Lương Điền Mỹ Thương

Chương 4: Có biện pháp chữa khỏi chân



Tính tình Lý Đức chất phác chính trực, không suy nghĩ nhiều, cầm lấy đưa vào trong miệng, cắn một cái hơn nửa, nếm được mùi vị cực kỳ ngon, lập tức bỏ nửa còn lạivào trong miệng, miệng to bắt đầu nhai nuốt, mới vừa nuốt xuống, Lý Noãn đã bóc quả thứ hai xong, ông đưa tay ra theo bản năng, đến một nửa lạirụt trở về, cười nói: “Nhị nha đầu, quả này ăn ngon lắm, con cũng ănđi.”

“Cha, khi con hái cũng đã ăn rất nhiều rồi, hơn nữa trên cây còn rất nhiều, mấy ngày nữa con lại đi hái.” Trong lòng LýNoãn ấm áp, cười nói.

Nghe thấy còn rất nhiều, Lý Đức mới đưa tay ra nhận lấy quả Dương Đào bắt đầu ăn ngồm ngoàm, sau đó Lý Noãn lột cho ông hai quả nữa, nhìn ông ăn xong mới cầm khăn đưa cho ông lau tay,“Cha, mặc dù quả Dương Đào này bổ dưỡng, nhưng có tính hàn, thân thể cha khó chịu, không nên ăn nhiều, còn dư lại mấy quả ngày mai ăn.”

“Thì ra quả này gọi là Dương Đào, nhị nha đầu, sao con biết nó ăn được?” Lúc này Lý Đức mới nhớ tới vấn đề này, trên mặt lộ ra nụ cười hiếm thấy.

Lý Noãn mỉm cười nói: “Cha, con đang muốn nói cho cha chuyện này, hôm quacon không cẩn thận bị té, cổ đụng phải hòn đá lồi ra trên mặt đất dẫnđến hôn mê, mẹ và đại ca cho rằng con chết rồi, đau lòng cực kì, lạikhông dám nói cho cha, sợ ảnh hưởng đến bệnh của cha.”

“Cổ đụngphải! Nhị nha đầu, có nghiêm trọng hay không, mau để cha nhìn một chút.” Lý Đức thiếu chút nữa nhảy dựng từ trên giường lên.

Lý Noãn cười đi lên phía trước để cho ông nhìn, bởi vì ánh sáng mờ mờ, cộng thêmbuổi sáng nàng đã xoa nhẹ, hôm nay chỉ nhìn thấy vết đỏ nhàn nhạt, cũngkhông phải hết sức nghiêm trọng.

Để Lý Đức nhìn mấy lần, Lý Noãncười ngồi bên giường nói: “Cha cứ yên tâm, mạng nhị nha lớn lắm! Chútthương thế này không quan trọng, cha, lúc nãy con còn chưa nói hết. Saukhi con hôn mê, nằm mơ, có một cô gái ăn mặc rất cổ quái dạy cho con rất nhiều thứ, cho nên sáng sớm sau khi con tỉnh lại, lập tức đi vào trênnúi tìm kiếm những thứ trong mơ, quả nhiên con đã tìm thấy, quả DươngĐào vừa nãy, chính là một trong số đó! Chỉ là mẹ và đại ca bởi vì nhưvậy, cho rằng con xảy ra chuyện, cho nên đang khóc, đều là nhị nha không tốt, làm hại mẹ và đại ca, đệ đệ muội muội còn có cha lo lắng cho con.”

Lý Đức lại trung hậu cười nói: “Con, đồ nha đầu này, lần sau ra khỏi cửanhất định phải nói, chỉ là không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi.”

Về phần chuyện giấc mơ kia, ông hoàn toàn không đểtrong lòng, biết thì biết, đây chính là chuyện tốt, có gì mà hoài nghi,ông cũng chỉ thuận miệng hỏi một chút, cõi đời này, có chuyện gì quantrọng bằng con mình chứ.

“Cha, nhị nha nhớ rồi, sau này tuyệt đối không để cha mẹ đại ca còn có các đệ đệ muội muội lo lắng cho con nữa!” Lý Noãn lộ ra nụ cười ngây thơ, có chút nũng nịu.

“Đứa bé ngoan, càng ngày càng hiểu chuyện.” Lý Đức đưa tay vỗ vỗ vai của con gái, trên gương mặt chất phác lộ ra vẻ vui mừng, chợt nghĩ tới đôi chân không thể hoạt động của mình, vẻ mặt lại buồn bã.

Lý Noãn nhìn ông nhưvậy, thì biết rõ ông lại đang tự trách bản thân không có bản lĩnh, chẳng những không thể chia sẻ với trong nhà, ngược lại còn liên lụy ngườitrong nhà chịu khổ theo, lúc này cười nói: “Đúng rồi, cha, con có biệnpháp chữa trị đôi chân của cha!”

Nàng làm dưỡng sinh, tình huốngLý Đức hôm nay hiển nhiên là bị rắn độc cắn nhưng không lấy hết chấtđộc, dẫn đến bộ phận thần kinh bị rắn độc làm tê dại, cũng không phảitàn phế thật, hơn nữa thương thế của ông chỉ trễ năm năm, cũng khôngtính là quá lâu, mặc dù điều dưỡng đến đứng dậy có chút phiền phức,nhưng cũng không phải hoàn toàn không có biện pháp.

Nghe vậy,thân thể có chút gầy gò của Lý Đức chấn động mạnh! Năm năm rồi, không có lúc nào là ông không muốn tốt lên, như vậy thì có thể tiết kiệm rấtnhiều tiền, hơn nữa ông còn có thể làm công việc kiếm tiền, không để cho bọn nhỏ và vợ sống khổ như vậy.

“Chân của ta ngay cả đại phucũng nói không tốt lên được, nhị nha đầu, con thật sự có biện pháp?” Mặc dù rất muốn chữa lành, nhưng ông vẫn chưa tin tưởng lắm.

Nha đầu nhà mình, sao ông không biết chứ? Đừng nói y thuật, nhị nha đầu nhà ông ngay cả chữ to cũng không biết một, sao biết được cách chữa trị châncho mình? Chuyện như vậy thật sự quá mơ hồ, làm ông nhất thời khó mà tin được.

“Cha, nhiều năm như vậy, nhị nha đã lừa gạt cha lúc nào chưa?” Lý Noãn khẽ mỉm cười nói.

Nghe lời này, vốn một chút cũng không tin, nhất thời Lý Đức cũng tin mộtnửa, “Nhị nha đầu, biện pháp kia con học từ đâu? Chân của cha, ngay cảđại phu trấn trên cũng xem rồi bảo không được, mỗi tháng còn phải uốngthuốc điều dưỡng, mất không ít bạc, làm hại mấy đứa bé và mẹ con chịukhông ít đau khổ, nếu không phải mẹ con ngăn cản, ta đã sớm chặt nórồi!”

“Cha, nói chuyện này để làm gì!” Lý Noãn nghiêm mặt cắt đứt lời ông nói, dáng vẻ có chút không vui.

“Không nói, không nói.” Quả nhiên Lý Đức không nói, chỉ im lặng thở dài.

Tính tình Lý Đức đôn hậu chính trực, vì không để cho trong nhà mỗi tháng lại lãng phí tiền thuốc trên người ông, từng có mấy lần cũng len lén bò đến phòng bếp cầm đao cắt chân, cũng may được ngăn cản kịp thời. Dầu gìchân này giữ lại, còn có đường chuyển biết tốt, nếu như thật sự chém đi, đời này của Lý Đức sẽ không thể nào đứng lên, sao Tô thị nhẫn tâm thấychồng thật sự tàn phế? Dù là chỉ có một tia hi vọng, bà cũng không muốnbuông tha. Mấy đứa bé trong nhà đều rất hiểu chuyện, mỗi lần thấy nhưvậy, cũng biết cha là vì bọn họ mới làm như vậy, luôn không nhịn được mà khóc.

Mấy lần giày vò, sau đó Lý Đức cũng không làm như vậy nữa, trên đầu như rơi xuống một tảng đá nặng trịch, thân thể càng ngày càngkém, cho tới khi từ một đại hán có thân thể cường tráng, biến thành namnhân trung niên gầy gò như hiện tại.

Nhớ lại chuyện đã qua, trong lòng Lý Noãn có chút chua xót, mỉm cười nói: “Cha, cha đáp ứng con haichuyện, con sẽ dạy cha biện pháp khôi phục khỏe mạnh.”

Trong lòng Lý Đức không được như ý nên rất khó chịu, nghe lời này, theo bản nănghỏi lại: “Nhị nha đầu, con muốn cha đáp ứng con chuyện gì?”

“Thứnhất, cha không thể nói cho người khác biết phương pháp kia là nhị nhadạy, mà là đại phu dạy cha, bao gồm mẹ và đại ca.” Lý Noãn cười nói rayêu cầu thứ nhất.

“Vì sao?” Vào lúc này Lý Đức hồi hồn lại, nhất thời càng thêm không hiểu, hoàn toàn không hiểu ra sao.

Lý Noãn quệt mồm làm nũng nói: “Cha, chính là không thể vào nói cho người khác biết, nếu cha không đồng ý, nhị nha không nói!”

Nghe xong lời này, trái tim Lý Đức mềm nhũn, vội vàng gật đầu nói: “Đượcđược, cha không nói cho người khác, không nói cho tất cả mọi người biết! Vậy chuyện thứ hai là gì?”

“Thứ hai, trước khi cha chưa lành hoàn toàn, không thể làm việc nặng.”

“Cái này không được! Nhị nha đầu, một mình mẹ con lo liệu trong nhà nhiềunăm như vậy, chịu không ít đau khổ, còn có các con, mấy năm này sốngkhông tốt. . . . . .” Nói tới chỗ này, Lý Đức một đấng mày râu cũngkhông nhịn được nghẹn ngào, không biết nên nói ra làm sao nữa.

Lý Noãn vội vàng lắc đầu nói: “Cha, cha yên tâm, nhị nha bảo đảm với cha,nhất định sẽ làm cho nhà chúng ta sống một cuộc sống tốt, cha, cha phảitin tưởng nhị nha!”

“Con là con gái, có thể làm được chuyện gì?”

Không phải Lý Đức không tin, mà những lời này của Lý Noãn thật sự là không có sức thuyết phục. Ở cổ đại, ở nông thôn, chuyện mà cô gái có thể làm ítlại càng ít, có thể làm công việc nặng kiếm tiền lại không làm được, nếu không phải Tô thị cần cù, rõ ràng là liều mạng kiếm tiền, lại chỉ cóthể miễn cưỡng chống đỡ kế sinh nhai trong nhà.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.