Lưới Tình

Chương 26: Sinh nhật



Buổi tối 15 tháng 4, Vương Thanh ngồi trên ghế sô pha nhà nãi nãi xem Tv mà lòng không yên.

Hắn từ sau lần tạm biệt Kiến Vũ trước cửa nhà cũng chưa gặp lại nhau. Không biết có chuyện gì, nãi nãi luôn theo dõi hắn không tha, ngay cả đi làm cũng muốn đi theo hắn. Hắn cũng không cự tuyệt nãi nãi, huống hồ chỉ là muốn đi xem nơi hắn làm việc, rồi đưa đi ăn.

Thế nhưng hiện tại, hắn có điểm không rõ. Làm cái gì mà nhìn hắn giống như phạm nhân? Hơn nữa buổi tối cũng không ngủ sớm, an vị bên cạnh hắn xem TV đến khuya, hại hắn không thể ra ngoai.

Kỳ thực hắn đi ra ngoài cũng không có gì, chỉ là muốn gọi điện cho Kiến Vũ mà thôi.

Mười một giờ, hắn có vẻ rất khốn khổ: “Nãi nãi, người cũng sớm một chút nghỉ ngơi đi. Ta đi vào ngủ trước.”

Lão thái thái cũng gật đầu nói: “Đi thôi.”

Vương Thanh về phòng ngủ của mình, lúc này lão thái thái mới quay đầu, nói: “Sách, thằng cháu ngốc, ta cho ngươi thời gian cũng không chịu mở miệng. Nãi nãi cho nhiều như vậy cơ hội, thực sự là không nắm chắc.”

Vương Thanh trước khi ngủ nhắn tin với Kiến Vũ rất lâu, như vậy hắn mới yên tâm ngủ được.

Trời chưa sáng lắm Vương Thanh đã tỉnh, rất ngoài ý muốn lão thái thái ngày hôm nay không đi ra ngoài luyện thái cực. Hắn hỏi: “Nãi nãi sao hôm nay người không đi luyện thái cực?”

Lão thái thái hòa ái cười cười: “Hôm nay không phải sinh nhật cháu trai ta sao, nãi nãi ở nhà làm đồ điểm tâm ngon cho hắn.”

Vương Thanh nghe vậy kéo lão thái thái ra sô pha: “Cảm tạ nãi nãi. Cái kia… Khụ, ta có lời muốn nói với người.”

“Nói đi.” Đã muốn nói rồi sao?

“Hay… Ngày hôm nay buổi chiều ta nghỉ. Buổi trưa ta nghĩ mời bằng hữu ta cùng nhau ăn.”

“Bằng hữu? Tốt lắm a, đông không?”

“Không nhiều lắm, một người.”

“Nga, nữ bằng hữu?”

“… Đều không phải.”

“Nam bằng hữu?”

“Nãi… Nãi nãi…” Nàng như thế nào lại dọa người a?

“Cũng không đúng sao? Này không phải nữ bằng hữu, cũng không phải nam bằng hữu, vậy là cái gì? Gay bằng hữu?”

“…” Vương Thanh đông cứng, “Ta, ta còn phải đi làm. Buổi trưa ta dẫn hắn đến, đồ ăn người cũng không cần làm, ngày hôm nay nhường hắn xuống bếp.”

“Nga, tốt.”

Bởi vì cuộc nói chuyện giữa hắn và nãi nãi khiến hắn run lạnh một đường.

Kỳ thực nói thật ra cũng không phải hắn không thể gặp Kiến Vũ, chỉ là Kiến Vũ nói hắn hai ngày nay phải viết thứ gì đó (tiểu thuyết nga~), đã không thấy tăm hơi. Vì vậy…

Mặc kệ thế nào, ngày hôm nay là sinh nhật hắn, vợ con khẳng định phải có mặt, chỉ hy vọng đến lúc đó nãi nãi đừng nóng giận là tốt rồi.

Vương Thanh đi làm không bao lâu sau, Kiến Vũ ôm Hạ Bảo đến nhà nãi nãi Vương Thanh. Lão thái thái đã chuẩn bị chờ hắn.

“Kiến Vũ a, chúng ta đi thôi.”

“Tốt nãi nãi, người đợi dưới lầu một lát ta đi lấy xe.”

“Đi thôi đi thôi.”

Cứ như vậy, dưới tình huống Vương Thanh không hay biết, một hồi âm mưu tình yêu bắt đầu tiến hành…

Chọn nguyên liệu nấu ăn, rau phối hợp, Kiến Vũ đều khiến lão thái thái phi thường mãn nguyện. Nàng vẫn muốn cùng con dâu làm những chuyện này. Đi shoping, tản bộ, hai người con dâu kia chỉ biết dùng tiền mua quần áo tham dự vũ hội, đừng nói mua thức ăn làm cơm, căn bản là phòng bếp cũng chưa từng bước vào. Hiện tại được rồi, có cháu trai tìm được người hợp với tâm ý nàng.

“Kiến Vũ a, ngươi học nấu ăn của ai?”

“Ta học mama.”

Lão thái thái vừa nghe cũng không hỏi lại, bởi vì nàng đã biết cha mẹ Kiến Vũ đã tạ thế. Vì vậy nói sang chuyện khác: “Chờ buổi trưa Vương Thanh trở về đôi ta hát đôi a, hỗn tiểu tử kia, có tin vui cũng không thành thật nói cho nãi nãi biết.”

“… Hảo.”

Kiến Vũ làm đồ ăn. Lão thái thái đứng cạnh nhìn, chăm chú nhìn, thấy như  thế nào vui mừng. Sau đó mười hai rưỡi, Vương Thanh về đến nhà, tiện thể gọi luôn con mèo tham ăn Thẩm Quân.

Một lúc sau Vương Hy Anh cũng thay ca trở về.

Vương Thanh thấy nãi nãi nên phải nhỏ giọng hỏi Kiến Vũ: “Thế nào không đợi ta đi tìm ngươi?”

Kiến Vũ cúi đầu vội vàng nói: “Vậy thì lúc làm xong đồ ăn đều đã muộn, vừa lúc ta đi ra ngoài thì thấy nãi nãi, để nàng đưa tới. Nàng nói muốn mời ta ăn, sau lại nói muốn ta làm, cứ như vậy.” Vương Thanh, ta thực không phải cố ý lừa gạt ngươi nhưng so với ngươi, ta càng sợ nãi nãi ngươi a.”Được rồi, quà để ở trong phòng ngươi a.”

Vương Thanh bán tín bán nghi, cởi ra tây trang rồi trở ra tìm quà. Kiến Vũ lúc này mới rất lớn thở dài một hơi.

Thấy mọi người cũng đã đói, cuối cùng Kiến Vũ cũng đem bánh ga-tô ra.

Thẩm Quân biểu tình có chút quái, ngồi ở bên trái Vương Thanh: “Đại ca, ta rốt cục đã biết.”

Vương Thanh: “Cái gì?”

Thẩm Quân nhìn Kiến Vũ đang đi lấy rượu tiếp khách: “Hắn là đầu bếp ngươi mời tới.”

Vương Thanh suýt nữa cắn đứt lưỡi, hung ác trừng người bên cạnh: “Câm miệng, ăn của ngươi đi!”

Hát bài ca sinh nhật sau đó thổi nến, Vương lão thái thái nhìn Thẩm Quân cười nói: “Thanh ngươi nói muốn dẫn bằng hữu tới chính là Thẩm Quân sao? Nãi nãi đều đã biết hắn?” Nàng đến công ty của Vương Thanh cũng đã được giới thiệu qua. Đương nhiên, nàng biết người hắn muốn dẫn tới đều không phải Yoohan, nhưng nàng cũng chỉ hỏi thế thôi.

Vương Thanh nhìn Kiến Vũ: “Không phải nãi nãi, ta là muốn mang Kiến Vũ tới, không nghĩ đến nãi nãi đã đi trước một bước.”

Lão thái thái gật đầu: “Nguyên lai là như vậy a. Ta nghĩ ngày hôm nay mời Phùng tiên sinh ăn để cảm ơn hắn, thế nhưng không nghĩ tới hắn nói hắn biết nấu ăn, nói nếu ta đã mua đồ ăn, vậy hắn xuống bếp, ta thấy cũng tốt.” Dứt lời, nàng gắp thức ăn để mọi người nếm thử.

Kiến Vũ nhìn nãi nãi Vương Thanh ăn xong, hắn đương nhiên là ăn rất ngon, chỉ cần nhìn Thẩm Quân và Vương Thanh là biết. Thế nhưng…

Lão thái thái sắc mặt phát lạnh: “Như thế nào mặn vậy?” Nàng nhìn mọi người xung quanh: “Các ngươi nghĩ sao?”

Vương Hy Anh không dám nói cái gì, chỉ gật đầu: “Hình như… Có chút…” Ông trời thương xót, nàng cũng sợ nãi nãi a.

Thẩm Quân ăn ngay nói thật: “Sẽ không a, ăn ngon mà nãi nãi.” Lẽ nào hắn ăn mặn?!

Vương Thanh ở dưới bàn nắm tay Kiến Vũ, muốn cho hắn một ít thoải mái, nhưng cảm giác lòng bàn tay hắn đổ mồ hôi, Vì vậy nhỏ giọng nói cho hắn: “Không có việc gì, đừng khẩn trương.”

Thực sự làm hắn chột dạ. Kiến Vũ gật đầu đáp lại, trong lòng nói Vương Thanh, ta không  khẩn trương, ta là chột dạ ==

Lão thái thái như là có ý định làm khó dễ, một hồi kêu mặn, một hồi kêu nhạt, một hồi lại nói hắn nấu quá lửa…

Vương Thanh lần đầu tiên trong đời có cảm giác xem thường nãi nãi hắn (láo nha~). Rõ ràng nãi nãi làm đồ ăn cũng không hảo, trình độ chỉ có thể  miễn cưỡng tạm được, vì sao nói lão bà ăn làm đồ ăn không ngon! (có vợ r có khác ~ *haizz*)

Kiến Vũ thủy chung không ngẩng đầu, chuyên tâm ăn.

Chỉ chốc lát sau, Hạ Bảo rên rỉ đứng lên, bất mãn giơ tay hướng Vương Thanh: “Ba ba, ôm.”

Hắn đã chịu đủ rồi, thối mama chiếu cố hắn ăn, cũng không biết mình dùng lực đạo quá lớn, khiến hắn không thở được nga!

Vương Thanh ôm nhi tử vẻ mặt ủy khuất từ lòng Kiến Vũ ra, chỉ thấy nãi nãi “Ba” một tiếng đem bát đũa phóng tới, có lẽ nói là đập ở trên bàn cũng không sai. Nàng chỉ vào Hạ Bảo, nhìn cháu trai nói: “Thanh, đây là chuyện gì?!”

Thẩm Quân cùng Vương Hy Anh đều dừng động tác ăn nhìn người bị “thẩm vấn” sẽ trả lời kiểu gì.

Vương Thanh hít sâu, nhu nhu cái đầu không dám ngẩng lên nói: “Nãi nãi, ta yêu Kiến Vũ.”

Lão thái thái đứng dậy, “Ngươi… Ngươi… hỗn láo, ta không đồng ý!” Nói xong sẽ không quản người đang ngồi đi vào phòng ngủ.

Kiến Vũ nhàn nhạt nói “Ta đi toilet” cũng rời đi.

Vương Thanh nhìn bóng lưng vợ yêu thương nửa ngày, hắn thấy bối rối…

Vẻ mặt của hắn có chút thống khổ, Thẩm Quân đông tại tại chỗ, Hy Anh muốn cười không dám cười.

Trong phòng, lão thái thái cười bắt tay lấy điện thoại ra nhắn tin: “Kiến Vũ, lát nửa giả vờ ủy khuất.”

Kiến Vũ ở toilet nhận được tin nhắn, thật muốn ngay tức khắc đâm đầu vào bồn cầu, nhưng hắn gửi tin “Hảo” một chữ. Hắn dám nói không sao?!

Chỉ chốc lát sau lão thái thái đi ra, sắc mặt không tốt lắm. Hy Anh ở trong lòng khen ngợi: nãi nãi ngài lúc còn trẻ không đi làm diễn viên thực đáng tiếc.

Gặp Kiến Vũ không được, Vương Thanh ôm con gõ cửa toilet: “Kiến Vũ, trước tiên ra ngoài này.”

Kiến Vũ cũng không nhăn nhó, rất nhanh liền đi ra. Viền mắt hồng hồng, một dạng tội nghiệp đáng thương, khiến người ta nhịn không được yêu thương. Ngay cả Hạ Bảo cũng muốn trở về lòng mẹ.

“Ta không sao.” Kiến Vũ tận lực giả vờ thương cảm.

Vương Thanh cầm lấy tay Kiến Vũ  trộm hôn một cái, này thực sự là không bình thường.

Quay về bàn thấy lão thái thái mặt mày tức giận, ngay cả liếc mắt nhìn cháu trai cũng không thèm.

Vương Thanh trong lòng đều biết, thản nhiên đáp: “Nãi nãi, nếu như nười không thích, ta sẽ tôn trọng ý của người.” Dáng vẻ của hắn rất nghiêm túc.

Nghiêm túc đến nỗi Kiến Vũ giật mình quay đầu lại nhìn hắn.

Lão thái thái bình tĩnh tâm thần, hỏi: “Này ý của ngươi là sẽ cùng Phùng tiên sinh xa nhau?”

Vương Thanh gật đầu: “Đúng vậy, nếu như nãi nãi không đồng ý.”

Hàn ý chậm rãi lan tỏa, chỉ có ánh mắt Hạ Bảo vẫn hồn nhiên. Kiến Vũ ôm chặt con trai, viền mắt đỏ. Hắn quay đầu… Nhìn ngoài cửa sổ cười nói: “Ta, trong nhà có chuyện, các ngươi từ từ ăn.” Dứt lời tựa như phía sau có truy binh mà nhanh chóng rời đi.

Vương Thanh không có đi ngăn cản hắn, dáng vẻ của hắn rất bình tĩnh.

Lão thái thái không biết nói cái gì cho phải, nàng không rõ giờ này có nên hay không để cháu trai đi tranh thủ đoạt lại người mình yêu. Biếu tình của nàng có chút kỳ lạ, Vương Thanh đều để vào trong mắt.

Cuối cùng bàn ăn do Hy Anh và Thẩm Quân dọn dẹp. Lão thái thái hỏi cháu mình: ” Thanh a, ngươi có trách nãi nãi không?”

Vương Thanh lắc đầu: “Đương nhiên sẽ không. Nãi nãi hảo hảo nghỉ ngơi đi, ta đi giải quyết mọi chuyện rõ ràng rồi trở lại.”

Lão thái thái bối rối…

Kiến Vũ hiểu được phản ừng của mình hơi quá, thế nhưng câu trả lời của Vương Thanh khiến hắn phải tự hỏi.”Thích, tình yêu quả nhiên không thuộc về người như ta sao?” Hắn lùi lại, nhìn con trai nói: “Cục cưng, sau này chỉ còn hai ta, cho ba ba ngươi thiên đao vạn quả!”

“Ngươi quá độc ác đi?” Thanh âm như tiếng trời mang theo tiếu ý.

Kiến Vũ vừa cúi đầu, lại thấy Vương Thanh đang khoanh tay nhìn hắn.

“Ngươi liền không tin ta?”

“Là ngươi nói nãi nãi ngươi không đồng ý nên chúng ta phải xa nhau.”

“Thế nhưng nàng không phải đem đồ gia truyền tặng cho ngươi? Thế nào liền không đồng ý?” Đừng tưởng rằng hắn vừa nãy không nói ra, đây rõ ràng là vòng tay!

“… Ngươi thế nào biết?”

“Vừa nãy ngươi ở toilet ra thì nhìn thấy. Ngươi cùng nãi nãi thông đồng với nhau đùa giỡn ta?” Vương Thanh rõ như ban ngày, ôm vợ ghé vào tai nói nhỏ: “Ngươi cho là lão công ngươi dễ lừa gạt như vậy?”

“…”

“Đừng nóng giận, chúng ta cũng đùa giỡn nãi nãi đi.”

“A?!” Quá độc ác đi.

“Mấy ngày này giả bộ tách ra, buổi tối ta tới tìm ngươi. Khiến nàng phiền muộn hai ngày, không có việc gì.”

“Vạn nhất khiến nãi nãi đổ bệnh thì sao?”

“Ngươi tưởng nãi nãi hồ đồ, ta khẳng định rất nhanh phát hiện.”

“== tùy ý đi, dù sao đi nữa cũng là ta phối hợp diễn.”

“Ai nói thế?” Vương Thanh không muốn nói chuyện khác, lôi kéo vợ đến phía nhà, “Lập tức để ngươi làm diễn viên.”

Hạ Bảo chỉ vào lá cây nhỏ, tiếng nói nhỏ nhỏ: “Nha nha.”

Kiến Vũ không hiểu được ý của Vương Thanh, bất quá chờ đến khi Hạ Bảo ngủ hắn mới hiểu được.

Vương Thanh kế tiếp chính là làm chuyện khiến người kia tim đập thực nhanh trong nhiều giờ liền, hắn hoàn toàn là một diễn viên… (èo, diễn trên giường hả anh =]])


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.