Lúc này điện thoại của Tư Điềm Hi reo lên vừa lúc xe đến nơi Tư Kiến Trạch cũng nhìn cô một cái rồi xuống xe có việc.
“Alo chị Trương?” – Tư Điềm Hi nhấc máy nhẹ giọng cất lời.
“Tổ tông của tôi ơi..em có biết em còn rất nhiều lịch trình cần phải tham gia không” – Giọng nói bất lực truyền qua điện thoại khiến cô chợt nhớ ra và áy náy.
“Em quên mất, em đang ở Giao Châu chị thay em sắp xếp lại đi nhé” – Tư Điềm Hi xoa trán nói với chị Trương đang lo lắng bên kia.
“Điềm Hi em đùa sao..alo..alo..” – Chị Trương bị bất lực nhìn vào điện thoại đã sớm tắt rồi.
Tư Điềm Hi ngoài là phó tổng của tập đoàn Tư Thị thì còn là một hoạ sĩ ẩn danh có nhiều tác phẩm nổi danh trị giá dưới tên Jen của cô, chị Trương chính là người thay cô giải quyết tất cả vấn đề ngoài vẽ tranh bởi vì Tư Điềm Hi gần đây khá bận bịu ở Tinh Thạch.
Cô xuống xe vào một cửa hàng lưu niệm ở gần đó một chút vì thời gian chờ Tư Kiến Trạch quá buồn chán. Trên các kệ treo trên tường đều các món thủ công tuy không đắc giá nhưng rất là tỉ mỉ từng chi tiết, ánh mắt cô đột nhiên dừng lại ở hàng thứ hai trên kệ.
“Ông chủ..tôi lấy cái..” – Tư Điềm Hi còn chưa nói hết câu thì món vật mình chấm đã bị người ta lấy mất.
“Tính tiền cho tôi” – Giọng của người đàn ông lạnh lùng nghe thì đúng là có chút doạ sợ, vóc dáng của hắn cao một mét tám mươi sáu kiểu cách mặc đồ cũng khá đơn giản chỉ là áo thun và quần thể thao khoác áo bên ngoài đúng là một người có khiếu thẩm mỹ.
“Này anh..anh có thể nhường cái này lại cho tôi được không hoặc bán lại giá cao hơn cho tôi cũng được” – Nhìn thấy người đàn ông chuẩn bị rời đi thì cô nhanh gọi lại một tiếng.
“Cô thích cái này?” – Người đàn ông xoay mặt lại nhìn cô, dáng người cô nhỏ nhắn thon thả chỉ một mét sáu mươi bảy nên thấp hơn hắn rất nhiều khi nói chuyện cô phải ngước lên nhìn.
“Anh có thể..” – Tư Điềm Hi không nói là thích nhưng vẫn muốn mua cái ngôi sao thuỷ tinh đó
“Ngại quá tôi cũng thích cái này” – Hắn không hề nghiêm túc mà cười lạnh nhún vai một cái rồi lướt qua cô rời khỏi cửa hàng.
“Anh..anh…” – Tư Điềm Hi bị hắn làm cho cứng họng tức giận nhìn ra ngoài, hắn lái chiếc Audi màu trắng rời đi.
Tư Điềm Hi dù tức nhưng vẫn chịu thua không biết làm gì nữa nên đành chọn đại vài thứ khác rồi tính tiền. Người đàn ông đó tuy không lộ rõ mặt nhưng vẫn không che được sự điển trai từ vóc dáng chuẩn cho đến nét mặt cực phẩm đó.
Hắn lái đến trước cửa khách sạn thì ném chìa khoá qua cho Từ Khiêm còn không quên mang cái hộp quà lưu niệm theo đưa cho cậu ta.
“Đưa cho Giai Giai nói là anh trai đây tiện mắt nhìn thấy nên mua cho nó” – Hắn dặn dò xong rồi cũng nhanh chóng quay về phòng thay đồ.
“Lôi tổng, cuộc họp với đại diện Tinh Thạch thì sao ạ?” – Từ Khiêm đi theo không quên nhắc nhở tổng giám đốc của cậu ta.
“Đi thôi” – Hắn lạnh giọng chỉ còn mười phút là cuộc họp sẽ bắt đầu.
Trong phòng chờ họp, Tư Kiến Trạch cũng hơi mất kiên nhẫn đưa mắt lướt qua đồng hồ trên tay định đứng lên rời đi thì cửa phòng đã bị mở ra, người đi vào chính là tổng giám đốc của tập đoàn kim cương JL – Lôi Duật Thiên.
“Để Tư tổng chờ lâu rồi” -Lôi Duật Thiên đi vào nhìn nét mặt lạnh như băng của Tư Kiến Trạch thì nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Lôi tiên sinh đến rồi chúng ta bắt đầu luôn đi dù sao chúng ta cũng đều là người bận rộn mà đúng không” – Tư Kiến Trạch cũng chưa phải là chưa từng nghe qua tiếng tâm của tên đại viêm la Lôi Duật Thiên này, lần gần nhất anh gặp hắn là vào ba năm trước nhưng bây giờ gặp lại hắn vẫn như vậy… cái dáng vẻ cao ngạo ngứa đòn khiến người ta chán ghét.
Lôi Duật Thiên nhếch môi cười lạnh nhìn qua Từ Khiêm ra hiệu bắt đầu cuộc họp, máy chiếu cũng nhanh được bật lên các vị ngồi trong bàn cũng bị áp lực hai vị tổ tông kia làm cho túa mồ hôi lạnh ra hết.
– ——
Bên ngoài Tư Điềm Hi vừa về đến thì Tư Kiến Trạch cũng vừa về.
“Anh họp xong rồi ạ?” – Tư Điềm Hi cất giọng hỏi, nhìn nét mặt của Tư Kiến Trạch không mấy vui vẻ liền thấy có vấn đề.
“Em vừa đi đâu vậy?” -Anh ta cùng cô lên xe chuẩn bị quay về Vạn Sương ngay trong ngày.
“Em mua ít quà gửi đến cô nhi viện Nhân Ái đã lâu rồi em không đến thăm mọi người ở đó nên sẵn mua ít qua gửi đến” – Tư Điềm Hi ngồi trên xe vừa nói lại vừa nhớ đến cái tên quái dị trong tiệm lưu niệm liền khiến tâm trạng không vui.
“Nhắc mới nhớ anh cũng nên làm gì đó nhỉ đã lâu rồi anh không thăm bọn trẻ”- Tư Kiến Trạch bận bịu suốt thời gian qua tất nhiên không có thời gian làm gì khác.
Dự án đấu thầu lần này rất lớn đối với Tư Gia thì có thắng hay không đều không ảnh hưởng nhiều chỉ là nếu thắng thì không chỉ là khoảng tiền lớn mà ngay mạch động kinh tế của tập đoàn cũng được đẩy mạnh