Lui Ra, Để Trẫm Đến!

Chương 50: Văn tâm bị thay xà đổi cột (Hạ)



“Loại chuyện này… Rất nhiều phổ biến ư?”

Mặc dù Kỳ Thiện và Chử Diệu đều nói phẩm cấp văn tâm không có nghĩa là tất cả, nhưng văn tâm phẩm cấp cao luôn có ưu thế. Càng đừng nói đến là văn tâm nhị phẩm thượng trung gần với nhất phẩm thượng thượng nhất! Có thể có được văn tâm thượng phẩm, ai mà nguyện ý chấp nhận trung phẩm hoặc hạ phẩm?

Thay xà đổi cột, đâu chỉ đoạt tiền đồ người ta, là hủy đi đời người!

“Không nhiều không phổ biến. Còn nữa, đạo văn sĩ đánh cắp văn tâm người khác cũng không phải ai cũng có thể có, không phải văn tâm người nào đều có thể ‘Thay xà đổi cột’. Chỉ là văn tâm ta vừa lúc thích hợp thôi… Loại hành vi này, đặt ở bất kỳ quốc gia nào cũng là trọng tội đủ để tử hình.” Chử Diệu tự giễu cười cười, “Có điều, nếu là ‘Tự nguyện’ thì không đáng ngại.”

Thẩm Đường cảm giác mình gặp quỷ, ngữ khí phẫn uất nói: “Phẩm cấp văn tâm liên quan đến tương lai tiền đồ, sao lại có người ‘Tự nguyện’? Không muốn văn tâm nhị phẩm thượng trung, tự nguyện trao đổi với người khác lấy văn tâm hạ phẩm? Trừ phi là —— Người này ‘Bị tự nguyện’.”

Chử Diệu nói: “Đúng vậy, ‘Bị tự nguyện’.”

Thẩm Đường: “…”

Chử Diệu tiếp tục nói: “Ta từ nhỏ gia cảnh không tốt, còn nhỏ bị phụ mẫu bán đi thành thư đồng trưởng tử Chử phủ, cùng học vỡ lòng với trưởng tử. Vị trưởng tử kia không phải loại ham học, ngang bướng hiếu động, thường xuyên để ta ứng phó việc học thay y.”

Trưởng tử thích múa đao cầm thương, nhưng Chử Diệu lại có niềm yêu thích đặc biệt với quyền mưu sách luận, nắm chắc tất cả cơ hội học vô cùng nghiêm túc.

“Không bao lâu, việc ta thay người làm văn viết hộ ứng phó việc học bị phát hiện. Vốn tưởng rằng sẽ bị trục xuất khỏi phủ, hoặc bị đánh một trận tùy tiện bán ra ngoài, ai ngờ được chủ nhân phủ thượng thương tiếc, không chỉ thu ta làm học trò, còn ban họ ‘Chử’.”

Thẩm Đường hỏi: “Người thay xà đổi cột là thầy ngài?”

Chử Diệu lắc đầu: “Không phải ông.”

Thẩm Đường: “À, vậy là ta oan uổng người tốt.”

Chử Diệu lắc đầu cười khổ: “Nhưng ông ấy cũng không tính vô tội.”

Người thầy kia đúng là tận tâm tận lực với Chử Diệu, đãi ngộ các phương diện đều sánh ngang với con trai trưởng phủ thượng, có một lần để vị trưởng tử tính tình tốt cũng ghen ghét, ngay cả sư mẫu cũng âm thầm hoài nghi Chử Diệu có phải là con rơi bên ngoài của ông ta không, bằng không thì tốt quá mức rồi!

Người nhà thầy đều nghĩ như vậy, Chử Diệu là người trong cuộc sao không nhìn ra sự thiên vị và chiếu cố của thầy?

Cho đến trước lễ đội mũ một năm ——

Chử Diệu đi theo thầy tiến cung dự tiệc, trong bữa tiệc uống nhiều hai chén, tỉnh lại liền phát hiện mình trong một gian địa lao. Ông ấy là ân sư ông kính trọng mười năm như cha ruột, lại ra một yêu cầu vô lý khiến ông đến nay hồi tưởng lại đều giống như cơn ác mộng.

【 Vô Hối, đưa văn tâm của con cho điện hạ! 】

Ông nhìn miệng ân sư khẽ mở khẽ hợp, mỗi một chữ thốt ra xa xăm mơ hồ tựa phía chân trời truyền đến. Cuối cùng vào tai ông tạo thành câu nói khiến ông cảm giác trời đất sụp đổ, cũng chắp vá ra chân tướng làm dòng máu toàn thân cứ như chảy ngược.

Ngay từ đầu chính là âm mưu bày ra tỉ mỉ.

“Ân sư thu ta làm học trò, đúng là có ba phần thực tình.”

Thẩm Đường vẻ mặt xúi quẩy: “Là có ba phần thực tình, nhưng còn lại chín mươi bảy phần đều là lợi ích mưu tính. Người ta là để mắt tới văn tâm của ngài, giữ lại để ngài làm lốp xe dự phòng cho vị thái tử đó. Chậc, bị người mà mình tín nhiệm nhất bán, mùi vị này nào có dễ chịu?”

Chử Diệu: “Nhưng người ngoài sẽ không nghĩ như thế.”

Như vị thái tử được lợi kia.

Y hứa hẹn với Chử Diệu, đợi văn tâm trao đổi hoàn tất, ngày y leo lên ngai vàng, tuyệt đối sẽ không quên cống hiến của Chử Diệu, dù cho Chử Diệu không có văn tâm thượng phẩm, sau này cũng sẽ trọng dụng. Vả lại, thời điểm Chử Diệu bị phụ mẫu bán đã vào tiện tịch, nếu không nhờ ơn thưởng thức bồi dưỡng của ân sư, dù thiên phú ông tốt, nhiều nhất cũng chỉ là đứa tôi tớ có chút khôn vặt, làm gì được như ngày hôm nay?

Ngẫm lại như thế có phải trong lòng dễ chịu rất nhiều chưa?

Cho nên, ông phải cảm ân mà không phải oán hận.

“… Thầy cũng trấn an nói, ‘Thay xà đổi cột’ cũng không phải muốn đánh cắp văn tâm của ta, mà là hoán đổi hai văn tâm…”

Chỉ là mất đi văn tâm nhị phẩm thượng trung không phải mất đi văn tâm.

Chỉ cần văn tâm vẫn còn, cho dù chỉ là thất phẩm hạ thượng, đó cũng là người xuất thân đê tiện như ông không có tư cách hi vọng xa vời.

Ông còn có gì bất mãn?

Thẩm Đường mắng chửi: “Đây là cưỡng từ đoạt lí! Sao ông ta không đem văn tâm mình cho tên thái tử ăn hại kia? Điều mình không muốn, chớ thi tại người, ăn học nhiều năm như vậy vào chó bụng ư?”

Người nào không biết văn tâm phẩm cấp cao tốt hơn phẩm cấp thấp?

Cướp đoạt chính là cướp đoạt, hết lần này tới lần khác còn muốn viện cái lý do đường hoàng “Tận trung”, đúng là làm người ta buồn nôn khinh thường!

Người thầy kia có lẽ có vài phần áy náy sót ít lương tâm, thêm Chử Diệu còn chỗ hữu dụng, cho nên mặc kệ ông muốn học cái gì xem cái gì, có thể đáp ứng đều đáp ứng. Chử Diệu cho dù phẫn hận, cũng không dám biểu lộ, chỉ có thể lặng lẽ cố gắng, ý đồ vãn hồi chút gì.

Chưa đến hai năm, lại phát sinh một sự việc rất buồn cười.

Thẩm Đường truy vấn: “Việc gì?”

Chử Diệu biểu lộ cổ quái: “Thái tử và các huynh đệ khác tranh đấu thất bại, cuốn vào họa vu cổ, trong lúc cầm tù nửa đêm đi nhà xí, rơi vào hầm chết đuối, tính cả vây cánh cũng bị nhổ tận gốc, trong đó có vị ân sư kia của ta, rơi vào kết cục xét nhà đày đi.”

Thẩm Đường: “…”

Mặc dù người thầy coi Chử Diệu như con ruột, nhưng vẫn không để ông trở lại lương tịch, cho nên thời điểm bị xét nhà ông cũng bị liên lụy.

Là một vây cánh của phế thái tử, kết cục đương nhiên không tốt đi đâu, phế bỏ đan phủ, sung công bán ra. Ông dựa vào nhân mạch tích lũy trước kia, không sống quá thảm, ngược lại dưới sự trợ giúp của bằng hữu thành môn khách Chử cơ, rồi hộ tống Chử cơ đến Tân Quốc.

Kết quả còn chưa sống yên ổn bao lâu, Chử cơ đổ.

Chử Diệu và tài sản khác của Chử cơ bị bán ra cùng một chỗ, trằn trọc lưu lạc đến Hiếu thành, làm việc rửa bát năm năm ở Nguyệt Hoa lâu.

Thẩm Đường nghe xong toàn bộ chuyện xưa bi thảm: “…”

Đi đường gặp vận rủi không hiếm lạ, ly kỳ là vận rủi theo một đường, từ lúc ông nhược quán bị thay thế văn tâm không có tháng ngày thuận hoạt!

Chẳng qua ——

“Tiên sinh còn chưa nói ‘Ba lượng’ là chuyện gì xảy ra.”

Chử Diệu: “Ta chưa nói sao?”

Thẩm Đường mặt không biểu tình: “Ngài chưa nói.”

“À, là ta quên nói đạo văn sĩ của ta.”

Thẩm Đường: “… Cái này có thể nói? ? ?”

Chử Diệu ngược lại lưu manh: “Sao không thể nói? Dù sao văn tâm đã mất, đạo văn sĩ đã phế, nói thì thế nào?”

Thẩm Đường: “… Rất có lý.”

Chử Diệu hơi bất đắc dĩ nói: “‘Đạo văn sĩ’ của ta là ‘Liễu ám hoa minh’*, chính là ‘Liễu ám hoa minh’ trong ‘Núi cùng nước tận ngờ hết lối, bóng liễu hoa tươi lại một làng’. Chưa đến tuyệt cảnh không thể dùng, không phải thứ ta có thể khống chế. Còn nó đến tột cùng có hữu dụng hay không, ta cũng không biết. Ta chỉ biết là một đêm bị thay thế văn tâm ấy mơ một giấc mộng rất dài, trong mộng đến tiệm thuốc lấy một phương thuốc.”

_*Hy vọng trong khốn khó

Thẩm Đường: “…”

Tính ra là kỹ năng bị động không bị khống chế.

Có thể phát động hay không, phát động có hữu dụng không, hoàn toàn không biết.

Thảm càng thêm thảm.

Thẩm Đường truy vấn: “Phương thuốc gì?”

“Năm đồng nhân sâm, đại hoàng, phụ tử, địa hoàng, thêm nguyệt hoa ba lạng, có thể biết thiên mệnh, có thể giải bệnh dữ.”

Thẩm Đường giật giật khóe miệng, im lặng nghẹn không nên lời.

“Đây chỉ là phương thuốc trong mộng, tiên sinh cũng tin?”

Sợ là lang băm kê thuốc.

“Đạo văn sĩ” của Chử Diệu, cho người ta cảm giác không đáng tin cậy, hệt “Hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa” trên bao bì.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.