Lưỡng Đô Ký Sự

Chương 19: Ác ý



Xuân đã vãn, chiều đã tàn, mẫu đơn nở

Trước phủ nha Thuận Thiên Phủ, ngựa xe như nước, dòng người không dứt, tiếng trống kêu oan vang không ngừng, cáo trạng xếp đã đầy. Đạo quán của Trùng Vân Tử biến thành một bức tường đổ nát, của ngõ trống trơn, bốn phía tan hoang.

Phủ doãn phủ Thuận Thiên, Lưu Triệu, nâng hốt trình tấu trước Ngự tiền: “Trùng Vân Tử là hạng đạo chích, giỏi giở trò thần quỷ, dân chúng bá tính nhiều người bị lừa gạt che mắt mà không biết. Hạng huyền thuật mê tín, lợi dụng lòng tin, làm loạn pháp trị, thần cho rằng, đáng chém.”

Nhan Tốn tiến lên một bước, phủi quan bào mà quỳ xuống, trầm giọng: “Thần tán thành. Trùng Vân Tử, nay đã rõ bộ mặt lừa trên gạt dưới, gian nịnh giả dối, lỗi ở thần không có mắt nhìn người, hiểm ủ đại họa, xin Bệ hạ giáng tội!”

Dân chúng bách tính bị lừa gạt che mắt, tại sao gần đây đột nhiên lại theo nhau tỉnh ngộ, hơn nữa không nhận bồi thường, nhất định đánh trống thưa kiện? Đường Oanh ngồi sau màn bức bình phong dự thính chính, thực lòng khâm phục khả năng điều khiển thao túng của Nhan Tốn, cũng phải thán phục khả năng ứng đối của hắn. Lưu Triệu, môn sinh của Nhan thị, phỏng chừng chưa thành tài mà đã xuất sư, nói rằng ‘Dân chúng bị lừa gạt che mắt’, vậy khác gì là đang đánh đồng Thiên tử với dân chúng áo vải? Nhan Tốn nghe thế đành lập tức đảo gió, nhận sai về mình, xin được giáng tội.

Hoàng đế tự xưng là Thánh nhân, thế nhưng cuối cùng cũng chỉ là phàm nhân, mà là người thì có ai không phạm sai lầm? Sai lầm, nhưng nhân đánh giá soi xét là chuyện của đời hậu nhân, Hoàng đế còn có một ngày cầm quyền trong tay, còn một ngày là Hoàng đế, thì đến ngày ấy không ai trên đời được phép nhận định rằng Hoàng đế sai. Phải luôn luôn đúng đắn minh triết, có như thế mới xưng là Thánh nhân.

Mượn lưỡi đao của quốc pháp để tru diệt Trùng Vân Tử là ý của Nhan Tốn. Người vô dụng, ắt phải diệt. Hoàng đế bán tín bán nghi, điềm lành trong lời Trùng Vân Tử lại chẳng có bằng chứng, đến nước này thì cái gọi là tu đan luyện dược càng là hư huyễn. Tránh cho đêm dài lắm mộng, chi bằng tiên hạ thủ vi cường.

Nhan Tốn và Lưu Triệu, đồng thời cũng đang đưa tới cho Hoàng đế một bậc thang, Hoàng đế đương nhiên sẽ chấp nhận dùng. Hắn phủi vạt viên lĩnh, đứng dậy, đi xuống Ngự giai, đỡ Nhan Tốn đứng lên: “Ngũ quan bất chính, không thiện thì tất là ác. Bàng môn tà đạo, mượn giáo pháp che mắt người trong thiên hạ, chuyện này sao có thể trách Nhan tướng?” Ý rằng, trẫm vừa nhìn đã biết Trùng Vân Tử này có ý đồ bất chính không đáng tin cậy, còn bá tính áo vải bị lừa gạt là điều dễ hiểu, không phải là lỗi của khanh. . Truyện Bách Hợp

Trong Cẩn Thân điện, ngoài ba người đang ngồi sau bình phong, ngoài cung nga nội thị, cũng chỉ còn có Hoàng đế, Nhan Tốn và Lưu Triệu. Trung Thư Xá Nhân tạm không đề cập tới. Ba nam nhân, không kịch bản, phối hợp vô cùng ăn ý, hết sức thành thạo. Đường Oanh chợt nghĩ, ba năm vừa qua ngồi đây thính chính quan sát thế cuộc, ngộ ra nhiều điều, một trong những điều ấy chính là – Chính trị, kỹ năng cơ bản nhất chính là diễn xuất.

Nghĩ thế, ánh mắt bất giác đưa sang, liếc nhìn Đường Diễm đang ngồi bên cạnh. Đường Diễn đã vào triều thiệp chính rồi. Hắn vẫn như xưa, một bộ dáng trịnh trọng, tác phong cẩn trọng tỉ mỉ, khí khái trầm ổn nội liễm. Giữa Đường Diễm và hai vị đệ muội kia, như thể là có Sở hà Hán giới ngăn cách, ranh giới rõ ràng, dạo gần đây triều thần khen ngợi càng nhiều, khoảng cách giữa Đường Diễm và Đường Oanh, Đường Đại lại càng xa.

Năm nay Đường Diễm đã mười bốn, non nửa năm trước đã xuất cung xây phủ, thân mẫu Thọ vương phi ở lại lâu hơn nữa cũng không hợp lẽ, phủ xây xong cũng là lúc Thọ vương phi rời Đế kinh về nhà. Vì lẽ đó, chuyện nạp thiếp lại về tay Đế hậu thu xếp – ấy là trên danh nghĩa, thực tế Hoàng đế suy nhược, chỉ chính vụ cũng đã khiến hắn cạn sức cạn lực, chuyện tuyển thiếp kia là một tay Hoàng hậu thu xếp. Đường Diễm cũng là dưỡng tử của nàng, đương nhiên nàng cũng sẽ dụng tâm, chọn một người vừa hợp lứa, vừa có tư dung vừa có cốt cách, xuất thân không thể chê trách.

Gia đình Đế vương không có gia sự, chuyện hôn nhân cũng là đại sự, là quốc sự, cũng liên quan đến lợi ích chính trị, không thể tùy hứng một sớm một chiều. Đường Oanh nhìn Đường Diễm, cũng cảm thán trong lòng, thầm mong hôn sự này sớm ngã ngũ kết thúc, mẫu hậu mới không phải vất vả suy nghĩ nữa.

Đường Oanh đang nhớ đến người ở Vị Ương cung, mà người ở Vị Ương cung cũng đang nghĩ đến Thất điện hạ.

Đứa trẻ này mỗi ngày một trưởng thành, nhiều món đồ tiêu khiển khi xưa đã không còn phù hợp. Không vứt cũng không hủy, dù sao cung phòng rộng rãi, không lo chật chội. Vậy là lựa chọn, thứ đồ nên cất sẽ cất giữ, dù sao cũng là một phần của hồi ức.

Tưởng rằng không nhiều, thế nhưng hai rương gỗ lớn, nội thị cùng nhau khuân đi mới được. Hoàng hậu đứng đó, ánh mắt dừng lại ở nơi vừa lấy rương gỗ ra, chợt cảm thấy cõi lòng có chút bồi hồi, tựa như những hồi ức nàng cất ở trong lòng suốt mấy năm nay cũng đã bị mang ra ánh sáng cùng với rương gỗ phủ bụi. Nàng quay đầu nhìn quanh, chỉ có cung nga cúi đầu đứng yên, nội thị khẽ khàng nhấc bước, không gian an tĩnh đến mức vắng lặng, vắng lặng đến mức tiêu điều. Nàng không khỏi bật ra một tiếng cười khẽ – Phải rồi, Tiểu Thất không có ở đây, nếu là ở đây nơi này đã tràn ngập tiếng nói, bản thân mình há lại cảm thấy cô đơn?

Nhẫn Đông đi vào, nhìn quanh một cái, nâng giọng nói với nội thị: “Khoan đã, thứ này cũng cần mang đi.” Nhẫn Đông cầm tượng đất lên, tượng đất trong tay đã bong tróc hết lớp sơn màu, nhìn vào liền biết là đồ đã cũ kỹ.

Nội thị đặt rương gỗ xuống, quay lại cầm lấy bức tượng trong tay Nhẫn Đông, chợt nghe Hoàng hậu nói: “Giữ lại.” Nàng nhìn bức tượng, đáy mắt tràn ngập dịu dàng ôn nhu. Nội thị nghe vậy, lĩnh mệnh quay đi.

Tượng đất thường đặt ở một góc giường, lớp sơn màu tô mắt mũi đã tróc đi một nửa, những gì còn đọng lại nhìn thật buồn cười. Hoàng hậu cất bức tượng đi, sau đó mới quay lại nói với Nhẫn Đông: “Ngươi có điều không biết, mỗi khi Tiểu Thất đi ngủ, tượng đất luôn đặt trong góc giường. Có một đêm kia ta lặng lẽ mang đi, rõ ràng là đang ngủ, ấy thế mà ôm chặt lấy tay của ta không chịu buông, khóe mắt còn có giọt nước mắt.” Hoàng hậu nhớ lại, càng cảm thấy hài hước, lắc đầu chê cười mà khóe môi cong cong: “Thật ngốc.”

Hoàng hậu hiểu đứa trẻ kia tới giờ vẫn trân trọng bức tượng này là do đó là thứ đồ vật mình tặng cho, có ý nghĩa khác so với tất cả những thứ khác. Đã bao lần nàng suy tư, tự cảm thán rằng Đường Oanh, bản tính trọng nghĩa nặng tình, nặng tình là điều tốt, thế nhưng cũng là điểm yếu trí mạng. Điều này, nàng vẫn thường lo lắng.

Nhẫn Đông sáng tỏ, gật đầu, lại bẩm: “Điện hạ, nhà ở trong khu dân cư đã cho người dọn dẹp rồi, mướn thêm mấy thị nữ sắp xếp thêm đồ đạc nữa là có thể dọn vào ở.”

Hoàng hậu gật đầu, Vị Ương cung nơi này, Dư Sênh không thể ở lâu, mấy ngày gần đây đã tính tới chuyện dọn vào Thái y viện ở tạm. Cô phụ[1] vốn là y quan Thái Y viện, tuy đã là chuyện của nhiều năm về trước, thế nhưng giao tình không tồi, có lẽ quan hệ vẫn còn. Cô mẫu lại là Trưởng công chúa, tự khắc Dư Sênh sẽ có người để mắt quan tâm. Chuyện lập khế ước của Dư Sênh và Bạc Ngọc cũng không phải là không có khả năng, có điều, phải đợi thời cơ tới.

[1] Dượng, chồng của cô mẫu.

Xuân đã vãn, chiều đã tàn, mẫu đơn nở.

Bầu không khí thanh thản thoải mái bỗng bị một người phá hủy.

Từ phía xa, Nhan Tốn ngẩng cao đầu bước tới, ráng chiều phủ trên tà giao lĩnh. Hoàng hậu bước ra thềm điện, nhìn thấy hắn, nét cười trên môi lập tức bay biến, ánh mắt cũng trở nên lạnh lẽo dị thường.

Nàng quay đầu nói với Nhẫn Đông: “Lui xuống đi.”

Ánh mắt Nhẫn Đông dao động, như muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng, cung kính cáo lui.

Một trước một sau, hai người vào điện, cho tả hữu lui, đóng cửa cài then.

Tuy Nhan Tốn là Quốc cữu[2], thế nhưng hắn cũng không có lí do danh chính ngôn thuận để ra vào nơi nội cung. Khi Tiên hoàng hậu Nhan Kỳ còn tại thế, Nhan Tốn là thân huynh trưởng của Nhan Kỳ, huynh muội nghĩa nặng tình tâm, Hoàng đế lại độc sủng Hoàng hậu, ban cho nàng đủ loại đặc quyền, Nhan Tốn tận dụng triệt để, chẳng hiếm lúc mượn cớ gia phụ nhung nhớ nhi nữ để ra vào nội cung. Tiên hoàng hậu hoăng thệ, đặc quyền ấy Hoàng đế cũng không đả động tới, cứ như thế âm thầm tự chuyển xuống cho Nhan Y.

[2] Anh em trai của Hoàng hậu.

Trên thư án có một quyển sách chưa đóng. Trang cuối, nếp hơi cong lên, ước chừng là do có người lật qua lật lại nhiều lần mà tạo thành nếp. Quyển sách này, trên mỗi một trang đều là tên họ của tiểu thư thế gia, nữ nhi sĩ tộc. Hậu duệ tôn thất, dòng dõi quan lại, liệt kê chi tiết bối cảnh gia thế, dòng chính thứ, phẩm cách dung mạo. Lễ bộ thường xuyên cập nhật ghi chép lại danh sách thiếu nữ tới tuổi xuất giá.

Nhan Tốn tới bên án, một tay nâng gáy sách, một tay tùy ý lật mấy tờ, lật tới những trang cuối nơi góc trang sách cong lên. Trên ấy, hắn nhìn thấy có vài nét mực chu sa, Nhan Tốn ngưng mắt mà nhìn.

Hoàng hậu ngồi bên bàn trà, lẳng lặng nâng chén, không nói một câu.

Những người Hoàng hậu đánh tên đều là những người không xuất thân từ danh gia thế tộc quyền lực sâu rộng, nhưng cũng không phải là những người xuất thân từ gia đình tầm thường không có tiếng tăm. Vẫn là, có chút gì đó liên quan đến Nhan thị. Tỉ như nữ nhi của Lang trung Công bộ Nhan Tuyển. Nhan Tuyển họ Nhan, tra gia phả từ mấy đời trước sẽ thấy có liên quan tới Nhan thị, nhưng thời nay không phải ai cũng biết. Thân phụ của Nhan Tuyển gia cảnh bần hàn, thi nhiều mà trượt, không có thể diện về cố hương, vì muốn có một con đường tiến cử mà xin được bái làm môn hạ của Nhan thị, từ ấy mới dần dần nhập sĩ tiến vào quan trường. Nhi tử của Nhan Tuyển, Ngũ phẩm Lang trung Công bộ, cấp quan không cao cũng không thấp, vẫn là muốn đứng dưới trướng Nhan thị.

Cũng xem như là thỏa mãn lợi ích chính trị, thế nhưng vẫn chưa đủ.

Nhan Tốn lật thêm vài tờ, tìm được một trang kia, cầm tới đưa ra trước mặt Hoàng hậu: “Điên hạ là nữ nhi Nhan thị, há lại không biết Nhan thị đang thiếu thứ gì?” Nhan Tốn là Hữu tướng, thân đệ của hắn, Nhan Linh, là Thượng thư Hộ bộ, trong Lục bộ cũng không thiếu người của Nhan thị nắm trong tay quyền cao chức trọng. Nhan Tuyển chỉ là một Lang trung Công bộ mà thôi. Nhan thị vừa phải phò tá nâng đỡ Lâm Xuyên quận vương, vừa phải mở rộng mạng lưới quyền lực. Tất cả cũng chỉ để chuẩn bị cho một mục đích lớn nhất – Binh biến bức Đế đoạt vị.

Một vạn Thân Vệ quân trong Hoàng thành Yến Kinh, đủ không? Không đủ, quanh bốn phía Đế kinh có năm vạn quân Thường Trực vệ canh gác, chỉ có Ngự lệnh mới có thể điều binh, mà không hề có một người nào trong ấy mang họ Nhan. Hai vị bá phụ Nhan Tông Nhâm và Nhan Tông Hồi chấp chưởng mười vạn quân Định Châu vệ, Lương Châu vệ, mà Lương Châu lại tiếp giáp với Hải Châu, mười vạn quân Hải Châu vệ hiện tại đang nằm trong tay Bạc Ngọc. Lại nói, Định Châu vệ, nếu cấp viện binh cho Yến Kinh, phải tiến Bắc càng nhanh càng tốt, lối tắt phải đi qua Ung Châu. Còn Thường Trực vệ, Nhan Tốn động vào, ắt sẽ khiến tất cả nghi ngờ đề phòng. Cho nên, tâm tư của hắn đang hướng về Ung Châu vệ.

Hoàng hậu đưa mắt liếc nhìn trang sách – nữ nhi của Viên Khang, Phó chỉ huy sứ Ung Châu vệ. Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng Nhan Tốn: “Đây là thứ xuất[3], e rằng Bệ hạ không vừa lòng.”

[3] Con của sườn thiếp.

Nhan Tốn cười một tiếng, từ trên cao buông mắt nhìn Hoàng hậu, khí thế như muốn bức người vào đường cùng: “Chỉ cần biến thành dưỡng nữ của chính thất là được, điện hạ phải quen thuộc với con đường này nhất mới phải chứ?” Dưới gối Nhan Hoài Tín chỉ có hai nữ nhi, một là Nhan Kỳ, hai là Nhan Y. Nhan Kỳ yếu nhược từ nhỏ, vì lo sợ không ngồi ở vị trí Trung cung được lâu, từ sớm đã biến Nhan Y thành dưỡng nữ của chính thất, trở thành chính nữ, sau đó mới tiến cung.

Lời ấy tràn ngập đê tiện hèn mọn, ánh mắt lấp lóe tia tàn nhẫn: “Thành bại đều gắn liền với ngươi, nếu bại, ta tuyệt đối sẽ không giữ lại cho ngươi cái mạng này! Bốn năm trước ngươi hợp tác mưu tính, đã chọn ra một tôn thất tử để nâng đỡ, biến nó thành con rối, đợi khi Hoàng đế một đi không trở lại sẽ thao túng Tân đế, ngày đoạt vị dễ như trở bàn tay. Ngươi đơn thương độc mã ở nơi thâm cung này, cung nhân thay đổi nhiều lần, lại cho rằng có thể che tai bịt mắt ta, ám độ Trần Thương?” Gần đây, ngọc thạch là một chuyện, Dư Sênh không hề bị khiển trách, ngược lại còn nhận chức ở Thái Y viện, đêm đó chuyện gì đã xảy ra trong cung, Nhan Tốn không có cách nào tìm ra được, thế nhưng suy đoán liền biết chuyện này chắc chắn có liên quan đến Hoàng hậu.

Nhan Tốn tiến lên, chỉ cách Hoàng hậu có một quyền, Hoàng hậu ngẩng đầu, nhìn gương mặt hắn trong khoảng cách gần như thế, càng nhìn kỹ, càng cảm thấy sự chán ghét trong lòng dâng cao thêm một tầng, cuồn cuộn lên, khiến cho nàng nôn nao. Nàng không nghi ngờ những lời hắn vừa nói. Nhan Tốn tên này, đã sớm bị tham vọng và tà niệm làm cho phát rồ, đến thân muội cũng không nể tình thân mà xuống tay tàn độc mưu hại, huống chi là Nhan Y nàng?

Lấy sinh tử sống chết ra để áp chế Hoàng hậu, Nhan Tốn đã quen thói. Hai chữ ‘đê tiện’, hắn thản nhiên tiếp nhận, thế nhưng, mắt đối mắt, mặt đối mặt với người trước mắt này, hắn vẫn chột dạ. Hắn hiểu con người này. Con gái giống mẹ, Hoàng hậu giống thân mẫu của nàng, tâm tính kiên trinh, đoan chính cao ngạo, tiền tài sinh tử cũng không thắng nổi cái thứ gọi là đạo nghĩa ôm khư khư trong lòng. Cũng chính vì mẫu thân của nữ nhân này mà a cha hắn thoái ẩn quy điền, không màng triều chính, tất cả đều là do bị một nữ nhân uy hiếp thao túng mà ra! Nhan Tốn nghĩ, vẫn luôn khinh thường. Hắn xưa nay không để bất kỳ ai uy hiếp, sẽ có một ngày hắn đăng ngai cửu ngũ, trở thành quân lâm thiên hạ, không có ai có thể cản đường.

Hoàng hậu đối mặt, dung nhan bình thản, đáy lòng giãy giụa, phẫn nộ, bất an. Quá nhiều cảm xúc phức tạp đan chéo nơi đáy lòng, khiến cho lồng ngực nàng nhoi nhói. Chợt, tiếng chuông chiều nơi nội cung ngân lên, vang vọng, tỏa khắp chốn cung thành, rồi hóa thành một dòng nước êm đềm, một làn khói tản bay. Nàng chuyển ánh mắt, nhìn ra ngoài ô cửa sổ. Tà dương bao phủ, ráng chiều hồng tím buông khắp trời, nàng tự nhủ, hẳn là chẳng bao lâu nữa, Tiểu Thất sẽ về. Tiểu Thất mới cao đến eo nàng, mỗi khi gọi hai tiếng ‘mẫu hậu’, đôi mắt hoa đào sẽ cười lên, mà đôi mắt ấy trong suốt sáng ngời, khi cười sẽ khiến người ta tưởng như nơi đó chất chứa ánh sao trời.

Hoàng hậu đè nén hết những cảm xúc nơi đáy lòng, bàn tay trong ống tay áo đã nắm chặt lại thành quyền. Nàng nhìn thẳng vào mắt Nhan Tốn, bình thản nói một câu: “Đương nhiên ta sẽ toàn tâm.”

—- Hết chương 18 —-

Editor mạn đàm:

Điện hạ thanh bạch đoan chính, vô danh vô cớ gánh cái vai ác nữ thì thôi đi, còn phải diễn một vở ác nữ. Tóm lại, điện hạ cũng tính cả rồi, nhiệm kì này làm Hoàng hậu mà hữu danh vô thực, điện hạ đưa bệ hạ lên để còn mà tái đắc cử cái chức Quốc mẫu, nhiệm kỳ II hữu danh hữu thực. Nhất cái Nhan thị nhánh Nhan Hoài Tín, nhà có hai chị em thì cả hai đời Hoàng đế đều si mê mù cả mắt ????

TL;DR: “Đã tốn công ác thì ác cho mình chứ ác cho cái gia tộc hỏng đạo đức làm cái gì.” – Điện hạ said.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Lưỡng Đô Ký Sự

Chương 19: Minh hữu*



Hoàng hậu thích Hải đường nhất,

Hải đường còn gọi Thục khách

**Minh hữu: (cổ văn) bạn chiến đấu, kề vai sát cánh, ở đây chỉ tình huynh đệ bằng hữu của Tiêu Thận và Thương Tán.

Chuyện thiết huân luyện đan đã khép lại với cái chết của Trùng Vân Tử, qua việc lần này, gần đây Nhan đảng cũng đã thu liễm mấy phần. Việc kế vị tước Vương của Trung vương cũng đã được giải quyết – con thứ của Duệ vương thừa kế, phong đất Diệc Châu. Chỉ có một việc duy nhất không được vẹn toàn, ấy là Vương Tử Nguyên, sau đó khi thẳng thắn chất vấn Nhan Tốn ít lâu đã bị tra ra sai phạm, giáng chức, tiền đồ quan lộ cũng bị lùi bớt mấy phân.

Nay đã cuối xuân, một vài địa phương báo về triều đình xin cứu tế thiên tai, còn lại, quốc thái dân an.

‘Thất cảnh’ Yến Kinh – sư tử đá trên núi Chung Sơn, tháp Nhạn Hồi trong chùa Báo Quốc, bãi Kiêm Gia, lăng Tướng Quân, Trường đình mùa tuyết rơi, đê đá sông Lạc Thủy, và vườn hoa Xuân Nhật của Bất Nhị trai. Bảy cảnh đẹp này xưa nay được người trong thiên hạ mến mộ không thôi, người Yến Kinh, hễ có dịp nhàn hạ cũng sẽ ghé qua. Song, có hai cảnh mà ‘lòng muốn tới nhưng thân không thể tới’, ấy là – Trường đình, Ngự uyển của Hoàng thất; và Bất Nhị trai, nơi yên tĩnh giữa chốn ồn ào của Đại học sĩ Hàn Lâm viện Thương Tán. Nơi này chỉ có cao nhân danh sĩ mới có thể tới.

Ngõ nhỏ, xe ngựa không thể vào sâu. Tiêu Thận phân phó hạ nhân đứng ngoài chờ đợi, đi bộ vào trong. Đi vào, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách văng vẳng bên tai, cầu trúc dẫn nước suối chảy qua, đá trắng xếp quanh hồ, không có trật tự. Bên bờ, vài gốc thảo mộc xanh tươi. Dọc theo con đường đá, đi xuyên qua hành lang, bên khung cửa sổ kia có một cây lê, tán lá đung đưa trong gió, lại nghe tiếng ve dế râm ran, tựa như lạc vào nơi sơn lâm. Vòng ra phía trước đã nhìn thấy lan quân tử, thược dược, cẩm tú cầu, đủ các loại hoa khoe sắc khắp vương, muôn hồng nghìn tía. Nằm trên phản gỗ, nơi ấy có một người đang nằm, tay ôm bầu rượu, hai má hồng hào, hẳn là đã ngà say.

Tiêu Thật gấp chiết phiết trong tay, cười to: “Hoa thơm, rượu mạnh, người say!”

Thương Tán ngồi dậy, ánh mắt mơ mơ màng màng, nhìn Tiêu Thận đang đi tới: “Tới đây tới đây, tới uống một chén, hôm qua Sở vương vừa cho người mang tới đấy, vừa tháo giấy dán, vẫn đang đợi ngài tới!”

Tiêu Thận bước đến, Thương Tán dịch sang bên nhường chỗ cho hắn, cũng chẳng hề quanh co, nói thẳng: “Ở đây cũng chỉ có hai người chúng ta, mau nói vào trọng tâm.”

Tiêu Thận còn chưa kịp ngồi xuống đã nghe Thương Tán hỏi thế, hài hước mà đáp: “Thạch Tuyền huynh sao lại nóng vội như vậy, để ta nghỉ một lát đã.” Dứt lời đã cướp lấy bầu rượu, rót ra một ly, nâng ly uống cạn, chậm rãi thưởng thức hương vị. Quả nhiên, rượu của Sở vương là cực phẩm nhân gian!

Thương Tán ngồi bên lạnh mắt mà nhìn, chỉ hận không thể tự tay cạy mở miệng của người này. Từ hôm du thuyền ngày Hưu Mộc, Thương Tán về nhà mà tới bữa khó ăn, đêm xuống khó ngủ, vắt óc cũng không nghĩ ra cái mưu kế ‘ám độ Trần Thương’ kia là do người nào đứng phía sau, mà lại có thể được một người như Tiêu Thận khom lưng hết lòng phụ tá. Mà nếu như hiện tại đã có âm mưu này, vậy thì hẳn là đã bắt đầu từ mấy năm trước rồi mới phải, ấy thế mà trong triều ngoài triều không một ai biết, không phải là những người tâm tư thâm sâu làm việc gọn gàng thì không thể làm được.

Thương Tán nghĩ, nhân tài trong thiên hạ, đối với hắn chỉ có ra hai người – Tiêu Thận và Nhan Tốn. Tiêu Thận đã tự nhận không phải chủ mưu, Nhan Tốn thì chắc chắn không phải, tất là có người thứ ba bị mình xem nhẹ.

Tiêu Thận xưa nay không phải người thích dông dài, có điều thực sự là chuyện này hung hiểm gian nan, thêm một người biết là thêm một phần hiểm họa, mặc dù người ấy có là Thương Tán, hắn cũng phải suy nghĩ cho thấu đáo. Cũng may mà Thương Tán người này, một thân Ngụy Tấn phong lưu, nói cho hắn cũng không khác nói cho hoa cỏ cây cối là bao. Dù sao thì, đã không lừa gạt được nữa rồi.

Tiêu Thận nhìn ánh mắt hiếu kỳ đến quẫn bách của Thương Tán, chậm rãi nói từng chữ rõ ràng: “Kế này, Hoàng hậu đứng sau, Tiêu mỗ ở giữa tùy cơ ứng trợ.”

Thương Tán tưởng như mình đang say, cả người lập tức hóa đá. Hắn đã qua tuổi sáu mươi, chậm rãi chậm rãi mới có thể tiếp thu được dạng thông tin thế này. Tiêu Thận cũng mặc, tự rót tự uống, vừa khen tay nghề ủ rượu của Sở vương cao thâm, vừa nhìn Thương Tán sững sờ ngây ngốc.

Một hồi lâu sau, Thương Tán rốt cuộc cũng đã hoàn hồn, thế nhưng giọng nói run run: “Tiểu… tiểu Nhan hậu? Sao lại như thế được? Sao ngươi tin được cơ chứ?” Thương Tán thậm chí còn có cảm giác như đây chỉ là thiên phương dạ đàm[1], Nhan thị, ai nấy tâm cơ khó lường, lòng muông dạ thú, Hoàng hậu là nữ nhi Nhan thị, không mưu tính cho Nhan thị thì còn mưu tính cho ai?

[1] Chuyện huyền ảo, không đáng tin.

Hiển nhiên, Tiêu Thận đã biết trước Thương Tán sẽ hỏi như vậy, cho nên cũng chỉ tùy tiện nêu ra một lí do sao cho có tính thuyết phục: “Thạch Tuyền huynh, huynh có còn nhớ kỳ khoa cử năm Ất Sửu?”

Năm Ất Sửu? Thương Tán bấm đốt ngón tay, là hai mươi ba năm về trước. Hai mươi ba năm trước có chuyện gì? Thương Tán nghi hoặc, nhìn Tiêu Thận, hoàn toàn không tìm ra manh mối.

Tiêu Thận bất đắc dĩ, nói ra một cái tên: “Bùi Chi Diêu.”

Như sấm đánh bên tai! Thương Tán vỗ đùi: “Trạng Nguyên nữ khoa Bùi Chi Diêu! Thi đâu đậu đó, tài hoa trác tuyệt, năm ấy Tiên đế khen ngợi không ngớt! Chính là tài nữ Bùi Chi Diêu năm Ất Sửu?”

Thương Tán kích động, nhưng chợt nhận ra Tiêu Thận đang đánh lạc hướng, trọng điểm không phải ở nơi này. Lại nói, Ất Sửu năm ấy, có ai không biết? Mà Tiêu Thận nhìn phản ứng kia của Thương Tán, thầm than Nhan Tuyền huynh của hắn quả chẳng khác nào đứa trẻ không màng thế sự. Kỳ khoa cử năm Ất Sửu, liên lụy sâu rộng, tru di tam tộc, cũng là vì một án, án Phong Nguyệt. Tiêu Thận vốn chỉ định nói ngắn gọn, bây giờ chỉ đành thở dài mà kể lại đầu đuôi.

Kỳ thị Hội năm Ất Sửu, Bùi Chi Diêu nhập kinh, tạm trú tại chùa Báo Quốc. Tiên đế ưu ái đệ tử hàn môn, điều Chủ sự kỳ thi tới thăm nom hỏi han, an bài nơi ở. Bùi Chi Diêu, quốc sắc thiên hương, thanh sam áo trắng không che giấu nổi mỹ mạo bất phàm. Chủ sự nhìn thế, nổi sắc tâm, dụ dỗ lôi kéo, nhưng Bùi Chi Diêu này trời sinh tính tình cao lãnh đoan chính, dứt khoát cự tuyệt. Chẳng tới mấy ngày sau tên ấy mượn rượu, nửa đêm lẻn vào muốn giở thủ đoạn đồi bại, kết quả bất thành, nhưng người phát giác ra đã bị Chủ sự mua chuộc, bèn giấu giếm không khai.

Bùi Chi Diêu không toại, báo lên Thiên Thính, nhưng quan lại bao che cho nhau, nhất mực nhắm mắt làm ngơ không truy tra xét xử. Bùi Chi Diêu, ngay trước cửa son, mài mực vung bút vạch tội Trần Triêu Chính không tròn đạo làm quan, không xứng chữ quân tử, một tờ lại một tờ, người xung quanh truyền tay nhau mà đọc. Văn phong này là tài hoa hiếm có, có thể nói, ở thời điểm bấy giờ là có một không hai nơi Đế Kinh.

Cuối cùng, Tiên đế triệu kiến, thánh nhan phẫn nộ lôi đình, khẩu dụ nhất định tra cho rõ. Án ấy, đích thân Tả tướng Nhan Hoài Tín chủ thẩm, Trần Triêu Chính bị liệt vào một loạt trọng tội – đút lót mua chuộc, gian dâm cưỡng bức, khi quân phản loạn. Kết quả, tru di tam tộc, còn lại hơn mười mạng, có lẽ cũng không sống được tử tế.

Án Phong Nguyệt năm Ất Sửu, Thương Tán đã nghe, đã nghe nhưng cũng đã quên. Quên bởi vì ấy không phải chuyện của mình, hắn không bận tâm để trong lòng. Bây giờ nghe lại, Thương Tán trầm ngâm: “Này, Tiêu tướng ngài đã nhắc đến Nhan Hoài Tín, nếu ta nhớ không nhầm thì chưa đầy một năm sau khi Bùi Chi Diêu nhậm chức ở Hàn Lâm viện đã ủy thân cho hắn, sau đó từ quan ẩn cư Kim Lăng. Phải rồi, tiểu Nhan hậu chính là con gái của nàng.”

“Chính là thế.” Tiêu Thận nói, vẻ tiếc nuối không cam hiện rõ: “Tài đức vẹn toàn, đáng lẽ ra đã có thể là trụ cột của quốc gia.”

Bùi Chi Diêu năm ấy, chẳng bao lâu sau khi gia nhập quan trường đã nhận ra triều đình là nơi ngay thẳng không thể tồn tại, trung thần vẫn có thể bị hàm oan, mà quân chủ luôn có điều nghi kị, nhận ra rằng quan trường không phải là chốn dừng chân của mình.

Nhớ ra một chuyện, những chuyện liên quan cũng nối tiếp nhau mà tới, Thương Tán lại nói: “Năm Ất Sửu, Tiêu tướng này, năm ấy không lầm thì ngài đang làm việc ở Hàn Lâm viện, hẳn là đã gặp Bùi Chi Diêu.”

“Phải. Tài năng, tâm tính, đạo đức, Tiêu mỗ tự nhận đều không bằng! Nếu không phải là Nhan Hoài Tín nhanh chân đến trước, nàng đã là Tiêu Bùi thị chứ không phải Nhan Bùi thị.” Tiêu Thận than thở, nhưng rồi lập tức quay về vấn đề chính: “Bùi Chi Diêu gả cho Nhan thị, ấy thế mà làm thiếp, quanh năm ở trong phủ nuôi dạy mài giũa con gái. Hoàng hậu được một nữ nhân như Bùi Chi Diêu sinh dưỡng, thiết nghĩ, tâm tư đạo đức giống Bùi thị chứ không phải Nhan thị.”

Thương Tán cau mày suy tư. Tuy nói ‘có kỳ mẫu tất có kỳ nữ’, thế nhưng cũng nói ‘cha mẹ sinh con trời sinh tính’, ai có thể biết được phẩm chất của Hoàng hậu?

Tiêu Thận biết hắn đang có suy nghĩ gì, cười nói: “Thạch Tuyền huynh chớ vội, đợi ta nói cho xong. Ta từng cho người tới Kim Lăng tìm cách liên lạc với Bùi Chi Diêu, lúc ấy mới biết Bùi Chi Diêu đã qua đời từ lâu. Sau khi tiểu Nhan hậu xuất giá không lâu, nàng tuyệt thực, sau đó tự sát. Cũng vì sự kiện ấy mà khi đó Nhan Hoài Tín đang nắm trong tay quyền thế như mặt trời ban trưa, đột ngột từ quan, thoái ẩn quy điền.”

Khi ấy Bùi Chi Diêu biết được mưu đồ đoạt quyền soán vị của Nhan thị, nàng không khuyên ngăn được phu quân, tự sát tuẫn tiết, Nhan Hoài Tín hối hận, từ quan quy ẩn.

“Nghe nói Hoàng hậu thích Hải Đường nhất. Hải Đường còn có tên khác là thục khách. Phải, Tiêu tướng, Bùi Chi Diêu là người Thục Châu, sống ở Kim Lăng.” Thương Tán đã thông suốt rồi, sắc mặt phức tạp: “Thương nhớ mẫu thân tới mức như vậy, quả thực… chắc chắn sẽ không đi ngược lại tư tưởng mà mẫu thân dạy dỗ, sẽ không phạm di chí mà mẫu thân để lại.”

Tiêu Thận nói quá nhiều, lúc này miệng lưỡi đều khô, lắc đầu thở dài, rồi lại chỉ vào vườn đầy hoa: “Trăm ngàn lời nói cũng không bằng một gốc Hải Đường, chi bằng sau này Thạch Tuyền huynh lấy hoa làm vợ lấy cây làm con đi!”

Thương Tán vỗ tay, lại vỗ vỗ bầu rượu: “Và còn lấy rượu làm thiếp!”

Tiêu Thận nghiêm mặt trừng hắn một cái: Già mà không đứng đắn!

“Nhưng Hoàng hậu sau hậu cung, ngài ở phía trước tiền triều, sao liên lạc truyền tin được?” Thương Tán nghĩ lại, những năm qua chưa từng nghe tới việc Hoàng hậu triệu kiến Tiêu Thận.

“Chùa Báo Quốc. Hoàng hậu tụng kinh lễ Phật, người ngoài đều nói rằng Hoàng hậu lòng mang ác tâm mưu hại Hoàng tự nên không lúc nào an, phải cầu đến thần linh xá tội, cho nên, chẳng có ai nghi ngờ.” Tiêu Thận lại lấy ra một một gỗ nhỏ, đưa cho Thương Tán, “Huynh nhìn xem.”

Thương Tán nhận lấy, mở ra, vừa nhìn đã kinh ngạc, kinh ngạc lập tức chuyển thành giận dữ: “Ung Châu vệ? Nhan Tốn tên này, lòng tham không đáy, bụng rắn mà đòi nuốt thịt voi! Gầm trời Đại Tấn có Cửu châu Cửu vệ, Nhan thị đã nắm trong tay Định Châu, Lương Châu, thế mà còn không đủ? Đã như thế này, ý đồ binh biến quá rõ ràng. Không được. Không ổn không ổn, trước mắt có cách gì hay không?” Thương Tán vẫn là không quan tâm đến triều chính, thế nhưng bậc sĩ phu căm ghét nạn binh đao, có binh biến, ắt sẽ có lầm than.

Tiêu Thận cười nhạt mà không đáp, tay cầm hộp gỗ khẽ siết. Dưới đáy hộp gỗ, hóa ra còn ẩn giấu một bức thư. Hắn lấy thư ra, giơ lên trước mắt Thương Tán, Thương Tán muốn đoạt lấy, Tiêu Thận lại rút tay về, cười tủm tỉm: “Gần đây quan trạm ở đâu cũng có tai mắt của Nhan thị, Thạch Tuyền huynh huấn luyện bồ câu đưa tin, không biết Tiêu mỗ có thể mượn dùng hay không?”

Quả nhiên, không có chuyện thì đã chẳng tới Bất Nhị trai! Thương Tán bực dọc, nhưng rồi lập tức gật đầu: “Được được, mượn, cứ mượn! Mau cho ta xem!”

Thương Tán mở thư. Thư này, đích thân Hoàng hậu viết, nét chữ nhỏ mảnh rõ nét, ngay hàng thẳng lối. Hoàng hậu đã có hai con đường: “Thứ nhất, Phó đô chỉ huy sứ Ung Châu vệ Viên Khang, gần đây có họ hàng thân thích nào qua đời hay không? Nếu có, ép nhận dưỡng phụ dưỡng mẫu, để tang ba năm giữ đạo hiếu, trong ba năm không cưới gả. Thứ hai, nếu như không có ai, vậy nói thân thể trời sinh suy nhược yểu mệnh, ép cho xuống tóc tu hành, lục căn thanh tịnh không thể cưới gả.”

“Tuy chặt chẽ chu đáo, nhưng có khả thi hay không?” Viên Khang có thể sẽ không đáp ứng, ép buộc cũng không đơn giản. Dù sao cũng là Lâm Xuyên quận vương phi, cũng là trèo lên cành cao, chuyện này, không biết nên thế nào.

Tiêu Thận vuốt râu cười: “Viên Khang và Tiêu mỗ cũng tính là có giao tình, ép buộc không cần thiết, ta hiểu con người của Viên Khang, cứ thẳng thắn mà nói rõ ràng gốc ngọn, hắn sẽ tự biết cách lo liệu. Nhưng mà, huynh phải cho ta mượn bồ câu thì chuyện này mới khả thi!”

“Vậy việc này… chỉ ba người biết?” Thương Tán hỏi, thấy Tiêu Thận gật đầu, cũng thở phào một hơi. Rồi lại chợt thở dài: “Tuy thế nhưng chúng ta vẫn đang bị vây ở thế hạ phong. Thân Vệ quân còn ở trong tay Tiêu thị thêm một ngày, thêm một ngày chúng ta không an ổn.” Thái độ của Hoàng đế đối với Hoàng hậu vô cùng lãnh đạm, nói cho Hoàng đế nghe Hoàng đế cũng không tin, còn Thất điện hạ kia, nói chuyện mưu tính cho một đứa trẻ năm tuổi làm gì? Có Hoàng hậu che chở, cứ vui vẻ thoải mái mà lớn lên là được, đạo quân thần, đạo Đế vương, đợi ngày đăng cơ truyền thụ sau cũng không muộn.

Tiêu Thận nghe hai chữ ‘chúng ta’ này, cũng rất vừa lòng. Bất tri bất giác có thêm một minh hữu, nếu có ngày đại sự không thành, vong mạng cũng có một người đi theo bầu bạn. Hắn vỗ vỗ vai Thương Tán: “Chuyện ấy cũng đã lập mưu bàn kế từ lâu, Thân Vệ quân không đoạt lại được, ta còn có Loan Nghi vệ, chẳng phải là còn càng tiện, càng khéo hơn đó sao?”

Tiêu Thận nói, vẻ mặt còn rất đơn thuần, khiến cho Thương Tán không nhịn được mà mắng thầm trong lòng: Hay cho ngài tới Bất Nhị trai mượn bồ câu! Âm mưu của ngài chính là kéo ta vào cơn lốc xoáy thì có! Quyền mưu là cái gì, Thương Tán ta không cần!

– — Hết chương 19 —

Editor mạn đàm:

Tiết tấu của Hồi I hơi chậm, nhưng nó là nền tảng và tiền đề cho hai hồi tới, tiết tấu sẽ nhanh hơn. Tác giả cũng đã nói rằng phải làm cho rõ bối cảnh, nhất là xuất thân của Điện hạ, sau này những hành động và quyết định của Điện hạ mới có chiều sâu và thuyết phục được. Ví như, con gái của Bùi Chi Diêu thì không thể không xuất chúng, không thể ‘lệch chuẩn’ được (có ác thì cũng là ác vì đại cục, ác có đạo đức, tỉ như đang yên đang lành ép con gái nhà người ta đi tu ?)


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.