Gần đây cậu nhóc Jay này ngay cả cái bóng cũng không thấy, không thấy cậu ta online, cũng chưa gửi tin nhắn cho Trương Quang Bảo.
Trương Quang Bảo cũng không để ý.
Ở trên mạng, nếu như không phải là bạn bè quen thuộc, anh nào biết đối phương là ai chứ? Đầu này vừa hàn huyên với bạn về đời người, trò chuyện về triết học, đầu kia có thể là một kẻ đạp xe ba gác cũng nói không chừng.
Người kia vừa ngụy trang, bản tính lập tức bại lộ ra.
Hai người mới thêm bạn trên mạng đều ở đây, Trương Quang Bảo nhìn xem từ liệu của bọn họ, một người thì trong tài liệu ghi rõ địa chỉ trang chủ kia, không cần phải nói cũng biết chính là chủ web, một người khác tất nhiên là vị bạn trên mạng kia.
Lễ phép lịch sự chào hỏi xong, Trương Quang Bảo hỏi tới vị bạn trên mạng tên là “Tiểu Mã” kia, đối với bài hát kia của Jay, dường như người anh em này khá chuyên nghiệp, nói chuyện rõ ràng mạch lạc.
“Ừ, nói như thế nào nhỉ, ca khúc kia cho tôi cảm giác đầu tiên chính là lộn xộn.
Mặc dù tác giả che giấu hết sức, nhưng nói thật là tôi vẫn nghi ngờ rằng bài hát không phải là một người viết.
Không thể phủ định rằng hai phong cách đều rất thông dụng, dễ dàng hòa chung vào nhau, cũng không cần biết thay đổi thế nào, khác biệt chính là khác biệt.
Nhưng mà lời ca thì lại rất có thú vị, có thể nhìn ra được là tác giả có nội tình về ngôn ngữ khá sâu.”
Trương Quang Bảo cười một tiếng, rốt cuộc có người biết hàng, tạm thời cũng không vạch trần, nhắc tới phương diện âm nhạc với vị Tiểu Mã này.
Một khi trò chuyện mới phát hiện, người anh em này có nhận xét độc đáo đối với âm nhạc, đặc biệt là âm nhạc lưu hành.
Thậm chí có một số chi tiết cụ thể nhất trí với cái nhìn của Trương Quang Bảo, nhưng mà có một vấn đề cái nhìn của hai người xuất hiện sự khác biệt tương đối lớn.
Đó chính là vấn đề âm nhạc đại chúng hóa, khi đọc đến bình luận âm nhạc mà Tiểu Mã để lại ngày đó, Trương Quang Bảo tuyên bố ca khúc biểu diễn thông thường vốn nên đại chúng hóa, nghệ thuật phải quay mặt nhìn về phía đại chúng, mà không phải là một phần nhỏ người độc quyền.
“Haha, người trẻ tuổi, cậu thế này là luận điệu phẫn Thanh.
Hơn nữa hiểu biết của cậu đối với vấn đề này không đúng trọng điểm.
Tôi chỉ đại chúng hóa, không hề nói rằng đối mặt với “Quảng đại quần chúng nhân dân” là không đúng, mà là chỉ vào phương diện sáng tác.
Làm một người viết nhạc, nếu như sáng tác của cậu quá đại chúng hóa, vậy thì đã mất đi đặc điểm của bản thân, một khi không có đặc điểm cũng sẽ không có gì để kinh doanh.
Đây là điều thị trường không cho phép.
Phải biết rằng thành tích quyết định tất cả, không kiếm được tiền, ai chịu làm nhạc cho cậu?”
Trương Quang Bảo ngồi phía trước máy vi tính thật lâu không nói, không thể phủ định rằng lời giải thích của Tiểu Mã cũng có lý.
Một người viết nhạc một khi mất đi đặc điểm đặc trưng đều sẽ không có điểm để kinh doanh.
Thành ra mấy vị ca sĩ vô cùng nổi tiếng những năm gần đây đều có đặc điểm nổi bật, nói ví dụ như Châu Kiệt Luân, bao nhiêu người phê bình cách hát của anh ta, nói anh ta nhả chữ cũng không biết mà còn dám ca hát? Đây cũng coi như là một đặc điểm của anh ta, một đặc điểm khác với người thường.
Đang định dùng miệng lưỡi sắc bén bàn luận với Tiểu Mã một phen, đột nhiên bên phía anh ta gửi tới một tin nhắn: “Được rồi, tôi còn có chuyện, lần sau lại trò chuyện với cậu một trận, 886.” Trong lòng vô cùng thất vọng, Trương Quang Bảo chỉ đành phải nói hẹn gặp lại với đối phương.
Đầu này mới vừa trò chuyện xong, vị chủ web gì kia lại nhắn tin tới: “Anh bạn, có đó không?”
“Ừ, ở đây, chào anh, có chuyện gì không?” Trương Quang Bảo khách khí hỏi.
Đối phương giống như rất vui vẻ, không tới ba giây đã trả lời tin nhắn: “Quá tốt rồi, tôi là chủ web liên minh âm nhạc chính chủ Trung Quốc, tìm cậu rất lâu rồi.”
Trương Quang Bảo cảm thấy có chút kỳ quái, tìm tôi làm gì? Tôi lại không nhận biết anh, cũng không đăng tải ca khúc nào trên trang web của anh.
“Ha ha, con người của tôi không thích vòng vo, nói thẳng đi.
Tôi biết ca khúc đoạt được giải thưởng kia của Jay là tác phẩm của cậu, lời bài hát cũng vậy, đúng không? Lần này tìm được cậu chính là mời cậu ký hợp đồng với bên tôi.” Ngay từ đầu đối phương đã biểu đạt rõ ý đồ.
Trương Quang Bảo có chút giật mình, chuyện này hẳn chỉ có anh và Jay biết, từ trước đến nay mình chưa từng nói với ai, Jay thì càng không thể nào nói, vị chủ web này làm sao biết được?
Nếu đã nói rõ, mình giả vờ nữa thì có vẻ không tốt, lập tức trả lời: “Haha, sửa lại một chút, không phải là tác phẩm của tôi, chỉ là hỗ trợ sửa đổi một chút, hơn nữa phạm vi sửa chữa cũng không lớn, đối với tính chính chủ cũng không hề tạo thành uy hiếp.”
Dường như vị chủ web kia không có ý định lãng phí thời gian trong vấn đề này, lập tức nói thẳng: “Tôi mang theo một trăm hai mươi phần trăm thành ý tới mời cậu đến ký hợp đồng với bên tôi, cùng nhau hợp tác.
Cơ hội này không phải ai cũng có, tôi cam kết ở chỗ này, chúng tôi sẽ cho cậu cơ hội đề cử tốt nhất, trong việc mua bán bản quyền của tác phẩm cũng sẽ cho ra điều kiện càng ưu đãi hơn so với những tác giả khác, cậu suy tính một chút.”
Có thể được người khác thừa nhận, tóm lại là chuyện đáng vui mừng, Trương Quang Bảo một bên cảm ơn lời khen của anh ta, một bên thì nói: “Nhưng mà nói thật là tôi cũng chỉ cảm thấy thích mà thôi, cũng không có suy nghĩ muốn dựa vào nó để đạt được cái gì.
Hơn nữa sáng tác của tôi đều rất tùy tính, có thể lúc vào nhà vệ sinh mới vừa ngồi xuống thì nghĩ đến mấy nhịp điệu, hoặc là mấy câu từ, cũng có thể hết mấy tháng cũng không suy nghĩ về chuyện này.
Cho nên, haha, thật sự xin lỗi.” Trương Quang Bảo nói như vậy, thứ nhất đây là tình huống thực tế, thứ hai cũng là tự biết bản thân mình, chỉ với tài nghệ này của tôi, cùng lắm cũng chỉ là vui đùa một chút mà thôi, chẳng lẽ thật đúng là có ý kiến gì? Đừng làm người ta cười rụng răng.
Dường như chủ web nóng nảy, vội vàng nói: “Không không không, tất cả những thứ đó cũng không có vấn đề gì, tất cả đều lấy việc tôn trọng thói quen sáng tác của cậu làm tiền đề, tôi chỉ yêu cầu cậu đến trang của tôi đăng tác phẩm, hơn nữa cũng chỉ như vậy mà thôi.”
Hình như làm thế cũng không có khó khăn gì, người ta nói có thành ý như vậy, từ chối nữa cũng hơi khó coi.
Hơn nữa, hoàn cảnh trang web này cũng không tệ lắm, bạn trên mạng cũng rất nhiều, coi như là vui đùa một chút đi, dù sao công việc bây giờ cũng buông lỏng, thời gian rảnh rất nhiều.
“Được rồi, cứ như vậy đi, sau này nếu như bản thân tôi có tác phẩm, đăng lên web của anh vậy.” Trương Quang Bảo làm ra cam kết như vậy.
Hứa hẹn này vừa ra không bao lâu, Trương Quang Bảo quên chuyện này sạch trơn.
Dù sao ban đầu cũng nói là nếu như có tác phẩm, cũng không nói là nhất định phải có, chờ có tác phẩm rồi hãy nói.
“Đoàn làm phim “Tắm máu” chính thức thành lập, đã quyết định hot boy nào đó đang nổi tiếng trong nước diễn vai nam số một.
Trước mắt đang trong quá trình quay, phát huy tác phẩm nguyên bản ở trình độ lớn nhất.” Tin tức này lại đưa tới sự chú ý của Trương Quang Bảo, nhớ trước ngày đó từng thấy ở trên mạng, bảo là muốn biên soạn quyển sách này lại thành kịch bản, quay thành phim, lúc ấy cho rằng chỉ là công ty điện ảnh marketing, không ngờ đúng là ra tay thật.
Nhìn kỹ nhìn tin tức, truyền thông suy đoán, vị này đang ăn khách tiểu sinh hot boy đang nổi này chắc hẳn chính là Lưu Tử Vũ – người phát triển trong giới giải trí như diều gặp gió trong hai năm qua.
Cái tên Lưu Tử Vũ này tốt nghiệp Học viện Hý kịch Trung ương, xuất thân khoa chính quy, vừa ra mắt đã đảm nhận vai nam chính trong mấy bộ phim của đài Ương Thị, có thể nói là một pháo đã đỏ, nổi bật không ai bằng.
Gần đây còn tin tức truyền ra, nói người anh em này biểu diễn ưu tú ca hát chuẩn, đang cố ý phát triển theo hướng âm nhạc.
Dù sao giới giải trí cũng chỉ có mấy khả năng này, quả thật không tìm được người mới để nâng, cho nên đẩy những diễn viên diễn xuất có một ít thành tích ra, không tiếc nện tiền số lượng lớn để nâng lên, đơn giản chính là mượn danh tiếng của bọn họ ở mảng điện ảnh và truyền hình để vớt được một khoản, cũng không cân nhắc đến chuyện có thực lực hay không.
Phù hoa, giới giải trí một mảnh phù hoa, người làm nhạc chân chính quá ít.
Khó trách có người từng chắc chắn rằng đống bài hát trong trung tâm ca khúc bản quyền của Trung Quốc sẽ do phòng sáng tác của các công ty âm nhạc lớn đăng tải lên internet.
Ưu thế lớn nhất của internet chính là ở chỗ không có bậc cửa, mặc kệ anh là mèo hay là chó, đều có thể đến gào lên một tiếng, chỉ cần anh không sợ bị mắng là kẻ ngu ngốc.
Nhưng mà điều này cũng để cho rất nhiều người mới không có biện pháp một cơ hội, Dương Thành Cương không phải là như vậy nổi tiếng sao?
Chỉ là từ sau khi rơi vào trạng thái yêu đương, người anh em này không lấy ra được tác phẩm nào có thể xem là ổn, cả ngày chạy đến lễ trao giải, tham gia hoạt động thương nghiệp, chắc cũng không sinh hoạt bình thường được mấy ngày.
Tại sao lại không hiểu rằng người viết nhạc mà đến nhạc cũng không viết, chỉ dựa hết vào chút danh tiếng kia để kiếm cơm có thể được sao? Chờ ngày nào đó các fan ca nhạc quên lãng cậu thì để xem còn có ai tiêu tiền mời cậu.
Chuông điện thoại di động reo lên một trận, Trương Quang Bảo lấy ra nhìn một cái, là tin nhắn.
“Quang Bảo, trở về ăn cơm.” Là Dương Ngân Hạ gửi tới.
“Sao giọng điệu này cứ như là vợ của tôi vậy?” Trương Quang Bảo cười một tiếng, tắt điện thoại đứng lên.
“Tiểu Đường, tôi đi ăn cơm, cậu nghỉ ngơi sớm một chút, chắc chú Trần cũng tới rồi nhỉ.” Lúc đi qua qua quầy phục vụ, Trương Quang Bảo nhắc nhở Đường Khánh Minh.
Đường Khánh Minh gật đầu, đứng dậy muốn tiễn Trương Quang Bảo, lại bị anh xua tay chặn lại.
Làm gì vậy, tôi cũng không phải là bố của cậu, có cần phải làm như vậy à?
“À, đúng rồi, cậu nói cho chú Trần, hệ thống điểm Vod tôi làm xong hết rồi, bớt chút thời gian tôi tới cài đặt hệ thống chăm sóc khách hàng, đến lúc đó có thể bắt đầu vận hành.”
Trở lại trường học, Dương Ngân Hạ đã sớm chờ ở cửa trường học.
Nhìn thấy Trương Quang Bảo về, thản nhiên nở nụ cười nghênh đón.
Động tác thân mật của hai người dẫn đến các bạn học đi ngang qua đều rối rít ghé mắt, rốt cuộc có phải hai người đã ở bên nhau không vậy? Không phải nghe nói bọn họ chỉ là bạn sao?
Đi tới phòng ăn thường xuyên ăn cơm, vừa ngồi xuống thì bà chủ đã cầm thực đơn đưa ra cho Dương Ngân Hạ.
Dù sao mỗi lần chàng trai kia đến đây vẫn luôn mặc kệ những thứ này, ngồi xuống cũng chỉ chờ đưa thức ăn lên, sau đó ăn, sau đó chính là móc ví da ra trả tiền.
Chọn thức ăn xong, Dương Ngân Hạ thừa dịp có thời gian rảnh rỗi, hỏi: “Quang Bảo, mắt thấy sắp phải tốt nghiệp rồi, tôi còn không biết phải làm gì đây?”
“Vậy thì thế nào? Thành tích của em rất tốt, biểu hiện tốt, lại là Phó chủ tịch của hội học sinh, không biết bao nhiêu đơn vị muốn nhận em chứ?” Trương Quang Bảo xem thường.
Loại sinh viên giống như Dương Ngân Hạ thế này là loại nhân viên mà rất nhiều đơn vị muốn cướp, thành tích tốt, biểu hiện vượt trội, lại từng đảm nhiệm vị trí cán bộ thời học sinh sinh viên, có tính tổ chức và năng lực cân đối rất mạnh.
“Chuyên ngành của bọn em ấy à, thứ nhất là vào cơ quan đơn vị, nhưng mà sau này phải thi công chức, thứ hai chính là vào công ty xí nghiệp, xử lý công việc thư ký, nhưng em lại không muốn làm cho lắm.” Dương Ngân Hạ hơi nhíu mày, giống như đang phiền lòng vì chuyện này.
Tất nhiên Trương Quang Bảo đã nhìn ra, đùa nói: “Vậy thật tốt, không thì một ông chủ lớn vừa ý em, bao em làm bà Hai, vậy là em không cần lo lắng nửa đời sau.”
Dương Ngân Hạ nghe vậy liếc anh một cái, gắt giọng: “Không đứng đắn gì cả, nếu em thật sự làm bà Hai cho người ta, để em xem anh làm thế nào!”
“Vậy thì anh lập tức đi làm cậu Hai cho người ta, một tháng cũng lấy được tám ngàn mười ngàn, ung dung cỡ nào.” Trương Quang Bảo cười hehe nói.
Dương Ngân Hạ trợn to cặp mắt phượng kia: “Cái gì? Cậu Hai? Lúc nào nhô ra một từ ngữ như vậy?”
“Nói nhảm! Bị đàn ông bao thì kêu là bà Hai, vậy bị phụ nữ bao không nên kêu là cậu Hai sao?” Trương Quang Bảo giải thích.
Dương Ngân Hạ không ngừng cười như hoa nở, người này vẫn luôn hài hước.
Nhưng mà ngày tốt nghiệp càng ngày càng gần, mình đúng là thật sự muốn biết ý tưởng của anh, dù sao không thể nào làm trong quán net cả đời chứ.
Trước kia không hỏi là có lòng tin đối với anh, biết trong lòng anh tự hiểu rõ, nhưng bây giờ cô ấy cũng có chút nóng nảy.
Món ăn lên rồi, hai người vừa ăn vừa trò chuyện tốt nghiệp.
“Quang Bảo, sau khi tốt nghiệp anh có tính toán gì?” Dương Ngân Hạ dò hỏi.
Trương Quang Bảo đang dùng sức ăn, miệng đầy chất đầy thức ăn, nghe Dương Ngân Hạ hỏi tới, một hơi không kịp nuốt, sặc ho khan.
Dương Ngân Hạ thấy vậy bận bịu buông chén đũa xuống, giúp anh vỗ lưng.
“Ôi chao, sặc chết anh, em nghĩ như thế nào mà hỏi như vậy?” Chậm rãi một chút, Trương Quang Bảo trả lời: “Ý định của anh ấy à, anh hy vọng có thể ở lại thành đô.
Sau khi tốt nghiệp, anh một bên tiếp tục làm việc ở quán net, một bên nhìn xem có còn một cơ hội khác hay không.
Dù sao mặc kệ được làm một quản lý hay là giám đốc anh cũng làm, sẽ không chê ba chọn bốn.”
Dương Ngân Hạ dở khóc dở cười, đập anh một quyền, mắng: “Con người của anh thật là, có chuyện tốt như vậy còn có thể để cho anh đụng phải sao? Quản lý giám đốc, trừ khi là của nhà anh mở.” Nhưng mà nghe được Trương Quang Bảo muốn ở lại thành đô, cuối cùng Dương Ngân Hạ đã yên tâm, mình cũng có ý định như vậy, chỉ cần nhóc con anh ở lại thành đô thì sẽ bay không ra khỏi lòng bàn tay của bà đây, he he.
Đang ăn cơm, hai chiếc điện thoại di động đột nhiên vang lên cùng lúc.
Mỗi người lấy ra nhìn một cái, gần như đồng thời che điện thoại di động, khẩn trương mà nhỏ tiếng nói với đối phương: “Mẹ anh/em!”
Trương Quang Bảo cầm điện thoại di động vọt ra khỏi quán ăn, ra ngoài tiếp điện thoại.
“Mẹ, gần đây mẹ vẫn khỏe chứ?” Trương Quang Bảo hỏi, dù sao mỗi lần đều là câu này mở đầu, hàng năm bố mẹ ở bên ngoài, gần như không có lời gì để nói với mình.
“Con trai, sao con lại xóa tài khoản ngân hàng vậy? Hôm nay mẹ gạt bố của con đi chuyển tiền cho con, kết quả người của ngân hàng nói gì mà tài khoản đã bị xóa bỏ, chuyện gì đã xảy ra?” Mẹ tỏ ra rất lo lắng, lúc nói chuyện giọng có chút run.
Trên đời này có người mẹ nào mà không yêu thương con trai của mình chứ? Con trai là miếng thịt từ trên người mình rớt xuống mà.
Trương Quang Bảo bình tĩnh nói: “Ồ, không có chuyện gì, bây giờ bản thân con có việc làm, có thể tự nuôi mình, sau này hai người không cần phải để ý đến con.”
“Đây là lời gì, con là con trai của mẹ, sao mẹ có thể mặc kệ con? Không phải con vẫn còn đang đi học sao? Làm sao có thời gian đi làm? Đừng chậm trễ học tập! Con trai à, hy vọng của bố mẹ đặt hết trên người con đấy.” Mẹ vội vàng nói.
Trong lòng Trương Quang Bảo dâng lên một chút ấm áp, cười nói: “Yên tâm đi mẹ, không chậm trễ đâu, hiện tại ở trường học đã hết học rồi.”
Đầu dây bên kia là một hồi trầm mặc, mẹ giống như có lời gì đó không tiện mở miệng, cuối cùng vẫn là Trương Quang Bảo chủ động hỏi tới, mẹ mới nói ra nguyên nhân.
“Con trai, trường học các con gọi điện thoại cho gia đình, nói con đánh nhau cho nên bị trường học xử phạt, có chuyện này sao?”
Chỉ nghe được trong lòng “ong ong” một tiếng, Trương Quang Bảo biết lại xong rồi, chắc là rằng ranh con khốn nạn nào trong trường đâm chọc chuyện này đến gia đình, ông ngoại biết được tin tức, chắc chắn lúc này đã nói cho bố.
Không cần phải nói, chắc chắn bố lại la hét như sấm, thật may là hôm nay không phải ông ấy gọi điện thoại tới, nếu không có khi sẽ mắng thật khó nghe.
“Có chuyện này, nhưng mà mẹ đừng lo lắng, chắc chắn trước khi tốt nghiệp sẽ hủy mất, sẽ không để lại trong hồ sơ.” Trương Quang Bảo chiều lòng mẹ, nói nhẹ tênh.
“Haiz, con trai à, khó trách bố của con tức giận như vậy, con cũng quá nghịch ngợm.
Con tự suy nghĩ một chút xem, từ nhỏ đến lớn con chọc ra bao nhiêu chuyện? Chỉ tính chuyện đánh nhau thế này đã có ít nhất phải mười lần chứ? Con trai à, con đã không còn nhỏ, còn có một năm là có thể kết hôn, sao không hiểu chuyện vậy? Nghe mẹ nói này, chủ động gọi điện thoại cho bố của con đi, thừa nhận sai lầm, dù thế nào đi nữa cũng đừng mạnh miệng, tính khí của bố con thì con cũng không phải không biết, còn nữa…”
Trương Quang Bảo nghe nhức đầu, vội vàng nói: “Được rồi, mẹ à, con biết rồi.
Để con bớt chút thời gian gọi qua.
Con còn có chuyện, mẹ và bố bảo trọng nhé.” Nói xong, cúp điện thoại.
Không biết tại sao vừa nghe mẹ nhắc tới bố là trong lòng anh lại tức giận, có gì đặc biệt hơn người, không phải là trả chi phí sinh hoạt và học phí của tôi sao? Tôi lớn như vậy, ngay cả mặt mũi ông ta mà cũng chưa từng thấy mấy lần, hỏi trên đời này có ai làm cha như vậy chứ?
Tính khí còn ghê gớm, động một chút là mắng chửi người, cũng không quan tâm cảm thụ trong lòng con trai, giống như bố mắng con trai thì mặc kệ đúng sai cũng là đạo lý hiển nhiên vậy.
Đầu kia Dương Ngân Hạ tiếp điện thoại xong, mẹ hỏi thăm tình hình gần đây của con gái cưng một cách cặn kẽ, sau khi nghe được mọi chuyện đều tốt đẹp, tất nhiên rất là vui vẻ, đột nhiên hỏi một câu, con à, có người yêu chưa? Nếu là trước kia, nhất định Dương Ngân Hạ sẽ trăm miệng một chắc chắn là không có! Nhưng mà lần này cô ấy hơi chần chờ một chút, động tác nho nhỏ này lại bị mẹ bắt được, vội vàng truy hỏi tới cùng, cuối cùng hỏi ra Trương Quang Bảo.
Bố mẹ vợ tương lai nghe nói con rể ngay bên cạnh con gái, tất nhiên phải thẩm tra thật tốt một phen, lập tức kêu con gái đưa điện thoại cho Trương Quang Bảo, bà ấy muốn dạy dỗ.
Trong lòng ngượng ngùng một trận, lại có chút mừng rỡ, Dương Ngân Hạ cầm điện thoại đi ra.
Nhìn thấy Trương Quang Bảo trưng khuôn mặt cứng đờ đứng ở đằng kia buồn bực, trong lòng biết chắc chắn lại là ồn ào với gia đình không được tự nhiên, đang suy nghĩ có nên để cho anh nhận điện thoại hay không, Trương Quang Bảo đi vào bên trong.
“Đàn chị, thế nào?” Trương Quang Bảo thấy vẻ mặt của Dương Ngân Hạ có chút quái dị, hỏi một cách kỳ quái.
Dương Ngân Hạ từ từ đưa điện thoại di động ra, nhỏ giọng nói: “Mẹ em muốn anh nghe điện thoại.”
“Ầm” một tiếng thật to, lần này cũng không là “ong ong”, Trương Quang Bảo nhất thời cảm thấy trời đất quay cuồng, không thể nào? Vị mẹ vợ có phải là hơi nóng lòng chút không? Còn chưa xem ngày sinh tháng đẻ của nhau đã vội vàng muốn gặp con rể thế này sao?
Từ trước đến nay Trương Quang Bảo chưa từng hoảng hốt thế này, run rẩy nhận lấy điện thoại di động, để bên tai, lấy gan lên tiếng: “Mẹ!”
“Haiz…!thằng nhóc này miệng ngọt ghê nha, ha ha…” Bố mẹ vợ nghe vậy vô cùng vui vẻ.
Trương Quang Bảo giật mình như gặp quỷ, mới vừa rồi kêu mẹ kêu quen miệng, sao ngay lúc này vừa há mồm chính là một tiếng mẹ, đáng lẽ phải gọi dì mới đúng chứ.
Dương Ngân Hạ càng căng thẳng, nghe được một tiếng mẹ kia thật sự giật mình sợ hết hồn, ở một bên huơ tay múa chân nhắc nhở Trương Quang Bảo, ngu ngốc, gọi sai rồi!.
Tiếp điện thoại xong, Dương Ngân Hạ ở một bên che miệng không nhịn được cười, Trương Quang Bảo ở đứng ở đằng kia một bộ mặt nhăn nhó, có chút không biết làm sao, nơi đó có nóng lòng như vậy cha mẹ vợ? Lúc này mới lần đầu nói chuyện điện thoại đã kêu tôi và đàn chị mấy ngày nữa về nhà một chuyến. Thế này không phải rõ ràng là bố mẹ vợ muốn gặp con rể sao?
Trương Quang Bảo thật sự có chút hối hận, mới vừa rồi làm sao lại kêu lên một tiếng “mẹ” cơ chứ?
Tất nhiên Dương Ngân Hạ sẽ không nghĩ như vậy, chuyện khác không dám nói, Trương Quang Bảo cậu thì tôi vẫn hiểu. Chắc chắn mới vừa rồi là nhất thời tình thế cấp bách nên gọi nhầm, đáng tiếc là bà mẹ đó của tôi còn tin là thật, la hét muốn gọi con rể.
Nhìn Dương Ngân Hạ tự mình ở bên cạnh hết sức thẹn thùng, dáng vẻ một bên muốn chuyện một bên cười trộm, Trương Quang Bảo cũng biết chuyện này nguy rồi. Chẳng lẽ qua vài ngày thật sự kêu tôi đến nhà chị sao? Chuyện này vừa xong, lập tức chui ra hai bà mẹ.
Gặp phải Tiểu Mã một lần nữa đã là chuyện ba ngày sau. Hình như người anh em này chỉ có buổi trưa là có thể online một lát, Trương Quang Bảo đợi anh ta nhiều lần, đã thăm dò ra quy luật này, như vậy có thể phán đoán người anh em này có thể là một người làm công ăn lương, lợi dụng thời gian ăn trưa để lên mạng.
Không cần phải nói, chắc chắn hai người lại dùng miệng lưỡi sắc bén tranh luận một phen, cuối cùng làm cho hai người đều mệt mỏi. Hỏi thăm tình huống đối phương, Trương Quang Bảo lừa nửa ngày mới lừa ra được một chút xíu tư liệu, gần ba mươi tuổi, cũng là làm âm nhạc, nhưng mà cụ thể là làm gì thì không chịu nói.
Khi Trương Quang Bảo nói cho anh ta rằng mình chỉ học thêm âm nhạc ở trung tâm một thời gian ngắn vào năm cấp ba, biểu hiện của anh ta hơi sửng sốt, nói gì mặc dù nhìn ra được Trương Quang Bảo không được huấn luyện một cách chính thống về âm nhạc, nhưng chỉ học một thời gian ngắn hồi cấp ba thì có thể coi như rất giỏi.
“Ừ, thật ra thì không được huấn luyện âm nhạc một cách chính thống trái lại cũng không được xem là chuyện xấu. Người xuất thân từ khoa chính quy sáng tác ra tác phẩm đều quy củ, bị trói buộc quá nhiều. Cậu thì lại tự do, không câu thúc, nghĩ đến đâu là viết đó, âm nhạc như vậy có sức hút một cách đáng sợ hơn. Haizz, cân nhắc xong chưa, sau này có muốn triển hay ở phương diện này không?”
Trương Quang Bảo ngồi ở đằng kia bật cười lên, tôi chỉ học cấp ba được mấy ngày, còn muốn phát triển ở phương diện này? Anh đừng đùa tôi, ở trên mạng hô hào hai tiếng còn được, phát triển ở phương diện này, làm gì, muốn làm ca sĩ à? Vậy không phải để người ta cười rụng răng à.
“Cũng không thể nói như vậy, cậu chưa được huấn luyện về âm nhạc một cách chính thống, sau này có thể học mà, bây giờ các công ty âm nhạc lớn đều có lớp huấn luyện nghệ thuật chuyên môn, ít nhiều có chút giúp ích, huống chi chỗ đáng quý của cậu chính là không bị trói buộc, người có xuất thân chính quy nhiều hạn chế như vậy. Haizz, người anh em, tôi nói thật, cậu cho rằng tôi nói đùa sao?” Tiểu Mã nói cứ như thật, Trương Quang Bảo ở bên này cũng sắp cười ra nước mắt.
Ôi chao, mẹ của tôi ơi, lại có người kêu tôi đi ca hát, ha ha, chuyện lạ năm nào cũng có, năm nay đặc biệt nhiều nhỉ. Anh nói chỉ với tướng tá lưu manh này của tôi, vừa đứng lên đài đã kiếm được bao nhiêu mặt mũi cho tổ quốc xã hội chủ nghĩa kiếm của chúng ta chứ, một tên lưu manh cũng có thể lên đài ca hát, vậy không phải đầy đường đều là Beethoven à, vào nhà vệ sinh cũng có thể đụng phải Pavarotti, ha ha…
Tiểu Mã giống như cũng bị Trương Quang Bảo chọc cười, ha ha cười to nói: “Đúng vậy, coi như tôi chưa nói. Haiz thật là hâm mộ cậu, xem âm nhạc là trò chơi, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó. Haiz, cậu Bảo, sau này thường liên lạc, nếu có tác phẩm gì phải cho tôi xem trước, được không?”
Trương Quang Bảo nhận lời ngay: “Được rồi, không thành vấn đề, con người của anh cũng không tệ lắm, chân thật, không giống có người rõ ràng toàn là bài hát do mình tạo ra, hết lần này tới lần khác giả vờ giả vịt.”
Những lời này giống như đưa tới sự chú ý của Tiểu Mã, lúc ấy nói một câu: “Hả? Nghe thấy lời này của anh, có phải là liên quan đến tố cáo tranh giải trên trang web lần này không? Có phải chính là như vậy…”
Trương Quang Bảo tự biết nói lỡ miệng, lập tức nói lại: “Không có đâu, tôi nói là tin tức gần đây được marketing quá trời, chuyện ban nhạc đạo nhái.” Dù sao gần đây tin tức truyền thông khắp nơi đều đang lăng xê, ban nhạc nào đó nổi tiếng trong nước đã bị nhận định là đạo nhát, nhân viên chủ chốt lại liều chết không hé miệng, còn cần công ty âm nhạc ra giảng hòa.
“Ồ, như vậy sao? Vậy được rồi, tôi phải công tác, lần sau trò chuyện.” Tiểu Mã nói. Trương Quang Bảo ừ một tiếng, cùng anh nói 886, cũng tắt QQ, bận bịu chuyện của mình.
Hệ thống điện ảnh Vod kia đã làm xong, bây giờ phải lắp đặt hệ thống máy khách, kiểm tra điện ảnh một chút, điện ảnh bom tấn gần đây gần như đều có, còn cố ý sưu tập tất cả hài kịch của Châu Tin Tinh, Lưu Thiên Vương, cộng thêm các tiết mục gameshow khá nổi như 《 tôi đoán 》, 《 Khang Hy 》, hẳn đủ là đủ xem một đoạn thời gian.
Nói tới tiết mục gameshow này, Trương Quang Bảo lại rất có hứng thú, con người anh trời sinh thích tiết mục hài, chẳng những là anh, mấy người anh em của anh đều như vậy. Giống như game show Đài Loan Thiên vương Hiến ca hát, mỗi kỳ anh đều phải xem, tiết mục gameshow Đài Loan nghệ khởi bước tương đối sớm, đã tạo thành một bộ phương án vận hành thành thục.
Hơn nữa bởi vì một số nguyên nhân mọi người đều biết, tiết mục của bọn họ có hạn chế cũng tương đối ít, người chủ trì có thể phát huy không chịu ràng buộc ở trình độ lớn nhất, tất nhiên theo đó cũng sẽ có rất nhiều đặc sắc, về phương diện này trong nội địa còn kém rất nhiều. Nhưng mà nghe nói gần đây anh Hiến nhận được lời mời của đài truyền hình trung ương, đảm nhiệm vị trí MC, hy vọng sẽ mang đến cho gameshow trong một chút mới mẻ.
“Chú Trần, quẹt thẻ hết tất cả các máy không có khách đi, con phải cài đặt máy khách.” Trương Quang Bảo kêu lên với chú Trần đang ở chỗ quầy phục vụ, chú Trần đáp một tiếng, trở về chỗ ngồi làm việc.
“Anh quản lý quán net, làm gì vậy?” Khi Trương Quang Bảo đang bận rộn, một cô em gái ngồi ở bên cạnh anh hỏi. Quay đầu nhìn lại, mỗi ngày con bé này đều ngâm mình trong internet, không phải là chơi game đặt bom chính là video call với bạn trên mạng, tướng mạo cũng không tệ lắm, cũng dám ăn mặc, mười bảy mười tám tuổi mặc một chiếc áo không tay thấp ngực, nhìn thấy Trương Quang Bảo nhiều lần không muốn dời ánh mắt.
“Ồ, đang cài đặt phần mềm đây này, sau khi cài, các cô có thể xem điện ảnh miễn phí.” Trương Quang Bảo một bên cài đặt phần mềm, một bên trả lời.
“Ồ, thật sự có phim Hàn sao? Tôi thích nhất là xem phim Hàn.” Vừa nghe có thể xem phim, em gái đột nhiên hứng thú.
Cậu chủ Trương phim Hàn? Thứ kia có gì để xem, đoạn thời gian có bộ phim tảng lớn gì đó lăng xê nổi tiếng ghê lắm, Trương Quang Bảo bị buộc xem ba tập, rốt cuộc vẫn không kiên trì tiếp. Phim Hàn, lại đặc biệt là phim thần tượng Hàn Quốc đều chán, mới xem còn cảm thấy mới mẻ, nhưng càng xem càng lộ rõ, nhân vật chính gần như đều là cùng một motip mà ra, biệt là nhân vật nữ chính, sẽ không phải là do cùng một mẹ sinh ra chứ?
Còn cả kịch tình, ông trời của tôi ơi, vai nam chính đều là con trai chủ tịch này, cháu trai này, bởi vì hồi còn nhỏ gia đình có biến cố gì, bị vứt bỏ rồi, sau đó lại tìm ra. Nữ chính hơn phân nửa là xuất thân bình thường không có gì lạ, lại bị nam chính điên cuồng si mê, có khi cò thêm một tình địch, hai nam tranh một nữ…
Người Trung Quốc chúng ta đã không coi như giải trí mấy trăm đầu rồi mà bọn họ còn mang ra như của quý, hừ.
“Phim Hàn có gì để xem, tôi tấu mấy bộ phim truyền hình trong nước, chờ lát nữa là có thể xem.” Trương Quang Bảo thuận miệng nói
Em gái vừa nghe lập tức bĩu môi, nói lầm bầm: “Phim trong nước mới dở ấy, ít ngày trước tôi xem thần điêu bản mới, suýt chút nữa nôn ra, vai nam chính lúc nhỏ cực kỳ thô bỉ, sau khi lớn lên đi, lại cứ như ông già năm mươi, đứng chung với nữ chính giống như là chú của cô ta. Đúng rồi đúng rồi, còn có thanh kiếm kia, tôi chơi game trên internet không dưới mấy chục trò, ngay cả trong trò chơi cũng không khoa trương như vậy, nói thật, cứ như một tấm ván, toát cả mồ hôi…”
Trương Quang Bảo cười một tiếng, cũng không phản bác lời cô ta, phải nói như thế nào đây? Chuyện ngang trái kinh điển nhất chính là phí nhiều công sức nhất nhưng không được cảm ơn, bạn quay tốt thì người xem nói là nguyên tác viết tốt, không liên quan gì đến bạn. Quay không được hay, vậy thì nước miếng có thể làm bạn chết chìm, một bộ phim mới ra không tới một tuần, bảo đảm trên internet khắp thế giới đều là bài viết phê phán bạn, tìm các xuyên tạc cảnh quay, phê bình kỹ thuật diễn của nhân vật chính, có người độc ác còn có thể làm ra mấy phiên bản ra cho bạn, làm cho bạn tức chết.
Nhớ trước kia có một người anh em rất có tài, cũng bởi vì nhận mấy phim cổ trang tảng lớn, sống sờ sợ bị bạn bè trên mạng mắng ra giới giải trí, tìm một ngày cưới vợ sinh đứa con nít chơi.
Phim truyền hình trong nước nếu nói về chuyện yêu đương cũng không dễ dàng.
Mặc dù mình không thích phim Hàn, nhưng làm ăn là làm ăn, khách hàng muốn chính là bạn phải làm, lúc ấy Trương Quang Bảo đã bằng lòng sau này tải xuống mấy bộ. Lúc đó em gái la hét muốn xem mấy bộ kia, Trương Quang Bảo cố gắng bận bịu chuyện mình, cũng không nghiêm túc lắng nghe. Vẫn bận cho đến quá trưa, cuối cùng đã xử lý xong toàn bộ, điều chỉnh thử, hehe, thành công.
Lúc này kêu khách mở ra thử một chút, xem điện ảnh xem có mượt không, khách đều miệng đầy khen ngợi, chú Trần vui vẻ mặt mày hớn hở, chỉ kém không bế Trương Quang Bảo tung lên.
“Ừ, được rồi, lại đổi mới nội dung điện ảnh của chúng ta đi, chắc chắn có thể hấp dẫn nhiều khách hơn.” Trương Quang Bảo lau mồ hôi trên đầu nói.
Chú Trần cũng sảng khoái, vỗ đầu vai Trương Quang Bảo một cái, nói: “Buổi trưa hôm nay đừng đi, chú Trần mời khách, chú kêu vài món thức ăn, cầm một két bia, hai chúng ta uống một trận ăn mừng một lát.” Nói xong, cũng không quan tâm Trương Quang Bảo có bằng lòng hay không đã đi ra khỏi quán internet, đến quán ăn đối diện kêu thức ăn.
Trương Quang Bảo cười một tiếng, lấy điện thoại di động ra vội gọi một cú điện thoại cho Dương Ngân Hạ.
“Đàn chị, buổi trưa tôi không về ăn cơm, ông chủ mời khách, đúng vậy, chính chị đi ăn đi, tốt, vậy thôi.” Nói tới chỗ này lập tức cúp điện thoại, ngay khi anh vừa định tắt máy, hình như nghe thấy Dương Ngân Hạ vẫn còn đang kêu anh. Có phải là có chuyện gì còn chưa nói hết không?
Nghĩ tới đây mà lại gọi một cuốc.
“Đàn chị, có phải là còn có chuyện gì chưa nói?” Trương Quang Bảo hỏi.
Đầu kia Dương Ngân Hạ im lặng thật một trận, lúc này mới lên tiếng nói: “Không có chuyện gì, cậu ăn cơm đi, ít uống rượu một chút, dạ dày của cậu không tốt.” Nghe vậy, Trương Quang Bảo ấm áp trong lòng, lúc này mới cúp điện thoại. Nhưng mà anh luôn cảm thấy Dương Ngân Hạ giống như có chuyện gì muốn nói với anh, nhưng cuối cùng lại quyết định không nói, là chuyện gì chứ?
Phụ nữ chính là phiền toái, có chuyện gì cứ việc nói thẳng đi, hết lần này tới lần khác muốn làm cho cực kỳ thần bí. Có phải là kinh nguyệt tới, tâm tình có chút phiền não? Không đúng nha, tháng trước cũng không phải là mấy ngày nay mà. Vậy thì là thời kỳ mãn kinh, xùy, lại càng không đúng.
Suy nghĩ kỹ lung tung một trận, rốt cuộc ý thức được một vấn đề nghiêm trọng, tôi nghĩ những thứ này làm gì? Tôi quan tâm một chút chuyện nhỏ của cô ấy như vậy làm gì? Trương Quang Bảo ơi Trương Quang Bảo, anh có thể đừng bị phụ nữ ăn đến sít sao vậy không, bị thua thiệt còn chưa đủ à? Tình cảm sẽ cắn người!
Đang suy nghĩ thì chú Trần đã bưng một cái mâm lớn đi vào, ôi chao, đúng là chịu chơi, thịt kho, gà Cung Bảo, gà chiên mắm, còn có bia SNOW, bữa này nhưng đủ phong phú.
Chỗ máy chủ chuyên dụng của Trương Quang Bảo có một khu trống, hai người bưng một cái bàn, tựa như bày tiệc rượu. Trời nóng mà chú Trần lại không cho mở máy điều hòa không khí, quạt trần trên đỉnh đầu xoay két két. Hai người đều cởi áo, ở trần ra trận.
Mấy ly bia vừa xuống bụng, cảm giác kia thật thoải mái. Đầu tiên chú Trần còn trò chuyện internet với Trương Quang Bảo, vừa trò chuyện một chút đã hàn huyên tới trên người Trương Quang Bảo.
“Cháu và con bé Tiểu Dương có tính toán gì?” Chú Trần hỏi những lời này rất đột nhiên, hơn nữa giống như cũng không phải là vấn đề mà anh ta nên hỏi, đại khái nhìn ra Trương Quang Bảo có chút kinh ngạc, ông ấy lại bổ sung một câu: “Ồ, chú không coi con là người ngoài, cho nên quan tâm một chút.”
Trương Quang Bảo đổ một ly bia, lắc đầu thoải mái.
“Chậc chậc, chuyện này phải nói thế nào đây, con và đàn chị không phải là bạn trai bạn gái, chuyện này không thể xác định mà, haha, cũng không phải là con nên bận tâm.” Trương Quang Bảo là nói thật, anh biết chú Trần sẽ không tin.
Quả nhiên chú Trần nhìn anh một cái, ăn một miếng thức ăn, cũng không để ý miệng đầy dầu: “Thằng nhóc con tương lai đừng hối hận. Chú nhìn ra được cô bé Tiểu Dương này đối xử với con không tệ, phụ nữ tốt cũng không là mỗi ngày đều có thể gặp phải. Chỉ cần nói đến dì con và chú này, con biết không, năm đó bà ấy là phần tử trí thức cao cấp trong thôn chúng ta đấy, toàn thôn chỉ có một mình bà ấy học xong cấp ba. Suýt chút nữa thi lên đại học nha!”
Trương Quang Bảo cười một tiếng, xen miệng nói: “Cháu chắc chắn là dì có thể thi lên đại học thì cũng không có phần của chú Trần.”
Chú Trần cười hehe, lau miệng: “Vậy cũng đúng, con nói xem chú là một thằng nhóc nghèo, có thể leo lên một bà vợ như vậy còn có thể nói gì? Đừng xem bình thường dáng vẻ của chú tựa như rất sợ bà ấy, dùng lời nói của người có ăn học của bọn con thì đó gọi là tôn trọng. Phụ nữ, mãi mãi không thể nào so với đàn ông, bây giờ không phải cứ nói nam nữ bình đẳng gì ấy à, nói bậy! Nam nữ mãi mãi không thể nào bình đẳng. Haizz, con cũng đừng cười, lời này của chú là có căn cứ.
Cháu nhìn xem, người đàn ông trời sinh đã cao tao hơn so với phụ nữ, có đúng hay không? Còn nữa, trời sinh đã thông minh hơn so với phụ nữ, điều này cũng không là chú nói, qua báo chí, nói là trải qua khoa học nghiên cứu chứng minh. Cho nên đàn ông mãi mãi đều sẽ là người chủ chốt. Vậy phụ nữ nên làm gì? Lời này thì phải nói lại lại, phụ nữ trời sinh là người yếu, cần đàn ông chúng ta bảo vệ.
Nhưng mà phụ nữ có một điểm mạnh hơn đàn ông chúng ta chính là tỉ mỉ nha, hai người thành một gia đình, nam chủ ngoại nữ chủ nội, người đàn ông ở bên ngoài giành thiên hạ, phụ nữ ở nhà duy trì gia đình. Cháu chỉ cần đối xử tốt với cô ấy, không hai lòng, cô ấy tuyệt vọng với con thế nào được chứ.”
Nghe ông ấy nói một đoạn dài như vậy, chắc lại muốn khuyên mình cái gì, dứt khoát không cần ông ấy mở miệng, tự mình hỏi rồi.
“Chú Trần à, chính chú nói hết rồi, lại không phải là người ngoài, có lời gì chú cứ việc nói thẳng được, cần gì phải vòng vo chứ?”
Chú Trần cầm đôi đũa trong tay chỉ chỉ Trương Quang Bảo: “Nhóc con à, cái gì cũng có thể để con nhìn ra. Được rồi, chú nói thẳng đi. Tiểu Dương thích con, con nên thừa nhận chứ? Cháu cũng thích con bé có đúng vậy không? Vậy còn giấu giếm làm gì, hai đứa vừa ý rồi, góp thành một đôi thôi. Mấy người trẻ tuổi các con cứ thích chơi thủ đoạn, thật ra thì chuyện tình cảm, nói đơn giản cũng đơn giản, chỉ cần hai người các con nguyện ý, a, đúng rồi chồng lên tiếng vợ hưởng ứng, tốt biết bao. Lượn quanh nhiều vòng như vậy làm gì chứ? Chú nói với con, chú thấy phiền nhất chính là đống nam nam nữ nữ giày vò trong phim ảnh, chơi đùa chết đi sống lại, giống như chẳng hành hạ mấy lần cũng không gọi là tình cảm. Lời này lúc đầu không nên do chú nói, nhưng chú nhìn cậu nhóc con quả thật cứng đầu quá, không muốn con lại hối hận.”
Trương Quang Bảo sợ ông ấy nói thêm gì nữa, giơ lên ly rượu nói: “Nào nào chú Trần, cụng ly một cái.”
Chú Trần nhìn anh một chút, chắc anh cũng không nghe vào, dù sao nên nói đều nói rồi, làm thế nào là chuyện của bản thân anh, cũng không nhiều lời, chỉ lo tự uống rượu.
Không thể phủ định là lời nói của chú Trần có đạo lý nhất định, nhưng mà đứng ở lập trường của ông ấy, là lập trường hơn ba mươi năm trước, xã hội đang thay đổi, người cũng đang đổi. Cây giờ người trẻ tuổi đã không giống như trước nữa rồi. Người học càng nhiều, cái nhìn đối với sự vật lại càng khác biệt. Đạo lý này bản thân Trương Quang Bảo cũng biết, nhưng anh cũng biết rằng anh còn chưa tới trình độ mổ xẻ bề ngoài để xem bản chất.
Cho nên anh còn phải giày vò. Trong mắt anh tình cảm nên giống như là một cuộc tranh tài, có người đang chạy, có người đang truy đuổi, lúc này mới thú vị, một khi kết quả tranh tài vừa ra, chuyện có kết cục, vậy thì không thú vị nữa. Có ý nghĩa là một quá trình trong đó.
Nhìn chú Trần, hình như có mấy phần say rồi, trong lòng thầm thở dài nói, những chuyện này thì những người sinh ở thời của chú Trần sẽ không hiểu, có lẽ đây chính là cái gọi là khoảng cách thời đại.
“Chú Trần, chú đi lên ngủ một hồi đi, phía dưới có con trông nom, không có chuyện gì.” Thấy chú Trần giống như đứng không vững, Trương Quang Bảo khuyên nhủ. Chú Trần cũng không từ chối, cũng chưa nói gì, lay động thoáng một chút đi lên lầu. Trương Quang Bảo ăn cơm xong, thu thập đồ vật một chút, cũng đi làm ăn. Vào lúc này đúng là thời gian ngủ trưa, cũng không có người nào tới lên mạng, len lén mở máy điều hòa không khí ra, không ít khách trong quán net đều nháy nháy mắt cười với Trương Quang Bảo.
Quản lý quán net chính là người tốt, một khi ông chủ không có ở đây lập tức mở máy điều hòa không khí ra cho chúng ta.
Ngồi trước máy tính chuyên dụng của mình ở quán net, xuất thần nhìn chằm chằm vào màn hình, đầu óc Trương Quang Bảo chuyển động thật nhanh. Vừa uống một chút rượu nên đầu óc hơi choáng váng, những lúc thế này có linh cảm tốt nhất. Lúc này trong đầu anh có hai bóng người bay tới bay lui, cứ như tiên nữ trong phim ảnh, một người tiến đến một người rời đi.
Ai à? Tất nhiên là Dương Ngân Hạ và Trương Ngọc Tâm. Suy nghĩ một chút cuộc sống lúc trước bên Trương Ngọc Tâm, làm bạn nghịch nước trong sông ở huyện Phù Giang, cảnh sắc trong hồ kia, ánh trăng ngà, mười dặm trường đê đã để lại bao nhiêu ký ức tốt đẹp về thời niên thiếu của bọn họ. Đáng tiếc là tất cả đều đã trở thành quá khứ.