọt được câu nào.

“Hử, hình như trong cây có người?” Triệu Cảnh bỗng vươn đầu qua, nói nhỏ bên tai Trương Quang Bảo. Một mùi hương cơ thể xộc đến, Trương Quang Bảo không khỏi hít sâu một hơi, mùi thơm trên người con gái luôn luôn có thể gợi lên hứng thú cực lớn của con trai.

“Này, rốt cuộc anh có nghe tôi nói không đấy, hình như trong cây có người kìa.” Triệu Cảnh lắc lắc Trương Quang Bảo. Người sau lúc này mới lấy lại tinh thần, xoay đầu nhìn sang cái cây sau lưng, có thấy ai đâu. Mảnh rừng này nằm ở phía sau tòa lầu dạy học, trồng rất nhiều cây ngô đồng, cành lá xum xuê, lúc bình thường ánh nắng cũng khó mà chiếu xuyên qua được, vì thế mà càng trở nên hoang vu. Cho nên, theo thời gian lâu dần, nơi này đã trở thành địa điểm hẹn hò thầm kín của các cặp tình nhân, được gọi đùa là “Rừng tình nhân”.

Chỗ mà hai người Trương Quang Bảo đang ngồi nằm ở bên rìa của mảnh “Rừng tình nhân” này, đi vào trong thêm chút nữa sẽ thấy một cảnh tượng khác.

“Có ai đâu, có phải cô nghe nhầm hay không? Lúc này mới qua giờ cơm trưa được một lúc, có ai lại rảnh đến nỗi chạy tới chỗ này hẹn hò đâu?” Trương Quang Bảo nghi ngờ nói. Triệu Cảnh nghe vậy cũng không tin lắm, đứng lên đi về phía rừng cây kia. Trương Quang Bảo thấy thế cũng đi theo.

Hai người đi vào mảnh rừng kia, nhìn đông nhìn tây một hồi, quả nhiên nghe thấy tiếng động. Mặc dù rất nhỏ, nhưng cũng có thể nghe ra được, hình như đó là tiếng thở dốc của ai đó. Trương Quang Bảo thầm than xúi quẩy, nhất định là đôi cẩu nam nữ nào đó vào ban ngày ban mặt chạy đi đánh dã chiến rồi. Đang định bảo Triệu Cảnh đi mau, tránh làm hỏng chuyện tốt của người ta.

Ngay lúc này, Triệu Cảnh lại kêu lên: “Ya! Hình như là anh em của anh đó!”

Trương Quang Bảo nghe thế thì hướng mắt nhìn qua, không khỏi chán nản kêu lên, hoá ra chẳng phải ai khác mà chính là tên Lý Đức kia. Lúc này đây, anh ta đang đứng sau một cái cây lớn, ôm hôn bạn gái. Ủa, không phải bạn gái của tên này là cháu gái của phó hiệu trưởng Vương sao? Sao lại đổi nữa rồi?

“Đi mau, nếu như bị tên đó nhìn thấy thì xấu hổ lắm.” Trương Quang Bảo kéo tay áo của Triệu Cảnh, nhỏ giọng nói. Triệu Cảnh lại không động đậy chút nào, Trương Quang Bảo cuống lên, đang định gọi cô ấy thêm một lần, đột nhiên thấy cô ấy vậy mà lại nổi giận đùng đùng mà đi về phía Lý Đức, hai nắm tay nho nhỏ nắm chặt lại.

“Cầm thú!” Một tiếng quát chói tai vang vọng trong khu rừng, nếu như trong rừng này mà có chim thì lúc này có lẽ sẽ xuất hiện cảnh tượng giống như trong phim võ hiệp. Trương Quang Bảo bịt miệng Triệu Cảnh lại, nhưng nào có kịp nữa?

Đôi “cẩu nam nữ” trong rừng hoảng loạn một trận, Lý Đức đang hôn thỏa thích, chợt nghe một tiếng quát lớn, doạ anh ta sợ tới mức vội quay đầu tìm kiếm xung quanh, đợi đến khi nhìn thấy rõ là Trương Quang Bảo và Triệu Cảnh, lúc này anh ta mới thở ra một hơi. Anh ta bước tới với vẻ mặt hơi xấu hổ, hậm hực nói với Triệu Cảnh: “Kêu cái gì mà kêu? Ngạc nhiên lắm hay gì!”

Triệu Cảnh ra vẻ hung hăng nhìn chằm chằm Lý Đức, sau đó nghiêng đầu nhìn sang cô gái vẫn luôn cúi thấp đầu đứng sau lưng anh ta, ăn mặc cũng khá hợp mốt, người cũng không kém, xinh đẹp thanh tú. Triệu Cảnh bất chợt bước tới. Hai người Trương Quang Bảo đều thấy ngạc nhiên, thực không biết con nhóc này rốt cuộc định làm gì đây?

Bạn gái của Lý Đức cũng bị hù nhảy dựng, mắt thấy cô gái xinh đẹp đang nổi trận lôi đình đã đi đến đây, đánh giá cô ta từ trên xuống dưới một lượt, gương mặt vốn đã đỏ lên vì xấu hổ nay lại càng đỏ hơn.

“Cô có biết cái tên đó là hạng người gì không? Thế mà cô còn ở đây với hắn… Để tôi nói cho cô biết, cái tên này chẳng phải hạng tốt lành gì đâu, vừa mê gái, vừa lăng nhăng, số bạn gái mà anh ta quen còn nhiều hơn số mà cô từng gặp đó. Cô nói xem cô có ngốc hay không hả, vì cái hạng đàn ông này, có đáng hay không? Coi chừng anh ta bán cô rồi mà cô còn giúp anh ta đếm tiền đấy!” Triệu Cảnh vừa lên đã quở trách một tràng, cứ như người ta là khuê nữ nhà cô ta không bằng.

Trương Quang Bảo nghe đến buồn cười, tên Lý Đức này, lần này xem như gặp phải khắc tinh rồi, để xem cậu còn dám không thành thật hay không/

Cô bạn gái của Lý Đức chợt ngẩng đầu lên, nhíu mày nói một câu với Triệu Cảnh: “Liên quan gì tới cô!” Nói rồi thì hất đầu một cái, rời đi. Bỏ lại Triệu Cảnh đứng ở đấy trừng lớn mắt, cả nửa ngày cũng chẳng thốt nên lời.

“Tôi nói này có phải cô bị điên hay không hả? Mẹ nó tôi chọc ghẹo gì tới cô, cô theo tôi làm loạn cái gì hả.” Lý Đức hơi không vui, nhìn Triệu Cảnh hỏi. Nếu không phải có Trương Quang Bảo ở đây, e là Lý Đức đã bắt đầu chửi bậy rồi. Người yêu người ta đang ôn tồn với nhau ở đây, liên quan cái rắm gì tới cô, cô cứ muốn tới phá đám. Đúng là bắt chó đi cày, thích xen vào chuyện của người khác.

Vốn dĩ Triệu Cảnh sẽ ra sức phản bác, cãi nhau một trận ra trò với Lý Đức, ai ngờ cô chỉ dùng ánh mắt chán ghét liếc Lý Đức một cái, rồi ném cái túi nhỏ ở kia, xoay người bước đi, vậy mà đến chào hỏi cũng chẳng thèm nói với Trương Quang Bảo.

“Này! Con nhỏ điên, cô cứ vậy mà đi hả? Này!” Trương Quang Bảo ở phía sau gọi với theo. Nhưng Triệu Cảnh không hề quay đầu lại, một đường chạy thẳng ra khỏi rừng cây. Trương Quang Bảo cũng lười để ý cô ấy, anh quay đầu lại nhìn Lý Đức đang trưng ra vẻ mặt xúi quẩy, vỗ vỗ lên vai anh ta, cười nói: “Người anh em, hôm nay bị một đứa con gái làm khổ rồi!”

Lý Đức lắc đầu than thở: “Mẹ nó, gặp quỷ rồi, sao tôi lại gặp phải con nhỏ đó nữa vậy.”

Trương Quang Bảo mỉm cười, ngồi xuống bãi cỏ, kéo Lý Đức ngồi xuống theo. Gần đây công việc bận quá, cộng thêm chuyện sắp đến kỳ thi tốt nghiệp, cũng không còn sức lực trò chuyện cùng đám anh em, nhân cơ hội hôm nay, có mấy lời phải nói trước.

Lý Đức cũng ngồi xuống theo, lấy một điếu thuốc đưa cho Trương Quang Bảo, còn châm thuốc giúp anh, hỏi: “Sao thế? Ở với chị Dương vẫn ổn chứ?

Trương Quang Bảo thấy hơi kỳ lạ, sao tên này lại hỏi đến chuyện ấy?

“Vẫn vậy thôi, sao lại hỏi chuyện này?” Trương Quang Bảo vừa nhả khói vừa nói.

Lý Đức cười lạnh một tiếng, nhìn chằm chằm Trương Quang Bảo, hỏi: “Sợ là không phải như vậy đâu, việc cậu đi chung với một con nhỏ không não đến rừng tình nhân này đã nói rõ vấn đề rồi, không ngờ Trương Quang Bảo vẫn luôn khoe khoang một lòng cũng có lúc chân đạp hai thuyền.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.