Editor: Greeny ?
Beta: Dâu Tây ?
__________
Mặc dù thân phận cùng địa vị của Tiêu Trường Ninh không còn như lúc trước, nhưng nàng vẫn là Trưởng quốc công chúa, ăn uống thịnh soạn, ngủ trên giường êm là chuyện hiển nhiên. Vậy mà đêm đầu tiên sau khi gả cho tên thái giám này, nàng phải ngủ dưới chân giường dành cho cung tỳ, việc này nếu bị thấy sẽ được ghi vào thiên cổ.
Vì vậy, khi tỉnh lại, Tiêu Trường Ninh cảm thấy sống lưng mình đau nhức, dường như nàng đang trong một giấc mộng hoang đường.
“Điện hạ, người ổn chứ?” Những cung tỳ bên ngoài nghe thấy trong phòng có động tĩnh liền đẩy cửa bước vào.
Tiêu Trường Ninh mang theo ba cung tỳ từ Tẩy Bích Cung đến đây: Hạ Lục, Thu Hồng, Đông Tuệ. Trong đó, Thu Hồng là người của Lương thái hậu ban cho nàng, vì thế Thu Hồng luôn ăn nói cẩn trọng, không quá thân thiết. Còn Hạ Lục và Đông Tuệ là thị tỳ ở với Tiêu Trường Ninh từ nhỏ, luôn luôn lo lắng cho nàng.
Thấy Tiêu Trường Ninh khó chịu ngồi trên giường, mí mắt Đông Tuệ đỏ hoe, giữ lấy nàng thận trọng xem xét:
“Điện hạ, người khó chịu ở đâu? Hắn đối xử với người như thế nào?”
Tiêu Trường Ninh ôm lấy cái cổ đau nhức, lắc lắc đầu: “Rút cuộc cũng sống được thêm một ngày… Aaa… Hạ Lục, mau xoa bóp vai cho bổn cung, chân giường cứng quá, ngủ trên đấy thật sự khó chịu.”
“Chân giường?” Hạ Lục bóp vai cho Tiêu Trường Ninh mà không ngăn nổi nước mắt, nghẹn giọng nói: “Hắn dám để người ngủ dưới chân giường! Người là Trưởng công chúa đó!”
Tiêu Trường Ninh nói: “Trong phòng này chỉ có một chiếc giường, nếu ta không ngủ ở chân giường không lẽ ngươi muốn ta ngủ cùng thái giám sao?” Dường như nhớ ra gì đó, nàng chớp mắt, kéo tay Hạ Lục: “Đúng rồi, các ngươi ở sương phòng phía tây phải không? Bên đó có tổng cộng bao nhiêu gian?”
Hạ Lục nói: “Hai gian, nô tỳ và Đông Tuệ ở một gian, Thu Hồng tỷ tỷ một gian.”
“Hay lắm.” Tiêu Trường Ninh búi gọn tóc lên, đứng dậy thay y phục màu hồng tươi mới, sau đó căn dặn: “Ba người các ngươi chịu khó ở chung một gian, nhường gian phòng còn lại cho bổn cung.”
“Công chúa, như vậy có ổn không?”
Thu Hồng là người bên cạnh Lương thái hậu nên đương nhiên tâm tư không đơn giản, nàng nhíu mày nói: “Người vừa mới được gả đi, bây giờ lại muốn phân phòng, chỉ sợ Thẩm đô đốc sẽ nảy sinh bất mãn rồi trách cứ điện hạ.”
Tiêu Trường Ninh quét mắt liếc tiểu cung tỳ có khuôn mặt như ngọc bích, cười nói: “Ngươi đúng là thông minh, biết nghĩ xa như vậy. Vừa mới bước vào Đông Xưởng đã nghĩ cách phụ thuộc vào người khác rồi.”
Thu Hồng tự biết mình đi quá giới hạn, chột dạ cúi đầu.
“Thẩm Huyền quá nguy hiểm, hắn giết người rất nhiều, uy hiếp thiên tử, khống chế triều thần. Bổn cung ở cạnh hắn chỉ sợ sẽ làm sai chuyện gì rước lấy họa sát thân, chi bằng cách xa một chút.” Nói xong, Tiêu Trường Ninh đứng dậy ngắm nhìn nhan sắc đoan chính, kiều diễm của mình trong gương, nàng chợt thở dài, nói: “Mở cửa, dâng cơm.”
Có chết nàng cũng không muốn làm quỷ đói.
Mặc dù thức ăn của Đông Xưởng khá đơn giản, không phong phú như Tẩy Bích Cung, nhưng mùi vị rất ngon.
Lúc này, trong phòng yên ắng, sau khi Tiêu Trường Ninh ăn no căng bụng thì chợt thấy có bóng người đi tới, nàng ngước mắt nhìn chăm chú, đó là một thái giám trẻ tuổi mặc y phục màu bạc.
Tiểu thái giám khấu đầu, ôm quyền nói: “Đô đốc phu nhân, có Lâm Hoan cầu kiến.”
Lâm Hoan…
Hình như Tiêu Trường Ninh đã nghe tên hắn ở đâu đó… hắn là Huyền Vũ [*], người nhỏ nhất ở Đông Xưởng, cũng là một đao khách trẻ tuổi.
[*] Huyền Vũ: là linh vật thiêng liêng có tượng là hình con rắn quấn quanh con rùa.
Nhưng nàng không ngờ rằng Huyền Vũ tiếng tăm lừng lẫy lại là nam nhân có cặp mắt to tròn sáng ngời, khuôn mặt bánh bao trắng trẻo, non nớt khoảng 17, 18 tuổi này. Bây giờ, Lâm Hoan đang đứng trước cửa, tùy tiện vác một thanh loan đao trên vai, sợi tóc tơ ánh lên trong nắng sớm, thoạt nhìn trông như nam nhân thân thiết cạnh nhà, hoàn toàn không giống đao khách chỉ biết giết người lấy máu trong lời đồn.
Tiêu Trường Ninh không động đậy, nàng đưa cháo vào miệng, hỏi: “Chuyện gì?”
Lâm Hoan cong môi cười, nụ cười để lộ lúm đồng tiền bên má, hắn nói: “Xưởng đốc phái ta đến hỏi phu nhân rằng thức ăn có hợp khẩu vị không?”
Nhắc tới Thẩm Huyền, Tiêu Trường Ninh vừa sợ lại vừa hận. Nàng sợ hắn hiển hách uy danh, còn hận hắn khống chế triều chính, làm ra những việc hoang đường trong thiên hạ.
Tiêu Trường Ninh hết muốn ăn, dùng khăn ướt lau ngón tay, cười như không cười, nói: “Nhờ phúc của Thẩm đô đốc, món ăn ngon cỡ nào ta đều cảm thấy không có lòng thưởng thức”
Lâm Hoan không hiểu ý nàng, hắn ngờ nghệch một lúc lâu, sau đó gãi gãi đầu nói: “Ta không đọc sách nên nghe không hiểu lắm. Ý của phu nhân là thức ăn ngon sao?”
Tiêu Trường Ninh mất bình tĩnh, nàng liếc thái giám trẻ tuổi một cái: “Đô đốc của ngươi đâu?”
Lâm Hoan nói: “Xưởng đốc đang bận nghị sự. Ta đến dẫn phu nhân đi tham quan các nơi trong xưởng để phu nhân nắm rõ đường đi.”
Vừa nghe Thẩm Huyền không có trong xưởng, gan Tiêu Trường Ninh lớn thêm không ít, cũng không màng cẩn thận khi nói chuyện nữa: “Bổn cung không cần tham quan, cũng không muốn nắm rõ.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà.”
“Phu nhân…”
“Bổn cung không phải phu nhân gì hết, theo lễ ngươi phải gọi ta là “Trưởng công chúa điện hạ”.”
“…”
Lâm Hoan lại ngẩn ra, hắn cũng cảm thấy sự thù địch trong giọng nói của Tiêu Trường Ninh.
Hắn quyết định từ bỏ việc trao đổi, dập tắt nụ cười, đôi mắt to tròn vô hại trở nên sắc bén, bàn tay vốn đang đặt trên đao bây giờ rút mạnh đao ra, lạnh lẽo như sương.
Lâm Hoan: “Xưởng đốc nói nếu phu nhân không nghe lời, ta có thể tùy ý hành sự.”
Tiêu Trường Ninh nhanh chóng buông chén xuống, lau sạch khóe miệng, nói: “Chúng ta đi tham quan xưởng để quen thuộc các nơi đi. Lâm công công, mời dẫn đường.”
Keng một tiếng, lưỡi đao đã được tra vào vỏ, nháy mắt Lâm Hoan lại trở về bộ dạng phúc hậu và vô hại trước đó, hắn ngượng ngùng cười: “Phu nhân, mời theo ta.”
Tay chân Tiêu Trường Ninh lạnh lẽo, nàng giống như âm hồn bất tán đi phía sau Lâm Hoan.
Trong phòng, Hạ Lục và Đông Tuệ ôm nhau khóc: “Hu hu, người ở Đông Xưởng thật là đáng sợ!”
Sân đình ở Đông Xưởng yên tĩnh đến mức buồn tẻ, Lâm Hoan đeo thanh đao như chiếc đòn gánh trên vai, hai tay treo lỏng trên thanh đao. Trong lúc đi, giọng điệu hắn như một nam nhân trong sáng: “Đây là nơi ta thích nhất.”
Tiêu Trường Ninh nhìn theo ánh mắt của hắn, nàng chỉ thấy một gian nhà treo đầy thịt khô và củ tỏi, bên trên là tấm bảng sơn màu hồng, có hai chữ “nhà bếp”. Im lặng hồi lâu, sau đó nàng hỏi: “Ngươi rất thích ăn à?”
“Đương nhiên, Thẩm đại nhân từng nói: “Dân coi cơm như trời”, nếu không được ăn thì cuộc sống còn ý nghĩa gì nữa?” Vừa nói chuyện, Lâm Hoan vừa đưa tay lấy từ bếp lò một cái bánh bao thịt lớn, cho vào miệng nhai ngấu nghiến.
Tiêu Trường Ninh kinh hoàng, nàng nhìn hai má đang phồng ra của Lâm Hoan, không thể tin được hắn có thể nhét hết cái bánh bao to hơn bàn tay vào miệng.
Thấy Tiêu Trường Ninh trợn mắt nhìn mình, Lâm Hoan liền hiểu sai ý nàng. Hắn nhìn cái bánh bao còn lại trong tay, rồi ngước lên nhìn Tiêu Trường Ninh, sau đó tiếp tục cuối xuống nhìn cái bánh bao. Một lúc lâu, hắn mới hạ quyết tâm nhưng vẫn lưu luyến đưa cái bánh bao đến trước mặt Tiêu Trường Ninh: “Thẩm đại nhân nói ngươi là phượng hoàng bị gãy cánh chứ không phải con gà, đại nhân muốn ta chăm nom ngươi nhiều một chút… cái bánh bao này ta cho ngươi.”
Bị gọi là “phượng hoàng gãy cánh” khiến Tiêu Trường Ninh tức giận nuốt không trôi.
Nhưng nàng không dám mắng Thẩm Huyền, đành cắn răng cười lạnh: “Bổn cung không đói, ngươi ăn đi.”
Ánh mắt Lâm Hoan sáng lên, sau đó cái bánh bao biến mất, trong nháy mắt đã bị hắn nuốt vào bụng. Hắn chưa đã thèm, đứng liếm liếm đầu ngón tay, thấy Tiêu Trường Ninh đang nhìn mình chằm chằm, hắn liền mím môi cười ngượng ngùng: “Khi còn nhỏ ta rất sợ đói, ta luôn bị ám ảnh bởi việc ăn uống.”
Tiêu Trường Ninh còn đang đắm chìm trong lời chế giễu của Thẩm Huyền nên không quan tâm đến Lâm Hoan đang pha trò, nhưng vừa nghe hắn nói “Khi nhỏ ta rất sợ đói” không biết vì sao nàng cảm thấy có chút mềm lòng.
Căn cứ của Đông Xưởng quá rộng lớn, đi dạo nửa canh giờ, Tiêu Trường Ninh mỏi đến mức không thể đứng thẳng, ngược lại, Lâm Hoan vẫn chân bước như bay, linh hoạt như khỉ.
“Bên trái là Tàng Thư Các, phía trước là giáo trường, bình thường Thẩm đại nhân huấn luyện người của Đông Xưởng ở đây.” Lâm Hoan quay đầu, chờ đợi: “Phu nhân, mau đến xem.”
“Không được, bổn cung đi không nổi nữa.” Tiêu Trường Ninh ngồi trên phiến đá dưới bóng cây, xoa xoa đầu gối: “Bổn cung chưa bao giờ đi xa như vậy, đến cả một cỗ kiệu cũng không có.”
“Trong xưởng chỉ có ngựa, không có kiệu. Ngồi trên kiệu không có chỗ tránh né, rất dễ bị kẻ địch ám sát.” Nghe Lâm Hoan nói chuyện nghiêm túc mà Tiêu Trường Ninh rợn cả người, hắn liếc nhìn nàng đang mồ hôi nhễ nhại khắp người: “Thân thể phu nhân quá yếu, cần phải tăng cường huấn luyện.”
“Huấn luyện cái đầu ngươi.” Tiêu Trường Ninh vừa mệt còn vừa bực, nàng lấy khăn thêu ra lau mồ hôi, tức giận nói: “Bổn cung là Trưởng công chúa, không phải thuộc hạ của Đông Xưởng các ngươi.”
Lâm Hoan “À” một tiếng.
Ánh mặt trời dìu dịu, bóng cây đung đưa, trên mái hiên cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng mèo kêu.
Mắt Tiêu Trường Ninh sáng lên, nhìn về phía tiếng kêu: “Hổ Phách!”
“Meo…” Con mèo biến mất một ngày đang lười biếng nằm dài trên mái hiên, bộ lông màu nâu vàng trông trơn bóng dưới ánh mặt trời.
Vì sốt ruột cứu mèo, Tiêu Trường Ninh không chút nghĩ ngợi chạy về phía mái hiên, nàng hoàn toàn không chú ý bên dưới có tấm bảng được sơn vàng 3 chữ “Nghị sự đường”.
“Khoan đã, nơi đó là…”
Lâm Hoan muốn ngăn lại nhưng Tiêu Trường Ninh đã chạy theo con đường lớn đi vào sân Nghị sự đường. Cửa bên trong phòng đóng chặt, Tiêu Trường Ninh đứng dưới mái hiên ngửa đầu nhìn mèo con đang tắm nắng, nàng định kêu lên liền nghe âm thanh của thái giám đang tranh luận truyền đến.
“Chu Tước đã cải tiến chiếc nỏ này, một lúc bắn ra được mười mũi tên, tất cả đều có tẩm độc.”
“Bạch Hổ còn chế tạo ra loại độc mới, không màu không mùi, khi độc phát ngũ tạng đau đớn, tứ chi run rẩy, nhưng đảm bảo con người luôn ở trạng thái tỉnh táo, rất thích hợp dùng để thẩm vấn phạm nhân.”
“Xưởng đốc, Thanh Long nghiên cứu ra loại hình cụ mới, có thể làm gãy lìa xương cốt…”
“Theo tin tình báo gần nhất, Binh bộ Thái Phong không trung thực, chúng âm thầm mời một đám giang hồ thuật sĩ vào thành, mưu đồ gây rối, có cần phải lập tức hành động?”
“Ừm.” Giọng nói trầm thấp, quen thuộc của Thẩm Huyền vang lên: “Thái Phong giấu diếm dã tâm không phải ngày một ngày hai, đã đến lúc nên ra tay rồi.”
Ngày thu mát mẻ, vậy mà toàn thân Tiêu Trường Ninh toát đầy mồ hôi lạnh.
Thật… thật quá đáng sợ! Đám thái giám của Đông Xưởng giữa ban ngày ban mặt ngang nhiên bàn luận vấn đề hiểm độc như vậy!
“… Là nơi Xưởng đốc đang nghị sự.” Lâm Hoan cắn móng tay phóng tới, bổ sung nửa câu còn lại.
Tiêu Trường Ninh lui về phía sau một bước, có lẽ đã nghe thấy tiếng động bên ngoài nên âm thanh trong phòng im bặt. Sau đó, giọng nói trầm thấp, lạnh lẽo của Thẩm Huyền truyền đến: “Ai?”
Thẩm Huyền mở cửa, đúng lúc trông thấy một bóng dáng đang bỏ chạy như bay.
Dưới đất là chiếc khăn thêu thủ công tinh xảo, rõ ràng chỉ một nữ chủ nhân duy nhất ở Đông Xưởng có nó.
Hắn nhìn về phía Lâm Hoan: “Nàng nghe thấy rồi à?”
“Nghe được vài câu liền bị dọa chạy mất.” Lâm Hoan đưa mắt theo hướng Tiêu Trường Ninh vừa chạy đi, buồn bực nói: “Còn nói là hết sức, không phải chạy trốn rất nhanh sao?”
Dường như Thẩm Huyền không hề lo lắng Tiêu Trường Ninh nghe được cơ mật, hắn chỉ khom lưng nhặt chiếc khăn màu ngọc trai bị rơi xuống đất, rất lâu sau mời nhàn nhạt nói: “Gần đây không an toàn, mau theo nàng.”
________
Tác giả có lời muốn nói:
Trường Ninh (kinh sợ): Bổn cung biết quá nhiều! Thẩm Huyền muốn giết ta diệt khẩu! Làm sao bây giờ???
Thẩm Huyền (vẫy tay): Lại đây ăn cơm.
Trường Ninh (nước mắt lưng tròng): Chờ ta viết xong… bức di thư này đã! Cảm ơn.
______