Chu Nguyên ở bên cạnh nhìn, không nhịn được tò mò hỏi: “Văn ca ca, Noãn Nhi tỷ tỷ, tại sao đại ca lúc nãy lại chạy nhanh như vậy, giống như có con gì đang đuổi theo sau lưng vậy?”di‿ễn✩đ‿àn✩l‿ê✩qu‿ý✩đ‿ôn
“Có lẽ là gấp gáp về nhà ăn cơm tối thôi, đừng để ý tới nhiều như vậy, tỷ cũng đói bụng lắm rồi, chúng ta cũng nhanh về nhà thôi.” Lý Noãn nhịn xuống kích động muốn cười to, cười nói với Chu Nguyên.
Sau đó hai chiếc xe bò chở hàng hóa cùng với bốn người đi về phía nhà.
Còn chưa đi vào trong cửa chính, Tô thị đã ra đón, còn có hai tiểu tử Lý An, Lý Nhạc kia, vừa ra tới đã lập tức nhào tới trên xe bò kéo đồ.
“Noãn Nhi, bọn họ là?” Ánh mắt Tô thị rơi vào trên người Tương thị và Chu Nguyên, nghi ngờ dò hỏi.
Lý Noãn nhảy xuống khỏi xe bò, đỡ Tô thị nói: “Tương đại thẩm, Nguyên Nhi, đây là mẹ ta Tô thị, là đương gia chủ mẫu nhà chúng ta, hai tên tiểu tử kia gọi Lý An và Lý Nhạc, là tam đệ và tiểu muội của ta. Mẹ, đây là Tương đại thẩm và cháu của bà Chu Nguyên, con và đại ca ở huyện Bảo gặp được, hiện tại nhà chúng ta cũng không thiếu hai bát cơm, giữ bọn họ lại có được không?”
“Noãn Nhi, nhà chúng ta. . . . . .” Tô thị có chút khó xử, không phải bà không muốn chứa chấp người ở trong nhà, mà là sợ người ta đi theo mình chịu khổ.
Nói còn chưa dứt lời, Lý Văn đã nhảy xuống khỏi xe bò nói: “Yên tâm đi, mẹ, hôm nay những thứ kia bán được không ít tiền, mẹ xem chúng con mua sắm nhiều đồ như vậy, mới dùng không tới một nửa nữa đấy.”
Nhờ ánh trăng thấy đồ trên hai xe, Tô thị không thấy rõ rốt cuộc có thứ gì, nhưng cũng biết giá tiền không thấp, nhất thời giật mình gần như nói không ra lời.
Tương thị nhìn Tô thị hình như có chút bối rối, nghĩ đến cháu mình không thể lại theo chính mình ăn khổ, xuống khỏi xe bò mặt dày nói: “Tô phu nhân, ngài hãy thu nhận ta và Nguyên Nhi, mặc dù ta già rồi, không làm được việc gì nặng, nhưng bưng trà đưa nước cho phu nhân, nấu cơm quét dọn vẫn không có vấn đề gì.”
Tô thị lấy lại tinh thần vội vàng lắc đầu, “Tương đại thẩm, nếu hai đứa bé nhà ta mang hai người về nhà, sau này chính là người một nhà, nói khách khílàm gì?”
“Cám ơn Tô phu nhân chứa chấp, ta không có gì có thể báo đáp cho các ngươi. . . . . . Nguyên Nhi, mau tới đây dập đầu chào Tô phu nhân.” Tương thị lau nước mắt, vốn cho rằng đi nhà người ta, tóm lại phải nhìn ánh mắt, nhưng không ngờ người nhà này hoàn toàn khác biệt với nhà bà, không những không nhìn bà bằng ánh mắt khinh thường, còn nói sau này sẽ là người một nhà. . . . . . Nói xong, trực tiếp lôi kéo Chu Nguyên tới đây dập đầu.
Tô thị muốn ngăn cản, lại bị Lý Noãn kéo lại, Chu Nguyên cũng nghe lời nói, không nói hai lời, trực tiếp quỳ xuống, dập đầu ba cái vang dội, cái trán cũng đỏ.
Lúc này Lý Noãn mới kéo cậu bé lên, đau lòng xoa xoa trán của cậu bé cười nói: “Tốt lắm, cũng đã dập đầu rồi, sau này Nguyên Nhi sẽ là nghĩa tử của mẹ, là đệ đệ của tỷ và đại ca, ca ca của Nhạc Nhạc và tam đệ, Tương đại thẩm, mẹ, các ngươi thấy được không?”
Tô thị sững sờ, cuối cùng hiểu tại sao Lý Noãn không ngăn cản, không khỏi cười nói: “Có cái gì không được, ta lại thêm một con trai, đây không phải là chuyện tốt sao? Cũng không biết Tương đại thẩm có đồng ý hay không?”
Tương thị sững sờ thật lâu, cha mẹ Chu Nguyên chết sớm, Lý Noãn và Lý Văn cũng biết chuyện này, hiện tại Lý Noãn nói như vậy, đây là thật tâm xem Chu Nguyên là đệ đệ.
“Nguyên Nhi, còn không mau gọi mẹ.” Giọng nói Tương thị run rẩy bảo Chu Nguyên.
Chu Nguyên có chút mê mang, nhưng vẫn vội vàng giòn giã nói: “Mẹ!”
Tô thị lập tức cười đáp lời: “Ôi, Nguyên Nhi thật biết nghe lời! Mau cũng đừng đứng ở chỗ này nữa, chúng ta đi vào nhà nói.”
“Mẹ, mẹ mang Tương bà bà (bà nội) đi vào, con và đại ca mang đồ xuống trước, đợi đại ca phải mang xe bò trả lại cho người ta nữa.” Lý Noãn cười nói, đối với việc đổi Tương thị thành Tương bà bà, khi nói đến việc trả xe bò, còn nhìn Lý Văn một cái, mang theo vài phần hài hước.diễn/đàn/lê/quy/đôn
Bây giờ người ta nhìn đến quỷ, không biết khi đại ca đi trả xe bò, người nọ sẽ có thái độ gì?
Lý Văn bất đắc dĩ trừng mắt nhìn nàng, cô muội muội này, rốt cuộc có biết hay không, ngộ nhỡ bị người phát hiện nàng chưa chết, chuyện sẽ không dừng dễ dàng như vậy.
“Tương đại thẩm, Nguyên Nhi, chúng ta đi vào trước rồi nói, nơi này để lại cho Văn Nhi.” Tô thị hết sức tin tưởng Lý Văn Lý Noãn, mang theo Tương thị và Chu Nguyên vào trong viện.
Lý Nhạc ở một bên quệt mồm, có chút không quá thích nói: “Nhị tỷ, tại sao cậu ta cũng gọi mẹ chúng ta là mẹ?”
“Muội đần à, bởi vì huynh ấy là con trai mẹ nhận nuôi, cho nên mẹ chúng ta cũng là mẹ của cậu ta, cậu ta không gọi mẹ thì gọi là gì? Hơn nữa muội còn phải gọi ca ca, ngay cả ta cũng phải gọi cậu ta là ca ca.” Lý An ở một bên dội nước lạnh, bày ra bộ dạng hiểu biết.
“Được rồi tất cả chớ ồn ào, mọi người đều là bé ngoan có đúng không?” Lý Noãn vội vàng cắt đứt cãi vả hai người bạn nhỏ.
“Đúng vậy!” Lý Nhạc Lý An vội vàng gật đầu.
“Cho nên cũng sẽ đối tốt với Chu Nguyên ca ca, giống như đối tốt với đại ca nhị tỷ, có đúng không?” Lý Noãn hướng dẫn từng bước nói.
“Vâng.!” Hai đứa bé lại gật đầu.
“Nhớ đấy, sẽ đối tốt với Chu Nguyên ca ca, không được làm khó hắn, có nghe không?” Lý Noãn tiếp tục đánh sâu ấn tượng cho hai đứa bé, tránh cho bọn họ quay đầu thì quên.
Hai đứa bé lại gật đầu, “Nghe được!”
“Tốt lắm, đây là kẹo đường mua cho hai người, muốn ăn chung với người nào?” Lý Noãn từ trên xe bò lấy ra một hộp kẹo đường, đưa tới hỏi.
Hai đứa bé chỉ thấy kẹo đường khi đứa bé trên thôn ăn, chưa bao giờ nếm thử một chút, hiện tại nhìn thấy, nước miếng cũng chảy ra.
“Cùng đại ca nhị tỷ!”
“Còn có cha mẹ!”
“Cộng thêm Chu Nguyên ca ca!”
“Còn có Tương bà bà!”
“Tốt lắm, cầm ăn đi. Tỷ và đại ca sẽ không ăn, cũng để lại cho các ngươi ăn.” Lý Noãn hài lòng gật đầu, bỏ kẹo đường vào trong tay hai hai đứa bé.
“A, có kẹo đường ăn rồi…!” Lý An đang cầm kẹo đường, hoan hô chạy trong sân.
Lý Nhạc đuổi theo ở phía sau, “Tam ca, chờ ta một chút, muội muốn ăn!”
“Nhị muội, muội cũng đi nghỉ ngơi, những thứ đồ này huynh tới lấy xuống.” Lý Văn một tay giơ bình sứ trắng lên nói.
“Huynh mang nặng, muội ôm nhẹ, đều không sao.” Lý Noãn trừng mắt nhìn, ôm lấy chăn được gói kỹ trong vải bố, dẫn đầu đi vào trong nhà.
Lý Văn bất đắc dĩ, cũng không nói thêm cái gì, nhanh chóng mang đồ xuống.
Rất nhanh, hai người đã mang những thứ mua được vào, nên đặt ở phòng bếp, để lại ở phòng bếp, nên đặt ở kho hàng để lại ở kho hàng, về phần chăn và thảm nhung cùng với mảnh vải, trước hết mang vào trong phòng Lý Noãn, ba cây trâm là mua cho Tô thị, hai hộp hương cao hoa hồng là cho Tô thị và Lý Nhạc, xiêm y còn dư lại đã sớm chia làm vài bao, mỗi một bao đều là hai bộ đồ mới, một cái áo bông, một đôi giày mới, Lý Noãn đưa túi kia cho Lý Văn, lại bỏ của mình vào trong phòng, hai người mới ôm những bộ đồ mới của người khác đi tới phòng khách. diễn đàn lê quý đôn
Lúc này, Tô thị đã đi làm cơm tối, Tương thị cười nhìn ba đứa bé chơi đùa, nghe thấy có bộ đồ mới giày mới, Lý Nhạc và Lý An lập tức nhào tới, Chu Nguyên lúng túng đứng tại chỗ, có chút mất mát cúi đầu không nói lời nào.