Lưới Tình Hoàng Kim

Chương 47: Mâu thuẫn



Không khí vây quanh một cách ám muội, người con gái xoã tóc bị đẩy ngã xuống giường trắng thân hình hoàn mỹ chết người giống như kích thích người đàn ông trước mặt, Tư Điềm Hi dù là người mạnh mẽ lạnh lùng đến đâu nhưng về những chuyện thế này cô cũng phải chịu thua người đàn ông này đây.

“Tiểu Hi..em thật sự rất đẹp” – Lôi Duật Thiên say đắm trước dung mạo nữ nhân vùi đầu vào tóc cô hưởng thụ mùi hương ngọt ngào chỉ có mình cô có được.

“Ưm..Duật Thiên..đừng đùa nữa” – Bàn tay của người đàn ông trêu chọc bên trong tấc thịt làm cô không khỏi nóng bừng lên.

“Thả lỏng ra nào..” – Hắn nhẹ tay tách hai chân cô ra giọng nói mê hoặc vào tai cô, tâm trí khá mờ mịt bởi người đàn ông yêu nghiệt này.

Lôi Duật Thiên cởi bỏ lớp áo ngoài của cô từng bước lướt nhẹ trên làn da mượt mà trắng trẻo .

Những mảnh vải lưa thưa cuối cùng cũng văng ra khắp sàn nhà một cảnh tượng hoan ái đắm đuối khiến ai nấy đều đỏ bừng không thể nào tưởng tượng ra nổi, trong căn phòng nhanh chóng chỉ còn tiếng thở dốc khoái lạc của đàn ông và âm thanh rên rỉ nỉ non yêu kiều của cô gái nhỏ mảnh mai.

Tâm trí của Tư Điềm Hi thật sự không biết bản thân có thật sự đúng hay không nhưng điều cô biết rõ người đàn ông này chính là người chạm vào trái tim lạnh lẽo nhiều năm qua của cô dù là sai lầm cô vẫn muốn cảm nhận một lần trong đời để không hối tiếc đoạn tình cảm này.

….

Ở một nơi khác, Hoắc Tịch Giao từ chỗ của Phó Thiệu Bân trở về nhìn thấy Hoắc Khương đang bàn chuyện gì đó với Nhiếp Hữu Vân.

“Ba..sao anh ta lại ở đây ?” – Hoặc Tịch Giao dĩ nhiên không tin nỗi độ dày mặt của anh ta, khi tin tức thiếu gia nhà họ Cung chết cũng tất là hôn phu của Tiêu Uyển Ly sau đó vì mấy vụ ăn chơi của Cung Dĩ Hinh ở quá khứ vị vấy lên làm cho Cung Gia và Tiêu Gia huỷ bỏ hôn ước chỉ là ai mà ngờ đến Nhiếp Gia lợi dụng chuyện này lại muốn gỡ bỏ hôn ước với Hoắc Gia rồi muốn bắt cầu sang đòi đính hôn với Tiêu Gia.

“À..ừm chào em, lâu rồi không gặp..anh chỉ tìm chú Hoắc có vài chuyện thôi” – Nhiếp Hữu Vân trong mắt của Hoắc Tịch Giao vô cùng rẻ mạt.

“Được rồi cậu về đi..chuyện kia tôi sẽ suy nghĩ rồi trả lời sau” – Hoắc Khương trầm giọng nói.

“Vâng, cháu xin phép về trước ạ” – Anh ta cười điềm đạm dáng vẻ lịch lãm cũng chỉ toàn là giả tạo khiến người ta chán ghét.

Nhiếp Hữu Vân vừa đi thì Hoắc Tịch Giao đi tới hỏi ba của mình sao còn liên quan đến loại ăn cây táo đào cây sung như Nhiếp Gia.

“Hiện tại công ty chúng ta có chút vấn đề..Tịch Giao con còn nhỏ không hiểu nhiều đâu” – Ông khẽ giọng đáp với tâm trạng cực kì phức tạp.

“Vấn đề gì mà lại phải nhờ nhà họ Nhiếp ba đã biết người nhà họ là loại người gì mà..Tiêu Gia vốn không định chấp nhận anh ta nên anh ta mới quay thuyền về Hoắc Gia ta đấy thưa ba à con thật sự không hiểu nỗi..” – Hoắc Tịch Giao hơi kích động nhưng nhanh chóng hạ giọng nói lại với ông.

“Ba à..nói với con về vấn đề của ba được không con sẽ có cách mà” – Hoắc Tịch Giao ngồi gần ông nhẹ giọng an ủi.

Trong lúc Lôi Thị và Tư Gia kết giao hai nhà thì những cuộc xung đột các gia tộc khác bắt đầu bị gợi sóng lên, Hoắc Gia trước giờ không tham gia vào các trận chiến gia tộc nhưng lần này cả ông ta cũng không ngờ đến Phó Thiệu Bân lại bắt tay với Doãn Gia tát vào Hoắc Thị một cú khiến ông ta suýt ngất đi vì kích động.

Phó Thiệu Bân qua chuyện này mà chiếm hết địa phận tài sản của Hoắc Thị một cách đường đường chính chính, Doãn Gia cũng tiếp tay lật đỗ Hoắc Gia dù bây giờ bên ngoài Hoắc Thị vẫn là một thương nghiệp trụ vững nhưng bên trong sớm đã loạn lên hết rồi.

“Con gái..nghe ba nói ba chỉ muốn con có một cuộc sống thật tốt, ba đã già rồi không có quan trọng những gì khác nữa..chỉ cần gả vào Nhiếp Gia ba cũng đỡ lo lắng tương lai của con không bị túng thiếu..” – Hoắc Khương cầm tay con gái tiếng nói cũng nghẹn ngào.

“Không..không thể nào..chú Phó sao lại có thể như vậy, con phải hỏi chú ấy..”- Hoắc Tịch Giao không tin nỗi lập tức đứng dậy chạy ra ngoài.

Phó Thiệu Bân ở bar R xoay xoay cái bật lửa ở trên bàn nhìn xuống là những người đến mua vui hoà vào âm nhạc cùng mùi rượu đắc đỏ cứ như một thế giới an nhàn của thượng lưu.

“Vác xác đến đây như vậy…không sợ nát đầu đi ra khỏi đây sao ?” – Trình Bách Xuyên cười lạnh đi đến ngồi xuống.

“Tôi yêu cái mạng mình lắm nên cậu yên tâm đi nhé” – Phó Thiệu Bân hờ hững rót ly rượu.

“Vào chuyện chính đi” – Trình Bách Xuyên ngã người dựa vào ghế.

“Tôi đến là muốn mượn vũ khí ở chỗ cậu…và tôi tất nhiên sẽ trả số tiền hậu hĩnh” – Phó Thiệu Bân lạnh giọng đưa ra ý định của mình.

“Trình Bách Xuyên tôi không thiếu tiền..cậu ấy mà đi chỗ khác mượn đi” – Trình Bách Xuyên từ chối không hề suy nghĩ lại.

“Cậu ngứa mắt Hoắc Gia từ lâu không phải sao bây giờ cốt cán của Hoắc Thị đã bị tan rã giờ chỉ còn một cái vỏ bọc mà thôi..nếu vì chuyện ở quá khứ mà cậu không suy xét lợi ích của mình thì không giống Trình Bách Xuyên mà tôi biết nữa rồi” – Phó Thiệu Bân cười nhạt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.