Lưu Manh Hóa Idol

Chương 33: Chương 31-2



Nhưng bầu không khí này lại bị bảy, tám nam sinh phá vỡ.

Bọn họ lớn tiếng cười đùa đến nơi đây, tìm một bãi cỏ trống ngồi xuống, lớn tiếng bàn chuyện gì đó, có vài người còn cởi giày và vớ, vẫy vẫy trên không trung.
Vậy thì thôi đi, trong đó có một cậu nhóc tướng mạo tuấn tú, lấy bia và rau trộn ra khỏi bịch, lớn tiếng cười nói: “Đây đây đây, cảnh vật ở đây không tệ, tối nay anh em mình không say không về!” Lời vừa dứt thì mấy người khác cùng cười ồ lên.
Các cặp tình nhân cau mày, động vật hoang dã từ đâu đến vậy, đúng là không hiểu lãng mạn.

Đây là nơi các người uống rượu ăn thịt sao? Đúng là phá hoại cảnh đẹp! Uống rượu ăn thịt thì thôi đi, còn ồn ào.

Không biết đây là nơi công cộng, cấm ồn ào sao? Nhất là tên đẹp trai da trắng kia, không có ai bên cạnh, cười lớn tiếng, đôi lúc còn hát chay vài câu, giọng hát ấy không dám nịnh hót chứ như là vịt kêu vậy.
Có một tên nhóc nhiệt huyết, trẻ trung định đi giáo huấn đám nhóc không có mắt nhìn này nhưng lại bị bạn gái cản lại, không thấy tên đẹp trai dẫn đầu sao? Lý Đức khoa công nghệ thông tin, mấy ngày trước mới kéo bè kéo đám đánh nhau một trận, nghe nói tính khí rất nóng.

Hôm nay bọn họ lại đông người vậy, còn uống rượu, nếu như có người đến làm phiền, e là sẽ bị đánh một trận.
Cuối cùng, mấy cặp tình nhân không chịu được nữa nên lần lượt rời đi, trước khi đi còn không quên lườm mấy tên đó một cái, thứ gì đâu!
“Này, nhóc Đức, đi hết rồi.” Một người anh em gọi người đang ăn đầu heo say sưa là Lý Đức.

Lý Đức nhìn xung quanh, đúng là hết người rồi mới cười khà khà, lấy điện thoại ra gọi, xong rồi dặn dò anh em dọn dẹp nơi này sạch sẽ.
Dương Ngân Hạ đang ngồi trước cửa sổ trong ký túc xá, lơ đễnh nhìn về phía tòa nhà cao tầng ngoài cửa sổ.

Các chị em trong phòng đều về nhà hết rồi, chỉ còn lại một mình cô ấy.

Cô đơn, là cảm giác trong lòng cô ấy bây giờ.

Hôm nay là sinh nhật cô ấy, ngày mà mỗi năm chỉ có một lần và cũng chỉ thuộc về riêng mình cô ấy.

Nhưng đến hôm nay thôi, cô không nhận được cuộc điện thoại nào cả, thậm chí cả một tin nhắn cũng không.
Những người khác có thể không để tâm, nhưng Trương Quang Bảo…

Cây đại thụ bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng xào xạc trong gió, sắc trời cũng đã tối đi, trong phòng càng lạnh hơn.

Cô ấy khẽ thở một hơi dài, muốn khóc lên, cứ như cả thế giới này chỉ còn mình cô.

Nhớ lại lúc nhỏ, mỗi lần đến sinh nhật mình, mẹ luôn nấu một bàn thức ăn, ăn mừng thay mình, còn luộc thêm hai trứng gà và một bát mì trường thọ, luôn nhìn cô ấy ăn hết.
“Đúng rồi, mình nên về nhà.” Đột nhiên trong đầu Dương Ngân Hạ lóe lên một suy nghĩ, bây giờ, nơi đâu cũng không ấm áp bằng nhà, nụ cười hiền từ của bố mẹ, từng tiếng hỏi thăm ấm áp…
“Đúng! Mình phải về nhà!” Dương Ngân Hạ ngồi dậy, không do dự mà bắt đầu thu dọn đồ đạc, nếu đã không có ai quan tâm mình, vậy thì về nhà thôi, gia đình sẽ không bao giờ bỏ rơi mình.
Nhưng tại sao trong lòng lại đau thế này? Lẽ nào chỉ có Trương Quang Bảo mới làm mình vui vẻ được sao?
Điện thoại đặt trên cửa sổ bỗng nhiên reo lên, ánh sáng cầu vồng nhấp nháy liên tục, Dương Ngân Hạ cảm nhận được tim mình đang đập thình thịch.

Sẽ là ai đây? Là anh sao?
Từng bước từng bước bước qua đó, cầm điện thoại lên, nhắm mắt lại, giơ điện thoại trước mặt rồi đột nhiên mở mắt nhìn!
Ha ha, là anh! Là anh! Anh nhớ sinh nhật mình! Dương Ngân Hạ rơi vào niềm vui khó tả, lập tức nhấc máy ngay.
Trương Quang Bảo hơi lo lắng, lớn tiếng nói trong điện thoại: “Chị Dương, chị mau xuống đây, tôi có việc gấp tìm chị! Nhanh, tôi đứng dưới cổng ký túc xá!”
“Này! Này! Quang Bảo, Quang Bảo, sao vậy?” Dương Ngân Hạ lo lắng gọi nhưng Trương Quang Bảo đã cúp máy.

Vừa mới bay lên chín tầng mây, bây giờ lại rớt xuống đất, cảm giác sau khi vô cùng hy vọng lại thất vọng khiến người khác khó chịu nhất.

Thì ra là mình thể hiện sai tình cảm rồi, cho dù như vậy nhưng ban nãy nghe giọng anh hình như rất lo lắng, không chừng là xảy ra chuyện gì rồi.
Cô ấy nghĩ đến đây, cũng không quản được nhiều đến vậy, vội vàng chạy ra khỏi phòng, chạy thẳng xuống dưới.
Vừa xuống lầu, chân cô đã chậm lại.

Đó là Trương Quang Bảo sao? Áo sơ mi trắng, quần jeans xanh nhạt, mái tóc dài nhất định là đã đến tiệm nào đó làm rồi, hai tay đút vào túi, đang đứng trước cửa quay lưng lại với cô ấy.
Dương Ngân Hạ từ từ bước qua, thử gọi mọi tiếng: “Quang Bảo?” Người đó quay đầu lại, đúng là Trương Quang Bảo.

Sao hôm nay đổi tạo hình rồi? Đừng nói chứ, nếu như tên nhóc này ăn mặc tươm tất cũng được coi là một nhân tài, người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.

Lúc này, anh đang cười mỉm nhìn mình, khóe miệng vẫn treo một nụ cười khiến người khác khó lòng đoán được đó.
Anh muốn làm gì đây?
“Quang Bảo, ban nãy trong điện thoại cậu nói có chuyện gì vậy?…” Dương Ngân Hạ nhẹ giọng nói.

Đột nhiên Trương Quang Bảo giơ một tay ra trước mặt cô ấy, Dương Ngân Hạ đơ ra một lúc rồi cũng giơ tay mình ra nắm lấy tay anh.

Mười ngón tay đan vào nhau khiến tim dâng lên một cảm giác ấm áp, cho dù anh không biết sinh nhật mình nhưng có thể ở cùng anh cũng tốt rồi.
Trương Quang Bảo nắm lấy tay Dương Ngân Hạ, từ từ đi đến thao trường.

Ở bãi đất trống sớm đã được bày trí ổn thỏa, mấy người Lý Đức đã rời đi hết, nấp vào góc rồi cẩn thận canh chừng thao trường, một khi có người cả gan bước vào phạm vi đó, khà khà…
“Quang Bảo, cậu đưa tôi đi đâu vậy?” Dương Ngân Ha cảm thấy tim mình đập thình thịch, cứ như có chuyện gì sắp xảy ra vậy.
Trương Quang Bảo không trả lời, chỉ lo kéo cô về phía trước.

Đến bãi cỏ đó, Trương Quang Bảo dừng lại, quay người nhìn cô cười.

Ánh mắt đó dịu dàng thắm thiết, khiến người ta muốn rụng tim.
“Chắc chắn là chị nghĩ tôi quên rồi, đúng không?” Dường như giọng anh dịu dàng một cách bất thường, còn hơi khàn khàn, tràn ngập sự quyến rũ của đàn ông.
Hy vọng trong lòng Dương Ngân Hạ bùng cháy lên lần nữa, nhưng biết mà vẫn cố ý hỏi: “Quên gì?”
Trương Quang Bảo cười, ngồi xuống lấy một chiếc túi qua rồi đột nhiên ngẩng đầu nói: “Chị, nhắm mắt lại, khi tôi gọi chị mở mắt mới được mở.” Dương Ngân Hạ không đoán được anh đang làm trò gì, chỉ có thể nghe lời mà nhắm mắt lại.
Tuy rằng trong bóng tối không thể thấy được gì nhưng vẫn cảm nhận được chút ánh sáng đang le lói, một hương thơm nhàn nhạt bay đến, đây là mùi hương được làm ra từ gì vậy? Nghe thấy hình như Trương Quang Bảo lấy gì đó ra, sau một lúc, cuối cùng cũng nghe anh gọi mình mở mắt.
Giây phút đó, Dương Ngân Hạ kinh ngạc đến phát ngốc!
Trên bãi cỏ bày một chiếc bánh kem to, trên đó cắm đầy nến đang lập lòe trong gió, trên mặt còn có hàng chữ màu tím “Tim tôi như đang say, trăng khuyết như mày ngài”.

Bên cạnh bánh kem còn có một bình rượu vang, hai chiếc ly thủy tinh, mọi thứ đều y như trong tưởng tượng của mình! Chỉ thiếu âm nhạc thôi!
Ánh nến đỏ chiếu lên gương mặt đỏ hồng của Dương Ngân Hạ, tạo ra một màu sắc kỳ lạ, trong mắt đó sớm đã xuất hiện những giọt nước mắt lấp lánh, dưới ánh sáng của ngọn nến, mọi thứ trông vô cùng đẹp đẽ.
Dương Ngân Hạ chỉ cảm thấy chính mình sắp nghẹt thở khi được cảm giác hạnh phúc vây lấy, một nỗi niềm mà ngôn ngữ không thể hình dung được, cô ấy kích động đến không thể nói nên lời, chỉ có thể ngây ngốc nhưng gương mặt đang mỉm cười của Trương Quang Bảo.

Lúc này, không gì có thể khiến mình vui vẻ hơn nụ cười trên gương mặt ấy.
Anh không hề quên đi sinh nhật mình, có thể tưởng tượng được, anh hao tổn tâm tư vì việc này đến thế nào, thậm chí là giấu cả mình nữa.

Sang còn nói tăng ca gì đó, bảo mình đừng đến đón anh, thì ra là vì chuẩn bị những thứ này.

Một người đàn ông có thể làm vậy vì mình, mình còn cầu gì nữa? Đời này, có anh là đủ rồi.
“Quang Bảo…” Dương Ngân Hạ nghẹn ngào.

Trương Quang Bảo đặt ngón tay lên miệng, khẽ suỵt, chỉ bánh kem trên bãi cỏ.

Dương Ngân Hạ hiểu ý, ngồi xuống, nhắm mắt lại, đan hai tay vào nhau, bắt đầu ước.
“Nguyện cả đời này ở bên cạnh Quang Bảo không rời cho đến khi mất đi.”
Khi cô ấy mở mắt lần nữa, Trương Quang Bảo đã rót sẵn rượu vang, đặt trước mặt cô ấy.

“Chị…!Sinh nhật vui vẻ…” Trương Quang Bảo khẽ nói.

Cô ấy không còn kìm được nữa, nhưng giọt nước mắt hạnh phúc bắt đầu rơi ra, cô ấy vừa cười vừa rơi nước mắt, cô ấy thật muốn ôm lấy Trương Quang Bảo, không bao giờ rời xa anh.
Trương Quang Bảo nhẹ nhàng đi đến bên cạnh cô ấy, giơ tay ôm lấy vai cô ấy, động tác vô cùng dịu dàng cứ như là sợ làm đau cô ấy vậy.
“Đây, thổi nến đi.”
Hai người nhìn nhau, ăn ý cùng thổi tắt nến.

Sau đó, Trương Quang Bảo nhanh nhảu lấy nến ra, đưa hai cây dao nhựa ra, nắm lấy tay cô ấy cùng cắt bánh.

Cô ấy nhẹ nhàng dựa vào người anh, cảm nhận được hơi thở thất thường của người đàn ông này, tuy rằng chưa uống rượu nhưng Dương Ngân Hạ đã say rồi.

Mọi thứ đến quá đột ngột, trước tình huống chưa kịp chuẩn bị tâm lý này, nhìn mọi thứ làm cô ấy có cảm giác như một giấc mơ.
“Trương Quang Bảo tôi trước giờ bà ngoại không thương, cậu cũng không yêu, trên thế giới này, người xem trọng tôi không nhiều, người quan tâm tôi còn ít hơn.

Mà chị Dương, chị lại là một trong số đó.

Anh không có lương tâm cách mấy cũng sẽ không quên sinh nhật chị.” Trương Quang Bảo đưa bánh kem đã được cắt xong cho cô ấy rồi cười nói.
Trong lòng Dương Ngân Hạ hiểu, đừng thấy trên mặt anh đang cười, thật ra trong lòng anh lại đang chua xót.

Nghĩ thử một chút, một tên nhóc hai mươi mốt tuổi còn chưa bước ra xã hội đã trở mặt với gia đình, mọi thứ đều tự dựa vào chính mình, còn chia tay với bạn gái yêu đương năm năm, hơn nữa lại vừa mới bị trưởng xử phạt, đổi lại là người khác, e là đã mất hết ý chí, không biết phải làm sao rồi.
Cũng chỉ có Trương Quang Bảo mới nghĩ thông suốt như vậy, không quan tâm chuyện gì cả.
Nghĩ đến đây, Dương Ngân Hạ nhói lòng nhìn Trương Quang Bảo, nghiêm túc nói: “Quang Bảo, cho dù cả thế giới này quay lưng với anh, chị cũng sẽ ở bên cạnh ủng hộ anh.

Em biết, không có gì có thể làm Quang Bảo gục ngã, anh mãi mãi là tốt nhất.”
Trương Quang Bảo cười, cầm bánh kem lên, khẽ cắn một miếng.
Không khí vô cùng lãng mạn, có thể cùng người mình yêu trải qua đêm đẹp đẽ này, còn cầu gì nữa? Có lẽ là trùng hợp do ông trời tạo, những thứ trước mắt đây lại vô cùng khớp với tưởng tượng của mình, lẽ nào đây là trời định sao? Thường nói tình cảm phải dựa vào duyên phận, trước đây mình vẫn luôn không tin, nhưng nghĩ lại, vào hơn hai năm trước khi đi đón tân sinh viên, mình vốn không hề phụ trách tuyến đường của bọn Trương Quang Bảo nhưng sau đó vì một số nguyên nhân mà lại bị điều đi đón họ.
Khi nó, Trương Quang Bảo cùng mấy anh em, lớn giọng cười đùa cứ như bên cạnh không có ai vậy, khí phách đó, ánh mắt ngạo mạng đó đã thu hút mình.

Chuyện xảy ra sau này rất khó để nói là không phải vận mệnh an bài.
“Chị, nghĩ gì vậy? Uống rượu đi.” Trương Quang Bảo nâng ly, nho nhã lễ phép như một quý ông.

Dương Ngân Hạ lau đi nước mắt trên mặt và nâng ly lên.
“Quang Bảo chúc chị, mỗi ngày đều xinh đẹp như hôm nay, hy vọng chị ngày nào cũng vui vẻ như hôm nay.”
Nước mắt không nghe lời lại rơi ra nữa rồi, Dương Ngân Hạ quay lưng đi, cố kìm nén nước mắt tuôn trào.
Trương Quang Bảo đều thấy hết, ngầm thở dài trong lòng, phụ nữ thật dễ cảm động, buổi tiệc sinh nhật sơ sai như vậy cũng có thể khiến cho cô ấy khóc thành như vậy.

Chú Trần nói đúng, phụ nữ, có mong cầu gì hơn đâu.
“Quang Bảo…!tôi, cảm ơn cậu!” Nói xong, Dương Ngân Hạ dựa vào vai Trương Quang Bảo, cuối cùng nước mắt cũng thôi ngừng rơi.

Trương Quang Bảo lắc đầu cười khổ, đây mới có chút sức thôi mà đã khóc hết hai lần.

Anh nhẹ xoa tóc cô ấy, an ủi: “Được rồi, chị tôi ơi, sinh nhật phải vui vẻ chứ, nha, đừng khóc nữa.”
Dương Ngân Hạ ngẩng đầu, lau đi nước mắt trên mặt, ngại ngùng cười.
Tiếng ly thủy tinh chạm vào nhau vang lên tiếng trong trẻo, hương thơm của rượu vang, chạm nhẹ lên môi, hương thơm lan khắp miệng.

Cả một bãi cỏ không một bóng người cứ như là nơi riêng tư của hai người vậy.

Gió thổi nhàn nhạt, làm rối tóc cô ấy khiến cô ấy trông trưởng thành quyến rũ.

Trương Quang Bảo rung động, đặt ly rượu xuống, kéo ghita lại.
“Chị, tôi chuẩn bị cho chị một món quà độc nhất vô nhị.”
Dương Ngân Hạ cầm ly rượu trong tay, cười tươi như hoa: “Ồ, gì vậy?” Nhìn thấy anh mở chiếc hộp, lấy ghita ra, Dương Ngân Hạ mở to mắt, thì ra anh thật sự biết đàn, vậy nam ủy viên văn nghệ duy nhất toàn trường cấp ba” là thật rồi?
Dương Ngân Hạ không kịp nghĩ nhiều thì tiếng ghita đã vang lên, cô ấy nhắm mắt lại, tiếng nhạc du dương êm tai vang lên, như rượu vang trong ly này vậy, khiến người ta say mê.

Giọng hát âm trầm của Trương Quang Bảo hòa vào tiếng đàn, mang chút âm mũi, nghe rất dễ chịu.
“…Tim tôi như đang say, ánh trăng khuyết đẹp như mày ngài, ánh trăng như nước, chứng giám lòng tôi không oán không hận, chữ tình trên thế gian, ngàn năm mấy người hiểu, biết bao lần chợt quay đầu, chỉ tiếc thời thiếu niên không dừng lại…”
Lúc này, trong lòng Dương Ngân Hạ cảm động vô cùng, phần lớn là ngạc nhiên.

Không ngờ rằng, vẻ ngoài phóng khoáng của Trương Quang Bảo, lại cất giữ một mặt tinh tế.

Tiếng hát của anh chạm đến nội tâm của mình, nghe anh ấy hát, dường như trước mắt hiện ra một cảnh đẹp vô cùng kỳ diệu.
Gió thổi qua, một vầng trăng khuyết như mày ngài xuất hiện trên bầu trời, một cặp đôi đang nhẹ nhàng bước chầm chậm trên bãi cỏ.

Bạn trai thắm thiết nhìn bạn gái, khẽ giơ tay vén mái tóc cô ấy…
Thấp thoáng mơ hồ, Dương Ngân Hạ cảm thấy cảnh tượng này như thấy ở đâu rồi, lại rất quen thuộc.

Trương Quang Bảo hát xong, nhưng cô ấy vẫn ở lại trong ca từ bài hát, không thể thoát ra được.

Dùng từ hình dung lúc này thì là bất lực, chỉ có thể hiểu ý, không thể truyền tả được.
Nếu như nghe bài hát này của Trương Quang Bảo khiến Dương Ngân Hạ kinh ngạc, vậy thì, lời tiếp theo sau đây của anh sẽ khiến cho Dương Ngân Hạ hoài nghi đây là một giấc mơ.
“Chị, bài hát này là do tôi viết riêng cho chị, chị là người đầu tiên mà tôi muốn viết nhạc vì chị.”
Đây là bài hát tự anh viết? Dương Ngân Hạ hơi nghi ngờ tai mình có nghe nhầm không.

Cái người ngày thường hi hi ha ha, bỡn cợt, ăn nói đưa đẩy là Trương Quang Bảo, lại viết ra bài hát? Tên nhóc này trông không hề ăn nhập gì với nghệ thuật, lại…!lại, đúng là chỉ có thể nói, thế giới rộng lớn, thứ gì cũng có.
Thảo nào tuy bài hát này rất hay nhưng cô ấy lại không nhớ là ai hát.

Mình nghe nhiều nhạc thịnh hành như vậy, nếu như là một bài hát nổi tiếng chút thì đều đã nghe qua, chỉ mỗi bài này, tuy rằng như rất quen thuộc nhưng lại không nhớ ra.

Quang Bảo à Quang Bảo, rốt cuộc là cậu còn biết bao nhiêu bí mật mà tôi không biết?
Lúc này, tại một bãi cỏ cách đó không xa, có mấy tên nhóc đang âm thầm ngồi dưới đất, lấm la lấm lét nhìn hai người Trương Quang Bảo.
“Mẹ nó! Quang Bảo còn có trò này? Sao trước đây không phát hiện ra?” Một người anh em kinh ngạc reo lên.
Lý Đức quay đầu lại, trừng mắt nhìn: “Có gì lạ đâu? Quang Bảo là ủy viên văn nghệ của lớp chúng tôi hồi cấp ba, cả trường chỉ có một người.”
“Phục, mẹ nó tôi phục rồi! Trông Quang Bảo thường thường mà lại là tài tử! Hay lắm! Xuất sắc luôn!”
“Còn không phải sao, nghe nói phàm là tài tử đều trông như vậy hết.” Lý Đức nói ra câu này, cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn chút..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Lưu Manh Hóa Idol

Chương 33



Trương Quang Bảo biết rằng bản thân mình có tính cách bốc đồng nóng nảy, cũng đã không ít người nói với anh, tuy nhiên từ trước đến nay, anh vẫn luôn nghĩ rằng bản thân mình là một người đa cảm. Đến lúc cần phải bình tĩnh, anh biết bản thân mình phải bình tĩnh lại như thế nào. Nhưng lần này, anh thật sự tức giận rồi. Anh đập bàn phím một cách hung dữ, tức giận gào thét to tiếng: “Đm!”

Sao có thể không tức giận cho được. Với tư cách là người đứng đầu trang web, anh ta chính là người mở trang web đó, anh ta có trách nhiệm biến nó thành một nền tảng công bằng chính đáng, hơn nữa bản thân mình không hề nói rằng bài hát của Jay đã ăn cắp bản quyền của mình, anh ta kích động như vậy để làm gì? Còn nói tôi đừng đừng tung tin đồn nhảm nhí? Đm tôi tung tin đồn nhảm nhí gì? Đúng là một tên đần độn!

Lý Đức ở bên cạnh chứng kiến toàn bộ quá trình, anh ta cũng vô cùng tức giận. Vốn tưởng rằng trạm trưởng sẽ để tâm đến chuyện như này, ai ngờ rằng anh ta lại cảnh cáo Trương Quang Bảo, đồng thời dọa xóa Id. Chết tiệt, ai thèm vào cái trang web rách nát nhà anh.

Trương Quang Bảo không ngừng thở dài, mặt căng ra đến nỗi đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi ken két, vừa định quay về giường trùm đầu đi ngủ thì đột nhiên Tiểu Mã gửi tin nhắn cho anh qua QQ.

“Nhìn thấy bộ mặt thật của trang web này rồi chứ?”

Trương Quang Bảo nhanh chóng trả lời lại: “Đm, sau này ông đây sẽ không truy cập vào cái trang web rách nát đó nữa. Chết tiết, cái quái gì?”

“He he, đừng tức giận, theo như tôi được biết, anh ta lại mua lại bản quyền của ca khúc này, chuẩn bị bán cho một hãng đĩa. Lần trước bài hát đó cũng đã được bán cho một hãng đĩa, chuẩn bị thu vào trong album của một ca sĩ nổi tiếng nào đó trong nước. Bài hát lần này, tin rằng rồi cũng sẽ có kết quả tương tự như vậy.” Tiểu Mã an ủi Trương Quang Bảo.

Trương Quang Bảo lại cảm thấy hơi kỳ lạ, không phải nói rằng có hãng đĩa quan tâm đến bài hát này, có khả năng sẽ ký hợp đồng với tác giả sao? Trên mạng đã xuất hiện rất nhiều ca sĩ nên điều này không quá khó để thực hiện không phải sao?

“He he, chuyện trong giới này anh vẫn chưa hiểu hết. Hiện tại, bài hát này của anh vẫn chưa nổi đến một mức độ nhận định, khả năng được ký kết hợp đồng cũng không lớn lắm, cùng lắm là mua lại bản quyền của bài hát để cho ca sĩ nổi tiếng hát. Người ăn cắp bản quyền của anh, có thể sẽ phải thất vọng rồi.”

Trương Quang Bảo hừ lạnh một tiếng, anh đã từng gặp người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp ai không biết xấu hổ đến mức này. Một bài hát đáng bao nhiêu tiền mà phải làm đến mức độ này? Tên Jay đó, anh sao chép của tôi một hai lần, vậy sau này tính sao? Tôi lại muốn xem xem tiếp theo anh có thể bày ra được trò gì nữa!

Mấy ngày sau, Trương Quang Bảo cũng không để ý đến chuyện này nữa. Hàng ngày anh vẫn đi làm rồi tan ca, đi học rồi trở về nhà, lúc rảnh rỗi có thời gian thì đi dạo phố cùng Dương Ngân Hạ. Cái mạng birdnest gì đó, anh không còn truy cập vào nữa. QQ của trạm trưởng anh cũng cho vào danh sách đen. Vốn tưởng chuyện này cứ như vậy mà qua đi nhưng cho đến ngày hai mươi bảy tháng mười.

Ngày hôm đó bất ngờ có một trận mưa lớn, sấm chớp ầm ầm, trong quán nét cũng không có nhiều khách. Trương Quang Bảo cũng rất vui vẻ nhàn nhã. Anh ngồi trước máy chuyên dụng của mình, vừa nghe nhạc vừa nói chuyện với mấy người bạn cấp ba lúc trước.

Hiện tại mấy người anh em này cũng rất ghê gớm, mở công ty ở Quảng Châu, lĩnh vực kinh doanh cũng rất thú vị, chuyên về tổ chức các hoạt động khác nhau. Ví dụ như bạn cần tổ chức ngày hội thể thao hay ngày hội tuyên truyền, có thể tìm bọn họ để tổ chức. Nghe cậu ấy tự nói rằng doanh thu một năm có thể lên tới nghìn vạn. Nhớ lúc trước khi còn học cấp ba, người anh em này khá trầm tính, trong lớp không có mấy ai chú ý đến cậu ấy, thế mà bây giờ lại phát đạt như vậy khiến cho Trương Quang Bảo chỉ có thể thở dài, khi đánh giá một người không được nhìn mặt mà bắt hình dong. Chẳng trách sao mà bây giờ có người nói rằng sự sáng tạo là nhất, câu nói này quả thực không sai tí nào.

Sau này người anh em này còn nói đùa rằng nếu như sau khi tốt nghiệp đại học mà Trương Quang Bảo không tìm được việc, có thể đến công ty của cậu ấy. Mặc dù nói thì hay như vậy nhưng trong lòng Trương Quang Bảo lại không nghĩ như vậy, cậu làm được thì tôi cũng có thể làm được. Anh em không phải là kiểu ỷ lại vào người khác.

Sau khi người anh em đó offline, Trương Quang Bảo vốn định tắt QQ đi thì đột nhiên anh lại nhớ ra lúc trước đã từng tham gia vào nhóm Thung lũng âm nhạc, trong đó có một đám thanh niên lố bịch, kiêu ngạo. Phải thoát ra khỏi nhóm thôi, ở cùng nhóm với bọn họ, chính bản thân mình cũng cảm thấy buồn nôn.

Vừa định kích chuột phải chuẩn bị rời nhóm thì anh lại nghĩ lại, nên vào xem mặt mũi của đám này, lại buồn nôn thêm lần nữa, khạc nhổ là xong.

Vì vậy, anh đã thay đổi cài đặt trong nhóm, tin nhắn trong nhóm liên tục nhấp nháy.

Chuyện này cũng thật trùng hợp, Tuyệt Đối Tiêu Dao có mặt, Jay cũng có mặt, còn có một vài người khác. Bọn họ đều đang nói về bài hát “Đêm trăng”. Trong lời nói của bọn Tuyệt Đối Tiêu Dao vừa có sự ngưỡng mộ lại vừa có chút ghen tị, đều hỏi Jay rằng sao chuyện tốt nào cũng rơi vào tay anh ta, bài hát lần trước được một nghìn tệ, lần này e là càng nhiều hơn.

Jay còn giả vờ thở dài rồi nói: “Haizz, cũng hết cách rồi, còn tưởng làm được điều gì đó lớn lao nhờ vào bài hát này, không ngờ bên trang web chỉ đưa ra giá cao để mua lại bản quyền chứ không hề giới thiệu với các hãng đĩa giúp tôi.”

Vốn dĩ Trương Quang Bảo vô cùng tức giận nhưng nhìn thấy câu nói đó của anh ta, anh lại bật cười. Cháu trai, anh định nhờ vào một bài hát mà có thể bước vào giới giải trí, Đm coi chỗ đó là quán trà sữa, muốn vào thì vào chắc? Hơn nữa, sau khi anh vào được rồi thì thế nào? Chỉ dựa vào kỹ năng của anh, hiện tại đầy người làm được như vậy, chỉ sợ cả đời cũng chỉ là một vai phụ nho nhỏ. Cứ ở đấy mà mơ mộng ảo tưởng!

“Haizz, đúng rồi, thời gian trước, không phải cậu đã giới thiệu một học sinh cấp ba tên là Bảo gì đó? Tên nhóc đó đâu rồi?” Đột nhiên Tuyệt Đối Tiêu Dao hỏi.

Chắc là do lương tâm cắn rứt gì đó mà Jay không trả lời ngay, mãi một lúc sau anh ta mới đáp lại: “Ồ, anh nói về anh ta á, con người này không được tử tế cho lắm. Vì chuyện sáng tác, tôi mới nói anh ta vài câu, sau đó anh ta liền xóa QQ của tôi, hiện tại cũng không tìm thấy anh ta.”

Tuyệt Đối Tiêu Dao cười trên nỗi đau của người khác: “Ha ha, tôi nói mà, một học sinh cấp ba thì có bản lĩnh gì chữ? Cậu còn không tin mà cứ một mực nói rằng cậu ta có ý tưởng gì đó. Tôi đi tìm xem cậu ta có ở trong nhóm không, nếu như có, tôi sẽ đá cậu ta ra.”

Không cần anh ta tìm, Trương Quang Bảo tự mình ra khỏi đó.

“Các người không cần tìm, tôi ở đây.” Trương Quang Bảo xuất hiện.

Ngay lập tức trong nhóm xuất hiện một loại “…”, không ai nghĩ rằng Trương Quang Bảo sẽ xuất hiện vào lúc này. Sau lưng nói xấu người khác dù sao cũng không phải là chuyện huy hoàng gì. Ngay lập tức mọi người đều không nói gì nữa, Trương Quang Bảo cười nhạt một tiếng, tiếp tục nói: “Tôi biết rằng ở đây có rất nhiều người có lỗi với tôi, không sao, các người cứ đợi đấy, cho tôi thời gian một tháng, tôi sẽ chứng minh cho các người thấy rằng âm nhạc thì không cần trình độ học vấn.”

Jay mãi không nói gì cả, chắc là cắn rứt lương tâm rồi. Trương Quang Bảo vốn không định để ý đến anh ta, nhưng nghĩ đến vẻ mặt vừa rồi của anh ta, anh thực sự vô cùng tức giận. Nếu không khiến cho anh ta nhớ kỹ, anh ta sẽ không biết viết chữ “người” như thế nào.

“Jay, vẫn là câu nói đó, muốn làm được nhạc phải học cách làm người trước đã. Anh lừa được bản thảo gốc ở chỗ tôi, ăn cắp bản quyền tác phẩm của tôi, những người anh em này không nói làm gì, chỉ khuyên anh tự lo lấy mình. Nhờ vào những cách thức bẩn thỉu này sẽ không được lâu dài đâu.”

Một viên đá có thể khuấy lên ngàn cơn sóng, lời nói của Trương Quang Bảo có thể nói là đã đánh rơi một quả bom tấn, tất cả những người đang online hay ẩn mình đều nhảy ra ngoài. Một số mắng chửi Trương Quang Bảo, một số tỏ ra nghi ngờ và một số tỏ ra ngạc nhiên. Dù sao cũng vô cùng ồn ào và sôi động. Chỉ có bản thân Jay vẫn luôn giữ im lặng không nói gì cả. Hơn nữa khi nhìn vào hình đại diện QQ của anh ta trong nhóm, nó đã chuyển sang màu xám, có thể là anh ta đã offline hoặc là ẩn mình.

“Mọi người, tôi không có thời gian rảnh để chơi đùa cùng các người, tạm biệt!” Trương Quang bảo nói xong những lời này rồi rời khỏi nhóm.

Anh có một thói quen, đã nói được thì sẽ làm được. Nếu như anh nói trong vòng một tháng, anh sẽ chứng minh rằng bản thân mình không thua kém bất cứ một ai thì nhất định sẽ làm được. Những tên được đào tạo chuyên nghiệp không phải rất tài năng sao? Được thôi, vậy thì cứ chờ xem.

Từ khi Trương Quang Bảo bắt đầu học viết lời và sáng tác nhạc cho đến hiện tại, từ trước đến nay đã sáng tác bao nhiêu tác phẩm, anh cũng không rõ. Dù sao cũng là để cho vui nên anh cũng không tính toán làm gì. Nhưng bây giờ muốn dùng thì có hơi phức tạp. Bây giờ mà viết thì chắc chắn không được, vì vậy nên cách duy nhất là dựa vào trí nhớ viết lại những bài hát đã viết trước đó.

Trương Quang Bảo là người nói thì sẽ làm. Khi đã xác định mục tiêu thì anh sẽ cố gắng hết sức mình để hoàn thành thật tốt. Anh dùng tất cả thời gian rảnh rỗi của mình để bắt đầu thu thập, sắp xếp lại các tác phẩm trước đây của mình. Những tác phẩm còn bản thảo thì anh sẽ tìm lại bản thảo, còn nếu không có, anh sẽ viết lại chúng theo trí nhớ của mình. Sau khi ước tính qua, vẫn còn ấn tượng sâu đậm khoảng năm hoặc sáu bài. Bởi vì thời gian sáng tác khác nhau nên trình độ cũng không đồng đều, nhưng anh cũng hết cách rồi, phải chạy đuổi theo thời gian. Nói một tháng, chính là một tháng.

Sau khi sắp xếp lại giai điệu, anh lại bận rộn viết lời bài hát, Trương Quang Bảo gần như dùng toàn bộ thời gian rảnh của mình. Thời gian nghỉ khi đi làm, trên đường trở về trường, đi đến lớp, thậm chí là đi vệ sinh, đều có thể nhìn thấy dáng vẻ đang lẩm bẩm trong miệng, trầm ngâm gì đó.

May mắn thay, những người bên cạnh đều đã quen với những thói quen này của anh, nếu không thì thật sự sẽ nghĩ rằng anh mắc bệnh thần kinh. Trước sau, mất khoảng thời gian hai tuần để sắp xếp lại sáu bài hát, tất cả đều được viết lại lời. Ban đầu anh cũng định cho “Tập nguyệt” vào trong đó, nhưng khi nghĩ lại, anh lại bỏ qua. Cư dân mạng đã có ấn tượng ban đầu về bài hát đó dưới tên của “Tiêu Thái Khôi”. Nếu như bản thân anh cũng dùng nó, nói không chừng có người sẽ nói anh ăn cắp bản quyền.

Bài hát đã sẵn sàng và quá trình ghi âm đã hoàn tất. Còn về nền tảng, nên đăng ở đâu? Không thể tùy tiện tìm một trang web hay một diễn đàn đâu nhỉ? Vẫn phải tìm một trang web về mảng âm nhạc, nhưng dù cho có tìm được thì để lan truyền bài hát một cách nhanh chóng cũng là một vấn đề nan giải.

Mấy ngày nay, Trương Quang bảo đều suy nghĩ về vấn đề này.

“Quang Bảo? Sao vậy? Cậu ăn không ngon à?” Dương Ngân Hạ vội vàng hỏi khi thấy Trương Quang Bảo đang nhìn chằm chằm vào bát cơm của mình và cầm đũa không nhúc nhích.

Trương Quang Bảo lắc lắc đầu, anh cũng không nói gì. Dương Ngân Hạ nhìn thấy vậy thì vô cùng lo lắng. Mấy ngày nay anh đều có dáng vẻ ăn không ngon, lúc nào cũng như đang ôm trong mình một bầu tâm sự, cũng không nói gì nhiều, có phải là gặp vấn đề nan giải không? Lúc trước nếu anh có tâm sự gì thì nhất định sẽ nói với cô, rốt cuộc lần này làm sao vậy?

“Nếu có chuyện gì thì nói với tôi, có thể tôi sẽ giúp được cậu.” Dương Ngân Hạ bỏ đũa xuống một cách dứt khoát, Trương Quang Bảo vẫn lắc đầu, xua tay gọi ông chủ đến thanh toán hóa đơn rồi đưa Dương Ngân Hạ đến sân vận động để đi dạo.

Trời đã bắt đầu tối dần, trên sân vận động vẫn còn rất nhiều bạn trẻ năng động tràn đầy sức sống đang tập luyện thể thao. Đá bóng, chạy nhảy, tiếng cười vang vọng khắp sân. Tất cả những điều này trái ngược hoàn toàn với khuôn mặt buồn rầu của Trương Quang bảo.

Dương Ngân Hạ nắm lấy tay anh và nhìn anh một cách bất an, đoán xem anh đã gặp chuyện gì.

“Này, cẩn thận!” Từ giữa sân vang lên một tiếng thốt lên, Dương Ngân Hạ chưa kịp phản ứng thì đột nhiên nghe thấy một âm thanh xé toạc không trung, một quả bóng bay đến chính giữa đầu của Trương Quang Bảo. Anh gần như ngây người ngay tại chỗ. Dương Ngân Hạ kêu lên trong lòng, lần này toi rồi, lần trước bị bóng đập vào đá gây ra trận đánh nhau nghiêm trọng nhất trong lịch sử toàn trường, lần này e rằng sẽ không tốt.

Người bạn mất bóng chạy tới với vẻ mặt vô cùng hối lỗi, chắp tay chào muốn xin lỗi, vừa nhìn thấy Trương Quang Bảo, anh ta không biết phải nói gì, có chút xấu hổ đứng ở nơi đó. Nhặt bóng rồi bỏ đi thì không dám, mà không nhặt thì tiếc.

Dương Ngân Hạ lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì đó nên đã kéo quần áo của Trương Quang Bảo. Mọi chuyện lại xảy ra ngoài dự đoán, Trương Quang Bảo liếc nhìn người bạn bị mất bóng, sau đó giơ chân đi về phía trước không nói một lời. Người đó nhìn chằm chằm bóng lưng của Trương Quang Bảo một cách kỳ lạ, nhặt bóng lên rồi chạy đi.

Dương Ngân Hạ lại càng cảm thấy kỳ lạ hơn, việc này không giống với phong cách của Quang Bảo chút nào. Không phải anh vẫn luôn có thù ắt báo sao? Khi mọi ta chạm vào anh, anh nhất định phải đá lại người ta một phát. Trong tình huống này, chỉ có một lời giải thích duy nhất, đó là tâm trí của anh hoàn toàn không ở đây. Chuyện xảy ra với anh rất phiền phức, điều mà trước đây anh chưa từng gặp phải. Nghĩ đến điều này, Dương Ngân Hạ càng lo lắng hơn.

“Tiền bối, chị ngồi đi.” Đột nhiên Trương Quang Bảo dừng lại, từ trước đến nay Dương Ngân Hạ vẫn luôn nghe lời anh, bảo ngồi cô liền ngồi xuống. Hai người ngồi bệt xuống đất, Trương Quang bảo nhíu mày, hai tay ôm đầu gối suy nghĩ lung tung. Với khuôn mặt vô hồn và đôi mắt trống rỗng, Dương Ngân Hạ đã quen anh hơn hai năm và hiếm khi nhìn thấy anh như thế này.

Lần đầu tiên, khi mới bắt đầu học kỳ này, vì chuyện cãi nhau với gia đình, bạn gái chia tay khiến tâm trạng anh vô cùng buồn bực. Mà bây giờ, chẳng lẽ anh lại gặp phải rắc rối lớn nào đó? Hay…lại xảy ra chuyện gì? gặp rắc rối thì cũng chưa chắc, dù rắc rối lớn đến đâu, Trương Quang Bảo vẫn luôn giữ vẻ mặt bình thản và không quá coi trọng chuyện đó. Vì vậy, kết luận lại rằng chắc anh đã gặp phải chuyện gì đó rồi.

Vừa định hỏi anh, Trương Quang Bảo đã tự mình nói: “Tiền bối, chị còn nhớ bài hát ngày trước tôi viết cho chị không?”

Dương Ngân Hạ làm sao có thể quên được, cả đời đều sẽ nhớ tới chuyện đó. Vào ngày sinh nhật thứ hai mươi tư của cô ấy, người mà cô ấy yêu đã viết một bài hát cho cô ấy, và là người đầu tiên hát cho cô ấy nghe. Có lẽ một người con gái, cả đời cũng khó gặp chuyện như vậy vài lần.

“Đương nhiên nhớ, bài hát đó làm sao?”

Đột nhiên Trương Quang Bảo ngồi thẳng người lại rồi thở dài: “Bị người ta ăn cắp bản quyền, hiện tại cũng khá nổi trên mạng.”

Dương Ngân Hạ có hơi ngạc nhiên: “Cái gì? Sao lại có chuyện như vậy? Là ai làm?”

“Một người bạn trên mạng. Trước khi tôi ghi âm đã hỏi bản thảo của tôi, còn tung lên mạng với tên của chính anh ta sau lưng tôi.” Lúc này Trương Quang Bảo đã không còn tức giận mà nói một cách bình thản. Giờ anh chỉ nghĩ đến việc làm sao để tìm được nền tảng để quảng bá các tác phẩm của mình. Đối với loại người tính cách có vấn đề, tính toán với anh ta có ích lợi gì?

“Thật quá đáng! Là bạn mà lại ăn cắp bản quyền tác phẩm của cậu sao? Haizz, có phải là cái người mà cậu đã nói với tôi là cậu giúp anh ta sửa lại tác phẩm không?” Dương Ngân hạ hỏi, Trương Quang Bảo cười rồi chỉ đành bất lực gật đầu.

Mặc dù Dương Ngân Hạ cũng cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng trong lòng cô đang thì thầm. Thông thường mà nói, Trương Quang Bảo sẽ không vì một chuyện nhỏ như vậy mà trở nên như vậy chứ? Anh luôn tỏ ra rất thoáng, chỉ một bài hát mà anh đã chán nản đến thế này? E rằng không hề đơn giản như vậy.

“Tôi đã lên tiếng rồi. Tôi phải chứng minh cho những đứa cháu đó trong vòng một tháng rằng tôi không hề thua kém chúng. Bây giờ, hơn mười ngày đã trôi qua, nếu cứ tiếp tục như vậy, tôi sẽ thất hứa.” Trương Quang Bảo nhìn con chuồn chuồn bay qua bay lại trên đầu mình rồi lẩm bẩm.

“Vậy cậu phải chứng minh cho bọn họ thế nào? Có phải là có tác phẩm mới rồi không?” Dương Ngân Hạ hỏi. Cô biết Trương Quang Bảo sẽ không bao giờ thua người khác, có thể không nói mình là người thứ nhất, nhưng sẽ không bao giờ thừa nhận mình là người thứ hai.

Trương Quang Bảo gật đầu và nói: “Đúng vậy, tôi đã chuẩn bị sáu bài hát mới, nhưng tôi không thể tìm thấy một trang web phù hợp. Hơn nữa, ngay cả khi tôi tìm thấy nó, muốn nó trở nên phổ biến trong khoảng thời gian còn lại, và ở một mức độ nhất định, có thể sẽ rất khó khăn.”

Nhìn thấy dáng vẻ của Trương Quang Bảo như vậy, Dương Ngân Hạ cũng cảm thấy không thoải mái, không biết phải giúp anh như thế nào. Dù không biết gì về âm nhạc nhưng ít nhất cũng phải giúp anh nghĩ ra ý tưởng và giúp anh tìm được nền tảng phù hợp.

Đột nhiên, trong đầu cô chợt lóe lên một ý nghĩ, lúc thường lướt mạng, không phải thường xuyên vào một trang web nghe bài hát sao? Trang web đó vẫn còn tương đối nổi tiếng, có thể để Quang Bảo đưa các bài hát của mình lên trang web đó được không?

“Quang Bảo! Quang Bảo!” Lắc lắc Quang Bảo, Dương Ngân Hạ phấn khích kêu lên: “Trang web tôi thường nghe nhạc là QQ163, cậu biết không? Có thể đăng lên trang web đó được không?”

“Có lẽ không thể, ca khúc của bọn họ đều là tự mình thu âm, không thể…” Anh chưa kịp nói xong liền dừng lại. Lời của Dương Ngân Hạ đã thức tỉnh anh ấy rằng mặc dù không thể đăng tải, nhưng anh có thể yêu cầu họ thu âm các bài hát của riêng anh, tất nhiên, trước đó phải cho bọn họ lợi ích gì đó. Nhưng anh có thể làm gì cho họ?

Một sinh viên nghèo, tiền tài quyền lực đều không có, người ta có thể nhìn thấy gì ở anh?

Đúng rồi, bản quyền! Không phải bản quyền của bài “Tập nguyệt” đã được Liên minh âm nhạc Nguyên sang Trung Quốc mua lại bản quyền rồi sao? Nếu đã như vậy, anh sẽ miễn phí bản quyền của sáu bài hát này cho QQ163, và anh sẽ chỉ giữ lại quyền tác giả, để họ thu nhận sử dụng các bài hát của chính mình, đề cử ở trang đầu, nhờ vào uy tín và lượng truy cập của trang web của họ có thể đạt được kết quả tốt.

Nghĩ đến đây, phiền muộn mấy ngày nay như được quét sạch, tâm trạng anh cũng vì thế mà vui hẳn lên. Chị Dương thật sự là ngôi sao may mắn của anh. Cô chỉ cần nói vài câu là đã giải quyết được những rắc rối của anh trong mấy ngày qua.

Anh vui mừng quay đầu lại, nghĩ đến gương mặt của Dương Ngân Hạ, nhìn vào cái miệng nhỏ nhắn của cô, hung hăng hôn môi cô!

“Ưm…ưm…” Đôi mắt của Dương Ngân Hạ mở to vì ngạc nhiên, cô chưa bao giờ nghĩ rằng nụ hôn đầu tiên của mình với Quang Bảo sẽ thực sự xảy ra trong khi cô không có chút chuẩn bị trước nào! Hơn nữa, hơn nữa, chỉ trong một giây!

Nhiều năm về sau, Dương Ngân Hạ nhớ lại nụ hôn đầu tiên với Trương Quang Bảo đều không thể nhịn được cười. Bởi vì nụ hôn đầu tiên của họ chỉ xảy ra vẻn vẹn trong một giây.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.